Bạn đang đọc Vị Bắc Xuân Thiên Thụ – Chương 69: Lưỡng Tương Hoan 2
Vương Bồi sớm đã buộc tin tốt này lên bồ câu đưa thư, gửi đến Tĩnh vương phủ, sau đó chuẩn bị hai cỗ xe ngựa, một cho Xuân Thiên, một để đặt hộp hài cốt của đô úy Tiểu Xuân.
“Chúng ta về thành Y Ngô trước, cần chuẩn bị thêm ít hành lý rồi tiếp tục dọc theo mười trạm vào Ngọc Môn Quan.” Vương Bồi đỡ nàng lên xe ngựa.
Xuân Thiên dừng chân, nhìn Vương Bồi: “Sau khi vào Ngọc Môn Quan, chúng ta đi Cam Châu sao?” Bấy giờ nàng có hơi căng thẳng, hai mắt chợt lóe, nhìn Lý Vị, “…!Quay về Cam Châu, đi thăm Trường Lưu.”
Vương Bồi gật gật đầu, Tĩnh vương chỉ nói dẫn người vào Ngọc Môn Quan, chứ không bảo ông ta đưa người về Trường An.
Vào Ngọc Môn Quan về thành Cam Châu trước rồi tính toán: “Được, chúng ta về thành Cam Châu.”
Xuân Thiên lại nói với Lý Vị: “Lý Vị, còn chú Trần nữa…!chú Trần ở thành Giao Hà.”
Lý Vị và Vương Bồi liếc mắt nhìn nhau, Lý Vị nói: “Nhờ Vương huynh sai người đưa tin tới thành Giao Hà, đô úy Tiểu Xuân còn có một người bạn cũ ở thành Giao Hà, liệu có thể mời đến thành Y Ngô tụ họp?”
Vương Bồi suy nghĩ chốc lát: “Thành Giao Hà và thành Y Ngô cách nhau cũng chỉ ba, bốn ngày đi đường, vừa khéo đuổi kịp được, ta sẽ đi tìm người làm ngay.”
Đi từ Cam Lộ Xuyên tới thành Y Ngô mất vài ngày, ven đường đa số là thảo nguyên xanh mượt, thi thoảng có gặp sa mạc hoang dã, cũng sẽ trông thấy dân du mục đang chăn thả giữa sơn thôn.
Cũng có mấy thôn xóm đổ nát dựng dọc theo đường trạm.
Trên đường người đi tốp năm tốp ba, không còn phồn hoa như năm xưa.
“Khoảng thời gian này, các nơi ở Tây Vực có không ít cường đạo thổ phỉ làm loạn, phá rối an ninh trật tự rất nhiều.
Nhóm thương lữ đều đi qua vội vã, không dừng chân ở nơi đồng hoang lâu.” Vương Bồi nói với Lý Vị, “Lúc trước nếu hai người vào thành Y Ngô rồi đến Cam Lộ Xuyên, đoán chừng sẽ gặp vô vàn sóng gió, may mắn đã tránh được hết.”
“Hiện giờ các thành ở Tây Vực xảy ra xung đột liên miên, chẳng biết về sau có còn ngày tháng yên ổn nữa hay không.” Lý Vị thở dài, nghĩ tới nhánh đại quân kia của Hạ Đốt, “Các thành giới nghiêm, đường buôn bán cũng khó đi hơn một chút.”
“Muốn chiến thì chiến, đất nước to lớn của ta, chẳng lẽ phải sợ đám Đột Quyết dã man đó ư?” Vương Bồi nói, “Chiến hỏa không ngừng nghỉ, gươm ngựa đã sẵn sàng mấy năm, cũng tới lúc hoạt động rồi.”
Mấy ngày sau, ba người đến dưới thành Y Ngô.
Lúc này có thể nhận thấy sự khác biệt, các trạm báo hiệu, dịch trạm nằm trong phạm vi hơn mười dặm của thành Y Ngô đều có binh sĩ mặc thiết giáp đóng giữ.
Phía bên trong thành quân tốt tụ thành nhóm, lưỡi dao lạnh lẽo, canh phòng sâm nghiêm.
Cả Xuân Thiên lẫn Lý Vị đều không có thẻ bài đi qua, Vương Bồi lặng lẽ lấy từ trong tay áo ra một miếng bài của Tĩnh vương phủ.
Lính giữ thành thoáng nhìn, kính cẩn mở rộng cửa thành, đưa ba người vào thành Y Ngô.
Quận thành của Y Ngô không quá lớn, thành trì chẳng bằng một nửa thành Cam Châu.
Thành chủ là người Long gia, nguyên cũng là người Hồ quy thuận Đột Quyết, vài năm trước phản bội Đột Quyết trở về triều đình.
Tuy hằng năm tiến cống xưng thần, cũng được phong là quốc chủ, dân chúng Y Ngô thường gọi là Long quốc chủ hoặc Long thành chủ.
Trong thành người Hồ người Hán sống lẫn lộn, người Hán chiếm một nửa, nhưng phong tục Hồ ảnh hưởng rất lớn, kiểu dáng nhà cửa khác biệt, tường trắng ngói xanh, trăm lều treo cờ màu.
Trên đường hầu hết là thương lữ cưỡi lạc đà, con la.
Khắp tai là tiếng nhạc Hồ hợp xướng, người bán rượu phần nhiều là hồ cơ mỹ mạo.
Đúng lúc mấy ngày nay lại là lễ Phật Đản, các phố phường dựng lều trướng, đường sá rộn ràng ca múa tạp kỹ, ném bóng, thuần thú, diễn xiếc, kịch rối, cực kỳ tất bật.
Vương Bồi dẫn hai người vào dịch quán: “Mấy ngày nay là Phật Đản, trong thành Y Ngô có diễn diễu hành ca múa, vô cùng náo nhiệt.
Chúng ta nghỉ tạm ở dịch quán vài ngày hẵng thu xếp hành trang trở về.”
Xuân Thiên vén rèm lên, nửa nhìn cảnh tưng bừng ngoài cửa sổ, nửa thất thần trong xe, nghe người qua đường ồn ào đổ xô chạy lên đằng trước: “Mau mau mau! Mau lên! Bồ Tát ra phổ rải tiền kìa!”
Đi lên trước xem, chỉ thấy trước mặt là cỗ kiệu liễn xa hoa tỏa hương thơm nức mũi đang đi tới, phía sau là đoàn tôi tớ rồng rắn lên mây.
Trên kiệu liễn kia có một người đàn ông bụng phệ râu dài đang ngồi dựa nửa người, cặp mắt sâu híp vào, nửa thích ý, nửa thì say mê ngửi lọ thuốc hít làm bằng ngà voi có hình tượng Phật.
Người đi đường đông đúc, kiệu liễn này rộng rãi mà cao, áng chứng choán hết cả nửa con đường.
Tôi tớ hai bên trái phải chắn kiệu mở đường, song không hề quát tháo người qua lại mà chỉ đi về hai bên lề đường, rải rất nhiều đồng xu tạo thành tiếng xủng xẻng.
Người qua đường nghe thấy tiếng tiền rải, người nào người nấy đều tự giác nhanh bước tranh giành nhau nhặt tiền đồng.
Vương Bồi và Lý Vị thấy thế thì mỉm cười lắc đầu, tránh sang bên cạnh.
Đây là An Vạn Kim, một phú thương tai to mặt lớn nổi tiếng của thành Y Ngô, sở hữu nhiều dinh cơ, hơn ngàn nô bộc, giàu có cực kỳ.
Ông ta làm giàu bằng hương liệu, cơ hồ độc quyền một nửa hương liệu của con đường Tây Vực.
Một nửa cống hương Tây Vực lưu thông ở ngoài đều xuất phát từ nhà ông ta.
An Vạn Kim nhìn vẻ vui sướng trên gương mặt người đi đường, bụng thấy đôi phần dễ chịu.
Ông ta ra tay hào phóng, con người cũng rộng lượng, thích nhất là được mọi người sôi nổi vây chung quanh mình.
Ông ta đảo mắt, vóc người cao lớn bỗng dưng bật ngồi dậy, vẫy tay với Vương Bồi, khuôn mặt hiện lên nét mừng rỡ: “Vương hiền đệ, Vương hiền đệ.”
Khi thấy người đàn ông đi cạnh Vương Bồi, cười nói: “Chao ôi, Lý Vị!”
An Vạn Kim run lẩy bẩy bước xuống kiệu liễn, chào hỏi Lý Vị và Vương Bồi, vỗ đùi đen đét: “Hai vị cũng quen nhau ư?”
Vương Bồi và Lý Vị liếc nhau, nở nụ cười hiểu ý, hóa ra cả ba người đều là chỗ quen biết.
“Tôi và Vương huynh vừa làm quen mấy ngày trước.” Lý Vị cười bảo, Vương Bồi cũng thấy thú vị, “Tuy cùng sống ở thành Cam Châu, ngày xưa lại không có duyên kết giao, chẳng ngờ hóa ra là có quen với An huynh.”
“Vương hiền đệ là chỗ làm ăn thân thiết của ta, nghề nghiệp nhỏ này của ta đều là nhờ hiền đệ bắc cầu nối đường.” An Vạn Kim chắp tay giới thiệu đôi bên: “Lý Vị đã nhiều lần cùng ta lấy hương Tượng Tạng ở Thổ Phiên, vào sinh ra tử.”
“Hai vị đều là đại ân nhân của ta.”
Hai người liên tục xua tay từ chối.
An Vạn Kim chà xát tay, thấy có hai cỗ xe ngựa đi theo đằng sau, trong đó có cỗ xe thấp thoáng bóng dáng mảnh mai phía sau tấm màn, biết ngay đó là nữ tử, bèn cười hỏi hai người: “Hai vị khách muốn đi chỗ nào?”
Nghe Vương Bồi nói đoàn người muốn đến dịch quán nghỉ chân, An Vạn Kim ồ một tiếng, vung cánh tay béo mập ra hiệu nhóm tôi tớ tiến lên, còn mình thì lôi kéo Lý Vị và Vương Bồi: “Hai người là ân nhân của ta, cũng là khách quý của ta.
Nếu đã tới địa bàn của ta, có lý nào lại vào dịch quán ở.
Đi đi đi, đến nhà ta.”
“Không làm phiền An huynh.” Lý Vị vừa nghe là đến nhà An Vạn Kim đã thấy đầu đau gấp bội, Vương Bồi cũng bối rối, “An huynh, lần sau, lần sau đi, lần sau chúng ta sẽ tụ họp vui vẻ.”
“Hai vị khách quý đây đang coi thường phủ đệ của ta ư?” An Vạn Kim hừ mũi, “Hay là chê ta xưa nay chiêu đãi không chu toàn.”
“Đâu phải, đâu phải.”
Đám tôi tới kia đã dẫn ngựa lái xe đi, đoàn người hùng hậu quấn lấy mấy người.
Hai người biết lần này không chối từ được, bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ, đành bước về nhà An Vạn Kim.
Xuân Thiên nghe tiếng nói chuyện bên ngoài, biết Lý Vị và Vương Bồi tương ngộ người quen, nửa đường bỗng chuyển hướng tới nhà vị phú thương này.
Liếc nhìn qua khe hở của tấm mành đong đưa, nàng trông thấy ngói xanh và bức tường hoa văn đặc sắc, nhà cửa hoa lệ rường cột chạm trổ.
Đi vào cánh cửa lớn gỗ đàn hương thếp vàng vẽ hoa văn nặng trịch cao lớn, biết đây là bên trong phủ, thấy bên đường hoa cỏ cây cây cối sum suê, vô vàn kỳ hoa dị thảo, thậm chí có cả con nai khổng tước dạo chơi ở trong.
Khi xe ngựa dừng lại, tức khắc có hồ tỳ mỹ mạo dìu Xuân Thiên xuống xe.
Nàng ngẩng đầu nhìn chung quanh, chỉ thấy lầu quỳnh điện ngọc, vàng son lộng lẫy, đình đài nghỉ mát, lầu các nguy nga, đâu đâu cũng như khéo giành được thiên cơ, đâu đâu cũng có những luồng gió Hồ lạ kỳ khiến người ta cảm giác mới mẻ.
Ao nước trước mặt có nuôi mấy con cá chép cẩm lý béo mầm, đang ngụp lặn giữa những cánh hoa rơi trên mặt ao.
Lấp ló dưới bóng hoa cỏ là một dãy lầu các nhỏ nối liền nhau, trên khối núi đá cạnh bên có khắc ba chữ “Lầu Nghênh Hương”.
Ngay lập tức, một nhóm tiểu nô áo xanh chen lên, ai nấy cũng đều sở hữu dung mạo thanh tú, ăn nói khéo léo lại còn thông minh, vây quanh ba vị khách tới.
An Vạn Kim hài lòng gật đầu, hí mắt cười bảo: “Dẫn mấy vị khách về phòng trước, dọn dẹp sạch sẽ, nghỉ chân dưỡng thần một lúc.
Ta sẽ sai bọn hạ nhân chuẩn bị rượu và thức ăn, hiếm khi ngày đẹp gặp được khánh quý, hôm nay phải uống cùng nhau mấy chén.”
Vương Bồi và Lý Vị đồng loạt khước từ: “Hai chúng tôi đều có việc phải làm, An huynh không nhất thiết phải tiếp đón cho phiền hà, đợi lần sau rảnh rỗi sẽ lại tụ tập.”
An Vạn Kim gật đầu, cười híp mắt: “Hiểu được, hiểu được.” Ông ta cười ha ha, được một nhóm tỳ nữ xinh đẹp dìu đi xa.
Ba người bị vây quanh tiến vào các, Vương Bồi chỉ huy người xếp gọn hành lý.
Lý Vị thấy Xuân Thiên nhìn theo An Vạn Kim đã đi xa: “Ông ấy là thương nhân hương liệu của thành Y Ngô.
Chúng ta ở đây hai ngày, cô cứ nghỉ ngơi cho khỏe, đợi tin tức của chú Trần thôi.
Nếu có thể gặp thì đương nhiên là tốt, nhưng nếu không có duyên gặp, báo cho ông ấy biết chuyện này đã giải quyết xong, cũng coi như an tâm.”
Xuân Thiên ôm hộp hài cốt gật đầu.
Hắn phát hiện từ lúc ở Cam Lộ Xuyên tới này, gương mặt nàng luôn là vẻ bình thản, ngoan ngoãn, dáng vẻ chẳng buồn chẳng vui, bèn hơi cúi người nhìn nàng: “Nếu đã hoàn thành tâm nguyện, cô nên vui vẻ một chút mới phải, sao lại buồn rầu thế kia.”
“Lòng tôi rất mừng.” Xuân Thiên nói, “Chỉ là…!bụng cứ mong ngóng.”
“Móng ngóng ai?”
“Tôi cũng không biết.” Xuân Thiên nhíu mày.
Vương Bồi ở bên đang dặn dò người đến dịch quán truyền tin về Cam Châu, vừa quay đầu, thấy Lý Vị và Xuân Thiên đứng cùng nhau.
Người đàn ông cúi người dịu dàng nói chuyện, thiếu nữ ngửa mặt đáp lại, trông hết sức thân mật.
Rồi lại nghĩ tới tình cảnh ở chung của hai người nhiều ngày nay, lòng thầm cân nhắc một phen.
Xuân Thiên bị một nhóm tỳ nữ quấn quýt vào lầu Nghênh Hương, Vương Bồi đi lên nói chuyện với Lý Vị, cũng đi theo nhóm tỳ nữ vào lầu: “Đợi An Vạn Kim đến mời, thế làm sao mà trốn?”
Lý Vị gật đầu, như cười như không, nghĩ về việc ấy, khó xử day day trán.
Mặt mày Vương Bồi nom tươi tắn lắm: “Gần đây rượu của ông ấy càng ngày càng ngon đấy.”
Lý Vị hồi tưởng chuyện cũ, thở hắt một hơi.
Tửu lượng của hắn trước giờ không tệ, song lần nào cũng bại trận ở đây.
An Vạn Kim không mời rượu, nhưng tỳ nữ rót rượu bên cạnh cũng chẳng dễ trêu đùa.
Hai năm nay mỗi khi hắn qua Y Ngô đều phải tránh mặt An Vạn Kim.
Lầu Nghênh Hương tràn ngập hương thơm, Xuân Thiên bị nhóm tỳ nữ dẫn vào trong.
Chẳng biết vòng qua mấy bức bình phong, chỉ cảm thấy nơi đây chỗ nào cũng trang hoàng tinh xảo, độc đáo sáng tạo.
Rẽ trái quẹo phải một hồi, nhóm tỳ nữ kéo cánh cửa nhỏ với những đóa hoa lụa trắng ra, vào phòng trong.
Dưới đất trải kín thảm len dày màu trắng tuyết, đập vào mắt là một bức bình phong khổng tước cực kỳ chói lóa, chiếc giày da hươu của Xuân Thiên khựng giữa không trung, lại chợt thu về, đứng ngần ngừ trước cửa.
Tỳ nữ thông minh vội mang một đôi giày thêu chỉ bạc đính ngọc đế mềm tới và một chiếc ghế làm bằng ngọc thạch, thay giày thêu cho Xuân Thiên.
Bấy giờ Xuân Thiên mới đi vào, thấy có tấm khăn trải bàn bằng gấm, ghế lót khăn dệt hoa, giường mềm tỏa mùi thơm, xa hoa vô cùng.
Uống chén trà thơm, nếm miếng điểm tâm, Xuân Thiên hỏi xin tỳ nữ nhang đèn, cúng bái di cốt cha ở trong, thắp nhang châm nến, dập đầu tế bái, ngồi một lúc trong phòng.
Nhóm tỳ nữ ngửi thấy trên người Xuân Thiên vương mùi nến gỗ đàn hương, bèn dắt Xuân Thiên vòng qua một bức bình phong gấm thêu hoa và chim, đi qua hàng lang gỗ với những tia sáng loang lổ.
Hơi nước dày đặc xộc thẳng tới, Xuân Thiên tập trung nhìn kỹ, hóa ra trước mắt là một ôn tuyền dài mà rộng, sương mù lượn lờ, sắc nước trắng sữa.
“Mời nữ lang gột rửa mỏi mệt.”
Xuân Thiên nhìn chằm chằm ôn tuyền kia, lòng dâng niềm cảm khái, hào hoa phô trương cỡ này sánh được với cả vương công quý tộc ở Trường An.
Có thể tưởng tượng các nước Tây Vực chẳng biết có bao nhiêu là của cải tài phú, và nếu một khi bầu không khí thịnh thế an bình bị phá vỡ, chẳng biết sẽ là hoàn cảnh ra sao.
Các tỳ nữ dáng dấp thướt tha lần lượt ôm dầu thơm mỡ ngọc đến, bình ngọc đựng sương hoa, cùng với khăn vải xiêm y, hầu hạ Xuân Thiên tắm rửa.
“Để tự tôi làm.” Xuân Thiên thấy ao nước trăng trắng như sữa, tâm trạng có phần thả lỏng, ngâm mình vào làn nước nóng, chậm rãi thở ra một hơi, hỏi tỳ nữ cúi đầu quỳ bên cạnh: “Hành lang của lầu Nghênh Hương này thông với chỗ ở cho khách sao?”
“Bẩm nữ lang, lầu Nghênh Hương là nơi tôn khách trong nhà ngủ lại, tổng cộng có bốn lầu nhỏ, hai mươi phòng cho khách, thường có khách nghỉ ngơi.”
Xuân Thiên âm thầm chậc lưỡi.
Ngâm dưới nước một hồi lâu, đến tận khi hai má đỏ bừng mới được nhóm tỳ nữ đỡ dậy, mặc xiêm y vào.
Xiêm y là đồ mới tỳ nữ mang đến, áo sam màu xanh biếc, váy lụa, choàng dải lụa lên cánh tay, trông hết sức xinh đẹp, hoàn toàn xứng với châu ngọc cẩm tú chật đầy căn phòng này.
Mỗi một bước đi đều loáng thoáng trông thấy có chim bướm tung bay giữa vạt váy.
Nhóm tỳ nữ tiếp tục chải đầu gài trâm, đánh phấn tô son cho Xuân Thiên.
Từ lúc rời Trường An tới nay, Xuân Thiên gần như chưa từng sắm sửa váy vóc phấn son cho mình.
Nhìn vào tấm gương đồng, cảm giác người trong gương vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
Quen thuộc ở phục trang rực rỡ sắc màu, ngày xưa mỗi lần theo mợ ra ngoài lại phải chải chuốt một bận.
Xa lạ ở gương mặt trong gương kia, nàng nhớ mang máng mình đâu có thế này.
Tỳ nữ bên cạnh nhao nhao ca ngợi nhan sắc nàng, Xuân Thiên lại bị kéo về phòng ngủ.
Trên ghế tựa xuất hiện một cô thiếu nữ đeo chuỗi ngọc, mặc chiếc váy màu tím, đang buồn chán nghịch miếng ngọc tỳ hưu trên hương án.
Thấy Xuân Thiên đến, hai mắt sáng bừng, giơ tay vỗ vỗ, thản nhiên cười nói: “Cha mời khách quý từ đâu đến thế kia, trông chị xinh quá đi mất.”
Thiếu nữ nhảy khỏi ghế, nhanh nhẹn tới gần Xuân Thiên: “Em tên Lục Châu.”
Xuân Thiên thấy dung mạo thiếu nữ như trăng như hoa, da dẻ nõn nà, lại thân thiện cởi mở, vô cùng đáng yêu, lòng sinh thiện cảm, mỉm cười nói: “Chị là Xuân Thiên.”
Hóa ra là con gái nhỏ dưới gối An Vạn Kim, trùng hợp là lại sinh cùng năm với Xuân Thiên, sinh vào mùa đông, nhỏ hơn Xuân Thiên nửa năm.
Lục Châu cười tươi rói nắm lấy tay Xuân Thiên: “Cha về bảo mời vài vị khách tới nhà chơi, còn nói có nữ lang bằng tuổi em, thậm chí xinh hơn cả em.
Em không phục, cố ý tới xem đấy.”
Thiếu nữ vừa xởi lởi vừa xinh xắn: “Giờ gặp được chị Xuân Thiên, em đã phục rồi.”
Mắt Xuân Thiên lấp lánh: “Em Lục Châu nói lời này, chị không phục chút nào, thấy bất bình thay em đây.”
Lục Châu cười khúc khích: “Em nói thật lòng mà.”
Tính Xuân Thiên dễ ở chung, Lục Châu lại sôi nổi hoạt bát, tuổi tác hai người tương đương, có rất nhiều chuyện để nói.
Lục Châu kể về sinh hoạt trong nhà, chỗ vui chơi trong thành Y Ngô, lại hỏi tới chuyến đi của Xuân Thiên.
Xuân Thiên không nói cụ thể, chỉ kể đơn giản những việc đã gặp đã thấy khi đi cùng Lý Vị, khiến Lục Châu tấm tắc khen: “Chị đúng là giỏi thật, Lý Vị tốt với chị ghê đấy.” Sau đó ngẫm nghĩ, nói thêm: “Lý Vị cũng tốt với cha lắm.”
“Em cũng quen Lý Vị ư?” Xuân Thiên hỏi.
Nhóm tỳ nữ đưa một bộ bài lá làm bằng bạc tới, Lục Châu và Xuân Thiên cùng chúng tỳ nữ ngồi trên cái ghế con trải bài.
Lục Châu thuận miệng nói: “Vâng, có năm nọ ngài ấy thường ra ngoài với cha em, trước kia cũng hay đến nhà em, sau đó thì không gặp nhiều nữa.”
Chơi mấy vòng, Xuân Thiên nghe có tiếng đàn sáo mơ hồ bay vào từ cửa sổ, bèn bước nhanh tới trước lầu các, thấy trong vườn lục tục treo đèn hoa ngũ sắc.
Lục Châu cũng tiến lại trước các, nhìn tôi tớ ở dưới lui tới: “Tiệc rượu sắp bắt đầu rồi.”
Rất nhanh đã có tôi tớ mời Xuân Thiên và Lục Châu sang lầu đằng trước.
Lục Châu kéo tay Xuân Thiên: “Lầu trước là chỗ cha chuyên dùng tiếp khác.
Đi, chúng mình cũng đi ăn gì đó đi.”
Lầu trước còn nguy nga hơn lầu Nghênh Hương.
Vàng ngọc lóa mắt, trong tiêu thất đã bày đồ ăn thức nhắm, toàn là mấy món hiếm rượu ngon.
Lý Vị và Vương Bồi, An Vạn Kim chẳng biết từ đâu đến, thấy Lục Châu dẫn Xuân Thiên ở bên nhìn tôi tớ bưng ly nâng chén, Lý Vị cười với Lục Châu: “Hai người ngồi ở đâu?”
Vì là nữ quyến nên phía lầu trên đặc biệt bố trí nhã thất, mời vũ nữ con hát trong nhà diễn xiếc làm ảo thuật, mua vui cho hai vị nữ lang.
Lục Châu xoay đầu, dẩu miệng mặc kệ Lý Vị, kéo Xuân Thiên lên lầu: “Đi, mình lên lầu chơi.”
Xuân Thiên và Lục Châu ngồi dưới đất, ăn đồ ăn xem ca kỹ múa rối, nghe tiếng khèn, tiếng đàn sáo huyên náo dưới lầu.
Nhìn từ hành lang, dưới lầu vũ nữ ăn mặc diễm lệ, uốn éo vòng eo uyển chuyển nhảy điệu Hồ toàn.
Trong cái bát vàng uống rượu là rượu nho ủ ngọt, vài tỳ nữ ăn vận xinh tươi quay chung quanh khách và chủ ân cần mời rượu.
“Lần nào cũng xem trò này, đúng là nhàm chán.” Lục Châu chu môi, “Cha cứ thích xem mấy vũ nữ ấy nhảy thôi.”
“Điệu Hồ toàn rất được chào đón.” Xuân Thiên nói, “Nam nữ già trẻ ở Trường An đều thích xem, lắc lư nhẹ nhàng, xoay vòng không biết mệt.”
“Chỉ là, mặc như kia thì thiếu vải quá.” Lục Châu chỉ vào lớp tơ mỏng manh chẳng che lấp được da thịt vũ nữ: “Nhưng mấy người họ ai cũng cười hi hi, trông điệu bộ như thích lắm ấy.”
Xuân Thiên lặng thinh hồi lâu, nét mặt cũng có hơi mất hứng: “Kệ họ đi.”
Hai người tránh trên lầu xem vũ nữ nhảy múa điêu luyện, lại về ăn thêm vài món, chọn ra hai màn màn diễn xiếc ảo thuật.
Lục Châu gạt đồ ăn sang, kéo Xuân Thiên đứng dậy: “Mấy ngày nay là Phật Đản, ban đêm chỗ nào cũng giăng đèn kết hoa, vui cực kỳ.
Xiếc ở ngoài còn có phun lửa, múa lân, đốt pháo.
Tranh thủ lúc này họ đang vui vẻ ở ngoài, chúng mình cũng ra ngoài chơi cho đã đi.”
Hai người lẻn xuống lầu, Xuân Thiên xách váy, nhón chân rón rén theo Lục Châu bước qua rèm ngọc trai.
Vừa hơi nhấc mắt, thấy Lý Vị ngồi sau bàn ăn, chống nửa chân, một tay đỡ trán, một tay cầm đũa bạc gõ gõ cái đĩa ngọc trên bàn, đánh nhịp theo điệu múa của vũ nữ, trên gương mặt là vẻ thư thái, bên cạnh có một nàng tỳ nữ quyến rũ tuyệt trần, bàn tay trắng nõn nâng chén thủy tinh, cười nhu mì đưa đến bên môi hắn.
Nàng thình lình dừng chân, Lục Châu thấy nàng đứng bất động bèn ló đầu xem, cũng chứng kiến cảnh tượng ấy, vừa bực vừa than thở: “…!Tỳ nữ này thực là chả biết xấu hổ, gặp khách mình thích là dính rịt lên người người ta.
Còn nếu gặp ai không vừa ý mình là y rằng ngồi chẳng khác nào khúc gỗ.”
Mày Xuân Thiên nhăn tít, khẽ hừ một tiếng, kéo Lục Châu lặng lẽ ra ngoài.
Lục Châu nháy mắt với Xuân Thiên: “Lý Vị vẫn tốt lắm, hồi chị hai em chưa lấy chồng còn thích thầm ngài ấy cơ.”
“Thế ư…” Hai người ra ngoài lầu, Xuân Thiên hỏi, “Vậy ngài ấy có thích chị hai em không?”
“Nếu ngài ấy thích thì tốt rồi, cha em sẽ không âu sầu nữa.” Lục Châu nói giọng tiếc nuối, “Ngài ấy thành hôn từ sớm, tình cảm với nương tử trong nhà rất tốt.
Chị hai em hết cách, cuối cùng lấy chồng ở Cao Xương rồi.”
Xuân Thiên thả chậm bước, cắn cắn bờ môi mềm: “Đúng, ngày ấy thành hôn từ rất sớm.”
Hai người ra cửa chơi nửa ngày trời, xem ảo thuật tạp kỹ, thuần thú chọi gà biểu diễn ven đường.
Trăng treo cao vót giữa trời, Lục Châu bắt gặp hồn vía Xuân Thiên có hơi lơ lửng, thấy đã không còn sớm, bèn kéo tay áo Xuân Thiên: “Mình về thôi.”
Trở lại lầu Nghênh Hương, trong lầu vẫn im ắng, Xuân Thiên hỏi tỳ nữ: “Hai vị khách ở lầu trước đã về chưa?”
“Bẩm nữ lang, đèn đuốc ở lầu trước chưa tắt, các tôn khách hẵng chưa về.” Tỳ nữ trả lời.
Xuân Thiên cọ mũi chân xuống thảm len mềm mại, thầm mắng một tiếng: “Khốn nạn.”
(còn tiếp).