Bạn đang đọc Vị Bắc Xuân Thiên Thụ – Chương 55: Mặc Ly Xuyên
Tới gần chạng vạng, dưới ánh tà dương của trời chiều, Xuân Thiên nhìn thấy đàn chim trắng giương cánh bay về phương Đông.
Thoáng chốc mắt nàng sáng lên, chỉ chỉ đàn chim, nói với Lý Vị: “Gần đây có hồ nước.”
Lý Vị bật cười nhìn nàng, thốt ra hai chữ: “Đúng vậy.”
Xuân Thiên hò reo, lòng hân hoan sung sướng, quất ngựa chạy vụt về phía trước.
Cây cối trước mắt sinh sôi nảy nở, trông vào như rừng, chim nhạn bay thành đàn, ầm ĩ đua tiếng hót.
Quả là một hồ nước rộng lớn lau sậy dập dờn, trăm hoa khoe sắc.
“Cam Lộ Xuyên cũng giống thế này ạ?” Nàng nghỉ lại giữa thảm cỏ xanh mướt mềm như nhung.
“Cam Lộ Xuyên lớn gấp mấy lần nơi đây, vô bờ vô bến, bao quanh tứ phía là suối chảy uốn khúc.
Phía Bắc là núi tuyết đồ sộ, rừng sâu dưới núi mênh mông như biển, đồng cỏ bên hồ xanh bát ngát, chim chóc hợp bầy, bò dê khắp nơi, chẳng khác nào bồng lai tiên cảnh.
Nơi đây cùng lắm cũng chỉ bằng được một hai phần của Cam Lộ Xuyên thôi.”
“Lý Vị, tôi cũng muốn đến Cam Lộ Xuyên xem.” Đôi mắt nàng ánh lên quầng sáng của gợn sóng hồ nước, “Cha tôi hay nói, Cam Lộ Xuyên là một chốn đào nguyên.”
“Sẽ có dịp thôi.
Khi về chúng ta có thể chọn tuyến đường đi Cam Lộ Xuyên về Y Ngô, chắc hắn khi đó…!không còn người nào ngăn bước cô và ta nữa rồi.”
Nàng hấp háy mũi: “Lý Vị, tôi có thể tìm được cha không?”
Chiến trường năm ấy nếu không ai dọn dẹp, thì thân xác lạnh giá của người lính trẻ kia đã chôn vụi trong bụng thú, hay đã thành mồi cho sâu kiến rỉa? Liệu rằng có còn tìm thấy được thi cốt để họ phúng viếng hay không?
Ngay cả khi đã tìm được rồi, vậy thì đâu là xương của cha nàng đây?
“Ông ấy vẫn luôn ở đấy, chờ cô đi tìm.” Hắn đứng sóng vai với nàng, mặt trời lặn, sắc vàng hoàng hôn như được nung lên, chảy tràn, sóng lấp lánh trải ra dưới hào quang, nửa hồ là sắc trời, nửa là nước, hỗn độn chẳng thể phân định.
“Đợi đến lúc gặp mặt, nếu cha nói chuyện được với tôi là tốt rồi, cho dù có hung dữ với tôi, la mắng tôi, tôi cũng thấy hạnh phúc.”
Giữa hai người được ngăn cách bởi một khoảng sáng hẹp mờ mờ, vóc người nàng bé nhỏ, thậm chí không cao bằng vai hắn.
Có lẽ là có đôi phần mệt mỏi, đầu nàng hơi nghiêng đi, khẽ cọ lên ống tay áo hắn, thở dài một tiếng: “Tôi thật sự nhớ cha lắm.”
Hắn đứng yên bất động, cánh tay căng cứng, muốn dồn hết tất cả sức lực của mình làm chỗ cho nàng tựa.
“Đi mệt rồi sao?”
“Hơi hơi.”
Mãi tới lúc vệt sáng còn sót lại tan hết, màn đêm bao trùm, chim quay về tổ, gió lạnh từ mặt hồ thổi tới, bấy giờ nàng mới xốc dậy tinh thần, uể oải ôm cánh tay: “Lý Vị, tôi đói bụng.”
“Muốn ăn gì?”
“Bánh Hồ đi.”
“Mò cá cho cô ăn.”
Trên phương diện ăn uống, Xuân Thiên thực lòng thấy không gì là Lý Vị không làm được.
Buộc con dao găm vào thân cây rồi đâm xuống nước, Xuân Thiên còn chưa kịp xác định vị trí của con cá thì cái bụng cá trắng ởn đã thình lình nổi khỏi mặt nước, một con cá bạc béo mầm bị lôi lên bờ.
Suốt chặng hành trình nàng gần như chẳng đỡ đần nổi việc gì, hoàn toàn là một sự phiền toái và gánh nặng của hắn, giờ phút này đây cũng chỉ biết chống má nhìn hắn rửa cá.
Hắn ngước mắt nhìn nàng vòng hai tay tự ôm lấy mình, ngồi thu lu thành một cục tròn vo, hệt con mèo đang chờ được ăn cá.
Cặp mắt nàng to tròn rực sáng, nhìn chằm chằm con cá nằm trong tay hắn, cơ hồ có thể tưởng tượng ngay sau đó nàng sẽ giơ tay liếm liếm móng vuốt của mình.
Lòng hắn dâng hứng thú, bèn chỉ huy nàng: “Trời tối rồi, đi đốt lửa đi.”
“Ồ.” Xuân Thiên lấy ngòi lửa, đi vào rừng chăm chú nhặt củi, chọn chỗ có bóng cây lý tưởng để nhóm củi.
Cành cây gầy xác trong lửa vẫn còn hơi ẩm, lửa nổ đôm đốp, tia lửa bắn khắp nơi, khói xanh lượn lờ trôi theo gió, ập thẳng lên mặt nàng.
Lý Vị nhanh chóng đem cá về, miệng ngậm thanh chủy thủ, thấy nàng ngồi chồm hổm giữa sương khói dày đặc, liên tục nhét củi vào đống lửa, hai mắt bị hơi nóng hun đỏ au, nước mắt rơm rơm.
Hắn nhướng mày cười, hỏi nàng: “Không bị sặc hả?
Nàng nhăn mặt gạt đi làn khói khi dày khi mỏng bay hết từ Đông sang Tây, ho khù khụ hai tiếng: “Gió này lạ quá, thổi vào người tôi mãi, khói cứ như là đang đuổi theo tôi, tôi đi chỗ nào là nó cũng đi theo tới chỗ ấy.”
Đêm gió mát rượi, tiếng gió lướt qua ngọn cây xào xạc chẳng dứt.
Ánh lửa bập bùng hừng hực hắt lên mặt nàng, người ngợm nóng toát hết mồ hôi.
Nàng giơ tay quệt đại vài cái bên thái dương, kết quả để dính cả vết than vào mặt.
“Cẩn thận, tránh xa đống lửa một chút.” Hắn sải bước đi nhanh sang đẩy gọn củi vào lửa, nhẹ nhàng nói, “Lửa cô châm không ổn rồi.”
Chẳng bao lâu sau, hắn dịch chuyển bó củi, ngọn lửa như thể đã thần phục trước hắn, trở nên ổn định hơn rất nhiều.
Lửa màu vỏ quýt lặng lẽ liếm qua bó củi.
Nàng vốn dĩ là thiếu nữ được nuông chiều từ bé, mười ngón tay không dính nước xuân, thông minh lanh lợi, vừa nhìn đã hiểu việc.
Nhưng ở đây, nàng không thể giở tính trẻ con ngang ngược, chỉ lầm bầm hai tiếng rồi ở bên đưa củi cho Lý Vị.
Lý Vị đặt cá lên lửa nướng, động tác lưu loát gọn gàng.
Hắn hơ nóng chủy thủ, sau đó đi cắt rau cần dại bên hồ nước, chợt nghe thấy Xuân Thiên nói thầm, đoạn nghiêng đầu hỏi nàng: “Cô nói gì?”
Xuân Thiên hậm hực đáp: “Ngay cả châm lửa tôi cũng không làm nên hồn.”
“Chuyện đó có khó gì, chẳng qua là quen tay hay việc thôi.” Hắn an ủi nàng, “Lần một châm, lần hai quen.”
“Lý Vị, ngài cứ như toàn năng ấy nhỉ.
Tôi cảm thấy không việc gì là ngài không biết, không thứ gì là không phải sở trường.”
Hắn lại cười ngượng ngùng xen lẫn chút kỳ lạ, trông như người thiếu niên mười bảy mười tám tuổi chân thành khờ dại: “Là lời khen ngợi thật lòng sao?”
“Đương nhiên rồi.” Nàng chống má, nhìn hắn lật lên lật xuống con cá trong lửa.
“Thiên hạ này còn chuyện nào làm khó được ngài nữa ư?”
“Tuổi cô còn nhỏ, chưa thấy nhiều…!Trên đời này có trăm ngàn chuyện có thể làm khó ta.” Ánh lửa lập lòe nhảy nhót trên khuôn mặt hắn, khiến cả hàng mày lẫn đôi mắt hắn càng rõ ràng như mực, đường nét vừa đậm đà vừa mềm mại, “Những việc ta làm chỉ do làm nhiều nên quen tay mà thôi.
Hành tẩu bên ngoài mười lăm năm, nếu đến lửa cũng không châm được, thế chẳng phải sẽ chết đói trên đường sao.”
Nàng hỏi: “Bôn ba ở ngoài bao nhiêu năm, ngài không thấy vất vả sao?”
Hắn cười ôn hòa, dừng việc trong tay, hỏi ngược lại nàng: “Rời nhà lâu như vậy, đi từ Trường An tới tận giờ, cô có thấy vất vả không?”
Nàng ngẫm nghĩ, thành thật gật đầu: “Thực ra cũng vất vả, nhưng…!tôi sẵn lòng.”
Hắn gật đầu: “Ta cũng vậy.”
Nàng trộm liếc hắn một cái: “Tại sao sau khi trở về từ quân Mặc Ly, ngài lại muốn đi theo thương đội?”
“Ta còn phải chăm lo nhà cửa, Vân tỷ bị bệnh, tiêu tốn nhiều tiền, cả Trường Lưu nữa, thằng bé còn học hành thi cử, phải tính toán lo liệu cho nó.” Hắn tập trung hết mức, cắt thịt cá ra, “Ta không thạo việc bán buôn, không thể làm kinh doanh.
Làm hộ vệ cho thương đội, thù lao cũng được, hơn nữa người đã từng vào quân ngũ làm việc này cũng thuận tiện hơn.”
“Vì sao?”
“Vì xuống tay đủ ác, giết người cũng đủ nhiều.” Hắn nói giọng nhàn nhạt.
Thoạt nhìn hắn hiền lành vô hại, thế mà lại là người xuống tay tàn độc ư? Nàng không tin.
Xuân Thiên giật giật môi: “Lý Vị, ngài giết người bao giờ chưa?”
Hắn ngừng tay, nhìn nàng, nét bướng bỉnh chợt hiện rồi biến mất trong đôi mắt dịu dàng, kế đó hắn đưa thanh chủy thủ cho nàng.
Chủy thủ của hắn cũ và nhẹ, chắc cũng là món đồ có từ rất nhiều năm.
Xúc cảm mang lại hoàn toàn bất đồng với di vật của cha nàng.
Lưỡi đao mỏng như tờ giấy, song cực kỳ dẻo, lóe lên tia sáng lạnh bén nhọn dưới ánh lửa chiếu rọi.
“Chủy thủ này đã theo ta mười năm, đây là binh khí giành về được từ tay người Thổ Phiên, của một vị tướng quân dân tộc Thổ Phiên.” Hắn vỗ vỗ thân chủy thủ, tạo nên tiếng kêu nhỏ xíu: “Là phần thường lần đầu tiên ta ra trận giết địch.”
“Nó đã uống máu của rất nhiều quân thù.” Nàng đưa tay chạm vào thanh chủy thủ lạnh lẽo.
“Đó đã là chuyện của nhiều năm về trước rồi.” Lý Vị nhìn chủy thủ chăm chăm, thở hắt một hơi, lau sạch chủy thủ rồi đút vỏ cho vào tay áo.
Nàng từng nghe lén hắn với Triệu Ninh nói chuyện, về quá khứ của hắn, nàng tò mò vô cùng.
Người như hắn, sẽ có một quá khứ ra sao.
Nàng nhìn hắn lom lom bằng cặp mắt trong veo, ngập tràn trong hai mắt là vẻ ham muốn tìm tòi nghiên cứu những điều mới lạ.
Dạo đây hắn đã dần quen với cái nhìn kiểu ấy của nàng, hắn không thấy khó chịu hay tức giận, cũng chẳng trốn tránh, vẫn thản nhiên đưa con cá nướng cho nàng.
Thịt cá trắng nõn, rắc thêm muối thô lên, thịt tươi ngon miệng.
Xuân Thiên ăn cá, hỏi hắn: “Quân Mặc Ly là nơi thế nào ạ?”
“Quân Mặc Ly nằm trong một thung lũng núi cách Qua Châu hai mươi dặm về phía Tây Bắc.
Ban đầu nơi đó là chỗ ở của những người Thổ Dục Hồn di cư, vì chỗ ở cũ của dân tộc Thổ Dục Hồn nằm cạnh biển Mặc Ly, Thanh Hải, nên sau khi chuyển đến Qua Châu, rời xa cố hương, họ cũng gọi nơi trú tạm này là Mặc Ly Xuyên.
Sau đó nữa, để chống lại Thổ Phiên, triều đình mới hợp nhất tốp người Thổ Phiên thành quân Mặc Ly.
Về sau triều đình sợ quân Mặc Ly sẽ bị Thổ Dục Hồn độc chiếm, bèn nhập quân Hán của mấy quân trấn nhỏ vùng lân cận vào quân Mặc Ly, ngang vai ngang vế với Thổ Dục Hồn.”
“Mặc Ly Xuyên rất hoang vu, khác biệt một trời một vực với Cam Lộ Xuyên.
Ngoài thành Qua Châu là đồng không mông quạnh chẳng có lấy một ngọn cỏ.
Gần Mặc Ly Xuyên chỉ có một dòng nước, toàn bộ nước mà quân dân dùng là nhờ dòng nước này.
Người Thổ Dục Hồn không giỏi việc đồng áng, cũng dựng lều làm đồng cỏ chăn thả trong quân Mặc Ly, bò dê nuôi ăn không đủ no, vừa vào đông đã cạn kiệt lương thực.
Sau này người Hán quân Hán dạy người Thổ Dục Hồn làm ruộng xây nhà, cuộc sống mới khấm khá lên được đôi chút.
Trong quân Mặc Ly có không ít gia quyến Thổ Dục Hồn.
Đàn bà con gái Thổ Dục Hồn bím tóc, thích gài hoa vàng, có những lễ hội kéo dài hơn một năm, bất kể trong nhà có đàn ông hay không, họ vẫn thường giết mổ gia súc, hội họp tiệc tùng, hết sức thú vị.”
Nàng lắng nghe chất giọng êm tai của hắn, lòng ngưỡng mộ.
Lý Vị thấy nàng chống má nghe như si như say, ngay cả tro bụi bám trên mặt cũng không hay biết, bèn ra lệnh cho nàng: “Ăn xong rồi đi ra bên hồ rửa mặt đi.”
“Sau thì sao nữa? Quân Mặc Ly có bao nhiêu người ở? Chắc là một ngôi làng to lắm, có nhà trọ, tiệm ăn không?”
“Sau đó…!có người mặt dính đầy tro, thế mà vẫn cứ lau tay bẩn lên mặt.” Hắn cười nhẹ nhàng.
Xuân Thiên ỉu xìu đi tới bên hồ rửa mặt.
Hồi lâu sau, nàng xách theo ủng vớ của mình, đôi chân ngọc để trần, xắn tay áo, quay trở về.
Mép hồ ẩm ướt, đất mùn dày, Lý Vị đẩy đống lửa ra xa vài tấc, đập tro nóng hổi rồi san bằng ra, lấy cành cây phủ lên trên, ngăn cách hơi ẩm của mặt đất, trải thảm nỉ cho Xuân Thiên, giục nàng đi nghỉ sớm.
Tấm nệm làm từ cành cây dưới người vừa dày vừa êm, khiến cảm giác muốn ngủ tăng gấp bội.
Nhiệt độ xuyên qua thảm nỉ, nàng khe khẽ gọi hắn: “Lý Vị…”
“Ừ.” Hắn đang nhấp một ngụm rượu, đi đến ngồi xuống cạnh nàng.
Nàng vẫn còn muốn nghe chuyện về dân tộc Thổ Dục Hồn, lại bị bầu không khí dễ chịu này làm hai mí mắt díp vào nhau, Lý Vị dỗ dành nàng: “Cô mệt rồi, mau ngủ đi, nếu muốn nghe nữa, mai mốt ta sẽ từ từ kể cho cô nghe.”
“Được thôi.” Nàng dụi dụi mắt, thấy một tay hắn gác bên cạnh, tay áo buông xuống đất dính bụi, nàng mơ màng duỗi một ngón tay ra, giữ góc tay áo của hắn.
Lý Vị đợi nàng ngủ say mới cẩn thận di chuyển, nhìn ngón tay nàng cuốn lấy góc áo mình, hắn bật cười lắc đầu, nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra nhét vào trong thảm nỉ.
Hắn đứng dậy, thấy mảnh rừng lặng tờ tối đen, ánh trăng bị cây rừng che khuất, chỉ còn lại những tia sáng vụn bé tí ti như hạt gạo sàng rơi vãi dưới đất, ngọn lửa cháy rừng rực mới là nơi tỏa sáng nhất giữa đất và trời.
Tuy có chim dế tranh nhau kêu vang, song dường như lại có vẻ xa xôi chẳng thể với tới, khiến đêm càng thêm tịch mịch.
Chỉ có tiếng thở yên ả của thiếu nữ bên người là sự tồn tại chân thực.
Trong thiên địa mênh mông, chỉ còn mỗi hai người họ, nương tựa lẫn nhau.
Giấc này Xuân Thiên ngủ ngon lạ thường.
Sáng hôm sau, hai người chậm rãi dọn dẹp bờ hồ.
Cá đêm qua chưa ăn xong, Xuân Thiên bèn vùi nó xuống đất, hứng gió buổi sáng khoan khoái, theo Lý Vị tiếp tục đi về hướng Bắc.
Hai người thong thả đi qua ốc đảo xanh mượt, tìm kiếm suốt một ngày, vượt qua một dãy núi xanh xám toàn đá vỡ.
Lúc sắp thở đứt hơi, thì đã đặt chân lên đỉnh núi cao chót vót.
Trong tầm mắt, đằng trước là cánh rừng hồ dương bao la ngút ngàn, cành khô như những chiếc sừng bện lại với nhau, lá cây xanh um tươi tốt, tràn trề nhựa sống.
Phía ngoài rừng hồ dương là cỏ dại mọc tràn lan, bằng phẳng rộng lớn, chỗ đậm chỗ nhạt, quả là cảnh đẹp ý vui.
Nơi trời và đất giao nhau là một dãy núi nhấp nhô trùng trùng điệp điệp, màu chuyển từ đậm sang nhạt, cuối cùng nhòe cả đi như hư ảo, giống bức tranh thủy mặc, là nét bút phác họa ở nơi tận cuối của cuộn tranh.
Trên rặng núi đắp tầng đắp lớp là tấm màn mây khói lờ mờ mỏng manh.
Phía trên làn mây, giữa không trung chính là ngọn núi tuyết đứng trơ trọi, hùng vĩ mà linh thiêng.
Trên đỉnh núi, tuyết phủ trắng xóa, nhật quang lóa mắt phản chiếu hàng ngàn hàng vạn luồng sáng chói lòa.
Và trời xanh mây trắng chính là điểm xuyết trên bức tranh ấy.
“Ôi.” Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, nàng không khỏi buông một tiếng cảm thán.
Đây không phải là núi tuyết của Kỳ Liên.
Đây là ngọn núi tuyết cao hơn, sắc sảo hơn, khô lạnh hơn cả Kỳ Liên Sơn.
“Là Thiên Sơn cha tôi từng kể.”
“Đây là Đông Thiên Sơn, chúng ta đi xuyên qua núi.
Sau Thiên Sơn là núi Tham Hãn, sau núi Tham Hãn chính là lãnh thổ của Đột Quyết.”
“Tốt quá, rốt cuộc cũng sắp đến rồi.”
Nàng dừng chân một lúc lâu, rồi sau đó quay đầu lại nhe răng cười với hắn.
Vầng sáng rọi xuống mặt nàng, để lộ khuôn mặt nhỏ lấp ló dưới mũ trùm đầu, lông mày đậm, mắt sáng ngời, môi đỏ hồng, răng trắng đều, gấp đôi nét phong tình cho thiếu nữ ngây thơ, càng ghẹo lòng người hơn cả dãy núi xa.
(còn tiếp).