Vị Bắc Xuân Thiên Thụ

Chương 52: Lén Khóc


Bạn đang đọc Vị Bắc Xuân Thiên Thụ – Chương 52: Lén Khóc


Ánh mắt Lý Vị vốn đang trôi ở nơi khác, nghe Chân Cơ nói, hắn đưa mắt sang liếc một cái, rồi chậm chạp uống ngụm trà.
Xuân Thiên sờ sờ đầu, đứng dậy cảm ơn Chân Cơ: “Buộc vậy là được lắm rồi, chị khéo tay, buộc đẹp hơn em nhiều.”
Sắc trời không còn sớm, hoàng hôn sắp buông rèm, Chân Cơ nấu canh dê, nướng thịt, ăn xong cơm chiều thì ở ngoài đã tối đen.
Trong làng thưa dân, yên ắng lạ thường, ngay cả tiếng chó sủa cũng gần như không có, chỉ có tiếng nô đùa của mấy đứa con nít phía bên kia trường truyền đến.
Thường ngày có mỗi Chân Cơ một mình trông nhà, nhà cửa quạnh quẽ vắng vẻ, nên hay đi nghỉ sớm.

Hôm nay có khách lại chơi, có người bầu bạn, Chân Cơ cũng mừng lòng lắm, cố ý châm nến dưới mái hiên, pha trà chuyện trò.

Lại thấy trăng sáng vằng vặc, bèn ôm hồ cầm ra: “Đêm khuya nhàn rỗi, dạo này tôi học kéo hồ cầm, coi như trống nhạc, tấu cho lang quân và nữ lang nghe bớt buồn chán, được chứ?”
Hai người đều ngồi dưới mái hiên: “Được.”
Hồ cầm như chất chứa một nỗi ai oán thầm kín, tiếng đàn trong veo tuyệt đẹp, xưa nay khúc nhạc chốn biên cương, lúc nào cũng thôi thúc người rơi lệ.

Chân Cơ gảy hai khúc hồ cầm, đầu ngón tay chuyển động, đàn lên điệu hát quê nhà.

Làn điệu ấy tỏa ra sự tươi vui khoan khoái, tựa như chim trong rừng tung cánh bay, nước từ khe suối chảy rào rào, khiến trong nỗi buồn thảm xót thương ấy đã tự sinh ra một cái gọi là cái thú trên đời.
Tấu xong một khúc, Chân Cơ lặng lẽ dừng tay.
Lý Vị vỗ tay tán thưởng, Xuân Thiên cảm thấy làn điệu kia không rập khuôn, không đi theo vết mòn, mà lại có phong cách rất riêng, khác xa với những điệu nàng hay nghe.

Thế là nàng hỏi Chân Cơ: “Chị đàn khúc gì vậy ạ?”
“Đây là khúc giặt áo quê tôi.” Chân Cơ cười nói, “Khi còn bé thường hay theo mẹ ra bờ nước giặt giũ, các cô các dì ở nơi đó sẽ vừa giặt quần áo vừa ca xướng.

Giờ đây xa nhà đã nhiều năm, nhưng vẫn nhớ mãi không quên khúc này.”
“Cũng chẳng biết giờ trong nhà còn như xưa hay không.”
Cô ấy đã rời Tân La hơn mười năm, lúc nhỏ qua biển vượt đại dương, không may bị cống nạp cho đám quan to quý nhân của nước khác, qua tay hết người này đến người khác như một món quà tặng, cuối cùng theo chủ nhân mới tới nơi biên cương cách nhà ngàn dặm vạn lý.
Lý Vị và Xuân Thiên cùng im lặng.
“Nô sợ lả cả đời này không thể về được nữa rồi.” Cô ấy buông lời cảm khác, gảy gảy hồ cầm, “Chỉ biết đàn lên khúc quê nhà mọi lúc, chớ có lãng quên.”
Chân Cơ khom người, chậm rãi lui ra: “Không còn sớm nữa, lang quân và nữ lang sớm nghỉ ngơi thôi.”
Ánh trăng trong vắt, hai người ngồi dưới trăng không nhúc nhích, uống trà, ngắm trăng.
Thật lâu sau, Xuân Thiên đứng dậy: “Đại gia đi nghỉ sớm đi, tôi cũng đi ngủ đây.”
Lý Vị gật gật đầu.
Nàng bước từng bước chầm chậm, rồi bất chợt ngoảnh đầu lại, nói: “Tôi sẽ tự đi Y Ngô, đại gia về thành Cam Châu đi, Trường Lưu vẫn đang chờ đại gia về đấy.”
Ngày hôm sau, Xuân Thiên dậy hơi muộn.
Tối qua sau khi nói với Lý Vị câu kia, lòng nàng thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Nhưng sau đấy khi nằm trong đống đệm chăn mềm mại, nàng lại bỗng thấy có một nỗi ưu tư không thể gọi tên ngập đầy nội tâm mình.
Nói tới cùng, hai người cùng lắm cũng chỉ là bèo nước duyên may, cũng không hiểu biết gì về nhau, vì vậy cũng không nên dây dưa quá nhiều, chẳng phải sao?
Chân Cơ và Lý Vị ngồi dưới cửa sổ dùng cơm sáng, thấy Xuân Thiên đẩy cửa đi ra, Chân Cơ cười đứng lên đón nàng: “Đêm qua nữ lang ngủ ngon giấc chứ?”
Dưới mắt Xuân Thiên ẩn hiện quầng thâm xanh mờ mờ, nàng mỉm cười gật đầu: “Ngon lắm ạ.”

“Để nô đi lấy thêm bát đũa.”
Xuân Thiên cúi người thi lễ, cười nhẹ nhàng chào hỏi Lý Vị, rồi từ từ ngồi xuống ở phía đối diện: “Buổi sáng loáng thoáng nghe tiếng của Truy Lôi, đại gia lại dậy sớm cưỡi ngựa ạ?”
“Ừ.” Lý Vị đáp, “Làm ồn đến cô sao?”
Xuân Thiên lắc đầu.
Ba người ăn sáng xong, Chân Cơ nấu nước pha trà, hiếm có nơi thâm sơn cùng cốc nào mà vẫn còn có thức trà thơm thế này, Chân Cơ cười: “Chủ nhân chỉ uống trà măng tím Giang Nam, đây là trà thơm mua với giá cao từ nhóm thương nhân buôn trà đi ngang qua Y Ngô.”
Uống hết một ấm, Chân Cơ nhìn cái đồng hồ nước: “Chủ nhân sắp về rồi.”
Thời gian nửa nén hương chỉ mới trôi qua, ngoài cửa đã chợt vang lên tiếng đàn ông trong trẻo: “Chân Cơ, Chân Cơ.”
Chân Cơ vui vẻ ra mặt, rảo bước đi đón người: “Vừa nói dứt câu đã về tới rồi.”
Bàn tay khớp xương rõ ràng đẩy cánh cửa ra.

Một người đàn ông trẻ tuổi có cặp mắt hoa đào, lúm đồng tiền toát lên vẻ phong lưu, lỗi lạc bất kham, tay ôm chiếc mũ chiến đấu tiến vào.

Anh ta phất tay vỗ vỗ áo giáp của mình, giương mắt tìm kiếm Chân Cơ.

Bất chợt trông thấy trong sân có khách quen, hai mắt Triệu Ninh sáng rực, mừng rỡ ngạc nhiên: “Đại ca, sao lại là anh!”
Lý Vị mỉm cười: “Tôi đi Y Ngô, cố ý đến thăm cậu.”
Chân Cơ kiễng chân tháo giáp cho Triệu Ninh, anh ta đứng để Chân Cơ hầu hạ, mặt mày tươi phơi phới như hoa, duỗi một tay đập mạnh vào vai Lý Vị: “Năm ngoái đại ca đi ngang Tinh Tinh Hiệp, chúng ta chỉ nói với nhau được một câu chóng vánh, em còn suy nghĩ khi nào dẹp bỏ mấy chuyện tai quái này đi, quay về Hà Tây tìm anh, ai ngờ anh đã tới rồi.”
Triệu Ninh là con cháu thế gia vọng tộc ở Sơn Đông, nhân tài trong gia tộc mọc lên lớp lớp, người quyền cao chức trọng cứ nối tiếp nhau xuất hiện.

Anh ta cũng là tay ăn chơi đàng điếm, hoa liễu vây quanh, cưỡi ngựa xem hoa.

Cha anh ta chê con trai làm gia phong bại hoại, bèn ném anh ta tới biên cương khỉ ho cò gáy rèn luyện vài năm, vọng tưởng anh ta sẽ quay đầu hối cải.

Anh ta đã quen lang thang khắp nơi, ở trong quân cũng chả đâu vào đâu.

Bao năm nay đi từ Hà Tây đến Bắc Đình, thay đổi mấy chỗ, song tính nết không hề thay đổi, vẫn lu bù lêu lổng, đi tới đâu cũng phải đưa theo nữ nô xinh đẹp hầu hạ.
“Không ngờ gặp lại nhau sớm như vậy.” Lý Vị cười, “Không nhọc cậu phải lên đường, tôi tự mình đến, hiện giờ cậu cũng không có lý do gì để trốn về Hà Tây nữa.”
Triệu Ninh “ôi” một tiếng, lười biếng dựa người xuống vai Chân Cơ: “Đại ca nói đùa, đó sao có thể coi là trốn chứ, em cũng đâu phải đào binh.”
“Cậu đổi từ đóng quân biên cương sang đóng giữ lô cốt, cứ tiếp tục nhởn nhơ như thế, để cụ ông bên nhà biết, khi nào mới thả cậu về nhà được đây.”
“Không về được thì khỏi về, em cũng chả quan tâm.” Triêu Ninh khịt mũi, “Ở đây trời cao hoàng đế xa, em còn ước được ở cả đời ấy, tự do tự tại biết bao nhiêu.”
“Không nói mấy việc này nữa.” Triệu Ninh sớm đã liếc thấy bên cạnh Lý Vị có người, là một thiếu nữ dịu dàng với đôi mắt trầm tĩnh.

Anh ta ồ lên, nhướng cao mày, cười đùa hỏi Lý Vị: “Tiểu nương tử nhà ai kia?”
Xuân Thiên khom người hành lễ với Triệu Ninh, “Bái kiến công tử, tôi họ Xuân, tên một chữ Thiên, Triệu công tử gọi tôi là Xuân Thiên được rồi.”
“Tên nghe đúng là đáng yêu đấy.” Triệu Ninh cười khúc khích ngó sang Lý Vị, “Là đại ca…”
Lý Vị cắt ngang trí tưởng tượng đẹp đẽ của anh ta: “Là con gái của một vị cố nhân.

Xuân Thiên từ Trường An đến, vì có vài việc nến muốn đi Y Ngô một chuyến, tôi đồng hành với cô ấy.”
Triệu Ninh lại nhướng mày, thấy ánh mắt Lý Vị bình thản vô tư, đành nhún vai, kéo Lý Vị ngồi xuống: “Trông đại ca vẫn thế.”

Anh ta liên miệng gọi Chân Cơ chuẩn bị rượu thiết đãi.

Chân Cơ đã chuẩn bị từ lâu, cô ấy ôm một vò Tử Tửu đi ra: “Đây là vò Tử Tửu cuối cùng trong nhà, hôm qua Lý lang quan nói muốn để dành uống với chủ nhân.”
Chân Cơ dọn khay trà, tìm vài cái chén cho mấy người châm rượu, lúc đưa tới trước mặt Xuân Thiên lại bị Lý Vị ngăn cản: “Cô ấy không giỏi uống rượu, uống trà là được rồi.”
Chân Cơ gật gật đầu, đưa cho Xuân Thiên cốc trà, rồi lui xuống: “Nô đi chuẩn bị thức ăn.”
Triệu Ninh và Lý Vị ngồi đối ẩm, Xuân Thiên ngồi một bên nhâm nhi nước trà.
“Đại Ca từ thành Cam Châu tới đây à? Tới khi nào mà chẳng thông báo trước một tiếng với em gì cả? Mọi việc trong nhà ổn cả chứ?”
Lý Vị trả lời gọn gàng dứt khoát: “Đông năm ngoái chị dâu chú bệnh nặng nằm liệt trên giường, xuân năm nay không qua khỏi.

Không gửi thư báo cho chú, thứ nhất là vì trước khi đi nàng ấy không muốn gây thêm phiền toái cho thân hữu ở đường xa, thứ hai là chú đang phòng thủ ở yếu địa mấu chốt, tôi không muốn chú lại bôn ba.”
Triệu Ninh chậm rãi dừng chén rượu trong tay.

Anh ta quen biết Lý Vị mấy năm, biết suốt bao nhiêu năm qua Lý Vị phải chạy ngược chạy xuôi tìm thầy hỏi thuốc cho Lý nương tử, cũng từng gặp Lý nương tử hai ba lần, lần nào gặp cô ấy cũng đang trong tình trạng đau ốm.

Nhưng nghe được tin tức, vẫn ngạc nhiên vô cùng: “Khi nào vậy?”
“Hai mươi lăm tháng hai.”
Hai người đàn ông cụng chén, Triệu Ninh lắc đầu, an ủi Lý Vị: “Lần trước gặp chị dâu đã là ba năm trước, luôn mong có dịp đi thăm lần nữa.

Nào ngờ người giờ đã xuôi tay mãi mãi…!Lúc đi chị dâu thanh thản chứ?”
Lý Vị xoay chén rượu, mấp máy môi: “Nàng ấy bệnh tật nhiều năm, coi như được giải thoát, chỉ lo lắng cho đứa nhỏ.”
“Sinh lão bệnh tử là lẽ thường tình ở đời, đại ca hãy nén bi thương, thuận theo ý trời thôi.”
Lý Vị uống cạn rượu trong chén, cất giọng nhẹ nhàng: “Đã quen rồi.”
Cả đời của hắn, luôn phải đối mặt với sự ra đi của những người thân yêu.

Đầu tiên là cha mẹ thân sinh, rồi sau đó là cha mẹ nuôi, cuối cùng là thê tử đã cùng nhau trưởng thành.
Thế sự vô lực, quỷ thần nhẫn tâm.
Chân Cơ biết hôm nay thể nào chủ nhân cũng phải uống rượu chuyện trò cùng Lý Vị một phen, nên sáng sớm nay đã vào bếp nấu nướng cơm canh sẵn sàng, vắt hết óc nấu sáu bảy món.

Có điều chỗ này đất đai bạc màu thiếu dinh dưỡng, chợ búa lại ở xa, quanh tới quanh lui chỉ có mấy món ăn thôn quê dân dã, rau dại, thịt dê.

Nhưng được cái Chân Cơ vốn khéo tay hay làm, thức ăn đầy đủ sắc hương vị không thiếu thứ nào, cô ấy bày hết lên bàn, đặt trong sân.
Triệu Ninh đãi khách, Chân Cơ hầu hạ, tương ngộ cố nhân, hết sức nhiệt tình, ăn uống linh đình, tán gẫu say sưa.
Xong bữa trưa, Chân Cơ thu dọn hiện trường, Triệu Ninh ôm lấy bầu rượu, mời Lý Vị ngồi trong sân uống rượu ôn chuyện cũ.
Nhắc đến đóng giữa lô cốt, Triệu Ninh bắt đầu xả bao nỗi khổ tâm giấu kín bấy lâu.

So với các dịch trạm khác, Tinh Tinh Hiệp càng bần hàn hơn nhiều, trong lô cốt chỉ có gian khổ, hai cửa hàng bẩn thỉu, ngay cả thương lữ lui tới cũng không muốn dừng chân lại đó.


Anh ta buộc phải sắp xếp cho Chân Cơ vào ở một ngôi làng gần Tinh Tinh Hiệp nhất, cách vài ngày anh ta sẽ về một lần.
“Lão già khó ưa đã muốn ép em cúi đầu chịu thua, em cứ không cho lão xem.”
Lý Vị kể về những cuộc gặp gỡ trên đường đi, gặp giặc cướp ở trạm Lãnh Tuyền và Hồ thương ở sa mạc Mạc Hạ Duyên, lo âu muôn phần: “Chú trấn giữ Tinh Tinh Hiệp, ngày đêm gì cũng phải cẩn thận một chút.

Nếu mai sau chiến tranh nổ ra, Tinh Tinh Hiệp sẽ là nơi bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.”
“Cho dù có chiến thì cũng là quân Y Ngô đương đầu trước.

Tinh Tinh Hiệp chỉ có hai trăm binh đóng giữ, chiến mã chẳng được năm chục con.

Binh tướng già yếu, ngay cả một đội kỵ binh áo giáp của Đột Quyết cũng không chống chọi được.”
Triệu Ninh hỏi: “Mấy năm nay đại ca sống tốt chứ? Có dự định gì khác không?”
Lý Vị gật đầu: “Tốt lắm.”
Triệu Ninh nghe hắn nói thế, có hơi không biết nên nói hay không.

Anh ta cân nhắc chốc lát, sau đó hỏi: “Bao nhiêu năm rồi, đại ca vẫn chưa buông ư?”
Anh ta than thở, “Mạng của em do đại ca cứu, công lao năm ấy cũng là đại ca lập, tướng quân Trần Anh hẵng đợi đại ca quay về quân Mặc Ly đấy.”
“Nếu tôi đã ra, có lý nào lại quay về chứ.”
Triệu NInh buột miệng nói: “Chuyện đó đâu phải lỗi của đại ca, tội gì phải dồn ép mình đến vậy.

Chẳng lẽ về sau đại ca tính bôn tẩu theo thương đội, chịu cực chịu khổ, hao tổn sức lực, mà cả đời vẫn long đong bấp bênh sao?”
Lý Vị nhíu mày, lặng thinh không nói.
Xuân Thiên bên cạnh uống trà, nghe lời Triệu Ninh nói, khó tránh khỏi tò mò.

Lại thấy Lý Vị vô thức vuốt ve mép chén, nàng lẳng lặng liếc hắn một cái.
Lý Vị hoàn hồn, chạm phải cặp mắt đen nhánh như mặt hồ bằng phẳng của Xuân Thiên, hai tay nàng cầm cốc trà trống trơn, chẳng biết đang nghĩ ngợi điều gì.

Mắt hắn dịu đi, thở hắt ra một hơi, đứng dậy châm trà cho nàng trước, rồi mới đáp lời Triệu Ninh: “Mấy năm nay tôi hành tẩu theo thương đội, tích góp được một ít bạc, có dự tính riêng, trong nhà có mỗi mình đứa nhỏ, còn phải chăm nom nó, chuyện đã qua, không bàn tới nữa.”
Triệu Ninh gãi gãi hai má.
Hai người im lặng uống rượu.
Sau một lúc lâu, Triệu Ninh nói hờ hững: “Em cũng chỉ thấy không đáng thay đại ca.”
Lý Vị hỏi anh ta: “Chú là con cả trong nhà, dẫn theo Chân Cơ coi giữ ở nơi biên cương hoang vắng lạnh lẽo này sáu năm, chỉ vì giận cha chú tham tài cưới thêm thương nữ, vậy thì có đáng không?”
Triệu Nữ thở dài, vỗ bàn: “Bỏ đi, bỏ đi, không nhắc nữa.

Hôm nay tụ họp với đại ca, nhất định phải uống một bữa no nê, không say không về.”
Thế là hai ngươi bắt đầu anh rót tôi uống.
Uống một hồi, cả hai người cùng nhìn về phía Xuân Thiên.
Nàng ngồi thẳng tắp, bê cốc trà vừa thổi vừa uống, trên gương mặt như vẫn còn tâm sự.

Lý Vị chẳng vòng vèo quanh co, lên tiếng hỏi chuyện của Trần Trung Tín.

Triệu Ninh cau mày: “Tháng trước đại ca chưa nhận được tin của em sao? Em nhờ quan hệ của cha nghe ngóng ở Y Ngô, hay tin năm năm trước người này đắc tội quan trên, vì chân bị tật nên rời khỏi quân, đi đến huyện Luân Đài làm quan huyện.

Đại khái là ba năm trước ông ấy từ quan, rồi du đãng khắp Tây Vực một thời gian.


Nghe nói gần đây ông ấy nương nhờ một quý tộc Xa Sư, làm phụ tá cho chủ thành Giao Hà.” Triệu Ninh vào phòng lục lọi, sau đó đưa cho Lý Vị một lá thư, “Em còn dặn dò người kia, đã hỏi được một địa chỉ.”
Lúc Triệu Ninh chuyển tin, Lý Vị đang đuổi theo Xuân Thiên ra Ngọc Môn Quan.

Lý Vị xem qua thư, đưa cho Xuân Thiên.

Xuân Thiên nhận lấy, vừa đọc, lòng bỗng cuộn trào, trái tim treo lơ lửng rốt cuộc cũng được thả xuống.
Xuân Thiên cầm lá thư, đầu ngón tay run nhè nhẹ, trước tiên nàng khom người tạ ơn Lý Vị, sau là tạ ơn Triệu Ninh, khóe mắt nàng ươn ướt: “Tốt quá rồi.”
Triệu Ninh đưa mắt nhìn Lý Vị ý hỏi chuyện, Lý Vị gói gọn lại câu chuyện của Xuân Thiên trong vài ba câu.

Triệu Ninh nghe xong, anh ta nhìn Xuân Thiên bằng con mắt chăm chú, ánh mắt sáng quắc: “Tiểu nương tử, cô muốn đi nhặt di cốt của cha cô, nghiêm túc sao?”
Xuân Thiên gật đầu.
“Khá lắm.” Triệu Ninh bật ngón tay cái, “Hai năm nay đóng giữ ở Tinh Tinh Hiệp, ta từng gặp rất nhiều người vượt bao gian khổ, người muốn đưa thi cốt đồng hương về quê hương an táng, cũng có người từ ngàn dặm xa xôi khoác áo tang đến chịu tang.

Nhưng đàn bà con gái một mình tới, lần đầu tiên ta thấy đấy.”
Anh ta chuyển hướng sang Lý Vị: “Sao đại ca không khuyên nhủ cô ấy.”
Lý Vị cười khổ lắc đầu, Xuân Thiên cũng gượng cười, vuốt ve tấm áo choàng trên đầu gối: “Hiện giờ biết được tin tức của chú Trần, cũng không còn là việc khó nữa rồi.”
Nàng nhìn Lý Vị, quay qua nói với Triệu Ninh: “Sau khi tìm được chú Trần, chú Trần sẽ dẫn đường cho tôi vào Cam Lộ Xuyên, rồi lần theo dấu vết của cha tôi đến chiến trường…!Chỉ là, tôi không có thẻ quan.

Con đường phía trước khó đi, chẳng hay công tử có thể giúp đưa tôi vào thành Y Ngô, sau đó tôi sẽ đến thành Giao Hà.”
Triệu Ninh nhấc tay chống cằm: “Vậy cũng không khó, cuối tháng thành Y Ngô có lễ tắm Phật, ta đang định đưa Chân Cơ tới thành Y Ngô.

Lúc ấy có thể dẫn cô theo.”
Anh ta nhìn Lý Vị: “Đại ca có đi chung không?”
Lý Vị không đáp, lại hỏi: “Tình hình vùng Y Ngô, Bắc Đình hiện giờ ra sao?”
“Gần đầy người Đột Quyết rục rịch, nghe nói Hạ Đốt con trai thứ của vua Đột Quyết đem thân binh đi, đã lộ dấu vết ở vùng Thiệt La Mạn.

Lòng người hoang mang, khiến Y Ngô dạo này có có phần bất an.

Lần này Long thành chủ bị dọa một phen hú vía, năm đó hắn ta bán đứng Cốc Lợi Thi, khiến Y Ngô đại phá quân đột Quyết, bấy giờ mới chiếm được vị trí thành chủ của Y Ngô.

Nếu Đột Quyết đã đến, kẻ đầu tiên phải chết ở Y Ngô, ngoài hắn ta ra thì chẳng còn ai nữa.”
“Mặt khắc, gần đây Cam Lộ Xuyên đang trữ chiến mã, huấn luyện quân binh nghiêm khắc.

Lính coi giữ chung quanh Cam Lộ Xuyên như là cái thùng sắt, ngay cả dân du mục lân cận cũng không cho vào.

Nếu người ngoài muốn vào Cam Lộ Xuyên, e là hơi khó.”
Xuân Thiên nghe lời ấy, mày nhíu lại cả hồi lâu.
Bữa tiệc rượu uống từ chiều tới tận đêm khuya, Triệu Ninh đã say khướt, được Chân Cơ dìu đi nghỉ.
Xuân Thiên xắn tay áo, dọn dẹp mớ hỗn độn khắp bàn.
Lý Vị cũng ngấm chút men say, tựa người vào giường: “Nhất định phải đi Y Ngô, tìm chú Trần của cô?”
“Phải.” Nàng gật đầu.
“Đi Y Ngô rất phiền.” Lý Vị nói, “Ta nghĩ ta không thể đi.”
(còn tiếp).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.