Đọc truyện Vì Cái Gì Các Nam Chủ Truy Ta!!! – Chương 10: Có Đôi Khi Bắn Hụt Tốt Hơn Bắn Trúng
Màn đêm lại buông xuống, ba người chúng ta lại cùng nhau cắm trại.
Cổng thành ở ngay trước mắt, nhưng xét thấy mặt trời cũng đã nghỉ ngơi, ba người bọn ta quyết định dã ngoại thêm một ngày.
“Quết mật ong lên.
Thịt nướng mật ong mới ngon!”
“Không, thịt nướng phải đi với ớt.”
“Ớt cay, mật ong ngon hơn.”
“Gà lá chanh mới hợp.”
“Ai nói, trực tiếp rưới nước chanh nướng đất sét mới ngon”
Mặc kệ Bạch Liên Hoa mặt than đang ngồi trong xe ngựa, ta cùng Thất Dịch bắt đầu tranh luận về bữa tối.
Hai bên bất phân thắng bại, mà mấy con gà rừng tội nghiệp thực ra cũng không quá to.
Mới đầu, ta còn chút phân vân vì thêm người thêm miệng, sói nhiều thịt ít, sư nhiều cháo ít, thêm một tên nữa thì có mà ta ăn không đủ no.
Bất quá, Thất Dịch quả thật rất có tài.
Hắn vung tay một cái là có thể bắt được một con chim, tha hồ giải quyết vấn đề lương thực của cả đoàn.
Nghe hai ta nhốn nháo bên ngoài, Bạch Liên Hoa nhịn không được tiến vào phân xử.
“Một con mật ong, một con muối ớt, một con lá chanh, một con nướng bùn, không phải là được rồi sao?”
“Nhưng chúng ta chỉ có 3 con thôi.”
“Vậy thì bắt thêm một con…” Bạch Liên Hoa nói tới đây thì lại khựng lại, nghĩ một lúc mới nói: “A Chiêu, đệ ăn một con có đủ không?”
Thất Dịch nghe đến đây cũng cứng người.
Xem ra sức ăn của ta đúng thật quá dọa người thật.
Ta có ăn gì đâu.
Đại khái là vài cái bánh màn thầu, vài miếng lương khô, một ít thịt gà, tiện thể gặp thêm vài miếng thịt khô cùng trái cây mà ta cướp được.
(Ờ, ít quá ha.
5 cái màn thầu, ba miếng lương khô, một con chim to cũng phải to gần bằng cái đầu mi bớt hai cái cái đùi vs hai cái đầu cánh, cùng cổ, lại thêm hai miếng thịt khô, một quả táo to bằng đầu gối, 1 quả lê to bằng nắm tay, còn 2 miếng bánh đậu xanh nho nhỏ gọi là tráng miệng.)
“Th…Đệ đi bắt thêm vài con.” Thất Dịch nói rồi nhanh chóng cầm cung đi.
ta cũng không nhịn được mà nhanh chân đuổi theo.
Nói đùa, ta thà thân sa biển lửa còn hơn ở cùng tên Bạch Liên Xà mới nửa ngày trước còn hận không thể làm món Văn Chiêu nướng nguyên con.
Rừng trong đêm đen thui nhưng lại không chút nào cản trở hành động của Thất Dịch khiến ta có chút nghi ngờ năng lực của bản thân.
Tuy nhờ vào mặt trăng, ta không đến nỗi là không thấy đường nhưng mà con chim kia có chỗ nào không đen chứ, lại còn ẩn núp trong lùm cây mà tên Thất Dịch kia chẳng chút trở ngại đã phập phập hai, ba con.
Ta quyết định, chả phải đã có một Nhiếp Liên Xà rồi sao, tên Thất Dịch này nhất định là Hắc Sơn Lão Yêu.
“Lão Yêu, ta cũng muốn thử.”
Nhìn Hắc Sơn Lão Yêu vun vút kéo cung, một phát một con, ta nhịn không được muốn thử nghiệm.
Đàn ông mà, có ai lại không bị vũ khí quyến rũ cơ chứ, đây là bản năng đó.
Lão yêu phân vân một chút rồi cũng đưa cung cho ta.
Thật lòng ta chưa từng bắn cung nhưng ta ít nhất từng bắn súng rồi nhé.
Nhớ lại thời kì quân sự gian khổ biến ta từ bánh bột nếp thành bánh gai, ta trong lòng cực kì tự tin.
Có thể thành công tốt nghiệp loại A bằng mấy cây súng cùi bắp, ta chả lẽ lại thua một cái cung.
Ta tuy chưa từng cầm cung nhưng chưa ăn thịt heo cũng thấy heo chạy, cho dù trông gà hóa quốc thì ta vẫn hơn bọn họ mấy ngàn năm tri thức đấy nhá.
Bày ra tư thế tiêu chuẩn mà ta hay thấy trong mấy bộ truyện tranh, dùng sức chin trâu hai hổ kéo dây cung cứng một cách vô lý:
[Vút]
“Cái cung này có vấn đề!” Ta liếc Hắc Sơn Lão Yêu.
“Ta, ta cũng vừa dùng nó xong” Thất Dịch trợn mắt
“Nhất định là cung có vấn đề.”
“không…”
“Vậy là tên! Đưa ta cái khác.”
Đùa nhau à, ông đây bắn 5 lần còn trúng 3 vì cái quái gì mà tên lại chỉ bay được có 1 mét.
Một mũi lại một mũi, chúng chẳng thể nào ra khỏi bán kính một mét kể từ chân ta.
“Ông đây liều!!!!!!” Gào thật to, ta dùng hết sức bình sinh, nghiến răng nghiến lợi bắn mũi tên cuối cùng.
Tiếng mũi tên vun vút lao đi, trái tim ta cũng nhảy lên thình thịch, hồi hộp hơn cả khi phải biểu diễn trước trường.
Ta chắp tay, nhắm mắt, làm trúng đi, làm ơn trúng đi, trúng cái cây cũng được.
“AAAAAAA!!!” một tiếng thét vọng lại.
Ta cùng Thất Dịch nhìn nhau, không cần nói cũng biết, chắc chắn là gây ra họa rồi.
“Ngươi, ngươi giết người rồi?” Thất Dịch mắt O miệng A, bắt đầu đi lùi.
“Ch…chưa…chưa chắc mà.” Hai chân ta cũng bắt đầu run.
Ta không không muốn vào ngục đâu.
(Q _Q)
“Không..
không bằng ngươi tự đi xem xem, biết đâu còn cứu được?”
“Ta… Ta…ngươi đi cùng ta.” Ta vồ lên lưng Thất Dịch.
Chất thì cùng chết, ta sao có thể để ngươi bỏ ta mà đi.
Trong lúc hai ta còn đang xô xô đẩy đẩy, không ai muốn xem thì tiếng lá cây xào xạc vang lên.
Hai ta bốn mắt nhìn nhau, gai ốc nổi dọc sương sống:
“Có… có cái gì kia?”
“N…nà…này, ng..ng..ngươi đừng…đừng có… KYAAAAAAAAAA!!!!!”
Vì tiếng thét củng Thất Dịch, ta từ hơi sợ biến thành chết khiếp.
Hai người ta tay trong tay lao về chỗ cắm trại, nép sau lưng Bạch Liên Bông.
“Hai người làm sao thế? Con mồi đâu?”
Bạch Liên Bông nghi hoặc.
Ta cùng Thất Dịch dường như vừa gặp đã quen, chân quặp tay ôm chỉ không thể biến hai thành một.
Mặc cho Bạch Liên Bông cố tách bọn ta ra, hai ta dường như bị keo dán sắt dính chặt lấy nhau, chết cũng không rời.
Lúc này, bóng dáng lúc này, cái bóng nọ từ trong rừng bước ra, ta cùng Thất Dịch phắt một cái liền chui vào xe ngựa, lấy áo trùm đầu.
“Xin hỏi, tên này là từ chỗ các vị huynh đài? Nơi này cách cổng thành không xa, trong đêm vẫn có người, săn bắn quả thật rất nguy hiểm.”
Nghe tiếng nói chuyện, ta lặng lẽ ló đầu ra xem.
Có thể nói nhất định không phải quỷ, nếu không phải quỷ thì xin lỗi là được a.
bất quá, đến khi nhìn rõ người bên ngoài là ai, ta chỉ mong vả miệng mình vài cái.
Mịa nó chứ, trúng gì không trúng lại trúng xanh lè.
Tiên sư nhà nó, vì cái gì mà ta vừa đến Miểu quốc đã gặp được một tên rồi!!!!!!!!
SOS: chư vị bằng hữu, cầu trợ giúp!!!.