Vì Chúng Ta Là Một Đôi [truyện Thái]

Chương 19: Bạn Trai Anh Ấy Là Cái Cậu Sang Chảnh Đó Đó!


Đọc truyện Vì Chúng Ta Là Một Đôi [truyện Thái] – Chương 19: Bạn Trai Anh Ấy Là Cái Cậu Sang Chảnh Đó Đó!

Tôi không thể nào rời mắt khỏi màn hình điện thoại của mình, kéo xuống liên tục bởi vì cứ mỗi phút trôi qua lại lại có bài đăng mới từ tài khoản IG của Câu lạc bộ Âm nhạc. Thế nhưng khi thấy tấm hình chụp câu trả lời của Sarawat… Cậu ta đúng là thằng khốn với mấy trò đùa dở tệ. Sao cậu ta dám viết tôi là vợ cậu ta cơ chứ?! Tôi bối rối muốn chết đi được rồi đây này, không dưng lại lòi ra một ông chồng nổi tiếng. Nghĩ thế, tự nhiên tôi muốn trào nước mắt. Tôi phải bảo người phụ trách đăng bài trên Instagram câu lạc bộ xóa bài đi mới được. Với lại, tôi cũng phải nghĩ xem làm thế nào đền bù hay là nịnh bợ team Vợ cậu ta nữa chứ không thì…. bạn biết rồi đấy.


Tầm này có mấy đứa bạn thân chịu khó an ủi cũng tốt. Lũ bạn rủ tôi ra ngoài ăn buffet để xả hơi sau giờ ôn bài. Thằng Puek gần như không nhấc mông lên lần nào, chỉ ngồi xỉa răng miết. Fong và Ohm thì ngược lại. Chúng nó đứng ở hai quầy buffet khác nhau, cách chừng đâu có 10m nhưng lại phải gọi điện thoại cho thằng còn lại cứ như cách nhau nửa vòng trái đất. Bọn nó muốn đảm bảo là hôm nay sẽ thử đủ tất cả các món ở tất cả các quầy. 


Phần bình luận trên bài đăng của Câu lạc bộ Âm nhạc vẫn không ngừng nhảy ting ting, cả đám người vào trêu tôi, phần còn lại thì rủa xả không ngừng.

“Tao chịu rồi đó. Bọn họ không chịu xóa bài.” Tôi bảo với đám bạn, thở dài thườn thượt. Thằng mặt mụn ngồi bên cạnh tôi đây cuối cùng cũng thôi xỉa răng, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy quan tâm. Nó vỗ vai tôi mấy cái rồi mới cười cười bảo

“Cho tao xin con tôm nướng được không?”

“Rồi sao mày không ra đó mà lấy?”

Lần này thì tôi chỉ còn nghe thấy tiếng nhai đồ ăn từ phía nó. Tôi giơ ta ra hiệu ý là thích thì lấy tôm trên đĩa của tôi đi. Nó đúng là một thằng bạn hết sức đặc biệt, với khả năng an ủi bằng cách khiến người ta quên mất là người ta đang buồn phiền. Bởi vì nó khiến người ta đau đầu cmnr.

“Tao thấy ảnh từ Sarawat rồi.”

Tôi ngừng ăn khi người bên cạnh lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng lần nữa. Lúc này, tôi không quay sang nhìn mặt thằng bạn. Tôi chỉ vừa nghe vừa nhìn màn hình điện thoại. 

“Nó dám viết ra điều nó thực sự nghĩ. Hẳn là nó nghiêm túc đó mày.”

“Nó chỉ muốn làm tao phiền chết thôi. Nghiêm túc cái nỗi gì.” Tôi vội đáp.

“Được. Tao hiểu rồi.”

Một lúc sau thì bàn ăn im ắng dần trở nên ồn ào. Mấy đứa nó đang tranh luận chuyện gì đấy, mồm vẫn còn nhồm nhoàm đồ ăn. 


“Lúc mới bắt đầu yêu đương thì đúng là khó mà bày tỏ tình cảm được mà.”

“Tao chẳng thấy khó chỗ nào hết. Bình thường, nếu tao thích ai thì tao hỏi thẳng thôi.”

“Đấy là bởi vì mày luôn bắt đầu dễ dàng nên kết thúc cũng dễ dàng theo. Mày đá con nhà người ta cái một đấy thôi.”

“Thì cũng đầu có nghĩa là ban đầu dễ mềm lòng thì sau đó sẽ khó khăn đâu.”

“Vậy nói nghe thử coi. Phần nào của Sarawat ban đầu thì mềm sau lại không?”

“Nghỉ cm mày đi!” Mấy thằng dở người cười như được mùa. Tôi cũng muốn tranh cãi thêm nhưng mấy thằng chúng nó nói to quá, bàn bên cạnh cũng bắt đầu ngó qua bên này rồi. Cứ hễ khi nào nhắc tới tên Sarawat là chúng nó như bắt được át chủ bài ấy.

“Nó là thằng tử tế mà.” Chúng nó tìm cách thay đổi không khí.

“Mày thấy gì tốt à? Nó bị khùng thì có!”

“Tao thấy nó là thằng tử tế. Mày có nhìn ra nó làm cho mày những gì không? Có bao giờ thấy nó làm thế với ai khác đâu. Lúc chúng mày ở cạnh nhau, nó như biến thành người khác ấy.”

Thằng Peuk nhón lấy miếng sườn lợn trên bếp, đặt vào đĩa của mình nhưng mắt thì lại dán vào màn hình điện thoại trên tay tôi. Tôi vẫn dậm chân tại chỗ trong việc giải quyết vấn đề trước đấy.

“Để tao hỏi mày nhé, chuyện mày phàn nàn về bức ảnh ấy, là do mày thấy phiền hay thấy xấu hổ?”

“Phiền. Tao sợ là những người khác hiểu lầm mất.”

“Ồ… Vậy ra là mày không thích nó lắm. Hai đứa mày không phải một đôi.”

“….” Ahhhh!

“Tao nghĩ là Sarawat hợp với kiểu siêu sao, hay là kiểu mấy cậu dễ thương hơn ấy. Cả hai đứa mày đều chẳng ăn nhập gì, tuy cả hai trông đều khá lắm.” Thằng này hôm nay cầu diễn mà nói lắm thế nhỉ?


“Ừ. Tao không hợp với nó.” Còn lâu nó mới chịu thua nên tôi chẳng buồn tranh cãi làm gì nữa. Tôi không muốn đám bạn mình nghĩ rằng chúng nó đang nắm kèo trên, nên tôi tỏ ra không quan tâm đến Sarawat hết mức có thể. 

“À với cả, có thật là Green giờ có chồng quản rồi không? Nếu mà thế thật, thì tao sẽ giúp mày nói chuyện với Sarawat để nó thôi làm phiền mày nữa. Ok không?”

“…” Tôi hơi ngạc nhiên. Tôi không muốn thế mà. Chỉ là…

“Nè Fong! Tao có việc khó nhằn cho mày đây.” Tới rồi! Chúng nó bắt đầu huy động lực lượng rồi. Ngay khi hai đứa này bắt đầu nói là tôi bắt đầu thấy không khỏe. Chúng nó đồng tình với nhau là sẽ giúp tôi né khỏi Sarawat, mà lại chẳng buồn hỏi gì tôi. Tôi không muốn cắt ngang nhưng  lũ bạn tôi thực sự đặc biệt giỏi thu xếp mấy việc kiểu này.

“Chúng mày còn tính gì đấy? Tao tự làm được.” Tôi cố gắng chen ngang vào.

Cuộc nói chuyện xàm xí kết thúc khi cái bụng của cả đám được lấp đầy, nhờ bữa buffet và 2 lít soda. Hẳn là mấy nhà hàng buffet kiểu này kiếm chác được khá lắm, từ mấy đứa như tụi tôi.

“Tao no quá. Về đi.”

“Fong, để tao đưa mày về.”

“Ờ thì rõ là thế rồi.” Thằng Fong ở cách tôi không xa lắm. Thế nên đưa nó về thì cũng tiện hơn mà lại tiết kiệm.

Trong xe tràn ngập không khí vui vẻ. Tôi bật một bài của Scrubb, thi thoảng lại nghêu ngao hát theo. Thằng Fong thì vung vẩy tay, nhún nhảy như thằng dở ở bên cạnh.

“Hôm rồi tao gặp thằng Man với thằng Team.” Rồi đột nhiên, thằng bạn cắt ngang bài hát đang bật.

“Ừ sao?”

“Chúng nó bảo là Sarawat nghiêm túc tán mày thật đó.”

“Chờ đã… Gì cơ?”

“Mày nói sao?”

“Bạn thôi.”

“Má! Chỉ bạn thôi á?”

“Mày nghe rồi đó. Má! Sao?”

“Thế tao hỏi mày, với tư cách là bạn nhé. Sao trông hai đứa mày cứ kiểu hơn cả bạn bè thế?”

“Không. Thật đấy. Bọn tao là bạn thôi. Không hơn không kém.”

“Được, tao hiểu rồi. Chúng nó cũng bảo tao là, nếu mày chỉ coi nó như bạn bè thôi thì nhớ nói cho nó hay. Có mấy bạn Ngôi sao ở khoa khác muốn tán nó lắm. Thằng Man bảo là chúng nó tính bắt mối cho Sarawat với mấy người bên đó, nếu như mày không thích nó.”

“Như nào?”

“Gì?” Thằng Fong nheo mặt lại như thể đang cố đọc suy nghĩ của tôi.

“Không có gì.” Thôi xin đừng làm mọi chuyện tệ hơn nữa. Ý tôi là, tôi nghĩ bọn tôi như bây giờ ổn mà. Nhỉ?

“Nếu mày đã không có cùng cảm giác với nó thì nên bỏ đi thôi. Tao sẽ giúp mày.”

“…”

“Đó là đàn của nó hả?” Đáng ra tôi không nên đưa nó về mới phải. Nó cầm cây đàn ở ghế phía sau lên.


“Ừm.”

“Để tao đem trả cho. Đi mua cái mới thôi.” Tôi muốn khóc quá rồi nè…

“Nhưng… Sarawat cho tao rồi mà…”

“Nhưng nếu mày tính làm rõ với người ta và gạt bỏ mối quan hệ không rõ ràng này thì giữ đồ như thế không ổn đâu. Mày phải bỏ hết những thứ gì liên quan đến nó đi. Với lại chỉ là cái đàn thôi mà. Không mất cọng tóc nào của mày đâu.”

Cái đàn có tên tao trên đó đấy mày! Đàn của tao cơ mà, không trả đâu. Nhưng tôi chỉ dám nghĩ trong lòng vậy thôi chứ nào dám nói. Chân tay tôi như muốn nhũn ra. 

“Mày có số Sarawat không?”

“Có… Sao thế?”

“Để tao nói chuyện với nó.”

“Mày biết sao không, tao thấy chúng mày nghĩ nhiều rồi. Tao tự giải quyết được.”

“Là tại mày lề mề quá đó.” Vậy à? Được rồi. Tôi nhấn ga và phóng xe nhanh hơn. Sao tôi lại không thể nói với chúng nó tôi thực sự cảm thấy thế nào nhỉ? Có lẽ vì tôi sợ nó sẽ không hiểu, hay sẽ trêu tôi sáng đêm. Nỗi khổ này còn khổ hơn cả mọc răng khôn nữa. 

Và việc lái xe với tốc độ 140 km/h cũng không ích gì.

“Fong, tới kí túc mày rồi đó. Xuống xe đi.” To lo lắng nói, túm lấy cặp của nó rồi ném qua. Hai tay tôi vẫn còn run lẩy bẩy.

“Chờ đã! Cái đàn. Tao trả nó cho thằng Sarawat.”

“Tao tự làm được.”

“Để tao giúp.” Thằng Fong túm lấy cần đàn, cùng lúc với tôi. Tay tôi run bần bật nhưng nhất quyết không buông cây đàn Cục Phiền Phức của mình ra. 

“Sarawat đã đưa nó cho tao, nên có trả thì tao cũng sẽ tự trả.”

“Mày chắc không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.