Vị Chanh Bạc Hà

Chương 28


Bạn đang đọc Vị Chanh Bạc Hà: Chương 28

Chương 28
Trận cãi nhau buổi trưa ít nhiều ảnh hưởng đến tâm tình Tần Hàm Lạc, nhưng sau khi cô rầu rĩ không vui đặt chân đến thành phố B xong, một tin xấu còn đáng sợ hơn đã ập đến, ông ngoại yêu dấu của cô khi kiểm tra thì phát hiện ra bị bệnh tim, đang nằm ở bệnh viện điều trị.
Lúc cô hỏi rõ ràng tình huống rồi vô cùng lo lắng chạy tới bệnh viện tốt nhất ở thành phố B thì cậu của cô, cũng chính là cháu của ông ngoại đang ở phòng bệnh với ông. Cô chỉ kêu một tiếng “cậu” rồi bổ nhào vào bên giường nắm tay ông, nước mắt liền ào ào rơi xuống.
Ông ngoại đang nằm trên giường truyền dịch, sắc mặt thoạt nhìn thập phần tái nhợt, ông hơi giơ tay lên, vuốt tóc Tần Hàm Lạc, hơi chút cố sức nói: “Cháu gái ngoan.”
“Ông, ông vào bệnh viện khi nào vậy, sao không nói cho con biết?” Tần Hàm Lạc nức nở nói.
Cậu xen vào nói thay: “Ông là sợ ảnh hưởng tới việc học của con, không để cậu nói, cũng không nói cho ba con.”
“Tiểu Lạc đừng khóc, ông không sao đâu.” Ông miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
“Cậu, bác sĩ nói thế nào ạ? Bệnh của ông có nặng không? Thân thể ông luôn tốt, hai tuần trước con đến thăm ông ông vẫn khỏe mạnh lắm mà, như thế nào lập tức lại…” Tần Hàm Lạc mắt rưng lệ, quay đầu hỏi cậu mình.
“Bác sĩ nói bệnh tim giai đoạn đầu, không có gì đáng ngại, ở bệnh viện năm sáu hôm là được rồi, nhưng về sau ở nhà phải điều dưỡng thân thể cho tốt, chú ý ăn uống và nghỉ ngơi, phải khống chế cảm xúc nữa.” Cậu cười trấn an cô, an ủi.
Tần Hàm Lạc hơi yên lòng, đầy cảm kích nói với cậu: “Hai ngày qua cậu vất vả rồi, hôm nay con đã tới, con sẽ ở đây chăm sóc ông, cậu cứ về nhà nghỉ ngơi đi, thứ hai còn phải đi làm, chậm trễ công tác nhiều quá cũng không tốt.”
“Nhưng thứ hai con cũng phải đi học mà.”
“Con có thể xin nghỉ.”
“Không được! Hai đứa ai cần đi làm thì đi làm, nên đến trường thì đến trường đi, ta…ta mời người chăm sóc đặc biệt là được.” Ông ngoại khe khẽ thở hổn hển nói.

“Không cần! Con sẽ ở đây cùng ông!” Tần Hàm Lạc quật cường nói. Rồi cô ra khỏi phòng bệnh, đi trên hành lang gọi cho Trương Tử Toàn: “Tử Toàn, ông tao bị bệnh phải nằm viện, tao muốn ở đây chăm ông, mày viết hộ tao đơn xin phép rồi thứ hai đưa cho giáo viên chủ nhiệm nhé.”
“Hả? Ông bị bệnh à? Không sao chứ?” Ngữ khí Trương Tử Toàn thập phần kinh ngạc, nghe được ra cũng thực lo lắng.
“Không sao, chỉ là sắc mặt không tốt lắm, tại ngày nào cũng ở bệnh viện truyền dịch mà.”
“Nghỉ bao lâu?”
“Một tuần.”
“Có lầm không vậy? Ngất mất, lâu như thế thì chỉ sợ chủ nhiệm sẽ không đồng ý đâu.”
“Mày giải thích hộ tao tình hình đi, có thể xin được bao lâu thì bấy lâu, đến lúc ấy nghĩ biện pháp sau.” Tần Hàm Lạc nhíu chặt mày, ngữ khi lo âu.
“Vậy được rồi, mày cứ chăm sóc ông đi, cũng chú ý thân thể mình đó.”
“Ừ.” Lòng Tần Hàm Lạc dâng lên một trận ấm áp, cúp máy.
***
Trong quán bar, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, mọi người điên cuồng vặn vẹo trên sàn. Giản Hân Bồi một tay xoa xoa huyệt Thái Dương, một tay cầm ly rượu, không hiểu sao cảm thấy phiền muộn.
“Bồi Bồi, mình ra nhảy đi, ai cũng đi cả rồi.” Cố Minh Kiệt nhẹ nhàng kéo tay nàng.

“Được.” Giản Hân Bồi buông ly, cởi áo khoác, theo hắn đi ra khỏi băng ghế, nàng lập tức đi tới trước, Cố Minh Kiệt muốn kéo cũng không được, không biết nàng định làm gì, liền vội vàng đuổi theo.
Giản Hân Bồi đi được vài chục bước, nhảy lên một cái đài cao, mỉm cười, mặt hướng về phía Cố Minh Kiệt, theo tiết tấu âm nhạc bắt đầu từ từ vuốt ve mái tóc mượt như tơ của mình, thậm chí chiếc eo thon, dưới tiếng nhạc cuồng nhiệt, không coi ai ra gì tự uốn éo thân mình. Bên trong nàng chỉ mặc một bộ quần áo bó, dáng người thoạt nhìn càng có vẻ yểu điệu.
Lúc nàng mới vài tuổi, gia đình liền đưa nàng đi học khiêu vũ, chỉ là, lớn gan phóng túng nhảy như vậy cũng là lần đầu tiên. Tuy rằng bộ dáng ngọt ngào ngoan ngoãn, nhưng giờ nàng ở trên đài lại ánh mắt quyến rũ, động tác gợi cảm mê người.
Cố Minh Kiệt đứng dưới đài, đúng là nhìn đến hoa mắt choáng váng. Mọi người dưới vũ đài cũng theo đó mà sôi trào, có thể nói màn biểu diễn táo bạo của vị tiểu mỹ nhân thanh xuân xinh đẹp kia đã gây nên một cơn sóng của đêm này. Giữa tiếng nhạc ồn áo náo động vẫn có thể nghe được tiếng hô của đám đàn ông.
Không biết bắt đầu từ khi nào, đã có người theo tiết tấu hô to: “Được! Được! Được!”, rồi tiếng vỗ tay, tiếng cười, tiếng cụng li chan chát liên tiếp vang lên.
Giản Hân Bồi khép hờ đôi mắt, đứng trên đài làm càn tận tình nhảy, trong lòng có một loại cảm giác thống thoái. Không ngừng vặn vẹo, xoay tròn, mái tóc phiêu động, làn váy tung bay, quên hết tất cả, dường như cả người đều nhẹ nhàng bay bổng.
Cố Minh Kiệt nhìn ánh mắt nóng rực của đám đàn ông xung quanh, thầm cảm thấy không ổn, ngay khi vài người lên đài cùng nhảy bên cạnh nàng, hắn liền bước nhanh xông lên đài, kéo tay Giản Hân Bồi nhảy xuống.
Mấy tên đàn ông liền lập tức đuổi theo, có người còn kéo vai Giản Hân Bồi, lớn tiếng nói bên tai nàng, ý là muốn kết giao bạn bè linh tinh gì đó, Cố Minh Kiệt thầm sốt ruột, vừa rồi Giản Hân Bồi biểu diễn rất chọc người ta bốc hỏa, quán bar này ngư long hỗn tạp, hắn cũng không muốn gây phiền toái, cũng may vài đứa bạn học của hắn lúc này đã sớm vây lại, đề phòng nhìn tên đàn ông kia, sau đó cùng nhau che chở Giản Hân Bồi trở về ghế của mình.
“Bồi Bồi, đêm nay em thực khiến anh mở rộng tầm mắt.” Cố Minh Kiệt ghé sát tai nàng, trong giọng nói lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn yêu cực bộ dáng Giản Hân Bồi lúc này, mồ hôi đầm đìa, mái tóc dài hơi hỗn loạn, đây là vẻ đẹp khác lạ đầy mê hoặc ngoài vẻ đàng hoàng mà hắn từng thấy qua. Nghĩ tới bộ dáng quyến rũ ở trên đài của nàng vừa rồi, hô hấp của hắn ở bên tai nàng không khỏi dồn dập hẳn lên.
Giản Hân Bồi nhảy một trận, cảm thấy khát nước, liên tục uống hai chén rượu. Cố Minh Kiệt không dám để nàng đi, chỉ ngồi bên cạnh nàng, người khác nhảy đến mệt mỏi, ngồi ở chỗ này uống rượu nghỉ ngơi, ăn gì đó, rồi lại uống. Một lát sau, mọi người cảm thấy nhàm chán, có nữ sinh ghé lại gần, hai tay bắc thành cái loa kêu lên: “Kiệt soái, gọi bạn gái anh tới đây chơi xúc sắc đi được không? Ai thua phải uống rượu.”
“Cũng được. Có điều Bồi Bồi chưa chơi bao giờ, tôi phải dạy cô ấy quy tắc đã.” Cố Minh Kiệt lập tức đồng ý.
“Bồi Bồi, bọn họ rủ em chơi xúc sắc kìa, ai thua uống rượu, em có chơi không?” Hắn ghé vào bên tai Giản Hân Bồi hỏi.

“Em không.” Giản Hân Bồi nhíu mày nói.
“Không sao, để anh chỉ em, đơn giản lắm.” Cố Minh Kiệt cực lực cổ vũ nàng, bắt đầu chỉ nàng cách chơi.
Chơi xúc sắc gì đó vừa dạy là biết, nhưng người mới chơi đều thua nhiều hơn, Giản Hân Bồi bị phạt rượu vài lần, chắc là do chất cồn, càng thua lại càng không chịu. Hai người một nhóm chơi, Cố Minh Kiệt cũng chơi cùng một nam sinh, hắn thỉnh thoảng cũng chú ý tình huống bên này, đôi khi cũng làm hết sức trách nhiệm của người bạn trai, uống giúp nàng một hai chén.
Uống hết ba chai Chivas, mọi người lại gọi thêm hai chai bia. Đổi đồ uống khác, Giản Hân Bồi chỉ cảm thấy càng ngày càng chóng mắt, thân thể mềm nhũn vô lực, nàng tựa vào người Cố Minh Kiệt, bỗng nhiên rút di động ra, ma xui quỷ khiến thế nào lại bấm một dãy số.
Lúc này đã hơn mười một giờ tối, ông ngoại nằm trên giường, đã ngủ. Tần hàm Lạc tựa vào một bên giường bệnh, cũng buồn ngủ, một tràng tiếng chuông di động đột ngột vang lên, cô giật mình, lập tức tỉnh táo lại, phản ứng đầu tiên chính là tắt máy, miễn đánh thức ông ngoại đã ngủ say. Tiếp theo, cô nhìn tên báo hiện lên trên điện thoại, ba chữ “Giản Hân Bồi” khiến cô sửng sốt.
Trễ thế rồi sao? Nàng gọi điện tới làm gì? Huống chi, không phải hôm qua còn nói không để ý tới mình sao? Chẳng lẽ còn có việc gì quan trọng hơn?
Cô nhíu mày, rón rén ra khỏi phòng bệnh, nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng không gọi lại, bấm số lại gọi cho Triệu Văn Bác: “A lô! Đồ ngốc.”
“Hàm Lạc à, khuya như vậy còn gọi tới, làm sao vậy? Tôi đang đi chơi với mấy đứa bạn, có tới không?” Thanh âm Triệu Văn Bác nghe thật đầy tinh thần.
“Tôi đang ở thành phố B, có chút việc. À…vừa rồi Bồi Bồi mới gọi cho tôi, không biết muộn vậy là có chuyện gì, tôi hơi lo, ông gọi qua xem sao đi.”
Vừa nghe được là chuyện của Giản Hân Bồi, Triệu Văn Bác như thể ăn phải thuốc kích thích, lập tức nói: “Được, tôi lập tức gọi cho cô ấy.”
Điện thoại bị cắt, trong lúc mơ màng, Giản Hân Bồi mơ hồ biết mình vừa gọi cho ai, nước mắt lập tức ứa ra, lúc này Lí Sâm kia lại nói: “Khuya rồi, mọi người uống nốt rượu đi, rồi tự trở về, tôi cũng không đi được nữa.”
Vài người ngã trái ngã phải gật gật đầu, Giản Hân Bồi giãy dụa ngồi dậy, uống cạn rượu trong ly, sau đó ngã vào lòng Cố Minh Kiệt, miệng lầm bầm: “Đưa em…về ký túc xá, gọi Nha Nha ra đón…đón em.”
Năm sáu người rời khỏi quán bar, một trận gió đêm thổi qua, chỉ cảm thấy tinh thần thoải mái, dường như tỉnh rượu không ít. Lí Sâm nhìn Giản Hân Bồi nằm trong lòng Cố Minh Kiệt, cười: “Ông bạn, bạn gái ông tối nay khiêu vũ khá lắm, tửu lượng cũng không tệ nha.”
“Bình thường cô ấy không hay uống.” Cố Minh Kiệt nửa dìu nửa ôm Giản Hân Bồi, lòng tràn đầy hạnh phúc.

“Thế nào? Mọi người còn muốn đi chơi không?” Lí Sâm nhìn vài đôi nam nữ chung quanh: “Đi KTV hát một lúc nhé?”
“Thôi, tôi mệt rồi. Hôm nay uống nhiều quá, về thôi.” Một nam sinh bóp đầu, rên rỉ nói, mấy người khác cũng phụ họa theo.
“Thật kém cỏi mà!” Lí Sâm cười mắng, một tay ôm bạn gái mình: “Được rồi, nếu không đi nữa thì đều tự về đi, tôi còn phải đi với người yêu, không đi theo mấy người đâu.”
Một nam sinh nhìn về phía Cố Minh Kiệt cùng một nam sinh khác, cười mờ ám: “Vậy Kiệt soái và Phong ca cũng đi với bạn gái hả? Vậy chúng ta đều phải chia nhau đi thôi.”
“Nói nhảm! Không đi với bạn gái thì chẳng lẽ đi với tên khốn nhà ngươi chắc.” Lí Sâm mắng.
Lập tức mọi người đều tự tách ra, Cố Minh Kiệt đón một chiếc taxi, nói đến ĐH A.
Ban đêm trên đường cao tốc đã rất ít xe qua lại, ánh đèn neon vẫn lóe sáng như cũ, nói lên sự phồn hoa của thành phố này.
Cố Minh Kiệt nhìn Giản Hân Bồi mơ màng ngủ say trong lòng mình, ánh mắt trở nên mê dại, so với vẻ đẹp rạng ngời vừa rồi lúc ở trên vũ đài, giờ nàng lại đẹp một cách trầm tĩnh, trên người nàng tỏa ra hương chanh nhàn nhạt, là hương thơm của người thiếu nữ, làm cho hắn tâm thần nhộn nhạo. Hắn nhịn không được đưa tay vuốt ve đôi má hồng mê người, đôi mi thanh tú của nàng, môi liền không tự chủ được cúi xuống, nhẹ nhàng hít vào mùi hương đặc trưng kia, mút vào ngọt lành. Dục vọng điên cuồng bành trướng, mà thân thể hắn cũng bất tri bất giác sinh ra biến hóa khác thường.
“Uhm…” Giản Hân Bồi nhíu mày, như thể bị ai đó quấy rầy giấc ngủ, thanh âm vô lực, tim Cố Minh Kiệt đập dồn dập.
“Chúng ta có thể không dũng cảm được không? Trái tim bị tổn thương nặng nề rất khó có thể thừa nhận, cho dù con gái thời nay rất thoải mái, như thể khi gặp khó khăn đều biết nên làm gì…” Một tiếng chuông di động đinh tai bỗng nhiên vang lên.
Bài hát của Phạm Vỹ Kỳ? Là di động của Bồi Bồi. Cố Minh Kiệt giật mình, lấy di động trong túi Giản Hân Bồi ra, ba chữ “Triệu Văn Bác” không ngừng nhấp nháy ở trên, hắn ngơ ngẩn nhìn, di động vẫn reo vang, nhưng không ai tiếp, một lát sau, tiếng nhạc rốt cuộc cũng ngừng, hắn nhìn kỹ thì thấy trên màn hình hiện lên bảy tám cuộc gọi nhỡ, đều là của Triệu Văn Bác, chắc là vừa rồi ở trong bar không ai nghe thấy. Cố Minh Kiệt hơi trầm tư, tắt máy Giản Hân Bồi, sau đó lại bỏ vào túi nàng.
Tay hắn run run, ôm chặt Giản Hân Bồi, ánh mắt lại nhìn ngoài cửa sổ, như thể quyết định việc gì, bỗng nhiên một biển hiệu khách sạn đập vào mắt hắn.
“Tài xế, làm ơn dừng xa, chúng tôi muốn ở chỗ này!” Cố Minh Kiệt không chút do dự, bỗng nhiên mở miệng hô.
Theo lời hắn nói, lái xe vội vàng dừng lại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.