Đọc truyện Vì Cái Gì Các Nam Chủ Truy Ta!!! – Chương 108: Chạy Đến Phụ
“KHÔNG!!!!!!!!!!!!”
“A Chiêu!”
“Điện Hạ?”
“Oa oa?”
Tiếng thét xé trời khiến năm người còn lại tuy đang tản mác trong thành đều giật thót.
Vội vã lao đến nơi âm thanh phát ra, cả năm người đều sững sờ trước thảm cảnh trong trướng.
“NẰM XUỐNG!!!” Nghe Cơ Hựu Trạch thét ầm, bốn người nọ nửa tin nửa vực nhưng không chờ họ kịp nghĩ cho kỹ càng, kiếm khí đã quét đến bên mặt họ.
Lau nhẹ vết ẩm nóng trên má, Cẩn Minh trợn mắt: đây có phải Cổ La mà y biết không?
“LĂN!” Hựu Trạch hét lên lần thứ 2.
khác cái, lần này mọi người đều không chút ngờ vực mà vội vã làm theo.
Trừ Vân Dật cùng Đông Phương Tường không biết dùng kiếm, cả ba người kia đều nhanh chóng rút vũ khí đỡ một kiếm tuyệt mệnh.
Có lẽ việc xảy ra ngoài ý muốn, A Văn chiêu nghiêm mặt lùi lại, cũng cho bọn họ nhìn kỹ hơn vũ khí trong tay Cổ La, một cái chiếu chỉ.
“Y biết võ?” Dường như nhắm được người yếu nhất hội, A Chiêu dồn dập tấn công Diên Khánh.
Vừa lo đả thương nhóc con vừa phải tận lực đỡ sát chiêu đầy thâm hiểm, chẳng mấy chốc Diên Khánh đã rơi vào thế hạ phong.
Cẩn Minh thấy vậy cũng gia nhập vòng chiến đấu.
Dù sao y cũng không thể để Diên Khánh đả thương nhóc con mà cũng không thể để nhóc con mang danh giết người.
Không đánh không biết, đường kiếm của oa oa quả thật vô cùng tinh tế gọn gàng, đây là tiêu chuẩn của giết nhanh diệt gọn, chứ căn bản không phải võ nghệ thông thường.
Dựa theo những gì y biết vè oa oa, những đường kiếm này không những không đúng mà còn vô cùng phù hợp với một người y đã từng tìm hiểu, Thái Cổ La!
“Cơ Hựu Trạch!” Nghĩ ra được đường kiếm của ai, Cẩn Minh vội vàng động não gọi người có khả năng thấu hiểu Cổ La nhất.
Nếu không trong tình huống này, trừ khi dùng lực, nếu không, bọn họ chỉ có thể lưỡng bại câu thương.
Tuy HỰu Trạch đối với tiếng gọi này không phản ứng nhưng Đông Phương Tường, người cũng nép bên góc từ nãy tới giờ nghe được liền vội vã đánh tỉnh Hựu Trạch.
“Đừng để y đến gần cửa!” Ăn một cái tát đau điếng, Hựu Trạch không có thì giờ để bực tức mà chỉ vội vàng chỉ dẫn.
Mọi người nghĩ không sai, Hựu Trạch đối với cách đánh này của Cổ La tuyệt đối không lạ lẫm.
Mười mấy năm sống dưới chỉ dẫn của Cổ La, những đường kiếm kiểu này y cũng ăn qua không ít rồi.
Tính toán qua loa thực lực trong phòng, Hựu Trạch vội kéo Vân Dật:
“Ngươi, ngươi có thuốc mê không? Dạng bột dạng khói gì cũng được.
có không?”
“…!Có, cả bột cả khói đều có!” Vội vàng lôi dược từ trong túi, Vân Dật nhanh chóng dâng ra.
Đến 3 người kia còn sợ đến đứng tim, Vân Dật sớm đã mất hồn mất vía ngồi phệt dưới sàn.
Cái ánh mắt xem thường chúng sinh đó, thật sự quá rợn người đi.
“Tốt, đưa hết thuốc bột cho ta.
Ngươi, nhắm được chứ? Mấy viên khói mê, tranh thủ chút ném được lúc nào thì ném.
Hai ngươi, một người chặn cửa, một người áp y vào trong.
Nhanh lên!”
Cả bốn người nhanh chóng hợp tác nhưng cũng phải vật vã nửa canh giờ, Hựu Trạch mới thành công đánh ngất Văn Chiêu.
Ngồi bệt xuống sàn thở dốc, Cả Diên Khánh vẫn Cẩn Minh đều không dấu nổi vẻ mệt mỏi.
Tuy rằng do không muốn đả thương oa oa, họ buộc phải khống chế sức mạnh cũng không thể sử dụng độc môn nhưng một người đến gà cũng bắt không nổi lại có thể quần thảo với họ hơn nửa canh giờ, chỉ hai chữ thiên phú căn bản không đủ để hình dùng.
“Trước đưa A Chiêu đi nghỉ cái đã.
Nói không chừng trong phòng này có thuốc gì kích thích thì sao?” Vân Dật nhũn chân từ nãy tới giờ cũng hồi sức đứng dậy.
Nhấc oa oa đang nằm dưới đất, Vân Dật cùng 4 người kia kéo thêm Đỏ Chót đối mặt với gương mặt OA của binh tướng ngoài trướng, mặt dày đòi một phòng sạch.
An ổn sắp xếp oa oa lên giường lại kiểm tra toàn thân, Vân Dật theo binh lính đến kiểm tra cho Uất Trì.
bốn người người tám mắt nhìn nhau, nợ này tất nhiên phải tính nhưng việc còn quan trong hơn là oa oa, rốt cuộc là bị làm sao!
“Ngươi là…” Đông Phương Tường nhướn mày.
Y có thể láng máng đoán được nhưng Ma sơn, y căn bản không thể xác định người trước mắt là ai.
“Hựu Trạch, Phó quân Ma sơn.
Chư vị?”
“Cẩn Minh, Thương quốc.”
“Phong Quốc, Triệu.”
“Đông Phương Tường.”
“Chào hỏi thế đủ rồi.
Oa oa rốt cuộc là bị làm sao?” Cẩn Minh cau mày.
“…!Ta….!cũng không biết.”
“Cơ Hựu Trạch, ngươi định chơi ta đấy à? Chủ của ngươi xảy ra chuyện rồi mà ngươi còn không muốn nói?”
“Suỵt, cẩn thận, y dậy bây giờ.” Thấy lửa giận giữa Cẩn Minh cùng Hựu Trạch ngày một dâng cao, Diên Khánh vội vàng nhắc nhở.
Đừng nói hai người kia, Diên Khánh lúc này cũng thấy trời đất quay cuồng.
Đột ngột nhìn thỏ hóa sói, cho dù là ai cũng buộc phải bất ngờ thôi.
Thấy bầu không khí căng thẳng khó mà suy giảm, Diên khánh đành thở dài dẫn đầu, lôi hai tên khói thuốc nồng nàn rời khỏi phòng để Đông Phương Tường ở lại trông Văn Chiêu..