Bạn đang đọc Vị Đạo FULL – Chương 32
Phàm là người, có những thứ người ta bắt buộc phải đánh đổi, Đường Vân Thanh muốn vì những con người tốt bụng này làm việc gì đó.
Lại nói, họa lần này không phải vì y mới có hay sao.
Bỏ lại một câu “Mọi người, anh xin lỗi, chuyện này anh sẽ giải quyết!” y lập tức đi khỏi tiệm cà phê nhỏ, cuốc bộ đến trạm xe buýt, y cẩn thận tính toán chuyến xe chạy ngang khu nhà lớn của Thiệu Đồng Bản.
Không có hẹn trước, y đứng trước cổng lớn của nhà hắn, im lặng quan sát toàn cảnh chung quanh một lượt.
Ừm không có thay đổi, chỉ làm cảm giác của bây giờ thật khác, nói sao nhỉ, có chút sợ sệt, mơ hồ lo lắng, nếu hiện tại gặp lại hắn, y còn có can đảm nói những điều mà suốt đêm qua y thức trắng để nghĩ về.
Trời không chiều cũng không phụ lòng người, Thiệu Đồng Bản đang ngồi trong phòng làm việc, đột nhiên cảm giác có điều gì đó làm cho hắn cảm thấy kỳ quái, trong lòng một nỗi nôn nao khó tả.
Đem điện thoại từ trong túi quần tây ra, ngón tay thuôn dài của hắn chạm vào màn hình, bộ phận cảm biến vân tay phút chốc phát ra thanh âm “Ting” một tiếng, khuôn mặt cười rạng rỡ của Đường Vân Thanh hiện ra, hắn vô thức mỉm cười, lại lơ đãng nhấn vào danh bạ kéo một lượt.
Đúng là rảnh rỗi không có gì làm, Thiệu Đồng Bản chợt nghĩ tới, có thể gọi cho y không? Nói về chuyện của tiệm cà phê kia chẳng hạn, có lẽ y sẽ rất chán ghét hắn nhưng chỉ cần được nghe giọng y là tốt rồi.
Chờ ở cổng gần 3 giờ đồng hồ, Đường Vân Thanh rốt cục đã mất dần lý trí, y muốn xoay người rời khỏi thì điện thoại vang lên.
Là một người y hết một lần lại một lần tự nhắc bản thân mình không được nhớ tới, hắn gọi y để làm gì? Để uy hiếp, hay muốn giải thích với y về chuyện gì đó xấu xa mà hắn đã làm.
“Alo!”
“Vân Thanh!”
“C…Có…!Có việc gì sao?” Y làm sao thế này? Tự dưng nghe được giọng hắn tim lại đập loạn lên, lời muốn nói nhanh chóng quen sạch mất cái gì cũng không nhớ.
“Tôi muốn cùng em có một cuộc hẹn, được không?” Hắn cẩn thận thăm dò ý kiến của y.
Đường Vân Thanh im lặng, cho tới khi hắn tưởng mình đã tiến quá xa rồi định lên tiếng minh bạch thì y lại nói “Anh là ông chủ lớn, cuộc hẹn đó phải là tôi xin anh, đúng chứ!”
“Vậy tối nay, lúc 7h ở Tửu Lầu đường Tô Bính có được hay không? Anh tới đón em!”
Y ngập ngừng “Ừm…!Cảm ơn, tôi có thể tự mình đi được, hẹn tối nay 7h!”
Cất lại điện thoại vào túi, Đường Vân Thanh khẽ thở dài, quay lại trạm xe bus đón xe quay về tiệm cà phê.
Điển Tử Điềm thấy y bước vào lập tức bỏ thùng cà phê xuống chiếc bàn ở gần đó, đi nhanh tới chỗ y chào hỏi “Vân Thanh ca, hôm nay anh đi đâu sớm như vậy! Còn nói cái gì giải quyết chuyện gì đó?!”
Y mất tự nhiên gượng cười gãi đầu “Không có, chuyện với mấy vị luật sư kia thế nào rồi?”
“Bọn họ hôm nay có vẻ rất im lặng, anh đã làm cách gì đó à?” Cậu ấy tò mò vỗ vai y một cái.
“Không phải! Thôi anh đi thay đồng phục rồi làm việc đây! Cậu cũng phải cố lên nha.
À quên mất, Tiểu Lĩnh đâu rồi?”
“Cậu ấy lại chạy đi đâu đó trốn việc rồi!” nói rồi cậu ấy bật cười, trong đáy mắt hiện lên mấy tầng thương yêu.
Đường Vân Thanh mỉm cười gật đầu, đi về phòng của mình ở phía trong.
Thời gian trôi nhanh, mới thoáng cái đã 6h35″, chuyện tiệm cà phê nhỏ này của họ bị dính phải vụ bê bối vừa rồi hình như cũng chưa có lan rộng là mấy, cả ngày hôm nay vẫn còn có rất nhiều khách ra vào.
Vội vàng đem sổ sách chốt lại, Đường Vân Thanh tắm rửa, bàn giao lại công việc cho Chu Thiếu Lĩnh cùng với Điển Tử Điềm rồi gấp rút chạy đi tắm rửa thay y phục cho cuộc hẹn.
Y hôm nay đi gặp Thiệu Đồng Bản chỉ vận lên mình áo sơ mi trắng tinh khiết, cùng với quần jeans, nghe thì có vẻ chúng chẳng liên quan gì đến nhau nhưng sau khi mặc lên trên người y rồi, sự phối hợp chẳng ra gì đó làm cho người khác nhìn vào cảm thấy có điểm cuốn hút khó tả.
Soi mình trong gương, y mỉm cười, tự nhìn ra được trong mắt mình một tia buồn bã mà chính mình không thể cường chế được, có quá nhiều biến đổi với y từ ngày đó, đến nỗi y nhận không ra mình nữa.
Không tuân theo lời hẹn, Thiệu Đồng Bản từ 6h45 đã đậu xe ở gần tiệm cà phê nhỏ của y mà chờ đợi, sở dĩ hắn biết mình không thể chờ được tới lúc đó để nhìn thấy y.
Y vừa ra khỏi cửa, hắn lập tức nhấn ga tiến về phía trước, chầm chậm đi theo từng bước chân y, Đường Vân Thanh đúng như hắn dự đoán dừng lại trước trạm xe bus ở đại lộ ngồi xuống chờ tuyến xe đi tới đường Nhị Thập Tam lộ.
Hắn dừng xe trước mặt cậu, trực tiếp mở cửa “Lên xe đi!”
Đường Vân Thanh khẽ chau mày, hắn không có kiên nhẫn kéo tay cậu lên xe ngồi vào ghế lái phụ “Nhanh nào, xe ở phía sau bóp còi rồi!”
Ngồi vào trong xe, y vẫn còn bàng hoàng, tại sao đã nói y sẽ tự đến đó mà hắn lại tới đón? Quên đi, dù sao cũng đã tới nước này rồi, đành giữ khoảng cách và im lặng vậy.
Tới nơi, nhà hàng vốn đông đúc hàng trăm người chen lấn xô đẩy mới đặt được bàn này hôm nay im lặng đến kỳ lạ, đóng cửa sao? Xem ra lại phải tìm một nơi khác để nói chuyện rồi.
Thiệu Đồng Bản quan sát nét mặt y từ nãy đến giờ, từng cái chau mày hay ánh mắt thất vọng của y hắn đều nhìn thấy, kéo tay người nam nhân không biết gì kia vào trong, hắn mặc kệ y có bất ngờ hay không đều để y ngồi xuống chiếc bàn ở ngoài trời trên sân thượng, gió mát lùa qua cảm giác thật sảng khoái.
Không gian đang im lặng, đột nhiên tiếng vĩ cầm vang lên bên tai làm y giật mình, Thiệu Đồng Bản đối y nở nụ cười “Hôm nay, nơi này là của chúng ta, em có thể làm những gì em thích!”
Sắc mặt Đường Vân Thanh trong phút chốc đại biến “T…!Tôi…!Tôi…!Tôi…!Vốn dĩ chỉ muốn cùng anh nói một số chuyện rồi trở về nhà, tôi còn có việc phải làm!”
Hắn đương nhiên mất hứng nhưng không có bộc lộ ra ngoài, không muốn để cho người khác nghe được chuyện của mình, Thiệu Đồng Bản phất tay ra hiệu cho ban nhạc đang ở bên cạnh giải tán, sau đó hắn tự cằm lên tay suy tư “Em muốn nói với tôi chuyện gì?”
“Chuyện của tiệm cà phê!” y dứt khoát.
Trong mắt hắn tràn ngập thất vọng “Em nói thử xem!” nói như vậy là một lẽ, nhưng lời nào của y hiện tại hắn cũng nghe không lọt tai nữa rồi, thì ra hắn đã quá xem thường con người này, y hiện tại không còn như trước, tuyệt đối không phải con người mà hắn đã từng quen biết, sự thẳng thắn kiên cường này từ đâu mà y có được, nếu hắn biết điều gì đã làm cho y trở thành như vậy, cam đoan rằng Thiệu Đồng Bản hắn sẽ khiến cho thứ đó trở thành tro bụi, để cho y có thể quay lại là trước kia, một chú cừu hiền lành sẽ không bao giờ quay lại cắn hắn một phát đau đến tê dại như vậy.
*Chap này rất nhiều câu hỏi* (Tại sao? Tại sao? Tại sao?)
*Chap này khá dài*
*Lý do: Điện thoại tuôi hư ròi, nên là quá trình ra chap mới sẽ lâu hơn, hoặc nhanh hơn, vì chuyển qua dùng lap, mà con người tôi thì…!(hơi lười) nên là sợ tới lúc đó lười mở lap, thế là im re:v
Báo v để mội người thông cảm và đồng cảm thôi chớ k có gì hết á ((:.