Vết sẹo định mệnh

Chương 7


Bạn đang đọc Vết sẹo định mệnh – Chương 7

Chap 7 –
Lúc đó, Ken đang ngồi ở một quán nước đối diện bệnh viện cùng với một người mặc áo sơ mi trắng… Và không ai khác, người đó chính là vị bác sĩ lúc nãy.
– Anh về khi nào thế? – Ken nhìn vị bác sĩ thắc mắc.
– Cũng được hai tuần rồi…
– Sao không liên lạc?
– Sợ làm phiền em thôi!
– Em ích kỉ lắm sao hả?!
– Anh không có ý đó… Anh chỉ sợ ảnh hưởng đến việc học của em thôi – Vị bác sĩ khua tay trước mặt Ken.
– Đùa thôi làm gì khẩn trương vậy! Her… – Ken bật cười.
– Vậy mà anh cứ tưởng… Haizzzzz! – Vị bác sĩ thở dài nhìn Ken – Mà người lúc nãy là ai vậy?
– Bạn thôi!
– Bạn…?!
– Ừm, cùng lớp, mới chuyển trường đến…
– Mới chuyển đến mà lợi hại thế cơ àh?!
– Lợi hại gì?!
– Thì mới chuyển đến mà khiến cho Ken nhà ta phải lo lắng đến thế… – Vị bác sĩ cười đáp.
– Thì tại em mà cậu ta mới bị như vậy nên lo lắng cũng là chuyện thường thôi…

– Aaaahhh! Thì ra là thế *gật gật đầu*. Thôi cũng trễ rồi, để anh chở em về trường…
– Thôi không cần đâu, em còn có việc. Thôi, em đi trước đây…
Nói xong Ken bước ra khỏi quán. Ken không về mà trở lại bệnh viện. Mở cửa phòng thì Ken thấy nó đã ngủ. Ken đứng đó nhìn nó một lát rồi ra về…
Vị bác sĩ lúc nãy đứng ở bên kia hành lang nhìn thấy cảnh này mà mặt đầy thắc mắc… Con bé này là ai nhỉ? Khiến cho Ken phải lo lắng đến thế thì cũng không phải tay vừa… Nhưng sao phải giả trai để vào trường nam sinh học?! Nhất định mình phải tìm hiểu việc này mới được…
___________________________________
Vì bị cảm nên nó phải ở bệnh viện tận ba ngày mới được xuất viện…
– Hôm nay là ngày xuất viện rồi. Mong cậu sẽ mau chóng hoàn toàn bình phục…
– Cảm ơn bác sĩ! – Nó nhìn bác sĩ mĩm cười.
– Àh mà…
– Dạ?! – Nó ngước lên nhìn bác sĩ.
– Đừng siết chặt quá… *mĩm cười* – Nói rồi bác sĩ bước ra khỏi phòng bỏ nó lại mặt ngơ ngác…
– Lời nói này… nụ cười này hình như có gì đó… – Nó lắc đầu để xua tan đi ý nghĩ trong đầu rồi vội chuẩn bị mọi thứ để xuất viện…
Tối hôm đó, nó ra sau trường thăm Lu. Ngồi xuống bên cạnh nó vuốt vuốt đầu “cún con bé bỏng”. Lúc này, Ken cũng từ đâu bước đến và ngồi xuống cạnh nó làm nó giật cả mình…
– Cậu khỏe rồi chứ?
– Cám ơn cậu… mình khỏe rồi!
Cả hai ngồi đó im lặng không nói gì. Một lúc sau Ken chợt lên tiếng…

– Xin lỗi cậu nhé!
– Hm?! – Nó ngơ ngác nhìn Ken.
– Thì không phải tại tôi cậu mới bị phạt sao?! Còn bị ngất xỉu nữa…
– Her… Cậu khờ quá! Nếu hôm đó không phải tại che ình thì cậu đâu có bị cảm…
– Nhưng…
– Thôi, đừng nói chuyện này nữa.
– Ừm… – Ken mĩm cười cúi xuống cầm cái cây vẽ vẽ lên mặt đất. – Mà này, sao cậu lại về đây học, ở Mỹ chẳng phải điều kiện học tập tốt hơn nhiều sao?
– Àh… Thật ra thì tớ về đây học là để tìm một người…
– Người thân?!
– Àh không. Chỉ là một người bạn thuở nhỏ thôi…
– Cậu ấy đang học ở trường này sao?
– Tớ nghĩ vậy…
– Sao thế?! – Ken ngạc nhiên trước biểu cảm khác thường và cách nói chuyện hơi khó hiểu của nó.
– Lúc nhỏ, cậu ấy nói với tớ là sẽ cố gắng học thật giỏi để có thể vào trường này học…
– Vậy à! – Ken nói nhỏ – Vậy sao cậu không liên lạc với cậu ấy?
– Hmmm – Nó thở dài một cái rồi nói – Bọn tớ không gặp nhau từ lúc nhỏ nên không có cách nào để liên lạc được hết…
– Cậu ấy… tên gì?!
– Hoàng Anh… – Nó quay sang nhìn Ken mà mĩm cười.
– Xin lỗi! Tớ chưa từng nghe tên này…
– Có gì đâu mà xin lỗi chứ… Her ~
Cả hai nhìn nhau mà cười rồi cùng nhau nhìn lên bầu trời, mỗi người một suy nghĩ… Đêm ấy, bầu trời đầy sao!
___________________________________


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.