Vị Chanh Bạc Hà

Chương 123


Bạn đang đọc Vị Chanh Bạc Hà: Chương 123


Trên nóc nhà người ta ở phía xa xa, đang lượn lờ khói bếp.
Tần Hàm Lạc tuỳ tiện đi dép lê, hai tay đút túi quần, nhàn nhã tiêu sái đi trên con đường nhỏ giữa những đồng ruộng, có chút tham lam hít thở bầu không khí mang theo mùi cỏ thơm đặc biệt của buổi sáng sớm vùng thôn quê, trong bụi cỏ ven đường có mấy đoá hoa dại không biết tên, những giọt sương sớm long lanh vẫn còn rung động, sáng bóng lấp lánh như bảo thạch, ngẫu nhiên không cẩn thận đi lướt qua bụi cỏ, từ ngón chân liền truyền đến từng đợt mát lành.
Nơi ruộng đồng, hương gạo thơm bay xa ngàn dặm, phóng mắt nhìn lại, nơi nơi ánh lên sắc vàng, ở giữa xen kẽ những bụi màu xanh mướt mượt mà, đó là những khóm mạ xanh đang ưỡn mình đón gió, có thể thấy dân làng đã không thiếu việc để bận rộn trên cánh đồng. Ánh mặt trời cháy bỏng tháng bảy là thời kỳ hoàng kim để thu hoạch thóc và gieo mạ, thu hoạch lúa sớm, gieo mạ sau mùa gặt, đúng là thời gian bận rộn của nhà nông.
Trên đường thỉnh thoảng có tốp năm tốp ba người nông dân vai vác nặng hoặc cầm dụng cụ làm nông đi qua, tựa hồ bọn họ đều rất quen thuộc với Tần Hàm Lạc, nhìn thấy cô đều dừng lại cười chào vài câu.
“Cô giáo Tần, đi dạo à, ăn điểm tâm không?”
“Cô giáo Tần, đứa nhỏ nhà tôi hôm nay vẫn nhớ cô lắm đó.”
“Cô giáo Tần, mấy ngày tới nhà tôi mời đồ tể giết heo, đến lúc đó cô nhớ cùng hai giáo viên trong trường tới ăn bữa cơm rau dưa nhé.”
“……”
Tần Hàm Lạc vẻ mặt tươi cười, đều khom người trả lời mọi câu hỏi, sau đó lễ phép trò chuyện vài câu với bọn họ, như thể những người bạn đã quen thân lâu năm. Phía sau có thanh âm một bà cụ truyền vào tai: “Cô Mãn, cô ở bên ngoài nhiều năm không về, cô không biết đâu, đó là cô giáo Tần, là bạn của cô giáo Hứa, là sinh viên đến từ thành phố, cô có thấy không, rất lễ phép, không có sự kiêu căng của đám thanh niên, rất được nhiều người thích.”
Một người khác lại nói tiếp: “Cô ấy giống cô Hứa, không nhận tiền lương dạy học, trường học tranh thủ lấy chút tiền đó từ họ để mua sách vở quần áo cho bọn trẻ, aish, hai cô gái đi đến vùng rừng núi hẻo lánh này của chúng ta cũng không biết để làm gì.”

“Cô thì biết cái gì! Trường học nói cái này gọi là sự tự nguyện kính dâng, làm việc tốt giống Lôi Phong [1].”
Tiếng nói chuyện dần dần đi ra, khoé miệng Tần Hàm Lạc nhếch lên nụ cười tự giễu, lắc đầu, kính dâng? Cô đâu có cao thượng như vậy, lúc trước tới nơi này, tinh thần một lần suýt sụp đổ, mục đích của cô chính là để trốn tránh thế giới bên ngoài, chỉ vì muốn nội tâm có thể bình tĩnh, nay được người khác đánh giá cao như vậy, lòng không khỏi hổ thẹn.
Đi được một lúc, Tần Hàm Lạc dừng chân, quay đầu nhìn căn nhà hai tầng ngói đỏ trên ngọn núi phía xa xa, nở nụ cười, tâm tình cũng tốt lên, nghĩ đến đây, cô bắt đầu xoay người trở về.
Chỗ mà Tần Hàm Lạc ở hiện tại là một vùng quê hẻo lánh nghèo khó, thôn tên là thôn Thanh Tuyền, có thể là bởi chỉ cần liếc mắt một cái là thấy một dòng suối trên núi nên mới gọi thế. Nơi này vốn không có trường học, mấy đứa trẻ con xung quanh thôn nếu muốn đi học thì sáng sớm phải đi hơn mười dặm đường đến trường ở nơi khác, cho dù học sinh tiểu học cũng như thế. Sau đó trong thôn có một người sinh viên, cũng chính là hiệu trưởng Cao Ngạn của trường tiểu học Thanh Tuyền bây giờ, hắn bỏ qua cơ hội dạy học trong thành phố, phát động rất nhiều người góp vốn xây dựng trường học ở quê nhà, tuy dân làng cũng không giàu có, nhưng mọi người đều nghĩ cho đám trẻ nhỏ nên đều khẳng khái quyên tiền, sau đó trên sườn núi kia liền có thêm hai gian nhà ngói, trở thành một trường học, Cao Ngạn mời một tiên sinh họ Lí có chút học vấn ở thôn bên cạnh về cùng nhau bắt đầu dạy học. Lúc mới đầu, bọn họ chỉ có hai năm học, lớp một và lớp hai, hai người một người dạy ngữ văn, một người dạy toán, thay phiên nhau đi dạy.
Năm đó, lại nhờ Cao Ngạn chạy vạy khắp nơi, trường học này rốt cục được sự tán thành của chính phủ, chính phủ hỗ trợ một khoản tiền, mọi người cũng bắt đầu góp tiền lần thứ hai, vì thế, hai gian nhà ngói biến thành toà nhà ngói hồng hai tầng, mỗi tầng đều có ba phòng học, hai căn nhà cho giáo viên ở. Đến lúc này, Cao Ngạn mới hơn ba mươi tuổi nghiễm nhiên ở thành người được kính trọng nhất trong lòng dân làng mấy dặm xung quanh. Nhưng bởi vì nơi này thật sự quá xa xôi hẻo lánh, căn bản không có người nào nguyện ý đến dạy học, cho nên đến bây giờ vẫn chỉ mở bốn lớp, vừa đến lớp bốn lớp năm, bởi vì họ cũng chỉ có bốn giáo viên, trừ Cao Ngạn và ông giáo Lý ra, thì chỉ có Hứa Tình mấy năm trước tự nguyện về dạy học, còn có một cô gái trong thôn mới tốt nghiệp trung học ở đó đảm nhiệm vị trí giáo viên dạy thay.
Hứa Tình là một đàn chị của Tần Hàm Lạc khi còn học ở trường trung học Nhất Trung, thời đại học đúng là nàng học ở tỉnh thành này, đến lúc tốt nghiệp liền cắm rễ ở thôn Thành Tuyền. Lúc nàng học đại học năm nhất, Cao Ngạn học năm thứ tư, hai người có tiếp xúc vài lần, không bao lâu sau thì rơi vào bể tình, lúc Cao Ngạn tốt nghiệp đã rất chân thành nói với nàng, hắn sẽ không ở trong thành phố, mà sẽ trở lại quê cũ của mình, tranh thủ có thể xây một trường tiểu học, đây là giấc mộng từ nhỏ của hắn. Nhưng hắn không ngờ, ba năm sau, Hứa Tình bất chấp sự phản đối của cha mẹ, cũng chủ động đi tới thông Thành Tuyền, trở thành một cô giáo của trường tiểu học Thanh Tuyền.
Việc này trước kia Tần Hàm Lạc cũng không biết, đi đến nơi này rồi, cô vẫn luôn cảm thấy Hứa Tình có sự sùng bái và ái mộ đặc biệt dành cho Cao Ngạn, về sau cô từ từ biết được câu chuyện tình ngày xưa của bọn họ, tuy rằng chẳng phải oanh oanh liệt liệt, nhưng cũng có phần khiến người ta cảm động. Năm trước, đôi tình nhân này rốt cục hoàn toàn dứt bỏ một vài lực cản nho nhỏ và ít băn khoăn trong lòng, lấy được giấy kết hôn.
Trường tiểu học Thanh Tuyền có hai tầng, tổng cộng có bốn gian nhà cho giáo viên ở, Cao Ngạn và Hứa Tình ở tầng một, Lí giáo sư ở thôn bên cạnh, đi tới đi lui không xa lắm, cho nên vẫn ở nhà mình. Tần Hàm Lạc và cô giáo viên dạy thay của thôn chiếm hai phòng ở tầng hai. Cô giáo kia là người của thôn, bình thường cũng ít khi ở trong trường, nghỉ đông và nghỉ hè lại ở thường xuyên, cho nên Cao Ngạn và Tần Hàm Lạc thành ra hàng năm trông trường học, Tần Hàm Lạc đến nơi này rồi cũng vẫn luôn được bọn họ chiếu cố.
Ở đây càng lâu, cô càng thích thế giới nho nhỏ vây quanh núi này, cô thích những gương mặt chất phác của những người thôn dân, thích những nụ cười hồn nhiên của đám trẻ nhỏ, thích tình cảm sâu đậm của Cao Ngạn và Hứa Tình dành cho mảnh đất này, chấp nhất kính dâng. Ở đây, cô càng có thể cảm nhận rõ ràng được xuân hạ thu đông hơn nơi khác, mùa xuân có hoa đào nở, mùa hè có tiếng côn trùng kêu râm ran, mùa thu lá vàng sẽ rụng, mùa đông tuyết trắng phủ kín núi đồi. Ở đây, cô không cần di động, đương nhiên di động đến nơi này đã chẳng còn tín hiệu, cô lại vẫn dùng chiếc đồng hồ màu xanh nước biển mà Mễ Tiểu Nhàn đã tặng năm xưa để xem thời gian.
Lúc mới tới, cô nhớ ông ngoại, nhớ mẹ, nhớ tới tình cảnh Tần Trọng đánh mình, lòng cô liền tràn ngập bi thương và phẫn nộ, mà bóng dáng của Mễ Tiểu Nhàn và Giản Hân Bồi lại thay phiên nhau hiện lên trong đầu cô, cô quả thực rất thống khổ, mỗi tối gần như không thể ngủ ngon. Hứa Tình nhìn bộ dáng đó của cô, đoán được chắc hẳn đã có chuyện gì xảy ra với cô, nhưng cũng không hỏi, chỉ quan tâm đến cuộc sống của cô ở đây, chuyện đó khiến Tần Hàm Lạc cảm kích cả đời. So với cuộc sống trước kia, cô ở đây gần như sống những ngày như người nguyên thuỷ, nhưng thời gian qua lâu, cô nhưng lại nảy sinh tình cảm vô bờ với những mụn quần áo vá trên người, với những khuôn mặt nhỏ nhắn thường xuyên bẩn thỉu ngửa đầu sợ sệt luôn mồm gọi “cô giáo”. Khi bọn họ nhìn cô, những ánh mắt hồn nhiên trong sáng luôn tràn ngập vô hạn ngưỡng mộ và sùng bái, tình cảnh này luôn khiến cô nhớ tới một câu thơ của Thái Qua Nhĩ: “Ánh mắt của đứa trẻ như tìm được thiên đường.”

Tụi nhỏ khiến cô rung động, khiến lòng cô chua xót, cô dần dần hiểu được nguyên nhân Cao Ngạn và Hứa Tình cố ý ở lại chỗ này, mà cô cũng dần dần tỉnh ngộ, nỗi đau khổ của bản thân mình thì ra chẳng đáng là gì, ở mảnh đất này, thì ra còn có nhiều người cần cù chăm chỉ như thế, mặt trời mọc thì ra khỏi nhà, mặt trời lặn thì dừng, nhưng bọn họ có người thậm chí không có nổi một bữa cơm ấm no cho người nhà, không lo nổi cho con trẻ đi học. Thì ra còn có người khi bị bệnh, vì không có tiền nên mặc kệ, còn kiên trì ra ruộng trên núi làm việc. Thì ra còn có nhiều đứa trẻ quanh năm suốt tháng không có được một bộ quần áo mới, thậm chí mùa đông vẫn đi xăng đan đến trường. Thì ra ở nơi này, bút máy và bút màu đều là thứ đồ xa xỉ của học sinh tiểu học……Thì ra, Cao Ngạn lại vĩ đại như thế, ít nhất là hắn cố gắng để bọn nhỏ có thể có một ngôi trường che chắn được gió mưa để học…
Tần Hàm Lạc bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ, trong sự xấu hổ và rung động sâu sắc này, nỗi bi thương, đau lòng, rối rắm của cô chậm rãi lắng xuống……
Hiện tại đang kỳ nghỉ hè, trong trường học không một bóng người.
Phía trước ngôi trường có một bãi đất rộng, trồng mấy cái cây, coi như sân thể dục. Hôm trời đẹp thì còn tốt, hôm này mưa thì cái bãi đất được gọi là sân thể dục đó sẽ lầy lội không chịu nổi, tâm nguyện lớn nhất của Cao Ngạn hiện tại chính là lát xi măng chỗ đó, đáng tiếc hiện tại không có tiền.
Lúc Tần Hàm Lạc trở lại trường, quả nhiên Hứa Tình đã làm xong điểm tâm, cô ngồi trên chiếc ghế đặt ở hành lang, cười vẫy tay với cô: “Mau tới đây, mỳ sắp trương cả rồi.”
Cao Ngạn ngồi cạnh, khuôn mặt ngăm đen toát mồ hôi, cười với Tần Hàm Lạc: “Sáng sớm đã chạy ra ngoài làm cái gì, lâu thế mà không trở lại, Hứa Tình sợ nàng nấu mỳ mà không có người ăn, gấp đến độ sắp nhảy lên rồi.” Nói xong liền cúi đầu, “sột soạt” ăn mỳ.
Hai gian phòng ở tầng một, hiện tại một căn cho vợ chồng Cao Ngạn ở, một căn thì làm phòng bếp kiêm phòng ăn, Tần Hàm Lạc đi vào bếp bưng một tô mỳ ra, sau đó giống vợ chồng bọn họ, kéo một chiếc ghế dựa ra hành lang ngồi, bắt đầu ăn.
“À, đúng rồi, Hứa Tình, có chuyện anh quên nói với em, chiều hôm qua trên đường về nhà anh gặp trưởng thôn, ông ấy bảo anh nhắn với em, mấy hôm trước có một người bạn học gọi tới nhà ông ấy hỏi thăm em. Hôm qua cắt lúa cả một ngày, lưng anh đau quá về nhà chỉ nghĩ đến việc ăn cơm rồi ngủ, cho nên quên mất.” Cao Ngạn Ăn xong, cầm đũa gác qua một bên, bỗng nhiên vỗ đầu nói.
Thôn Thanh Tuyền này tổng cộng chỉ có nhà trưởng thôn có điện thoại, xem như của công cộng, ai có cuộc gọi đến, cũng không chạy tới các nhà để gọi, mà chỉ nhắn đối phương để số lại, sau đó thôn trưởng đến báo cho người nhà biết, rồi người đó sẽ lại đến để gọi đi.
“Bạn học? Em đâu có người bạn nào biết số của em đâu nhỉ? Chỉ có ba mẹ em biết thôi mà. Vậy người đó tên là gì? Có để lại số điện thoại không?”

“Không để lại tên, cũng không để lại số, chỉ hỏi địa chỉ của em thôi.”
Tần Hàm Lạc bỗng nhiên hỏi: “Là bạn học cùng Trung học hay lớn hơn ạ? Nam hay nữ?”
“Không rõ là bạn học năm nào, nhưng là nam.”
Tần Hàm Lạc nghe thế thì không nói nữa, Cao Ngạn nháy nháy mắt với Hứa Tình, trêu ghẹo: “Sẽ không phải là mối tình đầu của em đến đây tìm em đấy chứ?”
“Nói hươu nói vượn.” Hứa Tình cười mắng khẽ đánh hắn một cái.
“Ah, mỳ lại có trứng này.” Tần Hàm Lạc đang ăn mỳ, bỗng nhiên kêu lên.
“Kinh ngạc lắm à? Con gà mái đen kia tối qua mới đẻ trứng, cho nên nấu cho mỗi người một quả.” Hứa Tình cười đứng lên, cầm lất bát của Cao Ngạn: “Bát của em tự rửa nhé, chị đi thu dọn một chút, cần ra ngoài làm việc nữa.”
“Gặt lúa à? Em đi với.” Tần Hàm Lạc vội vàng ba miếng hai miếng ăn xong mỳ và trứng.
“Không được!” Thái độ Hứa Tình rất kiên quyết: “Mấy hôm trước em mới đứt tay, ở lại trông nhà đi.”
“Vết thương trên tay đã đóng vảy rồi mà.” Tần Hàm Lạc có chút sốt ruột.
Cao Ngạn đi đến sân thể dục, quay đầu lại cười nói: “Em làm theo lời cô ấy nói đi, tính tình của cô ấy không phải em không hiểu, em không làm trái ý cô ấy được đâu.”
Tần Hàm Lạc không có cách nào khác, đành phải thoả hiệp nói: “Vậy chị đi đi, để em rửa bát cho, trưa đến em sẽ đi đưa cơm cho mọi người.” Thế này Hứa Tình mới không nói gì nữa, cười cùng Cao Ngạn đi.

Giữa ngày hè oi bức, ở quê mát mẻ hơn trong thành phố nhiều, nhưng vẫn rất nóng, Tần Hàm Lạc nhìn ánh mặt trời chói mắt, lòng lại lo lắng ngày hôm nay sợ là Hứa Tình sẽ phơi nắng đen đi mấy phần. Ngồi một chỗ chốc lát, cô buồn chán đến chết đứng dậy lên lầu cầm một quyển sách lên xem, đây là thứ mấy hôm trước Cao Ngạn lên thị trấn trên để mua, mới đọc được vài trang cô liền chìm đắm trong đó.
Mặt trời càng lúc càng chói chang, ánh nắng dần chuyển lên hành lang, cơn sóng nhiệt kia cũng từng bước ép sát, Tần Hàm Lạc vừa đọc sách, vừa lâu lâu dịch ghế dựa ra sau, cơn nóng bức cuối cùng thật sự khiến sách cũng đọc không nổi, cô buông quyển sách xuống, có chút buồn bực lấy cây quạt để quạt. Cô có cảm giác muốn lên lầu ngủ, nhưng tuy căn nhà hai tầng này có mái ngói thì cũng rất nóng, sau một lúc do dự, cô quyết định vẫn ở chỗ này chờ làm cơm trưa cho Cao Ngạn và Hứa Tình, vì thế, cô liền chuyển ghế qua phòng bếp, tiếp tục đọc sách.
Cũng không biết qua bao lâu, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một thanh âm trong trẻo dễ nghe: “Xin hỏi có ai ở đây không?”
Tần Hàm Lạc khẽ run, quyển sách trên tay rơi “bộp” xuống đất, cô nghi ngờ mình nghe lầm, liền nhéo má mình một cái thật mạnh, trong lòng lại thầm nói, sẽ không, không phải là em ấy, aish, chắc là do mình quá nhớ em ấy mà thôi.
Cô đang thầm nghĩ miên man, thanh âm kia lại truyền tới: “Xin hỏi có ai ở nhà không?”
Lần này Tần Hàm Lạc rốt cuộc không ngồi yên nổi nữa, cô cố hết sức kiềm chế trái tim trong nháy mắt đập vội gấp mấy trăm lần của mình, vội vàng như một trận gió xông ra ngoài, nhìn ra ngoài cửa, trong sân thể dục không có ai, cô nghiêng đầu nhìn, ngoài cửa phòng của Cao Ngạn và Hứa Tình có một cô gái yểu điệu mặc quần bò màu lam, áo phông trắng, lưng đeo ba lô Nike màu xanh biển, cô gái kia lúc này cũng quay đầu nhìn cô. Mái tóc dài của em được buộc thành đuôi ngựa, để lộ khuôn mặt thanh lệ tuyệt mỹ, bởi vì phơi nắng lâu, lại còn lặn lội đường xa vất vả, nên trên trán lấm tấm mồ hôi, da thịt trắng nõn không tỳ vết cũng ửng hồng nhàn nhạt, nhưng đôi mắt em trong suốt sáng ngời, nhìn Tần Hàm Lạc không chớp mắt.
Khoảnh khắc hai người đối diện, ánh mắt như thể giao nhau, không bao giờ tách rời được nữa, sau đó đều giống như bị đóng đinh lên mặt đất, cả hai đều đứng ngẩn ra tại chỗ.
Đất trời như trở nên tĩnh lặng…
Hết chương 123
———————————-
[1] Lôi Phong (18 tháng 12, 1940 – 15 tháng 8, 1962) là một chiến sĩ của . Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch và nhân dân Trung Quốc. Năm 1963, anh trở thành đề tài cho cuộc vận động mang tính tuyên truyền diễn ra trên toàn quốc có tên là “noi theo tấm gương đồng chí Lôi Phong. Lôi Phong được miêu tả như một công dân kiểu mẫu và quần chúng nhân dân được cổ vũ học theo lòng vị tha, khiêm tốn, và hết đời hiến dân của Lôi Phong. Sau khi Mao Trạch Đông qua đời, Lôi Phong vẫn là một . Tên của anh đã đi vào lời ăn tiếng nói hằng ngày và hình ảnh của anh xuất hiện trên áo phong và quà lưu niệm


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.