Algon nhìn Asisu im lặng, bàn tay anh khẽ siết chặt lấy bàn tay nhỏ gầy kia. Nàng bị trúng độc, sắc mặt cũng không còn như xưa chỉ có đôi mắt như bầu trời đêm khiến anh chiềm đóng vẫn không đổi.
Nàng vẫn mở to ánh mắt nhìn anh như trước, và không còn sợ sệch.
Algon cảm giác có cái gì đó đang chảy vào tim mình rất ấm.
“Asisu, nàng cưới Memphis sau này sẽ dự định gì không?”
“Ta chỉ muốn Ai Cập được lớn mạnh.”
“Nàng vẫn chỉ lo cho mỗi người dân”
Algon mỉm cười cục mắt nhìn xuống bàn tay nàng, ánh mắt có vị thâm trường khó tả. Nhưng Asisu lại không nhận ra được điều đó, nàng mỉm cười nói.
“Đó chẳng phải là trách nhiệm của một người đứng đầu sao?”
Algon ngẩn mặt nhìn nàng, lắc đầu mỉm cười.
“Ta không phản đối ý kiến của nàng. Nhưng Asisu nàng nghĩ thế nào khi hai nước Assyria và Ai Cập hợp lại thành một?!”
“Algon, không cần đùa”
Asisu nghe đến lời nói, ánh mắt có chút bất mãn. Bây giờ nàng với Algon xem nhau như bạn, có thể nói gửi thư qua lại cũng được nhưng với hai vị vua trị vì đất nước, nàng không muốn tình bạn có bất cứ mối quan hệ về chính sự nào. Và Asisu hiểu, hiện tại Memphis như có như không muốn cho nàng nắm gần hết quyền hành ở Ai Cập, hắn hiện tại cũng được xem đứng đầu nhưng thực ra Memphis đang lui dần quyền hành hỗ trợ cho Asisu, hắn chỉ là một lá chắn giuos Asisu không chịu nhiều thương tổn. Nên khi quyết định phải tự suy nghĩ của chính nàng, Memphis sẽ không cản, ngay cả nàng muốn mạng hắn Memphis cũng có thể lấy ra cho.
“Algon, ta không nghĩ để tình cảm có bóng dáng của chính sự. Nếu ngươi vẫn muốn thâu tóm Ai Cập về phía mình vậy xin đừng gặp mặt ta thêm lần nào nữa. Nếu có gặp ta và ngươi sẽ là kẻ thù.”
Asisu không kiêu căng, không ngạo mạng, không nhun nhường cũng không nịn bệ. Nàng nói với chất giọng thoảng qua như gió trôi, nước chảy, nhưng cũng khiến người nghe hiểu được ở nàng khẳng định cái gì và chấp nhận cái gì.
Chỉ là lời của Asisu lọt vào tai Algon hắn lại cười trừ khổ sở.
“Asisu, nàng nói vậy không sợ ta sẽ giết nàng sao? Nàng nên biết nàng đã nắm quyền Ai Cập hơn một nửa, nếu nàng chết Hạ Ai Cập sẽ nổi loạn, Memphis hắn có khả năng bình định được không? Ta tin đầu óc của Memphis còn thua xa nàng đấy Asisu, còn có…Ragash bên kia nhòm ngó. Nàng nghĩ xem nếu một đất nước không thu phục lòng dân, bị giặc xâm lăng thì thế nào sẽ vững mạnh? Rồi đây Ai Cập dần bị hủy diệt. Ta lại dễ rồi ngồi mát ăn bát vàng, ngư ông đắt lợi. Ai Cập sẽ về tay ta. Nàng nghĩ sao Asisu?”
Asisu nghiên đầu mỉm cười.
“Algon ta nghĩ ngươi thật không dám đâu.”
“Tại sao nàng chắc chắng nhỉ?”
Algon cũng học theo Asisu nghiên đầu mỉm cười. Asisu nhìn bộ dáng của hắn mà phì cười.
“Người một khi đã đến đây thì tất cả người dân Ai Cập đều biết, nếu ta xảy ra chuyện gì chắc chắng Algon là kẻ chịu nghi ngờ đầu tiên. Hạ Ai Cập cũng không chỉ có ta cai quản, Hassan và Unas chắc chắng sẽ không làm ta thất vọng nếu ta có mệnh hệ gì, và Memphis hắn không có trí nhưng thực chất là một hắc ám vương hơn ngươi tưởng tượng đấy Algon, cộng thêm Minue. Ta nghĩ Ai Cập thiếu ta cũng không có vấn đề đâu!”
Algon hơi bất ngờ với câu trả lời của nàng, hắn cúi đầu cười vui vẻ.
“Sao nàng lại nói Ai Cập không sao khi mất nàng?”
“Thì thực tế…”
“Cẩn thận Asisu”
“Tê…tê…phập..”
Algon giật mình ôm lấy Asisu che chắn cho nàng trước khi con rắn kia cắn đến. Chỉ là chậm trễ hắn không thể để nàng bị thương thêm. Liều mạnh chắn vết cắn, loài rắn từ trên xà nhà bò xuống hả miệng cắn trúng lấy cánh tay phải của Algon. Đồng thời anh đang kéo nàng rời khỏi giường.
“Asisu, nàng…”
“Algon, im lặng!”
Asisu cố sức bò dậy xé rách váy mình cột lấy mạch máu trên cánh tay Algon. Ánh mắt liếc sang nhìn con rắn, rắn hổ mang đuôi chuông. Loài cực độc ở vùng đất cát khô cằn này. Và không thuốc chữa.
Con rắn kia vẫn rất hung hãn muốn tiến lại gần người cắn thêm một nhát nữa.
Nhìn thấy tốc độ trường của nó, Asisu bàng hoàng cố gắng đọc câu thần chú dùng loại ấn kí đẩy con rắn kia ra xa. Tức thời nó lại càng hung hãn hơn bật cả người phóng tới.
Trời sinh tính con gái sợ loài bò sát và Asisu không ngoại lợ, nàng vẫn rất sợ rắn còn ám ảnh hơn khi ở kiếp trước thân hình rắn khổng lồ quấn lấy nàng cho đến chết.
Algon bị độc rắn không thể cử động, Asisu mới tỉnh còn quá yếu, cơ bản bùa chú gì đó vận dụng phép thuật cũng không tính là bao. Trước mắt thấy con rắn kia nhào tới, nàng nhìn Algon, lập tức không ngần ngại chắn lấy hắn trên người.
“Phập!”
“Asisu, nàng không sao?”
Cánh cửa đẩy, mũi tên cùng lúc lao vào, cắm thẳng vào đầu con rắn hung ác. Unas chạy vào đỡ lấy Asisu kiểm tra kĩ lưỡng.
Nhưng nàng lập tức ngăn lại.
“Không cần, Unas đưa Algon đi chữa trị nhanh. Chất độc rắn đang thấm vào người hắn. Ta không muốn bất kể ai vì ta mà chết! Nhanh lên!”
“Được, Asisu bình tĩnh đã. Hassan mau đến cứu người đi!”