Bạn đang đọc Vị Bắc Xuân Thiên Thụ – Chương 61: Bộ Thiết Lặc
Dân du mục về trễ trở lại nơi trú quân, nghe ngóng được một chuyện từ miệng của nam nữ già trẻ trong bộ tộc truyền tai, rằng có hai người Hán vừa mới đến, đến từ đường xa.
Thiếu nữ xinh xắn, người đàn ông bị thương, thoạt trông có vẻ như là anh em, hoặc là vợ chồng người yêu.
Thiếu nữ kia mặt đầm đìa nước mắt, thần sắc nôn nóng, ôm lấy người đàn ông bất tỉnh, tìm thấy Mai Lục, bất ngờ quỳ xuống xin Mai Lục giúp cứu trị.
Mai Lục từ tâm, mặc dù đối phương là hai người Hán nhưng lại không hề nảy sinh thành kiến, xem qua tình trạng vết thương của người đàn ông, lập tức gọi vu y, đưa hai người vào lều nỉ.
Nơi đây là bộ Hộc Tát trong số mười một nhánh của bộ tộc Thiết Lặc, nằm trong vùng thảo nguyên rộng lớn ở chân núi Tham Hãn.
Bộ có ít người, còn chẳng đủ một ngàn người.
Người trong tộc lấy họ là Hộc Tát, kính xưng thủ lĩnh của bộ tộc là Mai Lục.
Bộ Hộc Tát sống bằng nghề rèn sắt, chăn thả.
Mặc dù sống ở vùng xa xôi hẻo lánh, nhưng dựa vào tay nghề rèn sắt, họ đã xây dựng được cuộc sống đủ đầy sung túc.
Cứ cách mấy tháng là có thương nhân mang những vật phẩm có giá trị như muối, trà, đại hoàng đến để đổi lấy da lông, sừng hươu, thảm nỉ hoa.
Còn lữ nhân giống hôm nay, thực sự không gặp nhiều.
Cuộc sống trong bộ tộc rất đơn giản, buổi tối các tộc nhân sẽ nhóm lửa trại trên bãi đất trống, tụ tập lại một chỗ nói chuyện phiếm uống rượu, nhìn bọn nhỏ nô đùa ầm ĩ.
Tối nay mọi người không hẹn mà gặp, người nào người nấy đổ dồn bao nhiêu ánh mắt tò mò về phía đỉnh lều nỉ, lũ con nít vừa hiếu kỳ vừa bạo gan chạy chơi vòng quanh lều, lé mắt trộm nhìn tình hình bên trong.
Người chăn nuôi đưa hai lữ nhân vào bộ tộc đang an vị giữa đám người, những người lớn đã ghép lại được thành một câu chuyện hoàn chỉnh.
Hai người từ Y Ngô xuyên qua Thiên Sơn và núi Tham Hãn tới đây, nửa đường đụng độ bầy sói, người đàn ông bị sói cắn, máu chảy quá nhiều, cứ lần lữa kéo dài thời gian, trong cơn hôn mê được thiếu nữ đưa đi.
Con đường đi này là con đường tắt dẫn tới bộ Hộc Tát, người qua lại không nhiều, chỉ có thương lữ có kinh nghiệm phong phú mới biết đi đường ấy.
“Gặp phải bầy sói mà vẫn giữ được mạng sống, xem ra là một nhân vật lợi hại.” Mọi người nhao nhao nói.
Trong lều nỉ gần như không một tiếng nói chuyện, chỉ có đứa cháu trai nhỏ của vu y ra ra vào vào liên tục, bưng nước nóng, khăn khô, hòm thuốc, chậu than vào trong lều nỉ.
Thừa lúc cửa lều được nhấc lên, có người lén ngó mắt nhìn, thấy vu y cầm một con dao bạc hơ lửa đỏ hồng, áp lên chỗ vai bị thương của người đàn ông, tập trung cao độ loại bỏ phần thịt trên người, có bóng hình mảnh khảnh quỳ gối bên cạnh người đàn ông, lặng lẽ nắm tay hắn.
“Không đau à?” Có đứa nhỏ trợn tròn mắt, sợ hãi hỏi cha mẹ mình, “Vu y đang cắt thịt của chú ấy, sao chú ấy không khóc ạ?”
“Tại mi lắm mồm đấy.” Người cha nghiêm khắc quát đứa nhỏ, “Đi ra chỗ khác chơi.”
Đống lửa trại trên bãi đất trống chậm rãi lịm tắt, để lại những đốm lửa đỏ lập lòe.
Gió lạnh thổi từ núi xuống, đám người giải tán dần, quay về lều nỉ của mình nghỉ ngơi.
Trăng treo giữa trời, vu y dùng hết thuốc, băng bó vết thương, rửa sạch đôi tay nhuốm đầy máu bẩn, cáo từ Xuân Thiên.
Vu y nghe hiểu tiếng Hán, nhưng nói lại không được nhiều, nên chỉ dặn dò nàng đơn giản: “Trông cậu ấy, cho uống thuốc, đợi tỉnh là tốt rồi.”
Hai mắt Xuân Thiên đỏ bừng cúi đầu hành lễ với vu y, ngàn ơn vạn tạ.
Bà ấy xua tay, bước ra khỏi lều nỉ, Xuân Thiên trở lại cạnh Lý Vị.
Ban nãy vu y loại bỏ thịt thối ở vai hắn, trong hôn mê, toàn thân hắn đổ mồ hôi giọt to hệt hạt đậu, mặt mũi chẳng khác nào tờ giấy vàng.
Song, hắn chỉ nhíu mày, mắt vẫn nhắm nghiền, không rên một tiếng.
Nàng ở bên tim đau như bị dao cứa, mấy lần không sao đành lòng nhìn, lại không dám khóc, sợ quấy rầy vu y chữa bệnh.
Xuân Thiên tựa vào giường Hồ nhìn hắn, phát hiện hơi thở Lý Vị mong manh, bất tỉnh mê man, nàng cất giọng gọi hắn mấy tiếng, thấy hắn không đáp lại, dù bụng dạ lo lắng nhưng không dám nghĩ ngợi lung tung.
Nàng dụi dụi hai mắt, múc nước lau mồ hôi trên người cho hắn.
Thảo dược sắc xong đã ủ ấm, Xuân Thiên ôm Lý Vị vào lòng, bưng chén thuốc, nhớ lại cách ngày xưa hắn đút thuốc nàng uống.
Đầu ngón tay nàng cạy hàm răng cắn chặt của hắn ra, thò vào trong dò xét, chạm tới đầu lưỡi mềm mềm của hắn, nàng lấy cái thìa bạc nhỏ múc thuốc rót từng chút từng chút vào miệng hắn từ khóe môi.
“Lý Vị, nuốt xuống…” Nàng múc ít một, hết sức chăm chú, người nằm lòng trong không động đậy, nàng chỉ đành nhỏ chầm chậm từng giọt thuốc vào miệng hắn, dỗ dành bằng những lời trúc trắc, “Ngoan…!nuốt xuống…”
Đút thuốc xong, nàng thở phào một hơi nhẹ nhõm, vén tóc hắn lên, đặt hắn lại giường Hồ, nhẹ nhàng đắp thảm nỉ lên người hắn.
Cũng không biết giờ đã là giờ nào, ở ngoài im ắng không nghe thấy tiếng gì, chiếc đèn dầu vừa lúc rồi còn cháy mạnh mà giờ đã tắt, chỉ dư lại mỗi một ngọn đèn nhỏ ở đầu giường, ánh sáng mơ hồ chiếu rọi hai người.
Một khi mọi thanh âm biết mất, khí lực nàng cũng như thể bị rút đi, cảm giác bồn chồn lo sợ cực điểm, lại cứ lóng ngóng vụng về.
Hiện tại nàng phải lấy hết dũng khí để mình có thể chống chọi, gắng gượng quỳ bên cạnh hắn, một tay khoác lên cánh tay hắn, tay kia đỡ trán, lẳng lặng nhìn hắn chăm chú, đáy lòng thầm khẩn cầu.
Lý Vị, tỉnh lại, tỉnh lại, mau mau tỉnh lại…
Căn lều yên tĩnh, ngọn lửa cam vàng trong lò từ từ liếm qua chiếc ấm sắt.
Nàng cũng đã mệt rã rời, mấy ngày liền không ngủ không nghỉ.
Nhưng bấy giờ nàng không dám chợp mắt, sợ ban đêm Lý Vị có điều gì khác thường, nên đã cố gắng duy trì tỉnh táo, ép mình nhìn những hoa văn trên lều nỉ, đếm hoa văn khắc gỗ trên giường, đếm sợi tóc trên đầu mình.
Cuối cùng nắm lấy một bàn tay của Lý Vị, tỉ mỉ đếm đường chỉ trong lòng bàn tay hắn.
Tay hắn rộng dày, mà không quá nặng, ngón tay rất dài, đốt ngón rõ ràng, rắn chắc, cả bụng ngón tay lẫn lòng bàn tay đều có vết chai, các đường chỉ không đậm không nhạt, và không hề lộn xộn.
Xuân Thiên không biết xem chỉ tay, chỉ đành ngắm kỹ đường nét bề ngoài, ngắm ngắm rồi phán bừa: “Oa! Coi đường chỉ tay của ngài này, nhất định là người dày phúc, gặp chuyện dữ tất hóa lành, hơn nữa ngày sau chắc chắn sẽ con cháu đầy đàn, phú quý ngất trời, sống lâu trăm tuổi.
Có phải rất hạnh phúc không, hạnh phúc thì ngài gật đầu đi.”
Nàng nói chuyện, tay nắm tay hắn, đặt trán mình vào lòng bàn tay hắn, buồn ngủ ngáp một cái làm nước mắt ứa ra vài giọt, lẩm bẩm lầm bầm: “Lý Vị, mau tỉnh lại.”
Người trên giường vẫn chẳng có động tĩnh.
Vất vả đến khi trời vừa hửng sáng, ngoài cửa chợt vang lên tiếng sột soạt, nhóm người đàn bà cần mẫn ra ngoài vắt sữa dê.
Đàn dê đồng thanh kêu be be.
Nàng xốc dậy tinh thần, gió ở chỗ này mang theo cả hơi thở của cỏ xanh và những bầy vật nuôi, nhưng nàng thậm chí không buồn liếc mắt một cái, không biết bản thân đang ở một nơi thế nào, là bộ tộc ra sao.
“Lý Vị, Lý Vị…” Nàng thấp giọng gọi hắn, “Trời sáng rồi, ngài có đói bụng không hả, tôi đi đun cho ngài bát canh nóng nhé.
Ở đây nhiều dê lắm, họ đưa một tảng thịt dê tới, chẳng phải ngài thích ăn bánh canh thịt dê lắm ư, tôi cũng có thể thử làm cho ngài một bát.
Nhưng bánh canh thịt dê tôi không đút ngài ăn được, ngài phải tự ngồi dậy ăn đấy.”
“Ngài lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ nhanh khỏe thôi.
Lúc trước ngài bị thương bao nhiêu lần mà vẫn sống được đến tận giờ, lần này cũng sẽ thế, tôi cũng muốn nghe chuyện về những vết sẹo trên người ngài.” Nàng chống đầu nhìn hắn, “Ngài bị thương vì ai, trước kia là ai chăm sóc cho ngài…!Là Lý nương tử sao…!Người dịu dàng lại hay sầu lo như cô ấy, liệu có phải cũng rất buồn…”
Có đứa bé nghịch ngợm tò mò vén lên một góc tấm mành cửa lều nỉ, thò cái đầu trơn nhẵn tròn lông lốc vào.
Nó bắt gặp một chị gái xinh xắn tóc rối áo bẩn đang nằm bò ra giường Hồ nắm tay chú trên giường, nghe thấy tiếng động thì quay đầu nhìn nó, nháy mắt mấy cái, kìm giọt nước mắt chực trào về.
Nó ngây thơ hỏi nàng: “Chị ơi, sao chị khóc?”
Nàng không hiểu tiếng Đột Quyết, chỉ biết nở nụ cười, cố điều khiển khuôn mặt méo xệch, giơ tay chào nó.
Đứa bé cũng không hiểu nàng nói gì, nó nhăn nhăn mũi, nhíu nhíu mày, đánh bạo bước vào, ưỡn ngực ngó Lý Vị, rồi nhìn sang Xuân Thiên, chỉ Lý Vị, nói: “Sao chú này vẫn chưa dậy thế chị?”
Xuân Thiên mỉm cười, ngón tay đặt trên môi ra hiệu cho nó nói nhỏ tiếng, nàng chỉ chỉ Lý Vị, bàn tay lại chuyển qua bên tai, nhắm mắt, ý bảo rằng đang ngủ say.
“Vu y bảo chú ấy bị thương, chỉ có bị thương thì ban ngày mới ngủ.” Đứa bé ngồi xuống cạnh Xuân Thiên, bắt chước điệu bộ của Xuân Thiên, gác cằm lên mu bàn tay, “Em cũng muốn bị thương, được nằm ngủ thoải mái biết bao nhiêu.
Nhưng em phải chơi với dê con, còn phải đi cắt cỏ.”
Xuân Thiên nghe nó nói, gật đầu, lại lắc đầu.
Đứa bé kể lể đôi câu, nghe có tiếng bước chân, nó trốn ra ngoài nhanh như chớp.
Chẳng bao lâu sau vu y đi vào, quan sát sắc mặt Lý Vị, gật đầu: “Tốt lên rồi.”
“Khi nào ngài ấy mới tỉnh được?” Xuân Thiên vân vê ngón tay mình, có hơi bất an.
“Đợi tiếp thôi.” Vu y đưa nước thuốc và nước cỏ bôi miệng vết thương tới tay nàng, “Không được nóng vội.”
Nàng buồn bã gật đầu, đỡ Lý Vị dậy đút thuốc, đổi thảo dược đắp cho hắn, đút nước đút canh.
Lúc rỗi rãi, nàng vén mành nỉ lên thoáng nhìn, phóng mắt nhìn ngọn núi Tham Hãn xa xa đứng sừng sững, núi non như tấm đệm trải dài, bầu trời xanh trong như ngọc, mây trắng phiêu bồng như lụa.
Đằng trước có người đàn bà xõa mái tóc dài, mặc dị phục, da nâu chân trần bận rộn ngược xuôi, tiếng con nít đùa vui vang vọng khắp chốn.
Khung cảnh bình yên của một cuộc sống không mưu cầu danh lợi, nhưng nàng nhìn lại thấy vô cùng bức bối, biết lòng mình đang nóng như lửa đốt, quay đầu nhìn Lý Vị đang nằm, nàng thở ra một hơi.
Chạng vạng hôm ấy, vu y đến đổi thuốc ở vai cho Lý Vị, đổi sang loại thuốc bột mới.
Vì tác dụng của thuốc quá lớn, sau khi rắc xuống vai Lý Vị, khiến cả người hắn trong cơn mê run lên bần bật.
Xuân Thiên cuống cuồng, nước mắt tức thì tuôn trào: “Ngài ấy bị làm sao thế?”
“Đây là thuốc của người Hán, thuốc trị thương Tát Côn Đôn Xuyết cho, rất hiệu quả.” Vu y ấn bả vai Lý Vị, “Loại thuốc này chúng tôi chỉ cho dũng sĩ bị thương dùng.”
Bà ấy trông thấy quầng xanh đậm dưới mắt Xuân Thiên: “Cô cũng phải ngủ, bằng không sẽ đổ bệnh, không tốt.”
Xuân Thiên lau mồ hôi cho Lý Vị, lo lắng hỏi: “Thực sự hiệu quả sao, nhưng ngài ấy cứ hôn mê suốt, sao vẫn không tỉnh…”
Nỗi lo âu của nàng chẳng cách nào trút bỏ.
Vu y vỗ vai nàng, “Sẽ tỉnh thôi, bình tĩnh đợi.”
Xuân Thiên cau mày, xoa bóp cơ bắp co rút của Lý Vị.
Nửa đêm, rốt cuộc nàng không chịu được nữa, đầu bỗng gục xuống, ngồi cạnh giường ngủ thiếp đi.
Khi Lý Vị tỉnh lại vừa đúng lúc mặt trời vừa le lói những tia nắng đầu tiên, đầu choáng váng, người suy nhược, khát nước cùng cực.
Mở mắt ngẩn ngơ, trên đỉnh đầu là kiểu lều nỉ quen thuộc của người Đột Quyết, hắn đang nằm trên giường, trên người đắp chăn.
Ký ức ùa về, hắn biết mình được Xuân Thiên đưa đến Thiết Lặc.
Lại quay đầu nhìn, thiếu nữ nhoài người ra giường trông hắn, giường Hồ thấp bé, nàng đành quỳ hẳn xuống đất, nửa người ghé bên giường, một tay còn nắm tay hắn, lấy cánh tay làm gối đầu say ngủ.
Hắn ngọ nguậy nhấc người ngồi dậy một cách cực nhọc, thấy tư thế ngủ khó khăn của nàng, bèn ôm lấy eo nàng, dùng sức nhấc nàng lên giường Hồ.
Ngờ đâu vừa nhẹ nhàng nhấc một cái mà nàng đã theo đà lăn vào giữa giường.
Hắn giật mình, hai má nàng đã gầy đi, hốc hác thấy rõ.
Nhớ ra mấy ngày nay hắn bị thương, nàng không có thời gian chăm sóc cho mình, chẳng biết đã ăn ngủ kiểu gì, mà lại gầy gò tới nông nỗi này.
Hắn nằm cạnh nàng, khẽ thở dài, những tâm tư phập phồng lên xuống.
Thấy nàng ngủ say, hắn duỗi một ngón tay, để cách mặt nàng một khoảng, vuốt ve khuôn mặt ấy trong không trung..