Đọc truyện Vì Cái Gì Các Nam Chủ Truy Ta!!! – Chương 105
Chương mới đây.
vốn muốn phát chút phúc lợi nhưng lực bất tòng tâm.
Chờ sau này tui cày vài bộ người lớn thu thập kinh nghiệm sẽ viết sau vậy.
Chúng ta lại húp nước giảo thôi.
______________
Nhắm mắt nhắm mũi chạy khỏi Phủ tướng quân, ta đột ngột đâm sầm vào một người.
Đương lúc định vung tay bỏ chạy, người nọ chớt túm tay ta hỏi:
“A Chiêu, ngươi sao thế? Có chó cắn ngươi à?”
Ngẩng đầu nhìn lên, là người quen nha.
A Tài hay A Vượng ấy nhỉ? Nói chung là hồi trước vẫn hay qua chỗ ta.
“Xì, chó điên!! Tướng Quân nhà các ngươi đâu, ta phải tìm hắn kêu hắn đuổi cái con chó dại ấy đi chỗ khác.
Để trong quân tùy tiện cắn người thế mà được à!!!” Đồ Đen Gâu Gâu, ngươi chờ đó.
Đêm nay ta tìm người vẽ tranh ngươi khỏa thân bán khắp phố, dạy cho ngươi một bài học nhớ đời xem người còn dám lần sau xé áo ta nữa không!
“….!A Chiêu, chó trong phủ đều là quân khuyển dạy bảo đàng hoàng.
Ngươi không chọc phải nó thì sao nó lại đi cắn ngươi?”
“Thế thì nó bị dại đấy.
Các người quên không thiến, để nó tùy hứng lên cơn, ta lập tức đi tìm tướng quân nhà các người thiến hết cả đi.” Quân khuyển đâu ra mà quân khuyển, chó dại cho một gậy là xong, còn đằng này con gâu gâu kia lên cơn động dục, phát điên xé áo người ta thì có.
Giá mà cái thây này võ nghệ cao cường, ta lập tức động thủ hiến Đen Gâu Gâu đến hầu mẹ Vàng Khè.
“Aida, A Chiêu, bình tĩnh.
Bọn ta giờ đang phải đi tuần, không ngươi đi cùng chúng ta luôn đi? Tướng quân chắc đang ở doanh trại, xong việc bọn ta dẫn ngươi đến.” Nhìn A gì đó gãi gãi đầu, ta cũng chẳng làm khó y làm gì.
chẳng phải làm chả Đen Gâu Gâu thôi sao, quân tử báo thù, 10 năm không muộn.
Chỉ thịt hắn thì quá hời cho hắn rồi.
“Đi! Chúng ta đi thôi nào.” Ta chậm rãi xoa tay cười tươi.
Cầy bảy món? Không, phải 108 món mới hả giận lòng ta..
Đi mấy bước không thấy người theo, ta thân thiện quay lại: “Sao các người còn không đi?”
“A…!A Chiêu, sao…!sao ngươi đột nhiên có nanh thế kia?”
“…!Khè!” Nanh hồi nào? cẩn thận ta cắn chết ngươi!
____________________________________________
Nhìn mặt trời xa xa sắp sửa khuất bóng, ta bơ phờ túm tay A Nam, người mà ta tưởng là A Tài A Vượng A gì đó: “A Nam, chúng ta sắp đến chưa?” Chẳng trách vua cứ thích cho đi dày, giống như ta lúc này, mới dạo hết nửa quả núi đến ý chí sinh tồn còn không có, nói gì là hận thù tạo phản, biết thế xin chém đầu chết té cho khỏe.
“Yên tâm, sắp rồi, tí nữa thôi.” A Nam quay đầu cười đáp.
Mấy tên còn lại cũng vỗ vai ta đồng thanh.
Ta nhìn chân mình run rẩy muốn gẫy lại nhìn mấy cái bản mặt vô tư như không có gì kia, sự kiên nhẫn cuối cùng trong đầu ta đứt ngang mà gào lên:
“Sắp cái đầu ngươi ấy! Đây là lần thứ 20 ngươi nói sắp, sắp của ngươi rốt cuộc là mấy canh giờ.
ĐI từ lúc mặt trời đứng bóng đến giờ sắp ngả về chiều luôn rồi, ngươi còn định bắt ta đi đến lúc nào?!!!”
“À, chúng ta, đi hết đỉnh kia là được.” Dường như bị ta gào đến hoảng sợ, năm người đồng loạt chỉ tay về phía xa xa.
Đưa mắt theo nhưng cánh tay ấy, ta chỉ nhìn thấy một ngọn núi cao sừng sững thiếu điều chọc thủng hoàng hôn.
Ông trời ơi, có phải do con ấp ủ chút tâm kế hãm hại con cưng của ông hay không mà ông hành hạ con kiểu này.
Con ít nhiều gì cũng là NPC cơ mà, ông không thể thiên vị nam chính như thế chứ! Khóc không ra nước mắt, ta thương cảm nhìn A Nam: “Các ngươi…!có mang theo xẻng không? Không thì dùng kiếm của các người đào giúp ta cái hố.
Nghe nói chết ngạt cũng không tệ lắm.
Ta không muốn làm cơm cho sói”
“…!A Chiêu, không bằng chúng ta nghỉ một chút vậy?”
“Không cần đâu, cứ để ta an nghỉ luôn đi!” Giang tay giang chân ngắm trời ta cảm thán.
Đám mây kia…!nhìn giống bánh bông lan ghê.
Ta muốn ăn bánh nếp hạt sen, muốn ăn nem huế, muốn ăn…!ột…ột…ot65~ Nói mới nhớ, cơm trưa ta vẫn chưa được ăn đâu! (p-q)
“A Chiêu, ta có mang theo chút lương khô, không bằng người ăn chút lót dạ.
Ta cho họ về trước rồi thúc ngựa đến đón chúng ta, có được không?” Nhìn gương mặt chân thành của A Nam, ta gật đầu đồng ý.
Dù sao cả ngày cũng là ta làm phiền họ mà, phải biết đủ thôi.
Vươn tay nhận lương khô, ta chợt bị chút ánh sáng le lói chiếu vào mắt.
Vội vàng chỉ A Nam, 6 người bọn ta nhanh chóng nấp sau thân cây, lén lút xem xem là ai ở trên đường mòn.
Đoàn người lướt qua rất nhanh, nhưng cũng chỉ trong một thoáng ấy, ta nhìn thấy một mái tóc trắng tung bay theo gió.
Tóc trắng? Nghe rất quen.
Nghĩ kỹ lại, cái áo choàng đó, cũng vô cùng quen mắt….
“KYAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!! BẠCH LIÊN BÔNG?!!!”
Sư nó, ban ngày gặp ma! Cái tên âm hồn bất táng này sao lại đến rồi! Ném vội lương khô trong tay, ta ba chân bốn cẳng vận dụng khinh công lao về phủ tướng quân.
Thất Dịch ơi, ngươi tốt nhất là ở trong phủ, không thì dưng trách ta vô tình!!!
___________________________
Cùng lúc này, cách ấy không xa:
Hý!
“Vương gia, có việc gì ạ?” Nhìn Nhiếp Chính Vương đang phi nước đại đột ngột thắng gấp, Bàng Thất cùng nhóm hộ vệ cũng không thoát mệnh ngã lăn xuống đất.
“Ngươi có nghe thấy tiếng gì không? Bản vương hình như nghe thấy tiếng A Chiêu.”
“…!Nhưng không phải Đông Phương công tử…”
“Binh bất yếm trá, nói không chừng là chúng ta bị chơi rồi.
Lập tức vào thành!”
______________________________
Cách biên ải một khoảng:
“Lão gia, không tốt rồi, ngựa của chúng ta không đi nổi nữa rồi.” Nhìn hai con ngựa trong đoàn khụy xuống, Gia nhân vội vã báo lên Đông Phương Tường.
“Không phải ta đã nói chuẩn bị ngựa tốt nhất rồi sao? Nếu để tên kia bắt được thì còn hỏng chuyện hơn.
Dường đến Phong Quốc còn bao xa?” Vừa mệt mỏi vừa căng thẳng, tâm tình Đông Phương Tường cũng chẳng khá khẩm gì cho cam.
Trách mắng vài câu, Đông Phương cũng lại mềm giọng.
“Bẩm, chúng ta chỉ mới qua cửa ải, chắc đến Phong Quốc vẫn còn khá xa ạ.
Không bằng chúng ta trước về Thành Biên giới nghỉ tạm một đêm thay ngựa hôm sau lại tiếp tục?”
“Cũng chỉ đành như vậy.
Mọi người, lập tức hồi thành.”.
ngôn tình hoàn
______________________________
Trước cổng thành Biên Giới:
“Hoàng thượng, qua cánh cổng này là Kim quốc rồi ạ.” Một Ảnh vệ chắp tay lên tiếng.
Một đoàn người mặc áo choàng đen vội vàng thay sang trang phục thường dân, xoa bẩn mặt mũi chuẩn bị giấy tờ.
“Ừ.
Các ngươi cũng vậy, đừng gọi trẫm là Hoàng thượng.
Trực tiếp gọi thiếu gia, biết chưa?”
“Vâng.”
“Chuẩn bị xong rồi chứ? lập tức vào thành.”
________________________
Chương sau chính là chương mọi người đều đợi đó..