Đọc truyện Vì Chúng Ta Là Một Đôi [truyện Thái] – Chương 36: Mỗi Ngày (phần 3/3 Mantype)
[ManType:Động lực buổi sáng]
Cuộc sống của Man-Ô-Hổ dạo gần đây tập trung vào việc trở thành một anh chàng hữu dụng.
Mình phải sống hết mình trong từng giây trôi qua trong ngày. Thứ Bảy thì quá hoàn hảo để thực hành. Mình tỉnh giấc lúc năm giờ sáng, chuẩn bị bữa sáng cho vợ iu, rồi dọn phòng, sắp xếp lại đồ đạc một xíu. Mình muốn thay đổi bày trí đồ đạc trong phòng đôi chút, đã tính làm lâu lâu rồi.
Thời gian rảnh sau đó cũng không thể phí hoài được. Mình phải học online, vẽ tranh, chơi đàn, chơi cầu mây trong phòng, tưới cây, rửa bát và giặt đồ, rồi ngồi ở ban công nhấp ngụm trà cho thơm miệng trong thời tiết 30 độ có lẻ. Chỉ nghĩ thôi đã thấy hào hứng.
Nhưng tất cả những điều đó sẽ không bao giờ xảy ra nếu như…
“Man, dậy đi!!”
“Thôi tí nữaaaaa.”
Chính là bạn trai ngăn nắp đến phát điên của tôi, với cả trăm điểm tốt đi kèm một ngàn thói xấu này đây. PType đang chọc chọc mông tôi bằng chân của anh ấy. Tôi phải nheo mắt cho đỡ chói vì bị nắng rọi vào mặt, trước khi ngồi dậy đối mặt với thực tế.
Điều đầu tiên tôi thấy là chủ nhân của mình trong áo sơ mi trắng và quần đùi màu xanh rêu. Một tay cầm chổi lông gà phủi bụi, tay còn lại chống eo, bắt tôi phải dậy.
Ảnh dí tôi như quỷ vậy. Thế quái nào mà hồi đầu lúc tán tỉnh nhau tôi lại thấy như thế là dễ thương nhỉ? Chắc bị cụng đầu cmnr. Xin cho tôi một cái máy thở với ạ.
“Tối qua bảo là hôm nay mấy giờ dậy?”
“5h ạ. Không muộn lắm mà ha?”
“Gần 9h rồi! Giờ mà không dậy là cho chết đói nhé.” Đúng là tàn ác. Cái thái độ nghiêm trang và chỉn chu của ngày xưa tươi đẹp đi đâu mất rồi? Như kiểu Thanos búng tay và PType của ngày xưa đã bay màu ấy. Hôm nào phải hỏi em của ảnh, Tine, xem PType thật đã đi đâu rồi mới được.
Bọn mình đã vượt qua nhiều trở ngại để tới được ngày hôm nay. Không giống như những cặp đôi khác, dành mỗi tối bên nhau và thường xuyên có những khoảnh khắc ngọt ngào. Vì bọn mình yêu xa – mình học ở Chiang Mai còn bạn trai quý giá thì đi làm ở Bangkok – bọn mình chỉ gặp nhau vài ngày một tháng. Nghĩ đã muốn khóc.
Cứ khi nào rảnh rang là hai đứa lại thay phiên đi tới thăm người còn lại. Cuối tuần này mình rảnh nên PType bay một chuyến tới để dành thời gian cùng mình nhiều hết mức có thể, như kiểu ngày mai là tận thế vậy.
“Anh lúc nào cũng dã man với em. Cho thơm má một cái đi.” Hun má lúc nào cũng là đỉnh nhất~
“Bớt lãng phí thời gian đi Man. Dậy lẹ rồi đi tắm đi. Hôm nay phải kê lại đồ trong phòng.” Bọn mình đã tính sẽ sắp xếp lại hết bài trí trong phòng, nhưng kế hoạch đó cũng chưa sẵn sàng cho lắm nên bọn mình sẽ dọn dẹp rồi giải quyết mấy cái quần đùi cũ bị vứt quăng quật trước.
“Dạaaaa rõ thưa sếppp.”
Tôi đáp, rời giường và vươn vai một lúc. Hôm nay PType bật chế độ người chồng nội trợ (phiên bản cục súc), chuẩn bị sẵn sàng nhiệm vụ lớn. Anh ấy thực sự là một tên cuồng sạch sẽ ngăn nắp, siêu cấp chỉn chu và ghét tất cả những gì bừa bộn. Tất cả những tính cách đó đều…
Trái ngược hoàn toàn với tôi. Hehe.
“Có ai tốt bụng làm đồ ăn sáng cho em không ạ?” Lắc cho những suy nghĩ viển vông bay hết ra khỏi đầu, tôi lo cho cái bụng đang réo ầm của mình hơn.
“Anh mới nấu chút đồ.”
“Úi, cuộc đời tươi đẹp thế. Cục cưng nấu món gì cho em ăn vậy?”
“Ăn đạp nha mày!”
“Whoa, anh không thương hoa tiếc ngọc gì hết thế? Anh không yêu em nữa à?” Trông anh ấy cực độ mệt mỏi, tôi liền thôi đùa giỡn và nhanh chóng đi tắm ngay. Tất cả những việc vệ sinh cá nhân được tôi làm bằng tốc độ ánh sáng. Lúc ra khỏi phòng tắm, PType đã dọn sẵn bàn ăn.
Ha! Mấy người ghen tị với tôi phải không? Bởi vì ảnh đã làm đồ ăn cho tôi phải không? Không có đâu mấy má ơi. Tôi cá một triệu phần trăm là ảnh gọi đồ về. Mấy hộp đựng thức ăn trong thùng rác chính là chứng cớ rõ ràng nhất.
Tôi là người đơn giản. Sau khi nhồi nhét đồ ăn vào miệng xong, tôi nhanh chóng chạy qua giúp cái người nhỏ nhắn hơn mình kia sắp xếp đồ đạc trong phòng. Bọn tôi cần phải điều chỉnh bản thân cho phù hợp với đối phương nhiều hơn đa số các cặp đôi khác, bởi tính cách hai đứa trái ngược nhau hoàn toàn. Suýt nữa thì tôi nốc hết cả mấy lọ thuốc điều trị căng thẳng chỉ để tìm ra điểm chung giữa hai người bọn tôi. Tuy nhiên, có vài vấn đề sẽ chẳng bao giờ có thể giải quyết được dù cố gắng thế nào đi nữa.
“Dịch sofa sang trái được không?” Tôi hỏi người phía trước, quan sát sắc mặt và hướng di chuyển của anh ấy.
“Cũng được, nhưng mà…”
Trời mẹ ơi ghét! Cho em mua cái nhưng mà của anh rồi quẳng cmn đi được không? Giá cả không thành vấn đề.
“Nhưng sao ạ?”
“Mặt trời sẽ chiếu thẳng vào người bọn mình mất. Buổi trưa nóng chetme luôn. Phải để ở giữa phòng mới được.”
“Vậy theo ý anh.” Nhận được chỉ thị của anh ấy, công việc của tôi bây giờ là chuyển đồ đạc. Từ sofa tới tủ đồ, rồi bàn – cục cưng của tôi thậm chí còn muốn tôi kê lại giường nữa. May mà anh ấy qua giúp tôi một tay…
Vì là đứa lột chăn ra nên tôi, vừa khéo, lại cũng chính là người phải đem hết những thứ còn lại ra luôn.
“Đặt cái bàn này ở đâu đây?” Người tôi đẫm mồ hôi, nhưng tôi không thể ngừng lại được, đây là sự nô lệ vĩnh viễn rồi.
“Không tự quyết được hay sao?”
“Thì, em không biết thật. Em có biết gì về bàn ghế đâu, chỉ biết trong tim có anh thôi à.” Ý cha~ trông hai bên má anh ấy đỏ ửng lên kìa, tôi chết mất. Ai mà ngờ ảnh lại đáp trả bằng cái ném khăn trải bàn vào mặt tôi chứ?
“Anh đỏ mặt ngại thì nhận đi, không cần phải tỏ ra giận dữ để giấu đâu.”
“Sao tao lại hẹn hò với mày đến mấy năm lận được nhỉ?”
“Hehe.”
“Hehe cái mông mày ý!”
“Anh cứ lúc nào cũng cục súc với em thế, em buồn đó.”
“Dọn cái phòng đi. Để đi gọi đồ ăn về.” Ảnh lườm tôi một cái rồi làm như không có gì xảy ra, như mọi khi. Còn tôi ấy à? Khỏi phải nói, tôi bận xỉu. Chẳng biết đến bao giờ tôi mới được nghỉ nữa. Tôi mệt, tôi lả đi, tôi chỉ muốn nằm xuống không làm gì nữa.
Sau nửa tiếng hì hục và càm ràm, cuối cùng đồ ăn cũng tới. Tôi thích mê những lúc mà người yêu lo mọi thứ cho mình. Anh ấy bỏ đồ ăn ra đĩa, rót nước vào cốc cho tôi, rồi chuẩn bị đồ ăn vặt ngon lành cho tôi nữa.
“Anh đáng yêu chết đi được!” Tôi ngồi xuống cái bàn nhỏ, ngắm anh người yêu cuồng gọn gàng của mình sắp xếp mọi thứ rồi ngồi xuống đối diện.
“Làm sao?”
“Thì anh gọi thật nhiều đồ ăn cho em nè. Rồi món nào là của em đây?”
“Tự mà lấy đi chứ.”
“Hả? Tất cả chỗ này không có cái nào của em á?” Anh ấy ăn hết nổi không vậy? Người nhỏ tí xíu à?
“Của tao hết, không có của mày đâu.”
“Anh xấu tính thật.” Tôi giả vờ giận dỗi để anh ấy thấy cõ lỗi với mình, nhưng PType còn chẳng thèm nhìn một cái. Tôi chỉ có thể cắn răng thầm chửi anh ấy trong khi bực bội lấy đồ ăn của mình.
Vì bận bịu dọn đồ nên ba giờ chiều tôi mới được ăn. Bọn tôi ngồi ăn cùng nhau. Tôi ngắm cục cựng của mình ăn một thìa đầy thức ăn, và chỉ chừng đó thôi cũng đủ lấp đầy trái tim tôi. Cuộc đời tôi chỉ cần thế là đủ.
“Lại làm sao nữa?” Giọng anh ấy phá ngang giấc mơ ngọt ngào của tôi.
“Em hạnh phúc khi ngắm anh vậy thôi.”
“Hạnh phúc giả dối đấy. Tao biết trong đầu mày đang thầm chửi tao.” Ý cha? Thế quái nào mà anh ấy biết nhỉ? Đúng là siêu phàm.
“Ai mà lại chửi người đáng yêu thế này chứ?”
PType chỉ đảo mắt kiểu không thể tin được. Anh ấy tiếp tục ăn rồi đây đĩa bánh gà đến trước mặt tôi.
“Ăn chán òm.”
PType nói, còn tôi thì chẳng buồn giấu nụ cười của mình.
Anh ấy lo cho tôi mà. Dù không nói ra, thực lòng anh ấy cũng muốn tôi ăn mấy thứ ngon lành, chẳng kém mong muốn của tôi là bao. Sao mà không yêu anh ấy được nhỉ?”
“Em xin nha.”
“Ăn thì ăn đi, không là tao bỏ đấy.”
Dối trá không chứ! Ăn xong đĩa bánh gà thì các đĩa đồ ăn khác cũng được lần lượt đẩy qua chỗ tôi. Anh ấy chỉ ăn mấy miếng hoa quả, còn lại là của tôi hết. Tôi đã tự hỏi anh ấy tính ăn hết chỗ đồ ăn này thế này nhưng đáp án đã được ném vào mặt tôi liền rồi đây.
Tôi mà không ăn hết thì anh ấy tổn thương mất, vậy nên tôi nhồm nhoàm ăn cho hết sạch. Urrghh!
“Man.” Cảm giác như tôi đang cận kề cái chết vậy. Tôi lo lắng về điều anh ấy chuẩn bị nói. Trong lòng tôi chỉ có thể cầu khấn là anh ấy đừng cho tôi thêm đồ ăn gì nữa. Tôi đến giới hạn rồi trời ơiiiii. “Man…”
“Dạ?” Tôi không nói được nhiều lắm vì bụng như sắp nứt ra.
“Tráng miệng nè.”
“…”
“No quá thì đừng ăn nữa. Ép uổng bản thân làm gì?”
Cảm ơn thần linh trên cao vì đã khiến anh ấy nhận ra tôi đang vật vã thế nào.
“Em sợ anh buồn. Anh gọi hết chỗ đồ ăn này cho em mà.”
“Mày mà nôn ra đó là tao đốt cái nhà này đấy.” Mọi người chắc sẽ nghĩ PType là kiểu người áp đặt ghê gớm và gia trưởng, nhưng có ai biết anh ấy thực ra đáng yêu và quan tâm thế nào chứ?
Bọn tôi đã hẹn hò lâu lâu rồi. Thi thoảng lắm hai đứa mới nhìn thẳng vào mắt nhau, và gần như không đạt được sự thấu hiểu lẫn nhau trong bất cứ vấn đề nào. Lí do bọn tôi còn bên nhau tới tận bây giờ không hẳn là vì yêu hay vì gắn bó, mà vì cách cả hai đứa đều muốn trưởng thành và tìm hiểu đối phương nhiều hơn.
Man và PType của ngày hôm nay khác với hôm qua, nhưng sẽ luôn có nhau. Tôi cảm động quá đi mất.
“Mày lại nghĩ viển vông đó hả?”
“Anh biết hả?”
“Nhìn vào mắt mày một cái là tao biết tỏng.”
“Vậy anh đoán coi em đang nghĩ gì đi.”
“Đang chửi tao chứ gì.”
“Sai rồi. Lại đi.”
“Tao chịu.” Ỏoo, anh ấy tránh đi và đỏ mặt. Lúc nào cũng chịu thua tôi thôi. Trông thì có vẻ anh ấy là người áp đảo trong mối quan hệ này, nhưng thực tế là vì tôi để anh ấy áp đảo mình thôi.
“Em đang nghĩ là em yêu anh quá trong đầu nè. Anh tin không?”
“Tin.”
“Nhưng em thì không. Ui da!” Anh ấy cho tôi một cái đập rõ đau trước khi tôi kịp nói thêm gì.
Đáng đời lắm Man. Thường thì tôi cẩn thận tính toán rủi ro bị ăn đập mỗi khi đùa cợt gì lắm. Nhưng hôm nay thì tôi tính sai rồi. Mồm nhanh hơn não. May mà PType đang ngồi nên tôi kịp té khỏi bàn ăn trước khi anh ấy đứng lên dí tôi. Tôi cũng suýt thì không qua khỏi, thật tình.
“Để em nói anh nghe sự thật.”
“Thôi mày im mẹ đi.”
“Em chỉ đang nghĩ là…” Mặc dù anh ấy cố ngăn tôi lại, tôi vẫn muốn nói.
“…”
“Em thật may mắn vì có anh, và anh biết không, lúc nào em cũng cảm thấy như vậy hết.”
Tôi thích những khoảng thời gian hai đứa ở bên nhau. Bọn tôi chỉ gặp nhau vài lần một tháng, nhưng mỗi lần đều khiến tôi có cảm giác như những chuyện tồi tệ và mệt mỏi bị quẳng cái một qua cửa sổ. Đôi khi bọn tôi còn chẳng nói gì. Chỉ là ngồi bên cạnh nhau tôi đã đủ để vỗ về trái tim tôi và không gì có thể sánh được.
—
“Sao anh lại bắn em??”
“Tại tao bực.”
Bọn tôi dậy sớm, dọn phòng, ăn trưa và giờ thì cùng ngồi chơi game trên điện thoại, đây là cách hai đứa giao tiếp. Dạo này trò zombie lại nổi khắp mạng xã hội. PType trông có vẻ phiền lòng. Tôi không biết mình đã làm gì khiến anh ấy buồn, nhưng tôi vừa hồi sinh là anh ấy đã lại bắn tôi chết ngắc. Tôi chết cả tá lần.
“Nhưng bọn mình cùng một đội mà. Trời má!”
“Tao đi một mình cũng được.”
“Anh không sợ bọn zombie à? Để em bảo vệ anh.”
“Lượn đi.”
PẰNG!
Tôi lại bị bắn thêm phát nữa vào chân. Chỉ có người cực độ vô tình mới làm cái trò đó thôi nhá!
Hai đứa bọn tôi đều có tên trong game. Lúc tạo nhân vật, bọn tôi đã tạo kiểu nhân vật ngầu ngầu, huynh đệ kề vai sát cánh, mang lại hơi thở chết chóc trên chiến trường! À thì là cái chết của tôi.
Nhân vật của bọn tôi tên là January và September. Tôi sinh tháng Một (January) còn PType là tháng Chín (September). Bọn tôi thường hay gọi nhau là Jan và Sep khi chơi game.
“Chơi lại đi. Hứa là lần này anh không bắn em nữa đi.” Tôi nói, liếc nhìn góc nghiêng của anh ấy.
“Ừ.”
“Tuyệt!”
PẰNG!!
Má! Vừa hứa xong thì ảnh cho tôi nổ banh xác cmnl.
“Anh không thể dịu dàng với em dù chỉ một lần hả?”
“Tại mày gà.”
“Lại đi.” Trong khi chờ PType bắn hết bọn zombie để chơi lại từ đâu, tôi nghĩ ra một kế hoạch tuyệt đỉnh để phản công. Khi tôi quay lại trò chơi, tôi không phí phạm một giây nào mà…
PẰNG!!
Tôi bắn anh ấy. Haha, anh ấy ngoẻo rồi, nhưng giờ người tiếp theo đi đời nhà mà sẽ là…tôi.
“Khôngggggg! Đừng mà PType!”
Rồi xong, Man. Sai một li là đi một dặm về chầu ông bà vải nha mày. Lần này tôi đã quá chậm không kịp té khỏi cái sofa, anh người yêu nhỏ con đã kẹp cổ và trừng phạt tôi bằng cái nhéo tai tôi đau chetme. Và thế là hết, phần trình diễn của Man tuyệt vời đã kết thúc, cả trong game lẫn ngoài đời thực.
—
10.15 phút tối.
“Sao đêm nay đẹp thật.”
“Sao cái đầu mày á. Trời tối thui.”
“Anh lãng mạn tí xíu không được hả?” Bọn tôi đang ngồi ngoài ban công. Tất cả những gì chúng tôi thấy là các dãy nhà và các tòa nhà cao tầng. Chẳng có gì đẹp để ngắm nhìn, không như khi đi du lịch.
Nhưng bọn tôi vẫn thích ngồi ở đây vào buổi tối, uống mấy lon bia, xỉn cùng nhau, rồi nói về chuyện xảy ra hàng ngày của hai đứa.
“Tối mai tao đi rồi.” Anh ấy không nhìn tôi. Mắt anh ấy nhìn chăm chăm vào ánh đèn hắt ra từ tòa nhà phía trước.
“Em kiểm tra giờ rồi. Lần này chắc chắn anh sẽ không lỡ chuyến bay nữa đâu.”
“Ừ,” anh ấy đáp, uống một ngụm bia.
“Anh đi rồi em sẽ lại cô đơn lắm.”
“Mày á? Mày có đám bạn với thằng em tao còn gì. Lúc nào mà cô với chả đơn.”
“Cho dù có được bao nhiêu người vây quanh, nếu trái tim cô đơn thì vẫn sẽ thấy cô đơn thôi.” Tình cảm quá đi. Đây là khoảnh khắc tôi sẽ làm anh ấy rung động. “Chờ em nha. Chờ em tốt nghiệp.”
“…”
“Rồi bọn mình có thể ở cùng nhau.”
“Tao chán cái mặt mày lắm. Khỏi tốt nghiệp cũng không sao. Học lại một năm cũng được.”
“Arrgghhhh.”
Đậu má PType. Cái đồ giết chết sự lãng mạn. Đồ xấu xa độc ác. Đồ đáng yêu! Đố ngốc!
Ngoài việc biết rõ đối phương, một điều nữa chúng tôi biết đó là bọn tôi sẽ không bao giờ có những khoảnh khắc ngọt ngào sến sẩm như những cặp đôi khác. Một giây mặc niệm…
Tất cả nhưng khoảng thời gian đã qua, bất kể là bao lâu
Những khi chúng ta ở bên nhau
Anh sẽ nhớ mãi không quên
Dù tốt đẹp hay tồi tệ, đều đã đưa ta đến tận đây rồi.