Bạn đang đọc Vị Chanh Bạc Hà: Chương 25
Chương 25
Tần Hàm Lạc ngẩn ra, theo bản năng dừng cước bộ. Giản Hân Bồi vội vàng nói với Cố Minh Kiệt: “Minh Kiệt, em có việc muốn nói với Hàm Lạc, giờ anh có thể về trước được không?”
“Nhưng không phải em nói muốn ra ngoài ăn thịt nướng sao?” Cố Minh Kiệt nhìn nàng, lại quay đầu nhìn sang Tần Hàm Lạc.
Ánh mắt Giản Hân Bồi mang theo một chút ý xin lỗi: “Mai mình lại đi, được không?”
“Ừ, cũng được.” Cố Minh Kiệt không tình nguyện gật gật đầu, nắm tay nàng, lại nhìn nhìn bóng dáng Tần Hàm Lạc, sau đó đi về phía Viện Thể thao.
Giản Hân Bồi thấy hắn đi xa rồi, liền hít vào một hơi thật sau, xoay người đi tới trước mặt Tần Hàm Lạc, Tần Hàm Lạc vẫn cứng ngắc đứng bất động tại chỗ.
Hai người lại một trận trầm mặc.
“Cậu gọi mình lại là có chuyện gì?” Hồi lâu sau, Tần Hàm Lạc nhịn không được đánh vỡ cục diện bế tắc.
“Chúng ta nói chuyện đi.”
“Nói chuyện gì?”
“Hàm Lạc, gần đây rốt cuộc cậu làm sao vậy? Cậu đối xử với mình…đối xử với mình chẳng hề giống trước kia nữa.” Nghe ngữ điệu như chẳng hề quan tâm của cô, rốt cuộc Giản Hân Bồi mất kiên nhẫn, ngữ khí trở nên vội vàng kích động hẳn lên.
Tần Hàm Lạc bất đắc dĩ nói: “Mình chẳng sao cả.”
“Vậy vì sao cậu lại làm vậy? Có phải là có bạn tốt của cậu, rồi cô em gái đáng yêu kia nữa, cho nên có thể đương nhiên gây xích mích với mình, phải không? Mấy hôm trước mẹ mình cũng hỏi, hỏi vì sao lâu như vậy cậu không tới nhà mình, mình cũng không biết phải giải thích thế nào cả, bà ấy thích cậu nhiều đến mức nào cậu biết không!” Giản Hân Bồi nói một hơi xong những lời này, lại cúi đầu, thanh âm trở nên rất nhẹ: “Cậu đã từng nói, sẽ không đối xử với bất kì ai tốt hơn đối xử với mình.” Nói tới đây, thanh âm đã có chút nghẹn ngào.
“Hiện giờ mình đối xử với người khác tốt như đối xử với cậu sao?!” Tần Hàm Lạc cố gắng khiến trái tim cứng rắn hơn, lạnh lùng nói.
Giản Hân Bồi kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Tần Hàm Lạc, loại thái độ lạnh lùng này nàng chưa từng bao giờ thấy.
“Mình có ngày ngày đi đón người khác sau khi tan học sao? Mình có ngày ngày chạy tới căn tin của học viện của người khác để ăn cơm à? Người khác đi dạo phố mình thường xuyên đi cùng chắc? Khi người ta mua quần áo mình chẳng lẽ cũng một tấc không rời? Còn người ta thích ăn cái gì mình cũng nhớ kỹ hết à…” Ngữ khí Tần Hàm Lạc càng ngày càng lạnh như băng.
“Cậu…” Giản Hân Bồi lặng người đứng đó, không biết nói gì mới phải.
“Bồi Bồi, tự cậu nói xem, mình có đối xử với ai khác như thế không?” Tần Hàm Lạc nhìn vào mắt nàng, nghiêm túc hỏi.
“Không…không có.”
“Vậy tốt lắm. Mình vốn cũng đâu vi phạm lời hứa? Mình nào đối xử với ai khác tốt hơn đối xử với cậu đâu, vậy cậu nhắc tới những lời đó làm gì!”
“Nhưng gần đây cậu cũng không làm vậy với mình! Cậu căn bản không để ý tới mình!” Giản Hân Bồi bỗng nhiên lớn tiếng nói: “Cậu…”
“Đó là bởi vì gần đây cậu có bạn trai ở bên cậu, việc này vốn là việc hắn nên làm, mình để cho cậu có càng nhiều không gian và thời gian ở bên bạn trai, mình sai sao? Cho nên, đó là lý do để giờ cậu hỏi tội mình?” Tần Hàm Lạc không kiên nhẫn ngắn lời nàng.
“Có gì mà phải ngại, chúng ta đều lớn cả rồi mà, hì hì.”
Mễ Tiểu Nhàn ngẫm nghĩ, còn nghiêm túc nói: “Cái gì em cũng không muốn, em chỉ hy vọng về sau chị đừng coi em là em gái nữa.”
“Hả? Tôi coi em như em gái, chẳng lẽ khiến em khó chịu đến vậy sao?” Tần Hàm Lạc mặt như đưa đám nói: “Trước kia em không chịu coi tôi là chị gái, vậy cũng đành, nhưng giờ mình đã sống chung lâu đến vậy, hơn nữa quan hệ tốt như thế, vì sao em vẫn không chịu?”
Mễ Tiểu Nhàn không biết trả lời thế nào, không khí lập tức lặng xuống.
“Tiểu Nhàn, em ghét tôi sao?” Thanh âm của Tần Hàm Lạc rất thấp, nghe được có chút tổn thương.
“Đương nhiên không phải.” Giọng nói của cô khiến lòng Mễ Tiểu Nhàn khẽ nhói, vội vàng phủ nhận.
“Vậy thì vì sao…”
“Trước kia em không chịu coi chị là chị gái, mà giờ…là không muốn.” Mễ Tiểu Nhàn khẽ thở dài.
Tần Hàm Lạc trợn to hai mắt: “Không chịu và không muốn có gì khác nhau?”
“Đương nhiên là khác.” Mễ Tiểu Nhàn nghiêm trang đáp.
“……”
“Được rồi! Em nói thẳng nguyên nhân vậy, bởi vì em thấy chị vừa ấu trĩ lại ngốc nữa, cho nên không muốn làm em gái, rất dọa người mà!” Mễ Tiểu Nhàn cảm thấy cô cứ dây dưa mãi đề tài này, thật sự không nhịn nổi nữa, lật người, gõ thật mạnh vào đầu cô: “Được rồi, chị cứ từ từ ngủ đi, em về trường.”
“Oái! Chờ đã! Chúng ta cùng đi.”
“Ai thèm chị…”
“Vậy rốt cuộc em muốn quà gì?”
Mễ Tiểu Nhàn quay đầu, hơi trầm ngâm, cười nói: “Ngày đó sinh nhật là thứ ba, đại khái mẹ sẽ tổ chức sinh nhật cho em trước vào hôm chủ nhật. Quà em muốn á, là ngày thứ ba đó chị có thể đến trường gặp em.”
“Chỉ thế thôi?”
“Vậy thôi.”
“Được, tôi nhớ rồi.”
Cùng Mễ Tiểu Nhàn ngồi xe bus tới Bát Trung, sau đó đổi xe trở về ĐH A thì trời đã tối, Tần Hàm Lạc giơ tay nhìn trời, vẫn quyết định tới giảng đường học.
Dãy đèn hai bên con đường lát đá tản ra ánh sáng mông lung, từng tốp năm tốp ba học sinh đi trên đường, tiếng cười đùa trò chuyện thỉnh thoảng truyền vào tai. Tần Hàm Lạc vừa đi, vừa đau khổ cúi đầu suy nghĩ nên xem đến lúc đó nên tặng quà gì cho Mễ Tiểu Nhàn. Bỗng nhiên một thanh âm quen thuộc truyền vào tai, cô giật mình vội ngẩng đầu lên, trông thấy Giản Hân Bồi khoác lấy tay Cố Minh Kiệt, đang đứng cách đó năm sáu bước, hình như là muốn ra ngoài. Nàng nhìn thẳng về phía này, hiển nhiên cũng chú ý tới cô.
Hai người đứng đó, lẳng lặng nhìn nhau vài giây, không khí rất quái dị. Cố Minh Kiệt nhìn nhìn Giản Hân Bồi, lại nhìn nhìn Tần Hàm Lạc, vẫy tay cười chào: “Hey, lại gặp rồi, đi đâu thế?”
“Đến giảng đường học thôi.” Tần Hàm Lạc miễn cưỡng cười cười, cực lực giả bộ tự nhiên, nói: “Tôi đi đây, hai người cứ tiếp tục đi dạo đi, đêm nay rất đẹp.”
Cố Minh Kiệt cười: “Vậy hẹn gặp lại! Lần sau nếu có cơ hội thì cùng chơi bóng rổ nhé.”
Tần Hàm Lạc cười gật gật đầu, tiếp tục đi tới trước, lúc đi lướt qua hai người, cước bộ không khỏi nhanh hơn. Đi được vài chục bước, cô thầm nhẹ nhõm thở dài một hơi, tự nhắc mình không được quay đầu, ai ngờ thanh âm ngọt ngào quen thuộc kia lại bỗng dưng vang lên sau lưng: “Cậu chờ đã!”
Tần Hàm Lạc gật gật đầu, hai người liền cùng nhau trở về ký túc xá của Viện Ngoại Ngữ. Trên đường, Giản Hân Bồi rất tự nhiên khoác lấy tay Tần Hàm Lạc, Tần Hàm Lạc nhớ lại lúc mới gặp nàng ban nãy, nàng đúng là khoác tay Cố Minh Kiệt, hơn nữa là cùng một bên, không biết xuất phát từ dạng tâm lý gì, liền nhẹ nhàng rút cánh tay ra.
“Trước kia mình đều khoác tay cậu như vậy.” Giản Hần Bồi dừng lại, nhẹ nhàng nói, ánh mắt tràn đầy thất vọng.
“Giờ mình đi đường đều quen thói đi một mình, người khác khoác tay mình thấy không thoải mái.” Tần Hàm Lạc nghiêng đầu giải thích.
Giản Hân Bồi không lên tiếng, lòng lại nổi lên một tia bi thương, nàng nhìn khuôn mặt mơ hồ mà quen thuộc của Tần Hàm Lạc trong bóng đêm, ẩn ẩn có cảm giác như giữa hai nàng, có thứ tốt đẹp gì đó đã thoát ra, biến mất……
***
Ở trong mall lượn lờ cả nửa ngày, Trương Tử Toàn thật sự nhịn không được nữa: “Bạn Tần Hàm Lạc à, rốt cuộc bạn muốn mua cái kiểu quà sinh nhật gì vậy?”
“Không phải tao đang chọn sao?” Tần Hàm Lạc nói: “Bảo mày đưa ý kiến, mày lại không giúp tao.”
“Tao không ày ý kiến?!” Trương Tử Toàn vừa nghe những lời này, đầu liền bốc hỏa: “Tao bảo mày tặng cái này, mày nói thô tục, bảo mày tặng cái kia, mày nói không phong cách, giờ lại mở mồm nói như thế! Được, bà mày chính là loại thô tục đấy, tự mày đi mà chọn cái gì vừa thanh cao trang nhã vừa có phong cách đi!”
Tần Hàm Lạc cười nói: “Không phải tao chỉ thuận miệng nói thôi sao, mày cần gì so đo thế?”
“Hừ! Tao nhỏ mọn đấy được không?!”
“Được rồi, đừng giận nữa mà.” Tần Hàm Lạc kéo cô, hai người tiếp tục đi.
“Này, chuỗi vòng pha lê kia đẹp đó, cũng không thô, chính mày cũng nói được mà, sao không mua?” Trương Tử Toàn nói.
“Đắt lắm, hơn một ngàn chín trăm đồng.”
“Không phải chứ, mày keo thế. Ông ngoại ày tiền tiêu, ba mày cũng ày tiền, rồi tiền riêng của mày, tiếc không muốn tiêu à? Một tiểu mỹ nhân như thế mà mày dĩ nhiên lại cũng tiếc tiền để cướp lấy trái tim nàng, đúng là đồ bủn xỉn, tao xấu hổ thay mày.” Trương Tử Toàn vẻ mặt hèn mọn than vãn.
“Xin mày, thứ nhất, tao không muốn tiêu bừa bãi tiền của ông ngoại cho, tiền mua quà, tao chỉ trừ vào tiền sinh hoạt thôi. Thứ hai, Tiểu Nhàn đúng là tiểu mỹ nhân, nhưng cái kiểu mày nói, như thế nào mà nghe đáng khinh quá vậy? Cái gì mà kêu ‘cướp lấy trái tim’ chứ, mày lại ngứa da phải không?” Tần Hàm Lạc trừng mắt nói.
“Sao lại không dùng? Để dành cho con cháu chắc?” Trương Tử Toàn vừa né tránh theo bản năng, vừa vặn lại.
“Ông già rồi, chỉ là một ông lão, vạn nhất đến lúc bệnh tật hay đau ốm gì thì chỗ tiền này có thể dùng được, mày thì biết gì!”
“Rồi rồi, mày hiếu thuận, tao không nói nữa.”
Hai người đi chọn cả ngày, cuối cùng rốt cuộc thống nhất được ý kiến, tốn mấy trăm đồng mua một hộp chocolate được gói tinh xảo đẹp đẽ, vốn Tần Hàm Lạc còn muốn mua một tập thơ, nhưng Trương Tử Toàn lại ở một bên lảm nhảm linh tinh đủ thứ. Định mua thơ Pushkin thì Trương Tử Toàn nói người ta quyết đấu với tình địch, chết rất mất mặt; định mua thơ Cố Thành thì cô nói ông giết vợ mình, mua thơ thế làm gì; còn thơ Từ Chí Ma, cô lại nói người đó kết hôn rồi mà lại đi lăng nhăng bên ngoài, không chung thủy.
Tần Hàm Lạc thật sự không nhịn được nữa, quay qua quát cô: “Mày còn có thể mở miệng nói người ta lăng nhăng sao? Tự mình soi gương trước đi!”
“Ít nhất tao còn chưa kết hôn.” Tố chất tâm lý của Trương Tử Toàn cực kỳ tốt, phi thường bình tĩnh phản bác.
Tần Hàm Lạc trợn mắt, cuối cùng vẫn là dụng tâm chọn cho Mễ Tiểu Nhàn một quyển tư liệu ôn tập thi vào đại học. Cuối cùng cũng mua xong quà, cô cũng đồng thời cảm thấy như buông xuống được tảng đá trong lòng.