Bạn đang đọc Vị Bắc Xuân Thiên Thụ – Chương 84: Lại Một Năm 2
Từ đó số ngày Xuân Thiên ở chùa Thanh Long càng nhiều hơn.
Ngày mùa hè, có rất nhiều quan lớn quý nhân trong thành Trường An đến Lạc Du Nguyên nghỉ mát.
Mấy ngày liền chùa Thanh Long đón những lượt du khách như nêm, hương phấn ngập tràn.
Xuân Thiên tĩnh tâm, cùng Thiện Thiện ngồi thiền trong thiền phòng.
Đợi đến khi mặt trời lặn lưng lửng, mây trắng về núi, không khí lành lạnh, Xuân Thiên sẽ dẫn Thiện Thiện lên đỉnh núi đi dạo.
Sau đó khi về chùa Thanh Long, Xuân Thiên thấy cửa chùa thanh tịnh, ngự lâm quân đứng vòng tròn như cái thùng sắt bao vây ngôi chùa, không được ra vào.
Nàng vòng ra sân sau, nơi đó cũng có thủ vệ canh giữ nên không được phép vào.
Có tiểu tri khách quen nàng, nói: “Buổi chiều có vị quý nhân lại chùa luận pháp với trụ trì mấy ngày, người không có phận sự miễn ra vào.”
Tiểu tri khách chỉ chỉ lên trời.
Hóa ra là thánh nhân đích thân tới.
Chùa Thanh Long chẳng thể vào cũng chẳng thể ở, hết cách, Xuân Thiên chỉ đành quay về Tĩnh vương phủ.
May mắn là chân núi dưới chùa Thanh Long có cho thuê xe ngựa, không cần phải cuốc bộ về thành Trường An.
Chân nàng xỏ giày mềm, đi từ đỉnh núi đến cửa chùa, lại từ cửa chùa xuống chân núi.
Tiết trời oi nóng, mệt toát mồ hôi hột.
Sống cuộc sống an nhàn sung sướng lâu ngày, nàng đã không còn là tiểu cô nương phóng ngựa lang bạt, lòng bàn tay chai sần vì nắm dây cương nữa.
Xe ngựa lăn bánh tới đằng trên Lạc Du Nguyên, hoàng hôn bao trùm tứ phía, du khách tụm năm tụm ba.
Có cỗ kiệu liễn hoa lệ chạy tới, phu xe lánh sang bên cạnh.
Lúc kiệu đến trước mặt, bỗng nghe thấy có người gọi tên nàng.
Hóa ra là thái tử phi.
“Hôm nay thái tử điện hạ theo ngự giá đến Lạc Du Nguyên tránh nóng.” Thái tử phi cười vẫy tay với nàng, “Bổn cung thu dọn hơi lâu, giờ mới tới đây.”
Thái tử phi nghe nói Xuân Thiên muốn về Tĩnh vương phủ, nhíu mày hỏi: “Thế sao mà được, trời đã tối rồi, cô chỉ dẫn theo một tiểu tỳ nữ, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì…”
Nàng kéo cánh tay Xuân Thiên: “Sang hành cung ở với bổn cung một đêm, ngày mai hẵng về.”
Xuân Thiên liên tục chối từ, lại bị nhóm cung nhân vây chung quanh đùn lên đằng trước, ngay cả phu xe cũng bị đẩy đi.
Lòng biết tránh không khỏi, Xuân Thiên âm thầm nhét một thỏi bạc cho phu xe, nhờ ông ta đến Tĩnh vương phủ thông báo một tiếng cho Tiết phu nhân.
Thái tử phi đưa Xuân Thiên vào hành cung, hai người ngắm nghía cảnh trí dọc đường, được cung nga dẫn vào chủ điện.
Xuân Thiên nói chuyện với thái tử phi một hồi rồi cáo lui nghỉ ngơi.
Cung nữ sẩy tay làm nước trà hắt lên váy Xuân Thiên.
Kế đó lại có cung nga dẫn Xuân Thiên tới ôn tuyền tắm rửa.
Sau khi thay quần áo, Xuân Thiên nhìn bộ xiêm y mềm mại trong tấm gương, nắm chặt tay Thiện Thiện.
Cung nga dẫn đường đưa Xuân Thiên ra khỏi ôn tuyền, vòng trái quẹo phải, đã ra khỏi con đường ban đầu.
Nàng không rõ đường lối trong hành cung, song vẫn biết mình đã bị dẫn đến một nơi xa lạ.
“Thái tử phi mời nữ lang qua trò chuyện.” Có cung nga xách đèn lồng tới đón người.
Màn đêm tối đen như mực, gần đó là những chiếc đèn cung đình làm bằng sa lụa đong đưa chập chờn trong gió khuya nhẹ nhàng.
Xa xa là những đường nét ngoằn ngoèo mờ ảo, là cung điện nguy nga đồ sộ.
Xa nữa, tất thảy mọi thứ đều giấu mình trong bóng tối.
Nàng đứng bất động: “Muộn rồi, thái tử phi sớm đi nghỉ thôi.”
Cung nga kia chớp mắt mấy cái: “Thái tử phi mời nữ lang qua nói chuyện, xin nữ lang đi theo nô tỳ.”
Đây không phải cung nhân trong phòng thái tử phi.
Xuân Thiên cúi đầu, lùi về sau: “Mong thái tử phi thứ tội, Xuân Thiên không dám theo.”
Mặc cung nga khuyên nhủ kiểu gì, nàng vẫn không nhúc nhích.
Cuối cùng chẳng còn cách, thái tử phi tự mình tới, thấy nàng cúi đầu thì cau mày: “Cô đấy.”
Thái tử ngồi tựa vào chiếc ghế cao trong phòng, ngón tay gõ gõ mặt bàn rộng lớn, hỏi nội thị bên cạnh: “Người đâu?”
Nội thị ra ngoài ngó: “Quỳ gối ở ngoài, tạ tội với thái tử phi ạ.”
Thái tử buông tiếng thở dài, tay đỡ trán.
Y biết thái tử phi mang Xuân Thiên vào hành cung.
Tâm tư của y, thái tử phi cũng biết.
Trực tiếp đẩy người vào lòng y…!vị chính thê này cũng thủ đoạn ghê gớm.
Tiết phu nhân và Tĩnh vương đến rất nhanh, nhưng lại bị nội thị ngăn ngoài cửa.
Hành cung đã khóa, không ai gật đầu, Xuân Thiên không ra được.
“Để Tĩnh vương vào dẫn cô ấy đi đi.
Ở lâu nữa, ngay cả danh dự của ta cũng khó mà giữ.” Thái tử bóp trán, chau mày bảo, “Vẫn chưa phải lúc…”
Có người bắt gặp Xuân Thiên theo thái tử ra khỏi hành cung lúc đêm muộn.
Tin đồn càng bành trướng, thậm chí sự việc về Tiết phu nhân năm đó lại bị mổ xẻ lần nữa.
Vẻ mặt Tĩnh vương cũng không được đẹp đẽ gì cho cam.
Ngoài Tĩnh vương phủ, có người phong trần mệt mỏi đến, dắt con ngựa nhễ nhại mồ hôi ngồi dưới mái che nắng ven đường, thần sắc cô liêu nghe người đi đường bàn tán xôn xao.
Nàng của hiện giờ đã tỏa hào quang rực rỡ, một dáng vẻ mà hắn theo chẳng kịp.
Là với thái tử ư…
Xuân Thiên liên tục quay đầu.
“Chị ơi, chị đang nhìn gì thế?”
Nàng giật mình thoáng thấy có cặp mắt dịu dàng quen thuộc lẫn giữa đám đông bỗng vụt qua trước mặt nàng.
Nàng xách váy đuổi theo, sốt ruột tìm kiếm hắn trong dòng người.
Trên đời có nhiều người như vậy, rộn ràng hỗn loạn, ấy nhưng chỉ có một mình hắn bước vào, vì sao chứ? Vì sao cuối cùng hắn lại muốn rời đi?
Nàng luôn muốn hỏi lại hắn, họ từng thân mật đến thế, vì sao không thể ở bên nhau?
Hoặc là đi Cam Châu một chuyến nữa, lúc đi nàng vẫn không hiểu, giờ đây trở về phải hỏi hắn, vì sao lại đổi ý, vì sao không cần nàng nữa.
Xuân Thiên đứng ở đầu phố, mờ mịt nhìn đám người xa lạ.
Sau hôm đó nàng đổ bệnh, bệnh không nặng không nhẹ, bị thương hàn, nằm trên giường một tháng.
Hóa ra đã vào cuối thu, trời càng ngày càng rét.
Tình hình chiến tranh Tây Bắc biến hóa thất thường, chiến sự đã kéo dài đủ lâu, không thể tiếp tục trì hoãn nữa.
Hơn mười vạn quân Hà Tây súng ống sẵn sàng.
Thái tử chỉ định danh tướng trấn thủ phòng tuyến đường Y Ngô và bảo vệ phòng tuyến Tinh Tinh Hiệp.
Thi thoảng rảnh rỗi y cũng đi thăm Xuân Thiên.
Nghe nói nàng vừa khỏi bệnh nên đã tìm rất nhiều thuốc bổ cho nàng.
Tin đồn giữa hai người dần dần lắng xuống, trái ngược với đó là số lần thái tử gặp nàng lại tăng lên.
Không biết là trùng hợp hay cố ý, cứ cách mấy ngày là sẽ gặp được nhau.
Mặt mũi nàng tái nhợt, đôi mắt tròn tròn trong veo, đen trắng rõ ràng và phiếm hơi nước.
Y cầm cây quạt gõ nàng, ép nàng chớp mắt chứ đừng nhìn y bằng cặp mắt kia: “Hai mắt nàng trông hệt con mèo đồi mồi thái hậu nuôi.”
Xuân Thiên cúi đầu, lấy bên người ra một cái hộp nhỏ, là hai viên dạ minh châu cực lớn, vô cùng quý giá, nàng trả lại cho y: “Vì sao thái tử điện hạ cho tôi thứ này?”
Đàn ông tặng minh châu cho phụ nữ, hàm ý bao giờ cũng có phần đặc biệt.
Thái tử nghe nàng nói giọng thành khẩn thẳng thắn, không vòng vo tam quốc, y trầm ngâm chốc lát: “Phủ ta ít người, thái hậu muốn nạp vài lương đệ cho ta, nàng…!có bằng lòng vào thái tử phủ của ta không?”
Nàng lắc đầu, trả lời nhanh nhẹn dứt khoát: “Không bằng lòng.”
Nghe nàng từ chối, thái tử không kìm được nụ cười: “Biết bao người chen nhau đến cửa nhà, chuyện tốt thế lại bị nàng ngoảnh mặt làm ngơ.”
Xuân Thiên cúi đầu, “Tôi kính trọng thái tử điện hạ, nhưng trong lòng không có thái tử điện hạ.”
Thái tử thấy hết sức nực cười, lại thấy lòng hơi chua xót: “Thái tử kết hôn, muốn hiền lương, dòng dõi, tướng mạo, lại không muốn trái tim nữ tử.”
Y nói: “Một đời vinh hoa phú quý, không muốn ư?”
Xuân Thiên bặt thinh.
“Lòng nàng không có ta, là vì có người khác?” Thái tử hỏi.
Xuân Thiên im lặng gật đầu.
Lòng thái tử đắng chát, một hồi lâu sau: “Hắn chẳng qua chỉ là một tên thường dân, lại còn góa vợ, có gì tốt…!Đã hai năm rồi, kiểu gì cũng nên quên thôi…”
Xuân Thiên trợn mắt nhìn y, sững sờ nói: “Điện hạ…!sao ngài biết…”
Thái tử thầm cắn răng, hừ lạnh một tiếng: “Nàng nhớ thương hắn, vậy có biết liệu hắn có nhớ thương nàng? Có gia đình nọ chuyển tới đầu hẻm, là một tiểu nương tử bán dầu.
Tiểu nương tử kia là quả phụ, vẻ ngoài xinh đẹp, bây giờ hai người đó qua lại gần gũi.
Dạo gần đây tiểu nương tử kia còn giặt quần áo nấu cơm cho hắn, cùng vào cùng ra.”
Xuân Thiên ngơ ngác nhìn y.
Thái tử tiếp lời: “Nghe nói bà mối đã đến tận nhà, e là chuyện tốt sắp thành rồi, kẻ góa vợ người góa chồng về bên nhau, quả là một giai thoại.”
Nàng đứng dậy, nước mắt tuôn lã chã ướt đầm hai má, cắn môi chẳng nói chẳng rằng bỏ ra ngoài.
Thái tử khoanh tay nhìn bóng nàng rời đi, thở hắt ra một hơi.
Tinh thần nàng sa sút một khoảng thời gian rất lâu.
Sau đó thái tử cũng thường tới, nàng tránh không gặp, Tiết phu nhân thấy thế chỉ biết thở dài.
Nếu trúng ý thái tử, trốn nổi ư?
Tĩnh vương ngồi chung với thái tử, nhìn sắc mặt thái tử, cảm thấy khá khó xử.
“Đàn bà con gái mà, bằng lòng có cách của bằng lòng, không bằng lòng có cách của không bằng lòng.” Tĩnh vương hiến kế.
“Chờ thêm thôi.” Thái tử nhíu mày.
Lại một năm mới đến, tết Nguyên Tiêu năm nay thái tử thưởng Bà Sa cho Đoàn Cẩn Kha, cùng đi tới với Xuân Thiên.
Y uống một chút rượu, lúc đèn tàn đưa nàng trở về.
Hai người ngồi đối diện nhau trên xe ngựa, bụng dạ nàng hơi bứt rứt bất an.
Xe ngựa xóc nảy, hai người lắc lư.
Cơ thể thái tử đổ về trước, mượn men rượu say, y tức thì áp nàng lên vách, bàn tay luồn sâu vào ống tay áo hòng trườn lên phía trên.
“Điện hạ.” Nàng quýnh quáng, dùng sức đẩy y ra.
“Nàng muốn ta đợi đến khi nào?” Y chậm rãi ngồi xuống, nhìn nàng chằm chằm.
“Điện hạ, thứ cho tôi không thể hầu hạ ngài.”
Nàng quỳ gối, người run lập cập, vạt áo xõa tung ra nền xe.
“Tôi không có cách nào hầu hạ điện hạ.” Nàng nói, “Cả thể xác lẫn trái tim tôi đã trao trọn cho chàng.”
“Nàng đúng là to gan.” Thái tử khẽ nói, “Thể xác và trái tim…!đều cho hắn hết?”
Thái tử dằn nén ý say, cũng dằn nén tâm tình của mình, trầm mặc nhìn nàng.
Ban đầu thái tử giận Xuân Thiên vì nói những lời này, bất luận là thật hay giả, có vô vàn cách che giấu quá khứ, nhưng nàng lại một mực muốn nói ra.
Rồi y giận vì tình cảm của nàng ẩn sau những câu nói ấy, nàng lấy thanh danh cả đời mình để khước từ tấm lòng y.
Nhưng nếu y khăng khăng muốn, nàng há có thể chạy thoát.
Cuối cùng nàng nói:
Điện hạ, tôi rất yêu mẹ mình, nhưng tôi không muốn trở thành bà.
Khi đó, trong Tĩnh vương phủ, Tuế Quan đã trưởng thành, tinh nghịch thông minh, được mọi người yêu thương bảo bọc.
Tiết phu nhân được Tĩnh vương độc sủng, địa vị trong phủ dần vững chắc.
Vương phi Quý thị nằm trên giường bệnh đau ốm triền miên.
Tiết phu nhân cực nhọc suốt ngày suốt đêm, chầu chực trước giường vương phi không ngơi nghỉ, kiên trì tới tận lúc Quý thị trút hơi thở cuối cùng.
(còn tiếp).