Vị Chanh Bạc Hà

Chương 98


Bạn đang đọc Vị Chanh Bạc Hà: Chương 98

Trương Tử Toàn mất rất nhiều công sức mới tìm được Tần Hàm Lạc trong quán bar [Nhịp đập], tiếng nhạc ầm ỹ, ánh đèn pha bảy mày chớp loé khiến cô váng đầu hoa mắt, sắc mặt Tần Hàm Lạc lúc sáng lúc tối dưới ánh đèn, cô không nhìn rõ sắc mặt bạn mình, cũng không nghe rõ những lời người kia. Cô bỗng nhiên bực bội đứng dậy, đoạt lấy ly rượu trong tay Tần Hàm Lạc, nện thật mạnh lên bàn, kéo cô ra khỏi nơi quỷ quái này, lôi vào một quán bar thanh nhã không xa đó.
“Aish, có lẽ lớn tuổi rồi, giờ tao càng ngày càng không thích mấy chỗ ồn ào ầm ỹ nữa, vẫn là nơi này thoải mái hơn.” Trương Tử Toàn ngồi xuống, quơ quơ ly rượu trong tay, tinh tế đánh giá Tần Hàm Lạc: “Nói đi, làm sao thế? Mắt sưng húp, mặt bị thương, uhm, nhìn có vẻ giống bị móng tay cô nào đó cào.”
“Tao…” Tần Hàm Lạc nhìn cô, có phần khó mở miệng.
“Aish, mày cũng đừng nói là vì cãi nhau với Mễ Tiểu Nhàn, sau đó em khóc lóc om sòm cào mày nhé.” Trương Tử Toàn giơ một ngón tay lắc lắc, nhướn mày nói: “Có chết tao cũng không tin đâu, tao thà tin mày nổi điên tự cào mình còn hơn.”
“Không phải.” Tần Hàm Lạc hơi cúi đầu: “Bồi Bồi…Bồi Bồi đã trở lại.”
“Nàng?” Trương Tử Toàn giật thót, bỗng nhiên nhớ tới lời Giản Hân Bồi muốn nhờ mình chuyển cho Tần Hàm Lạc trước khi nàng rời khỏi thành phố A, không khỏi chột dạ. Cô len lén nhìn sắc mặt Tần Hàm Lạc, cũng không có gì khác thường, liền giật mình, nhướn mày, đôi mắt xinh đẹp hơi nheo lại, hừ một tiếng: “Tao biết mà, chuyện thế này chỉ có mình cậu ta làm được!” Chút chột dạ vừa rồi trong nháy mắt biến mất tăm hơi, đại tiểu thư kia thì cần gì mình phải chuyển lời giúp chứ, sao tự nàng không nói đi, hừ! Nghĩ thế, cô lại bình tĩnh.
“Tử Toàn, cậu ấy không cố ý!” Tần Hàm Lạc nhịn không được chán nản nói.
“Tao mặc kệ có cố ý không, mày định thế nào đây?”
“Tao đã nói với cậu ấy, tao yêu Tiểu Nhàn…”
“Cho nên cậu ta không thể chấp nhận, khóc nháo với mày, nổi giận phải không?” Trương Tử Toàn nói tiếp.

Tần Hàm Lạc kinh ngạc nhìn cô: “Mày?”
“Tao cái gì chứ? Mấy cái này tao hiểu rõ hơn mày. Tâm lý thích độc chiếm của phụ nữ ấy mà, vi diệu cực kỳ, huống chi mày và cậu ta là bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ, huống chi hai người còn từng là người yêu, thật ra tao ít nhiều cũng có thể hiểu được. Nhưng loại người điêu ngoa không biết phân biệt phải trái, một mực bá đạo như Giản công chúa đúng là hiếm gặp, cũng chẳng phải đứa trẻ con mười tuổi nữa, cần gì làm thế? Cũng không phải người yêu, khổ thế làm gì? Không phải cậu ta đã có đối tượng kết hôn rồi sao. Móng tay của nữ nhân có hai cách sử dụng, thứ nhất là để tô điểm cho bản thân thêm đẹp, thứ hai là dùng để đối phó ông chồng lăng nhăng và tình nhân của chồng, giờ dùng với mày, cũng thật chẳng hiểu ra làm sao.”
“Tử Toàn, tao đã nói cậu ấy không cố ý rồi!” Tần Hàm Lạc trợn mắt lườm cô một cái, lặp lại.
“Được rồi, biết cậu ta vô ý.” Trương Tử Toàn vẫn tỏ vẻ bất cần đời, uống một ngụm rượu, nhún vai nói: “Cậu ta lần này trở về làm gì? Chuẩn bị kết hôn, mời mày uống rượu mừng à?”
“Cậu ấy nói về làm ở Thái Vận, sau này sẽ ở lại thành phố A.” Tần Hàm Lạc cau mày, ánh mắt phức tạp.
“Thái Vận? Vậy tốt quá rồi!” Trương Tử Toàn có chút kinh ngạc, nói tiếp: “Mà không phải nàng đã có vị hôn phu rồi sao, trước kia nghe Triệu ngu ngốc nói, tên đó tướng mạo không tệ, hình như làm trong bộ tư pháp của thành phố Z, phải không? Vậy không phải hắn cũng theo nàng tới thành phố A làm việc đấy chứ?”
Tần Hàm Lạc thở hắt ra thật mạnh, lắc đầu nói: “Không biết, có điều tên đó mấy ngày nay cũng tới thành phố A, giờ này ba tao và dì Mễ đang gặp mặt bọn họ.”
“Có thế chứ, vậy cậu ta còn làm loạn gì nữa? Chẳng lẽ thật sự muốn mày tuân thủ lời thề trước đây? Tao thật sự không còn gì để nói.” Trương Tử Toàn tỏ vẻ không thể tin được, sau đó lại hỏi: “Tiểu Nhàn đâu?”
“Vốn ở nhà chờ tao về ăn cơm, tao đã gọi cho em ấy, nói em ấy ăn trước rồi, còn tao đi tìm mày, trong lòng buồn lắm.”
“Hàm Lạc, mày có nhớ lần trước trước khi mày cùng Tiểu Nhàn đi thăm bà nội, mày đã nói với tao những gì không? Mày nói hai người đã chính thức đến với nhau, còn nói sau khi trở về, bọn tao đừng bao giờ coi cô bé là em gái mày nữa, mà là bạn gái mày.” Trương Tử Toàn nhìn cô, hiếm hoi trịnh trọng nói: “Vậy bây giờ, Giản công chúa đã trở lại, mày nghĩ thế nào?”

“Tao vẫn nghĩ như thế!” Tần Hàm Lạc tay phải ấn huyệt Thái Dương: “Tao thật lòng yêu Tiểu Nhàn mà, Tử Toàn, mày không tin tao sao? Chỉ là nhìn thấy Bồi Bồi, tao vẫn đau lòng, sẽ kích động, mày không rõ tâm tình của tao, cũng không hiểu được tình cảm nhiều năm như thế giữa tao và cậu ấy.”
Trương Tử Toàn trầm ngâm nói: “Được rồi, vậy mày có nói cho Tiểu Nhàn biết Giản công chúa đã trở lại chưa?”
“Chưa.”
Trương Tử Toàn trợn mắt: “Sao mày có thể làm thế được, Giản Hân Bồi đã trở lại, mày không nói cho em ấy biết, sau đó lại về trễ, chạy đến đây uống rượu. Nếu sau này cô bé biết được thì sẽ nghĩ thế nào? Mày mau đi về cho tao.” Nói xong đoạt lấy ly rượu của cô, lại kéo cô dậy.
“Bộ dạng tao thế này, gặp em ấy kiểu gì!” Tần Hàm Lạc chỉ vào mặt mình, sốt ruột nói.
“Ăn ngay nói thật!” Trương Tử Toàn trợn mắt lườm cô: “Em ấy cũng sẽ không làm gì đâu!”
Tần Hàm Lạc bị cô thúc giục rời đi, Trương Tử Toàn lại ngồi xuống, cầm ly rượu tự mình nhâm nhi. Một lúc lâu sau, cô ngửa đầu tựa vào ghế, khe khẽ thở dài. Hàm Lạc, mày đừng bao giờ để Giản công chúa ảnh hưởng nữa, tao còn chuẩn bị mấy hôm nữa sẽ rủ mày và Tiểu Nhàn cùng đi Vân Nam du lịch đấy, đến lúc đó bốn người chúng ta nhất định sẽ rất vui vẻ, việc này tao đã lên kế hoạch từ lâu rồi.
***
Giản Hân Bồi nằm trên giường trong khách sạn, nước mắt đầy mặt, vẻ mặt uể oải, thoạt nhìn suy yếu cực kỳ. Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm bầu trời ngoài cửa sổ, chuông cửa reo vang không ngừng, nàng lại coi như không nghe thấy. Một lát sau, di động trên đầu giường vang lên chói tai. Giản Hân Bồi nhíu nhíu mày, xốc chăn lên, vô lực lê lết đi ra mở cửa, sau đó cũng không thèm liếc nhìn người đứng bên ngoài, lại xoay người trở về.
“Bồi Bồi, sao lâu vậy con mới ra mở cửa?” Chu Vân Tố vừa vào liền tránh, Giản Mặc Thanh và Chu HIểu Hàn lại đi mau hơn, xông tới trước mỗi người đỡ một bên Giản Hân Bồi, gần như đồng thời nói: “Bồi Bồi, không khoẻ chỗ nào vậy?”

Không khoẻ? Chu Vân Tố kinh hãi, vội vàng đi qua, bà nhìn kỹ Giản Hân Bồi, quả nhiên sắc mặt nàng tái nhợt, ánh mắt dại ra, rất giống tình trạng bị bệnh, cũng hoảng lên: “Bồi Bồi, con làm sao thế? Anh, anh…mau gọi bác sĩ.”
Bà đẩy Giản Mặc Thanh ra, giục ông đi gọi bác sĩ, còn mình lại gần đỡ Giản Hần Bồi đi tới giường, không ngờ Giản Hân Bồi lại không cảm kích, gỡ tay bà và Chu Hiểu Hàn ra, không kiên nhẫn nói: “Không cần các người đỡ, tự tôi còn đi được.” Nói xong lắc lư đi tới, nằm xuống giường.
Giản Mặc Thanh ngạc nhiên nhìn nàng: “Bồi Bồi, sao con có thể nói chuyện với mẹ con như thế? Bà ấy và Hiểu Hàn quan tâm con mà, sao con ăn nói không biết điều vậy.” Cũng đi qua theo, ngồi xuống bên giường, ông giơ tay sửa sang lại những lọn tóc hỗn độn trên trán nàng, lại nắm bàn tay lạnh lẽo của nàng, đau lòng không thôi, ngữ khí cũng bất tri bất giác lại ôn hoà: “Sao sắc mặt khó coi thế? Trong điện thoại sao con không nói rõ vì bệnh nên mới không ra ăn cùng nhà bác Tần, như thế ba cũng sớm về đưa con đi bác sĩ rồi. Bồi Bồi, nói cho ba biết, rốt cuộc con không khoẻ ở đâu? Ba lập tức gọi cho dì Lý của con tới, được không? Không phải con luôn nói bà ấy khám bệnh rất tốt, ngay cả tiêm cũng không đau sao.”
“Con thế nào cũng không thoải mái.” Giản Hân Bồi lấy tay che mắt, không nhìn bọn họ, lạnh lùng nói: “Nhìn thấy mẹ, càng không khoẻ.”
Giản Mặc Thanh nhịn không được nhíu mày quát lớn: “Bồi Bồi!” Chu Hiểu Hàn cũng trợn mắt há hốc mồm, lúng túng nói: “Bồi Bồi, em…em không thể nói thế với chú và dì được.”
Sắc mặt Chu Vân Tố âm tình bất định, bắt gặp ánh mắt tràn ngập nghi hoặc của chồng nhìn mình, liền lấy lại bình tĩnh, nhoẻn miệng cười với Chu Hiểu Hàn, ôn hoà nói: “Hiểu Hàn à, dì và Bồi Bồi có chút việc muốn nói, không phải lúc chúng ta mướn khách sạn đã lấy hai phòng sao, giờ con lấy chìa khoá phòng kia, đi nghỉ ngơi trước, được không?”
Chu Hiểu Hàn nhìn dáng vẻ suy yếu của Giản Hân bồi, do dự: “Nhưng mà Bồi Bồi…”
“Hiểu Hàn, anh đi trước đi.” Giản Hân Bồi bỏ tay xuống, cảm kích nhìn hắn một cái, gật gật đầu.
“Vậy được.” Chu Hiểu Hàn thấy nàng cũng nói vậy, liền vội vàng đáp ứng: “Vậy…anh sẽ lại đến thăm em sau.” Rồi quay đầu cười cười với Giản Mặc Thanh và Chu Vân Tố, nhận lấy thẻ khoá phòng từ bà, lễ phép nói: “Thưa dì thưa chú, con đi trước.”
“Được rồi, giờ cũng chỉ còn lại ba người chúng ta.” Giản Mặc Thanh nhìn vợ và con gái: “Giờ hai người nói cho tôi biết, mẹ con hai người làm sao vậy?”
“Anh không cần hỏi em, hỏi Bồi Bồi trước đi.” Vừa rồi con gái ở trước mặt Hiểu Hàn khiến bà không có đường lui, làm Chu Vân Tố tức giận cực kỳ: “Chú nó thương nó như thế, nó không đưa đơn xin từ chức, không chào hỏi, liền cứ thế không nói một lời rời công ty của chú, thời gian này như thể mất tích, khiến chúng ta tìm kiếm vất vả đến thế, giờ lại không chút áy náy nào, còn dùng giọng điệu đó nói chuyện với mẹ của mình!”

“Con đã gọi cho chú giải thích việc này rồi.” Giản Hân Bồi nhìn bà, trả lời một cách mỉa mai: “Nếu con nộp đơn xin từ chức, chào hỏi, vậy còn đi nổi sao? Hơn một năm qua, mẹ gần như một tấc không rời con, gọi điện thoại cũng tra, đi nơi nào cũng tra, ngay cả lên mạng cũng không tha. Xin lỗi, mẹ à, hiện tại con chỉ có giọng điệu này để nói với mẹ thôi.”
“Chờ đã! Hai người rốt cuộc làm sao vậy?!” Giản Mặc Thanh không hiểu gì cả, nhịn không được lớn tiếng nói.
“Ba, ba để bà ấy nói với ba đi.” Giản Hân Bồi lấy tay ấn huyệt Thái Dương, hữu khí vô lực nói.
“Mẹ nói? Con làm ra chuyện tốt gì, mẹ còn chưa nói với ba con đâu!” Chu Vân Tố dần dần kích động, lớn tiếng: “Mẹ đã biết là con đến thành phố A mà, con làm uổng phí nỗi khổ tâm của mẹ suốt thời gian qua, con quả thật gian ngoan mất linh, không biết hối cải mà. Bồi Bồi, con khiến mẹ quá thất vọng!”
“Mẹ mới khiến người ta thất vọng!” Giản hân Bồi không thể nhịn được nữa, nước mắt cuồn cuộn tuôn rơi, nàng hai tay che mặt mình, đầu vai run rẩy: “Con hận mẹ! Con hận mẹ đối xử với con như thế, con hận mẹ ép con rời khỏi Hàm Lạc! Con hận mẹ nói với cậu ấy Chu Hiểu Hàn là vị hôn phu của con! Con hận mẹ dẫn anh ta đến thành phố A gặp người nhà Hàm Lạc!”
Nàng càng nói càng thương tâm, ôm chăn khóc rống. Cho tới bây giờ Giản Mặc Thanh cũng chưa bao giờ thấy con gái khổ sở đến thế, ông rung động thật sâu, trái tim bị tiếng khóc của nàng khiến cho nhức nhối. Ông bất chấp để ý tới những lời Giản Hân Bồi nói, vươn tay kéo nàng vào lòng, vỗ vai nàng, liên tục nói: “Bồi Bồi đừng khóc, con chịu thiệt thòi gì thì cứ nói với ba, đừng khóc…”
“Ba…” Giản Hân Bồi bỗng nhiên không còn gì cố kỵ, nhào vào lòng ông, nức nở nói: “Cái gì con cũng không có, chẳng có gì hết cả! Con hận mẹ, bà ấy cướp mất tự do của con, bà ấy lấy người con yêu ra để uy hiếp con. Con mất Hàm Lạc rồi, cái gì cũng không có, ngay cả chính bản thân con cũng không muốn nữa! Ba ba, là bà ấy hại con, hu hu…bà ấy hại con!”
Thanh âm nàng đau đớn tuyệt vọng đến thế, Chu Vân Tố nhịn không được rùng mình. Con gái bà nói bà hại nó. Không, Bồi Bồi, sao mẹ có thể hại con được, con nói thế, thật sự khiến mẹ đau lòng! Bà nhịn không được lui lại mấy bước, có thoáng giây bà để tay lên ngực tự hỏi, chẳng lẽ bà thật sự làm sai sao? Không, không! Những người làm cha mẹ trên đời này đều sẽ làm vậy! Nghĩ thế, bà lại ưỡn thẳng lưng lại.
Giản Mặc Thanh bị tình cảnh trước mặt làm khiếp sợ, tất cả những chuyện này là sao? Ông vẫn luôn cảm thấy mình là một người đàn ông may mắn. Ông có một người vợ thanh lịch nhã nhặn, một đứa con gái ngoan xinh đẹp hoạt bát, một công việc khiến người ta hâm mộ, ông vẫn luôn kiêu ngạo vì gia đình nho nhỏ ấm áp hạnh phúc này. Nhưng hôm nay, ông nhận ra gia đình mình thế nhưng không hề hoà thuận, người vợ hiền và đứa con gái cưng tựa hồ có mâu thuẫn sâu sắc, mà ông dĩ nhiên lại hoàn toàn không biết gì cả, không hề có cảm giác gì. Từ sau khi lên làm hiệu trưởng, thời gian ở bên người nhà quả thật ít hơn nhiều, nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến quan hệ giữa mẹ con hai người lại gay gắt như thế? Là chuyện gì khiến Vân Tố hoàn toàn mất đi dáng vẻ ngày xưa, lại vì việc gì khiến Bồi Bồi thương tâm tuyệt vọng, nói ra những lời tổn thương tình cảm mẹ con đến thế?
Giản Hân Bồi nắm chặt quần áo ông, vẫn còn đang rúc trong lòng ông khóc. Chu Vân Tố đứng kia vẫn không nhúc nhích, mà nước mắt cũng không tự chủ được chảy ra.
Hồi lâu, Giản Mặc Thanh ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hồng nhìn về phía Chu Vân Tố: “Vân Tố, không phải em có điều gì cần nói với anh sao?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.