Bạn đang đọc Vị Bắc Xuân Thiên Thụ – Chương 63: Sông Duệ Hí
Lý Vị sờ chóp mũi, cười nói: “Thực ra có nghĩa là khen đối phương thật tốt.”
Nàng ngồi xổm trước người hắn, dẩu môi khẽ trách: “Sao ngài lại có thể gạt tôi chứ.”
“Trên thảo nguyên, nơi có người chỉ cần học câu nói này, thì sẽ không bao giờ bị từ chối.” Hắn mỉm cười, “Học một câu, có thể thay thế cho ngàn vạn câu.”
Nàng nghiêm túc suy ngẫm, cũng thấy câu nói ấy như khuôn vàng thước khóc, người nghe sẽ sung sướng hài lòng.
Lại nghĩ tới tình cảnh nhiều ngày nay, cũng không nén nổi nụ cười, nắm lấy tay áo hắn một hồi lâu, nhẹ nhàng đung đưa, chẳng màng xấu hổ khẽ giọng nói với hắn: “Lý Vị, tát nhật đa kỳ nhĩ.”
Lòng dạ hắn xao động, nhịn không được sờ đỉnh đầu nàng, vò vò như con mèo con: “Biết rồi.”
Gần bộ Hộc Tát có một khe suối nhỏ, nước suối là nước tuyết tan trên núi Tham Hãn, Lan Đa dẫn Xuân Thiên ra bên khe suối tắm rửa gội đầu.
Ban ngày dòng suối này là chỗ đàn bà con gái vui đùa, đám con nít cũng thích ôm dê con mới sinh xuống nghịch nước.
Xuân Thiên không có quần áo thay giặt, có người phụ nữ trẻ tuổi vóc dáng tương đương Xuân Thiên đã đưa quần áo của bộ Hộc Tát cho nàng thay.
Nữ tử Hộc Tát đi chân trần, bím tóc, áo khoác ngắn váy dài, tuy dân tộc sống trên thảo nguyên nhưng phụ nữ cũng thích những sắc màu tươi sáng, quần áo trang sức đủ màu sắc vừa rực rỡ vừa khiến lòng người rung động, có một loại phong tình nơi đất khách tiêu sái mà táo bạo.
Trải qua bảy tám ngày sống cùng bộ tộc, vu y xem xét vết thương của Lý Vị, da thịt mới từ từ tái tạo, miệng vết thương chậm rãi khép lại, đã có xu hướng chuyển biến tốt đẹp, giảm canh thuốc, thêm mấy vị thuốc vào thảo dược đắp vết thương, dặn Lý Vị thay thuốc mỗi ngày, đồng thời tạm ngừng việc thăm khám hằng ngày.
Lý Vị thấy trong thảo dược của vu y có vài vị thuốc rất quen, một vài món là thuốc trị thương thường dùng trong y quán, phương pháp điều trị cùng hay được thầy thuốc người Hán sử dụng, bèn hỏi vu y: “Đây là thuốc người Hán dùng sao?”
“Đây là do Tát Côn Đôn Xuyết bày cách, Tát Côn Đôn Xuyết là nữ người Hán, cũng là thầy thuốc nổi tiếng ở Trung Nguyên của các anh, chuyên chữa bệnh cho hoàng đế.”
“Là Tát Côn nào?”
“Là Hạ Đốt Tát Côn, sau khi Đôn Xuyết người Hồi Hột mà cậu ấy cưới qua đời, cậu ấy lại kết hôn với một nữ tử người Hán, y thuật của tân Đôn Xuyết cực kỳ cao siêu, thường đến thảo nguyên chữa bệnh cho bệnh nhân, và còn chế thuốc mỡ phân phát cho vu y các bộ tộc.”
Lý Vị thấy Xuân Thiên bên cạnh nghe mà mặt ngơ ngác, giải thích cho nàng: “Tát Côn có nghĩa là thân vương, Đôn Xuyết là thê tử của thân vương, Tát Côn Đôn Xuyết chính là vương phi thân vương.
Vu y nói vị vương phi này là thầy thuốc người Hán, còn xuất thân từ nhà ngự y.”
Xuân Thiên ồ lên một tiếng: “Sao thân vương Đột Quyết lại lấy người Hán làm vợ?”
Lý Vị nói: “Đây không coi là chuyện hiếm.
Người Đột Quyết cướp bóc tranh giành, ép rất nhiều người Hán tới thảo nguyên nô dịch, cũng có không ít trường hợp chiếm phụ nữ người Hán làm vợ.
Ngoài ra Đột Quyết cũng có người lấy chức cao vọng trọng ra để lung lạc người Hán hòng tìm nơi nương tựa ở đất Bắc, biên quan có khá nhiều người Đột Quyết và người Hán chung sống rồi lấy nhau.”
Xuân Thiên dâng lên niềm nghi vấn, cho rằng lời vu y nói là giả dối: “Đúng là mới lạ, ngự y Trường An đa phần xuất thân từ hai họ Cô – Trương, thế gia giành vinh quang lừng lẫy nhờ y thuật, sao có thể phiêu bạt đến Đột Quyết được chứ.”
Vu y lại đi tháo băng quấn trên tay Xuân Thiên, nghỉ ngơi mấy ngày, vết thương của nàng hầu như đã khỏi hẳn, không cần phải bôi thuốc quấn vải nữa.
Bấy giờ Lý Vị ở bên hỏi vu y bằng tiếng Đột Quyết: “Ông có thuốc mỡ nào cho da thịt lành lặn mịn màng không?”
Vu y lé mắt nhìn tay Xuân Thiên, cười ha ha: “Mỡ dê phòng nứt nẻ lúc vào đông có thể dùng.”
Sau khi vu y rời đi, đứa cháu trai của vu y đưa tới một lọ mỡ dê cho Xuân Thiên.
Xuân Thiên nhìn lọ mỡ dê trắng như tuyết, lại nhìn sang Lý Vị, hỏi hắn: “Cái này cho tôi sao?”
Đúng lúc môi nàng đang hơi khô, ngón tay quệt ít mỡ dê, hé mở cánh môi, cẩn thận thoa mỡ dê lên trên, sau đó bặm bặm mấy cái, thấy Lý Vị nhìn mình chằm chú, bèn hỏi: “Ngài có cần không?”
Lý Vị lắc đầu, đứng dậy nói: “Ta ra ngoài một lát.”
Trong khoảng thời gian Lý Vị dưỡng thương, rảnh rỗi trong lều chẳng có việc gì làm nên cũng giúp các tộc nhân sửa chữa lều nỉ, làm vài công việc đơn giản.
Hai người dần quen thuộc với người Hộc Tát, tuy sinh hoạt ở bộ Hộc Tát đơn điệu, nhưng không biết vì sao, ngày lại trôi đi rất nhanh, bất tri bất giác đã qua nửa tháng.
Trừ những ngày mưa to gió lớn, thì đêm nào trong doanh cũng phải đốt lửa trại, các tộc nhân ngồi quây quần quanh đống lửa, đàn bà con gái vui cười, đàn ông nâng bát uống rượu, người già tóc bạc trắng cũng được dìu ra ngồi bên cạnh lửa trại, ăn thịt dê ninh nhừ, gõ nhịp hát lên khúc ca du mục ngân dài.
Sáng nay Xuân Thiên được Lan Đa tháo búi tóc, tìm ra mấy chuỗi hạt sặc sỡ thắt kiểu bím tóc như nữ tử Hộc Tát.
Đưa tay lần sờ, mái tóc đen đã được thắt thành những bím tóc nhỏ, điểm xuyết bằng hạt cườm bé tí ti, lúc lắc đầu còn nghe thấy tiếng hạt cườm va vào nhau giòn giã, hết sức thú vị.
Nàng ngồi bên lửa trại, được mấy người phụ nữ và trẻ con bên cạnh hào hứng kéo dậy nhảy múa, chân để trần, mặc trang phục Hộc Tát, dải ruy băng trắng dày rộng buộc chặt vào hông, bọn nhỏ nghịch ngợm kéo tay nàng xoay vòng vòng.
Làn váy cuốn cao theo mỗi động tác múa, nàng thấy cơ thể mình nhẹ tựa bươm bướm, giương cánh muốn bay đi.
Mọi người ngồi chung quanh chiêm ngưỡng dung nhan duyên dáng của nàng, đồng loạt vỗ tay huýt sáo: “Là mỹ nhân của bộ Hộc Tát chúng ta!”
Xuân Thiên nghe họ nói nhưng không hiểu lắm, song lại nhận ra được ý khen ngợi và thưởng thức trong lời nói.
Mặt nàng phơn phớt đỏ, cỏ cây xanh ngắt gãi qua bàn chân nõn nà, làm nàng hơi ngứa.
Nàng ngó nghiêng tìm kiếm trong đám người hoan ca vũ nhạc, trông thấy Lý Vị đang nói chuyện cùng người khác, mặt nghiêng đi, không chú ý đến nàng.
Hồ cầm réo rắt, tấu lên giai điệu êm ái phảng phất hương vị cổ xưa.
Phụ nữ trẻ con tay nắm tay nhảy quanh lửa trại, Xuân Thiên bị chen ở giữa, nhanh chóng kìm nén nỗi mất mát xuống đáy lòng, cười khúc khích nắm tay người bên cạnh, đong đưa tà váy theo tiếng đàn du dương.
Lý Vị nhìn về phía chân núi Tham Hãn, ánh lửa hừng hực đằng xa, là phòng rèn của bộ Hộc Tát.
Sâu trong núi Tham Hãn có gang đá, phòng rèn nằm trong một hang động dưới chân núi, đàn ông Hộc Tát ngày ngày đều phải vào núi lấy gang và đá đưa tới phòng rèn đốt luyện để làm sắt.
Số người của mười một nhánh Thiết Lặc không quá nhiều, tính tình họ ôn hòa, sống ở thảo nguyên giữa núi dọc theo vùng núi Tham Hãn, người trong mười một nhánh kết hôn với nhau.
Ngày xưa Thiết Lặc từng là nô lệ rèn đúc của người Nhu Nhiên, sau đó Nhu Nhiên diệt vong, dựa vào tay nghề rèn, bộ Thiết Lặc luôn chiếm được một lãnh địa nhỏ nhoi trong thảo nguyên kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu.
Phòng rèn của bộ Hộc Tát đa phần làm binh khí mũi tên, khôi giáp các loại cung cấp cho quân Đột Quyết sử dụng, cũng có rèn một ít dụng cụ dùng hằng ngày.
Số lượng binh khí rèn đều được cố định mỗi tháng, công việc rèn đúc của phòng rèn trong thời bình không tính là nặng nhọc, các tộc nhân còn có thì giờ rảnh để chăn thả nuôi dê.
Một khi chiến sự bùng nổ, nam nữ già trẻ trong tộc sẽ lên núi lấy gang đá, tiếng rèn trong phòng rèn vang ngày đêm chẳng nghỉ.
Lao động khổ cực thâu đêm suốt sáng là vậy, nhưng mỗi tháng khi Đột Quyết lấy binh khí đi, họ cũng chỉ có thể nhận được số thù lao ít ỏi.
Thời điểm chiến sự gay go vật tư túng thiếu, binh khí rèn xong sẽ bị trưng dụng không công, quân Đột Quyết còn muốn kéo cả bò dê trong tộc đi.
Lý Vị quan sát mấy ngày, đêm khuya ở trong lều nhìn ra xa, vẫn nhìn thấy ánh lửa bập bùng ở phòng rèn, có khi trắng đêm không tắt.
Đột Quyết đã bắt đầu xuống Nam tới núi Thiệt La Mạn, thậm chí đã lặng lẽ xuất hiện ở vùng Hà Tây, Y Ngô.
Thế lực nước Đột Quyết dần dần tụ lại, từng bước xâm chiếm biên ải.
Tuy mặt ngoài song phương vẫn yên ổn vô sự, nhưng mỗi một biến động nhỏ bé trong bóng tối đều có ý nghĩa sâu xa.
Năm năm yên bình trôi qua, lại sắp sửa dấn thân vào một ván cờ chém giết mới, nhưng sẽ bắt đầu từ kẽ hở nào đây?
Tiết mục ca múa bên lửa trại kéo dài thật lâu, ánh lửa của phòng rèn chầm chậm nhạt đi, rồi sau đó là một toán đàn ông cầm bó đuốc đi tới chỗ lều nỉ.
Lý Vị biết nhóm người này là những công nhân khỏe mạnh được việc trong bộ Hộc Tát, cũng là thợ rèn của phòng rèn.
Các tộc nhân thoáng nhìn qua phòng rèn, thấy lửa tắt thì vỗ tay reo hò.
Rất nhanh đã có phụ nữ bưng thịt dê và rượu ngon đến, người đi vào, Lý Vị thấy nhóm thợ rèn có chừng hơn sáu, bảy chục người, dẫn đầu chính là Mai Lục Hộc Tát Bùi La.
Nhóm rèn toàn là những người đàn ông độ thanh – tráng niên có thân hình cao to rắn chắc, bắp thịt màu đồng, thần sắc có nét mỏi mệt.
Người Hộc Tát rất kính trọng thợ rèn, mời rượu và đồ ăn tới tấp.
Nhóm thợ rèn vất vả cả một ngày, cũng không nói nhiều lời, uống rượu cắn miếng thịt to ngập miếng trước đã.
Sau khi ăn uống no nê, đổ thêm dầu vào lửa trại, ngọn lửa phật cháy, đốm lửa lập lòe theo gió tung bay, y như khoảnh khắc đóa pháo hoa tàn ở thành Trường An.
Rõ ràng nàng vừa thấy bóng dáng Lý Vị ở đây, vậy mà nhoáng cái đã không biết đi nơi nào rồi.
Mọi người vui chơi quanh lửa trại một bữa đã đời, đêm khuya xuống, nửa vầng trăng treo cao, nhóm người lục tục giải tán.
Nàng không thấy Lý Vị đâu, đi loanh quanh một vòng vẫn chẳng tìm ra hắn, trong lều nỉ cũng vắng tanh bóng người.
Xuân Thiên không biết đi đâu tìm hắn, buồn chán ngồi một mình trong lều, lắc lắc đầu, nghe tiếng châu ngọc đầy đầu chạm nhau.
Một lát sau, nàng nghe thấy tiếng nói chuyện của Lý Vị và Mai Lục ở ngoài, giọng trầm thấp loáng thoáng, hai người nói qua nói lại hồi lâu, sau đó Mai Lục rời đi, Lý Vị vén tấm mành lên bước vào.
Nàng mím môi, nhảy xuống giường Hồ pha trà cho Lý Vị.
Lý Vị cũng ngồi xuống chỗ bếp trà, nhẹ nhàng nói: “Đêm nay hình như náo nhiệt lạ thường.”
Nàng gật gù, xoay người châm trà cho hắn: “Mọi người ai cũng chơi rất vui.”
“Ừ.” Hình như hắn có tâm sự.
Xuân Thiên ngồi xổm trên đệm rơm, kéo kéo làn váy mặc có phần lạ lẫm.
Lý Vị chậm chạp uống trà, cụp mắt nói: “Ban nãy nghe Mai Lục nói, mấy ngày nữa sẽ diễn ra lễ hội Từ Hỏa của bộ tộc Hộc Tát, từ biệt tháng hỏa nóng nhất trong năm.
Ngày hôm ấy nam nữ già trẻ sẽ khoác phục trang lộng lẫy dự hội, đàn ông vào núi săn mồi, phụ nữ mổ bò làm thịt dê.
Người toàn tộc ngồi quanh lửa trại tiệc tùng ăn uống, vô cùng sôi nổi.”
“Không biết sẽ tưng bừng thế nào.” Xuân Thiên cũng rót nước trà cho mình, bưng chén trà nói: “Hẳn sẽ thú vị lắm.”
“Qua lễ Từ Hỏa, ngày ngắn đêm dài, thời tiết chuyển lạnh, chúng ta dự hội xong, chọn thời gian rồi lên đường thôi.” Lý Vị nói.
Xuân Thiên vuốt nhẹ chén trà: “Được.”
Nàng uống một ngụm trà nóng, lại hỏi hắn: “Vết thương của ngài…!có được không?”
Lý Vị gật đầu: “Đã tốt lên nhiều rồi, không có gì đáng ngại, đi trên đường từ từ dưỡng thương.”
Hai người nói dăm ba câu, uống hết trà, Lý Vị đi ra ngoài lều rửa mặt.
Rất lâu rồi Xuân Thiên không đeo trang sức nên thấy không quen, bím tóc cài đầy châu ngọc làm đầu nàng nặng trình trịch, trong lều lại không có gương đồng, nàng chỉ đành nghiêng đầu, mò mẫm tháo bím tóc ra.
Tháo mấy bím, sau lưng có người lặng im đứng.
Hắn cúi người, kiên nhẫn giúp nàng tháo bím tóc, gỡ một chuỗi hạt cườm đủ thể loại màu sắc ra, cuối cùng nửa mái tóc không ngắn không dài choàng qua đầu vai nàng, tóc đen nhánh tôn lên bờ vai và tấm lưng gầy gò của nàng, hắn thấp giọng nói: “Rất đẹp.”
“Hả?” Nàng nghi hoặc, không rõ ý hắn.
Lời cứ ngập ngừng giữa hai môi, cuối cùng hắn bảo: “Xiêm y và tóc đều rất đẹp.”
Ngón tay nàng gãi gãi váy áo, giọng mơ hồ như dính mật: “Cảm ơn lời khen của ngài…”
Ngày tiễn hỏa, trời trong nắng ráo, không gian xanh thẳm vô ngần, vết thương ở vai Lý Vị đang hồi phục rất tốt.
Vào ngày này, trước khi bình minh rạng hắn sẽ theo nhóm đàn ông của bộ tộc vào núi Tham Hãn săn thú.
Bấy giờ Xuân Thiên đã ở đây hơn hai mươi ngày, học được từ Lý Vị và Lan Đa không ít câu từ thường dùng, cũng có thể lắp bắp trao đổi với tộc nhận mấy câu.
Sáng nàng dậy sớm đi cùng Lan Đa ra bờ nước tắm.
Suối nước trong lành, cỏ cây xanh mềm, hơn nửa phụ nữ và trẻ em trong bộ tộc tụ tập lại bờ nước, phụ nữ xuống suối túm tụm tốp năm tốp ba nghịch nước.
Bản tính cởi mở của dân tộc chốn thảo nguyên càng được giải phóng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Xuân Thiên ửng đỏ, giấu mình dưới nước vội vã kỳ cọ người rồi lên bờ mặc đồ.
Nhóm phụ nữ tắm xong đều thay xiêm y sáng sủa, kế đó đi hái một loại hoa đỏ thẫm ở gần đấy, dùng hòn đá giã nát lá hoa cho ra nước, trộn nước hoa và mỡ với nhau, nhuộm mỡ kia thành màu mận chín, sau cùng thoa lên hai má và môi.
Kiểu trang điểm này làm nổi bật cánh môi và cặp má đỏ rực như ráng mây màu, có nét phong tình vừa mộc mạc lại vừa diêm dúa.
Trở về doanh, mọi người đã nhóm lửa trại hừng hừc, trên lửa bắc một cái nồi đen, mấy người phụ nữ cầm cái xẻng sắt xào hạt ngô nhỏ màu vàng đậm trong nồi.
Lửa trại cháy cao, múi bắp cháy sém nhanh chóng xộc vào mũi.
Tới gần trưa, đàn ông đeo cung tên trên lưng mang theo con mồi thúc ngựa quay về, trên gương mặt người nào cũng lộ vẻ đắc chí, phía sau ngựa buộc mấy con thú rừng như linh dương, thỏ hoang, chim gáy, la hoang.
Người trông giữ trong doanh thấy dũng sĩ về thì lớn tiếng hoan hô chào đón.
Mọi người xắn tay lột da con mồi, rửa sạch, xát muối, đặt trên lửa nướng.
Tộc nhân ngồi khoanh chân quanh đống lửa, đàn ông uống rượu mổ dê, phụ nữ rửa thức ăn, trẻ con nô đùa ầm ĩ.
Xuân Thiên và Lý Vị là khách, lúc này cũng ngồi cùng mọi người.
Sáng sớm Xuân Thiên chưa ăn uống gì, chờ mãi tới lục bụng nàng réo vang, Mai Lục mới ăn diện rực rỡ xuất hiện, đứng trước lửa trại cao giọng nói chuyện với tộc nhân, rồi sau đó ôm một hũ sắt chia bắp cho mọi người.
Bắp xào cháy vàng có chỗ sém đen, múc bằng thìa bạc chia cho tộc nhân, tộc nhân cũng đưa hai tay nhân.
Xuân Thiên được một nắm nhỏ, đổ trong lòng bàn tay.
Tiếp đó lại chia mồi cho tộc nhân, đó có lẽ là thịt của một con hoẵng chưa nướng chín hẳn.
Mỗi người được chia một miếng nhỏ, miếng ở tay Xuân Thiên hẵng còn chảy máu.
Nàng nhìn mọi người cuốn hạt bắp trong miếng thịt tươi ăn ngấu nghiến thì ngạc nhiên, lại thấy tanh tanh, ăn không được, không ăn cũng chẳng xong.
Nhìn một vòng, nàng đành há miệng, nhăn mặt, đang định nhắm mắt bỏ miếng thịt vào thì bỗng có bàn tay từ bên cạnh lén vươn sang, lấy đi miếng thịt tươi trên tay nàng.
Lý Vị biết nàng không thích ăn đồ sống, nháy mắt mấy cái với nàng, ăn luôn miếng thịt của nàng.
Ăn xong món này, nhóm người thả lỏng, đàn ông ồn ào uống rượu ăn thịt, Xuân Thiên chen lẫn trong nhóm người cũng ăn khá no, thấy Lý Vị vẫy tay, đưa qua cho nàng một miếng thịt dê mỡ màng.
Nàng không thích mỡ, thấy miếng thịt bóng nhẫy trong tay Lý Vị, bất giác vuốt cái bụng tròn vo, đôi mi cau lại, quay mặt đi chỗ khác: “Tôi không ăn nữa đâu.”
Hắn đưa thịt dê đến bên miệng nàng: “Đây là thịt mông dê, tuy trông nhiều mỡ, nhưng cho vào miệng sẽ tan ngay lập tức, vị thanh sền sệt giống sữa đặc, là phần ngon nhất của con dê.”
Nàng lắc đầu nguầy nguậy: “Không ăn đâu.”
Lý Vị một hai muốn nhét miếng thịt béo bở này xuống bụng nàng, đưa tới miệng nàng: “Thử xem.”
Xuân Thiên liên tục đùn đẩy: “Sẽ béo phì mất.”
Hắn nhướng mày: “Vậy thì càng phải ăn.”
Miếng thịt mỡ vàng nhạt mềm mềm sắp dính vào mặt nàng, Xuân Thiên nhăn nhó mặt mày, môi đỏ hơi hé, lấy hết can đảm ăn tọt cả miếng thịt to tướng vào miệng.
Ngón cái của hắn đụng phải bờ môi mềm mại của nàng, nàng mút nhẹ một cái, hắn cảm giác thần hồn lảo đảo, song ngoài mặt lại chẳng thay đổi chút gì.
Thịt mông dê này được dùng làm thuốc mỡ, quả thực vừa vào miệng đã tan, còn có vị ngòn ngọt.
Lý Vị đút liên tiếp ba bốn miếng, thấy nàng cứ mãi lắc đầu mới dừng tay.
(còn tiếp).