Đọc truyện Vị Đắng Hôn Nhân – Chương 70: Sau Ca Phẫu Thuật
Cuộc phẫu thuật kéo dài tới tận chiều, sau 6 tiếng chờ đợi ở bên ngoài cuối cùng cánh cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra.
Nghe thấy tiếng cửa mở, mọi người lập tức tỉnh dậy rồi chạy đến cửa phòng phẫu thuật.
“Bác sĩ, tình hình anh ấy sao rồi bác sĩ?”
“Ca phẫu thuật sao rồi bác sĩ?”
Tất cả mọi người đều nhìn bác sĩ với ánh mắt tràn đầy hi vọng.
Vị bác sĩ phụ trách chính ca phẫu thuật cởi bỏ khẩu trang bên ngoài để nói với người nhà của anh:
“Ca phẫu thuật…thành công hơn mong đợi.
Nhưng chúng tôi không chắc sẽ không xảy ra sự cố bất ngờ gì trong quá trình cậu ấy điều trị ở đây.
Tôi nghĩ…mọi người vẫn nên chuẩn bị tinh thần để đối phó với chuyện xấu nhất có thể xảy ra.”
Câu nói của bác sĩ chẳng khác nào vừa đấm vừa xoa.
Ca phẫu thuật thành công nhưng anh có thể chết bất cứ lúc nào sao? Thật vô lý! Ngay sau khi bác sĩ rời đi, Cố Hiểu Phàm cũng được đưa ra ngoài để chuyển đến phòng bệnh theo dõi.
Giường bệnh của anh vừa được đẩy ra, tất cả mọi người đã lao tới.
“Hiểu Phàm, Hiểu Phàm…”
Hạ Yên Nhiên vô cùng lo lắng cho anh, cô nắm chặt lấy thành giường bệnh cố gắng gọi tên của anh.
Cô biết anh vẫn còn hôn mê sâu chưa thể tỉnh dậy ngay nhưng cô vẫn muốn gọi, cô muốn để anh biết là mình đang chờ anh tỉnh lại.
“Phiền mọi người tránh ra để chúng tôi đưa bệnh nhân trở về phòng bệnh.”
Các cô y tá giải tán người nhà bệnh nhân để lấy đường đẩy giường bệnh của anh đi.
Tất cả mọi người đều chạy theo, tâm trạng ai nấy cũng đều lo lắng khó tả.
“Cô y tá, bây giờ chúng tôi có thể vào đó được không?”
“Mọi người có thể vào trong thăm bệnh nhân nhưng mỗi lần chỉ được 1 đến 2 người vào thôi.
Nếu tình trạng bệnh nhân có chuyển biến gì khác lạ hãy báo ngay cho bác sĩ biết.”
“Vâng, chúng tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.”
Hạ Yên Nhiên sau khi nói chuyện với y tá liền quay lại chỗ mọi người đang ngồi ở bên ngoài phòng bệnh.
Cố lão chủ tịch muốn vào thăm anh, ông rất muốn gặp mặt cháu trai mình.
“Yên Nhiên, sao rồi? Chúng ta có thể vào đó không?”
Cố lão chủ tịch nắm lấy tay cô, giọng ông hơi run run cả bàn tay đang nắm lấy tay cô cũng vậy.
Cô đặt nhẹ tay còn lại lên bàn tay của ông, mỉm cười nói:
“Ông có thể vào đó rồi ông nội.
Chị Tinh Nhi, chị đưa ông vào nhé, y tá nói mỗi lần vào thăm chỉ được 2 người thôi.”
“Ừ.
Chị biết rồi.”
Cố Tinh Nhi đỡ ông nội bước vào trong phòng bệnh, sau khi cánh cửa phòng đóng lại, Hạ Yên Nhiên ngồi xuống ghế chờ hai tay của cô nắm chặt lấy vạt váy.
Nhìn thấy người cô run lên bần bật, Hàn Văn Triệt vội xích lại gần, đặt nhẹ tay lên vai cô an ủi:
“Cố Hiểu Phàm mạng lớn lắm, yên tâm đi cậu ta sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Cô cũng mong điều mà Hàn Văn Triệt nói là sự thật.
Thường thì cô không tin vào những điều tâm linh nhưng trong trường hợp này thì cô chỉ mong có phép màu gì đó xảy ra với Cố Hiểu Phàm, thật mong anh sớm tỉnh dậy.
Sau khi Cố Tinh Nhi và Cố lão chủ tịch ra ngoài thì đến lượt Hàn Văn Triệt và Trương Hạo.
Tuy Hạ Yên Nhiên rất muốn vào thăm anh ngay nhưng cô muốn là người cuối cùng vào thăm anh như vậy sẽ có thời gian nhiều hơn ở bên cạnh anh.
Hàn Văn Triệt và Trương Hạo cũng cố gắng ra ngoài sớm để giúp cô sớm gặp mặt anh.
“Yên Nhiên, em ở lại đây nhé, chị đưa ông nội về nghỉ ngơi.” Cố Tinh Nhi bất chợt lên tiếng.
“Ừm, em sẽ ở lại cùng Hiểu Phàm, mọi người cứ về trước đi.”
Mọi người chia tay nhau ở trước cửa phòng bệnh.
Hạ Yên Nhiên nắm chặt lấy tay nắm cửa, chần chừ mãi mà chưa vào.
Cô bỗng thở dài, cố gắng kìm nén cảm xúc để khi vào đó nước mắt không vô cớ thoát ra ngoài.
Sau đó cô mở cửa bước vào, nhìn thấy anh nằm bất động trên giường bệnh, dây dợ khắp người và tiếng “tít tít” phát ra ở máy đo nhịp tim, cảnh tượng này khiến cô vô cùng đau lòng.
Hạ Yên Nhiên bước từng bước đến bên cạnh giường bệnh rồi chầm chậm ngồi xuống, Cố Hiểu Phàm cũng có ngày nằm im ở đây với mặt nạ dưỡng khí khó chịu đeo ở trên mặt sao? Cô nhìn anh mà không khỏi xót xa.
“Cố Hiểu Phàm, em sẽ luôn ở bên cạnh anh, anh phải mau chóng tỉnh dậy đấy nhé!”
Hạ Yên Nhiên nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, hơi ấm của anh tỏa ra từ bàn tay khiến cô vô cùng dễ chịu.
Chắc chắn anh cũng đang muốn nắm chặt lấy bàn tay cô lúc này nên mới tỏa ra một hơi ấm dễ chịu khiến cô không thể buông tay ra được.
…
Tối hôm ấy,
Dương Tiểu Linh vừa kịp chuẩn bị xong cơm hộp để mang đến bệnh viện cho Hạ Yên Nhiên thì Trương Hạo từ xa chạy đến.
Nhìn thấy Trương Hạo, Tiểu Linh bỗng dưng mỉm cười:
“Trợ lý Trương, anh tới rồi.”
Trương Hạo thở hổn hển, có lẽ anh ấy đã chạy một đoạn khá xa để tới đây.
“Tôi…không đến muộn đó chứ?”
“Không đâu, chúng ta…cùng đi bộ tới bệnh viện nhé?”
“Hả? À…ừ, cũng được.”
Dương Tiểu Linh được đi bên cạnh Trương Hạo đột nhiên cảm thấy rất vui vẻ.
Ai đó cũng đang cùng chung cảm xúc với Dương Tiểu Linh, hai mắt liên tục liếc nhìn đối phương.
“Cô mang cơm tới cho thiếu phu nhân sao?”
“Ừm.
Tôi chắc chắn cậu ấy đang lo lắng cho Cố Tổng của anh nên sẽ không để ý đến việc ăn uống.
Tôi làm cơm cho cậu ấy cũng là tự nguyện.”
“Đáng lẽ ra tôi nên nói chuyện Cố Tổng bị bệnh và phải phẫu thuật cho thiếu phu nhân biết trước mới đúng.
Nếu tôi nói sớm thì chắc chắn cô ấy sẽ khuyên nhủ Cố Tổng làm phẫu thuật sớm, xác suất phẫu thuật thành công cũng cao hơn.”
“Đó không phải lỗi của anh đâu, đừng tự trách mình.”
Đi theo hai người họ nãy giờ là một bóng người phụ nữ kì lạ.
Bởi vì mải nói chuyện nên cả Tiểu Linh và Trương Hạo không để ý mình đang bị theo dõi.
Bóng dáng người đó không ai khác chính là Nhan Điềm, cô ta cứ như ma vậy, toàn xuất hiện bất thình lình và rời đi bất ngờ.
“Hai người họ vừa nói cái gì cơ? Cố Hiểu Phàm, anh ấy bị bệnh và phải phẫu thuật sao?”
Nhan Điềm vẫn quyết định đi theo hai người họ để theo đến tận bệnh viện nơi anh đang nằm.
Đường phố vào buổi tối, xe cộ đi lại cũng đông hơn.
Dương Tiểu Linh đang định sang đường thì vô tình không để có chiếc xe đang lao đến.
Trương Hạo kịp nhìn thấy nguy hiểm đã lao đến kéo Dương Tiểu Linh lại.
“Cẩn thận.”
Dương Tiểu Linh vùi mặt vào lồng ngực ấm áp của Trương Hạo, thuận tay Trương Hạo bỗng đặt tay lên tóc của Tiểu Linh.
Cả hai đều đỏ mặt, ngại ngùng đến phát nổ.
“Cảm…cảm ơn anh.”
Dương Tiểu Linh vội đẩy Trương Hạo ra xa, hai má đỏ ửng lên.
Trương Hạo cũng cảm thấy ngại, anh ta liên tục gãi đầu gãi tai vì là lần đầu tiên có cảm giác ngại khi được ôm phụ nữ.
Nhan Điềm đi theo sau hai người họ, chứng kiến cái cảnh tình cảm nam nữ lãng mạn ngay trước mắt mà cảm thấy ớn:
“Trời đất, bọn họ còn có thời gian đứng đây ôm nhau rồi tình cảm sao?”
Một lát sau, Dương Tiểu Linh và Trương Hạo tới bệnh viện.
Nhan Điềm theo sau, có ngẩng mặt lên để nhớ tên bệnh viện, dường như cô ta còn định tới đây lần nữa vậy.
Trương Hạo đưa Dương Tiểu Linh đến phòng bệnh của anh, hai người khẽ gõ cửa để gọi Yên Nhiên ra ngoài.
Xoẹt!
“Tiểu Linh, Trương Hạo, hai người…”
Dương Tiểu Linh dơ túi cơm hộp ngon lành đã làm cho cô lên với điệu bộ hào hứng.
“Tèn ten, xem mình mang gì đến cho cậu này.
Chắc cậu chưa ăn tối đúng không? Chúng ta xuống dưới canteen của bệnh viện ăn đi.”
“Nhưng Hiểu Phàm…”
“Yên tâm đi, có bác sĩ rồi mà, đi thôi.”
Tuy cô không nỡ để lại Hiểu Phàm một mình nhưng bụng cô bây giờ cũng đói lắm rồi, không ăn không được.
Cô nhẹ nhàng khép cửa lại cùng đám người Trương Hạo và Tiểu Linh xuống canteen để ăn.
Vừa lúc ba người họ rời đi, Nhan Điềm nấp sau tường xuất hiện rồi tự tiện mở cửa phòng bệnh của anh bước vào.
Cô ta nhìn thấy Cố Hiểu Phàm nằm trên giường bệnh, đúng là có chút bất ngờ vì không nghĩ người như anh lại bị ung thư:
“Cố Hiểu Phàm, anh cũng có ngày hôm nay sao?”.