Bạn đang đọc Vị Bắc Xuân Thiên Thụ – Chương 26: Thành Phương Bàn
Khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông, Xuân Thiên hơi sững sờ.
Bọn họ đứng quá gần nhau.
Lần đầu tiên nàng thấy rõ Lý Vị có cặp mắt vừa sâu vừa tĩnh lặng, nàng có thể thấy rõ hình ảnh chính bản thân mình in lên đôi đồng tử của hắn, với vẻ mặt lẫn lộn giữa ngạc nhiên, vui mừng, sợ hãi, và còn cả khó hiểu.
“Ta đã chờ cô ở đây mấy ngày rồi.” Lý Vị buông cánh tay nàng ra, thần sắc rốt cuộc cũng thả lỏng.
Hắn đứng khoanh tay, trong giọng nói có đôi phần tức giận kìm nén: “Nếu cô không đến, ta sẽ cho là cô lại xảy ra chuyện giữa đường đấy.”
Hắn đi chậm hơn năm sáu ngày, nào có rảnh để tìm kiếm khắp nơi.
Bấm ngón tay tính toán thời gian, đã đoán trước được là Xuân Thiên không quen đường quen lối, nên chắc sẽ không thể ra khỏi Ngọc Môn nhanh như vậy.
Hẳn quyết định giục ngựa chạy thẳng, chạy cả ngày lẫn đêm tới Ngọc Môn quan, muốn ngăn nàng lại trước khi nàng xuất quan.
Ai ngờ mấy ngày liền chẳng thấy bóng dáng nàng đâu, định tìm dọc theo con đường, lại sợ lỡ trên đường nàng đi lướt qua.
Chính vào lúc không kiềm chế được nữa, thì hắn trông thấy nàng.
“Đại gia.” Nàng ngửa đầu, tâm trạng hỗn độn phức tạp, “Đại gia, sao ngài tới đây…”
Chỗ cổng thành có binh tướng dáng người gầy khô, nét mặt nhuốm màu bể dâu đi đến, hô một tiếng: “Là cô nương ấy hả?”
Lý Vị xoay người, gật đầu với anh ta, chỉ vào đội lạc đà bị binh sĩ vây quanh, nói: “Bên kia…!đừng làm to chuyện.”
“Tôi hiểu, chờ kiểm tra xong thì phạt tí là được.” Đây là hỏa trường Nghiêm Tụng canh giữ quan ải Ngọc Môn, anh ta híp hai con mắt hẹp dài nhìn Xuân Thiên từ trên xuống dưới: “Đây là khuê nữ của đô úy Tiểu Xuân?”
“Phải.” Lý Vị cười khổ.
“Khà…!để chú phải tìm một phen ngược xuôi rồi.” Nghiêm Tụng lắc đầu, nói với nàng, “Cháu gái, sao cháu phải khổ thế chứ, đô úy Tiểu Xuân đã mất bảy tám năm, chú cũng sắp quên mặt mũi ông ấy rồi đây…”
Người này…!người này quen biết cha nàng.
“Đại gia, chú biết cha cháu sao ạ?” Nàng mở to mắt nhìn anh ta.
Cổng thành có người gọi, Nghiêm Tụng nhìn lại, nuốt lời định nói ngược xuống bụng, vỗ vỗ vai Lý Vị: “Tạm thời chú đưa con bé về thành Phương Bàn, chị dâu chú ở nhà chờ đấy, sáng mai tôi sẽ về.”
Lý Vị gật đầu, khẽ nói với Xuân Thiên đang sợ hãi thảng thốt: “Về thôi.”
Thương nhân của đội lạc đà cùng cả hàng hóa mang theo bị binh sĩ áp giải đi.
Bỗng chốc Xuân Thiên chán nản vô cùng, nàng chỉ có một tâm nguyên nho nhỏ là mang hài cốt của cha về nhà thôi, rõ ràng đã sắp ra khỏi được rồi, đứng trên miền đất tái ngoại này đây, cuối cùng lại vẫn phải quay về, về đâu bây giờ?
Nàng không chịu đi, chân đóng đinh tại chỗ, giọng nói vừa sốt sắng vừa nghẹn ngào, đứng sau lưng Lý Vị la: “Đại gia…!tôi không muốn về mà!”
Lý Vị dọa nàng: “Nếu không đi, tới khi trấn tướng trông thành ra đây tuần tra bắt cô hỏi chuyện, không có giấy thông hành mà một mình xuất quan, không chỉ có cô phải rơi đầu, thương nhân đưa cô ra cũng sẽ bị chém đầu, Nghiêm đại ca và ta đều bị trị tội.
Cô có muốn về không đây?”
Nàng cắn môi, gắng sức nhấc chân đi theo phía sau hắn.
Dưới tường thành có cửa hông nhỏ, binh sĩ giữ cửa mở ra, Lý Vị dẫn nàng vào, đi qua một lối đi mờ mờ tối tối.
Truy Lôi thấy chủ nhân xuất hiện, giậm móng lộc cộc chạy tới.
Xuân Thiên cưỡi lên Truy Lôi, Lý Vị nắm cương ngựa đi đằng trước, mặt trời đã lặn được nửa, sắc trời xanh xám, diều hâu sải rộng cánh chao liệng giữa không trung.
Hắn ngoái đầu nhìn nàng một cái, mặt Xuân Thiên vô cảm, ngồi uể oải lắc lư trên lưng ngựa.
Hắn nói chầm chậm: “Có lẽ cha cô chết trận ở lân cận sông Duệ Hí, vùng đó hiện giờ là chỗ du mục của người Đột Quyết, cách Cam Lộ Xuyên khoảng tám trăm dặm, cô muốn qua đó kiểu gì? Thêm nữa, tình thế ở biên thùy đang tiến triển, bước vào giai đoạn hai bên xung đột liên tục, sớm muộn gì rồi triều đình cũng chiến tranh với Đột Quyết.
Cô ra ngoài thế này chính là đi chịu chết, có biết không?”
Nàng mỏi mệt: “Biết, cảm ơn đại gia chỉ điểm.”
Suốt đường đi hai người chẳng nói năng gì.
Lý Vị dắt ngựa đến thành Phương Bàn, nắng chiều đã bị mặt đất thôn tính, tà dương mỏng manh, gió lạnh bắt đầu nổi, tiếng hót của chim diều trên trời hòa cùng tiếng vó ngựa.
Lý Vị lại nhìn nàng, dưới ánh hoàng hôn le lói, Xuân Thiên len lén cầm ống tay áo lau nước mắt, nàng mặc bộ thanh y bó ống tay, chải kiểu tóc hai bên thường thấy của tỳ nữ, cứ thế lặng lẽ khóc, hệt như cô nương xinh xắn nhà ai tủi thân đang âm thầm nén giận.
Nước mắt tuôn dài tạo thành những vệt trong suốt trên đôi má ướt đầm của nàng, tẩy đi lớp phấn vàng vàng bôi trét trước đó.
Bấy giờ, hắn mới giật mình nhận ra nàng trắng tới vậy.
Khuôn mặt rạng ngời bóng láng như dương chi bạch ngọc hiện ra trong một buổi chạng vạng — đây là kiều nữ thuộc về xuân khuê cẩm tú, được bao bọc ở nơi sâu nhất sau bức màn trướng, vậy mà sao lại xuất hiện ở nơi biên tái cát vàng cuồng phong, hoang mạc khắp chốn thế này.
Đàn ông thấy phụ nữ rơi lệ, tám chín phần là mềm lòng.
Hắn đắn đo nghĩ cách để nàng ngừng khóc, song kiểu gì cũng thấy không hợp với thân phận.
Chợt có con thỏ hoang nhảy ra từ bụi hắc mai biển đằng trước, hắn trầm tư một lát rồi cất tiếng; “Mùa này thỏ con mới sinh, vô cùng đáng yêu, cô có thích thỏ không, ta bắt một con cho cô chơi?”
Giữa đàn ông trưởng thành hai tám hai chín tuổi và thiếu nữ mới mười lăm tuổi, cách quá xa, chênh lệch quá lớn, có lẽ cũng chẳng có nhiều chủ đề để nói chuyện.
Xuân Thiên thôi khóc, lúc lâu sau mới rầu rĩ trả lời: “Đại gia cố ý ra ngoài tìm tôi sao?”
“Phải.”
“Đại gia là người tốt, sợ tôi lại gặp chuyện bất trắc…” Nàng hấp háy cái mũi, “Lần này tôi không nhận ân tình của đại gia nữa đâu, đại gia không nên tới.”
Lý Vị cười khổ — hắn cố tình đến đây.
Tại sao lại muốn đến, họa chăng là do lần đầu tiên nhìn thấy nàng, hắn đã cực kỳ kinh ngạc, sợ nàng lần nữa chết trên đường.
Thành thực mà nói, hắn chưa từng gặp cô gái nhỏ nào đang trong tình trạng sống dở chết dở, mà còn có sức lực để cắn người đã cứu nàng một phát.
Gần tới thành Phương Bàn, Xuân Thiên mới ngừng nước mắt.
Cả nhà Nghiêm Tụng hiện đang sống trong thành Phương Bàn, Nghiêm nương tử là người hết sức cởi mở, con gái trong nhà đã lấy chồng từ lâu, còn lại đứa con trai mười bảy mười tám tuổi đang làm việc tại huyện Đôn Hoàng.
Trong phòng đốt đèn sáng trưng, Nghiêm nương tử nghe có tiếng ngựa thì xách đèn lồng rảo bước ra ngoài.
Thấy Lý Vị dẫn theo một thiếu nữ trở về, biết đó là con gái của đô úy Tiểu Xuân mà mấy ông đàn ông nhắc, Nghiêm nương tử nở nụ cười dịu dàng tiến lên đỡ Xuân Thiên xuống ngựa: “Tìm được người rồi đấy.” Lại nắm tay Xuân Thiên vào nhà, “Gái ngoan của tôi, lòng hiếu thảo của con đúng là khiến người ta bội phục, nhưng sao có thể một mình chạy đến chỗ kia chứ hả.
Lại còn không có giấy thông hành, không họ hàng người thân, con có biết trong đó nguy hiểm cỡ nào không…”
Xuân Thiên giơ ống tay áo lau khuôn mặt cứng đờ vì gió thổi, giọng khàn khàn hành lễ với Nghiêm nương tử.
Nghiêm nương tử thu dọn đầu giường lò gọn ghẽ, kéo Xuân Thiên lên ngồi, còn mình vội vội vàng vàng vào bếp xào vài món, sau đó lấy một vò rượu trong hầm ra đưa cho Lý Vị: “Lẽ ra tang của em dâu uống rượu thì kì cục quá.
Nhưng chú tới, chị đâu thể tiếp đón không chu đáo.
Hôm nay uống một chén rồi thôi, còn lại chờ mai đại ca của cậu về, hai người cùng uống một bữa.”
Lý Vị đồng ý, ba người ngồi ăn cơm với nhau, Lý Vị giới thiệu Nghiêm Tụng và Nghiêm nương tử với Xuân Thiên.
Nghiêm Tụng ở Qua Châu Hợp Hà trấn thủ biên giới nhiều năm, trước kia Lý Vị gia nhập quân Mặc Ly cũng từng trấn ở Hợp Hà nửa năm, lúc đó đang ở trong doanh đội của Nghiêm Tụng.
Hai người có duyên gặp mặt, kết tình nghĩa nồng hậu.
Sáng hôm sau, Nghiêm Tụng từ binh doanh về, còn mang theo ngựa và bọc hành lý của Xuân Thiên, tính thêm cả số phiếu trà đổi từ một trăm lượng bạc, đem trả lại hết cho Xuân Thiên.
“Kẻ đưa cháu xuất quan là tên tội phạm thường nhận mấy vụ dẫn lén thế này, đánh một trận sau đó đuổi về quê rồi.” Nghiêm Tụng nói với Xuân Thiên, “May mắn người mà cháu gặp kia tâm địa không hẳn là xấu, nếu đụng phải kẻ khác, có khi vừa ra khỏi Ngọc Môn quan đã cướp hết tiền của đồ đạc của cháu, đưa thẳng cháu ra ngoài sa mạc để cháu tự sinh tự diệt.
Đến khi ấy kêu trời trời không biết, gọi đất đất chẳng hay.”
Anh ta kể với Xuân Thiên đầu đuôi sự việc của đô úy Tiểu Xuân: “Chú trấn thủ biên giới ở Hợp Hà hơn mười năm.
Ban đầu không có quan hệ gì tới quân Y Ngô, đô úy Tiểu Xuân mới đến Bắc Đình, trước là đi qua huyện Y Ngô, sau đấy mới chuyển sang Cam Lộ Xuyên.
Đúng lúc đó chú đưa đô úy đại nhân của Chiết Trùng Phủ đến Y Ngô làm việc, không cẩn thận phát sinh xung đột với một vị Quả Nghị tướng quân đương thời.
Vị tướng Quả Nghị này là thân thích của Vi gia, ỷ vào danh hào Vi đại đô đốc lúc bấy giờ, kiêu căng hống hách không ai bì nổi, bắt chú lại còn muốn chém đầu chú.” Anh ta lắc đầu, thở dài, “Khi đó đô úy Tiểu Xuân đang đứng ở một chức vị nhỏ nhoi không đáng để mắt, mọi người cả công đường câm như hến, vậy mà ông ấy lại đứng ra giải thích cho chú, cứu chú một mạng.”
“Sau đó, hễ là có cơ hội, chú sẽ mời đô úy Tiểu Xuân uống vài chén.” Nghiêm Tụng tính toán, “Mấy năm kia tổng cộng chú gặp ông ấy ba lần, mời ông ấy uống hai bữa rượu.
Da đô úy Tiểu Xuân phải gọi là trắng muốt, càng uống mặt càng trắng, chả nhận ra là có say hay không, nói chuyện cũng văn nhã lịch sự ra phết.
Khà, ông ấy kể phu nhân trong nhà duyên dáng hiền lành, còn có cô con gái thiên kim bảo bối.
Bọn chú giỡn giỡn, bảo không gặp em dâu thì sao biết có đẹp hay không.
Đô úy Tiểu Xuân thề son sắt, lần nghỉ tuần đợt tới sẽ đưa hai mẹ con lại đây.
Uống đến cuối, rồi Dưsay khướt ngã lăn rầm ra đấy.” Anh ta nhìn Xuân Thiên, thở dài, “Có ngờ đâu, con gái của đô úy Tiểu Xuân đã lớn từng này rồi.”
“Sau đó nữa, Cảnh Nguyên năm thứ sáu, Cam Lộ Xuyên nghênh chiến Đột Quyết, đô úy Tiểu Xuân cứ thế ra đi, thi cốt chôn vùi dưới đất Hồ không đưa về, ngay cả truy phong trợ cấp trong quân cũng chả có.” Anh ta tiếp tục thở dài, “Những người bọn chú đi theo triều đình ra sống vào chết, thế thì có tác dụng gì chứ.
Tóm lại là người thấp cổ bé họng, cho dù căm giận thay vì đô úy Tiểu Xuân bị đối xử bất công, nhưng cũng có giúp được gì đâu.”
Sắc mặt Xuân Thiên nặng nề, ngực phập phồng, không biết buồn hay vui.
Nghiêm Tụng nhấp một ngụm rượu, nói tiếp: “Đầu năm nay Lý Vị gửi thư cho chú, hỏi thăm chuyện của chú cùng đô úy Tiểu Xuân.
Chú ngạc nhiên lắm, trước giờ chưa có ai hỏi mấy cái đó cả.”
Anh ta nom Xuân Thiên, tiểu nữ lang mới mười bốn mười lăm tuổi: “Cháu gái nhỏ, chú có một câu, người chết là chết, người sống vẫn phải sống.
Tuổi cháu còn nhỏ, có được tấm lòng như vậy đã quý báu lắm rồi, đô úy Tiểu Xuân trên giời có linh thiêng nhìn cháu thế này, cũng sẽ thấy thanh thản yên vui.
Tấm lòng đến Ngọc Môn quan của cháu đã đạt được, thôi thì cháu theo Lý Vị về đi.”
Nghiêm nương tử ngồi bên nghe hết chuyện từ đầu chí cuối, bèn ôm Xuân Thiên vào lòng an ủi: “Con gái đáng thương của tôi, con rời nhà bao lâu rồi, người trong nhà chắc cũng sốt ruột.
Mẹ con chỉ có mỗi đứa con gái là con, hơn nửa năm không gặp, chả biết đã khóc đứt ruột đứt gan thế nào đâu.”
Xuân Thiên gượng cười nói: “Vâng ạ.”
Lý Vị ở bên uống rượu chay, nhìn thần sắc nàng càng lúc càng kém, tia sáng trong mắt càng lúc càng ảm đạm, không thấy ánh lệ nào, lại đầy nét bướng bỉnh và kiên cường.
Bóng đêm ngày hôm đó như thể là chiêm bao, mặt trăng to tròn vành vạnh, tinh tú giăng đầy sáng tỏ.
Xuân Thiên không chợp mắt, đêm kiểu này, thật sự khó có thể vào giấc.
Trong đêm dài người lặng, Lý Vị đẩy cánh cửa phòng nàng ở ra, ánh trắng và ánh sao tràn vào như làn nước bạc, hắn đứng ngay trong đó, những vì sao rơi xuống đầu vai hắn, ánh trăng in hằn trong mắt hắn.
Hắn mang theo hào quang tràn đầy, hệt như vầng nguyệt đi vào căn phòng ngủ bé nhỏ này, cầm lấy bọc đồ của nàng đặt trên giường, nói với nàng: “Ban đêm trời lạnh, thay bộ quần áo khác hẵng đi.”
Nàng hỏi: “Đi đâu ạ?”
Lý Vị nói: “Ta đưa cô đi nơi cô muốn đến.”
Nàng vội vã thay xiêm y rồi lao ra, Lý Vị dắt ngựa của hai người chờ ở ngoài, bảo nàng đừng lên tiếng.
Hai người lặng lẽ ra khỏi Nghiêm gia, đi dọc theo con đường mòn hoang vắng hướng tới phía Bắc.
Xuân Thiên có hơi hoảng: “Chúng ta đi đâu thế?”
“Đi hướng Bắc.
Có con sông Hồ Lô, chúng ta phải qua sông trước hừng đông, lén qua Ngọc Môn quan.”
“Ngài đi rồi, Nghiêm đại gia và Nghiêm nương tử làm sao đây? Còn cả Trường Lưu nữa?”
Hắn xoay người lên ngựa: “Ta đã để lại thư cho Nghiêm gia, nhờ họ chuyển cho Lục Minh Nguyệt, để Trường Lưu ở nhà cô ấy một khoảng thời gian.
Đi nhanh thì hai ba tháng là có thể trở về…” Hắn hơi dừng, thấp giọng nói, “Sau khi đưa cô đi chuyến này, về sau ta sẽ không cưỡi ngựa nữa, yên tâm ở nhà với Trường Lưu.”
Nàng là chuyến lạc đà cuối cùng mà hắn hộ tống, chỉ có một người một ngựa, nhưng đã không còn giống so với ngày trước.
Xuân Thiên lục lọi cả bao đồ của mình, cuối cùng lấy ra tất cả tiền bạc của nàng, đưa cho hắn: “Đại gia, đây là toàn bộ tiền tôi có.”
Lý Vị ngửa đầu cười ha ha.
Hai người ngồi trên lưng ngựa, ánh trắng khiến kẻ khác say mê.
Nàng chưa từng chứng kiến buổi đêm nào như vậy, trời đất heo hút, gió lạnh thổi vù vù, màn trời trông tựa một mảnh lưu ly, xám xám xanh xanh.
Trăng to như cái đĩa.
Trong cung điện của Hằng Nga, cây Quế của Ngô Cương thấy được rõ mồn một.
Sao sáng lạ thường, từ một ông sao ghép thành những khoảng trời rợp sao, vươn tay là có thể hái.
Từ nay về sau trong giấc mộng của nàng sẽ có đêm, ngày, tháng, năm xán lạn như vậy, thậm chí cả cuộc đời, vĩnh viễn không dập tắt.
(còn tiếp).