Bạn đang đọc Vết sẹo định mệnh – Chương 19
Chap 19 –
Thứ hai, bắt đầu ngày học mới. Ánh nắng sáng sớm chiếu sáng mọi vật. Nó đã cảm suốt mấy ngày liền vì dầm mưa hôm đó nhưng hôm nay nó đã đỡ rất nhiều. Suốt mấy ngày liền nó không thấy Ken cũng chả thấy Min đâu. Kể từ hôm đó, Min cũng biệt tăm. Nó vẫn còn cảm thấy hơi mệt mỏi. Nó bước trên hành lang đến lớp, gương mặt nó buồn thiu. Bước đi như kẻ vô hồn, trong lòng nó thấy khó chịu.
Nó mở cửa lớp bước vào và nó thấy Ken đang ngồi ở bàn cậu ấy. Bắt gặp ánh mắt nó Ken quay mặt ra cửa sổ. Nó khá hụt hẫng và từ từ bước vào bàn mình. Yên vị ngồi vào chổ mình, nó im lặng. Nó suy nghĩ không biết có nên quay xuống nói chuyện với Ken không. Và rồi nó đã quyết định quay xuống. Nó từ từ và chậm rãi quay xuống và mở lời…
– Cậu *ho* không định nói gì với mình sao?
Ken im lặng và mắt vẫn hướng về phía cửa sổ… Thấy thế nó đành quay lên với vẻ mặt buồn bã.
– Xin lỗi *ho*
RENGGGGGG….!!!
Tiếng chuông vào lớp vang lên, không lâu sau đó thầy chủ nhiệm bước vào lớp. Thầy ngồi xuống ghế sau khi gật đầu trước cả lớp chào. Thầy gọi tên lớp trưởng và nói…
– Min xin phép nghĩ học vài hôm nên em điểm danh có phép nhé. Còn Bi thì xin chuyển trường rồi nên lớp ta sẽ hạ sĩ số…
Cả lớp bắt đầu những tiếng xì xào sau khi thầy thông báo… Còn nó thì thừ ra suy nghĩ. Không hiểu sao Min lại nghĩ học. Mà sao chẳng báo cho nó một tiếng? Thật ra cậu ấy đã gặp chuyện gì?
______________________________________
Trưa hôm ấy tại canteen trường…
– Mày cảm thấy trong người sao rồi? – Sun ân cần nhìn nó
– Đỡ nhiều rồi… *ho*
– Ho thế mà bảo đỡ rồi… Có nhớ uống thuốc không đấy?!
– Có! Ngày nào cũng uống mà…
– Thật không? Tin mày không nổi!
– Thật mà! Nhưng mà hôm nay *ho*…
– Sao?
– Thì Bi tự nhiên chuyển trường. Còn Min thì nghĩ học…
– Bi?! Ai thế?
– Cùng tổ với tao. Tao cũng không biết nhiều về cậu ấy.
– Vậy à!
– Sao *ho*… sao mày không hỏi thăm gì Min hết vậy? Cậu ấy biệt tăm từ hôm đó rồi đó!
– Liên quan gì đến tao…
– Thôi đừng tự dối lòng nữa!
– Thôi thôi… Ăn đi nói hoài!
Nó phì cười trước thái độ của con bạn. Rõ ràng là rất quan tâm sao lại chối cơ chứ… Thật là! Nó lắc đầu và tiếp tục ăn trước sự hối thúc của Sun.
______________________________________
Tối đó…
Nó ra chổ Lu vì đã lâu rồi không ra thăm, nó ngồi xuống vuốt ve bộ lông của Lu. Trăng đêm nay rất sáng, gió thì không quá mạnh khiến nó cũng cảm thấy thoải mái phần nào. Nhưng trong lòng nó vẫn cảm thấy khó chịu, nó không quen với cảm giác này. Cảm giác không có ai cùng ngồi ngắm trăng, hóng gió, trò chuyện và vuốt ve Lu với nó. Nó thực sự cảm thấy cô đơn…
– Lu à! Có phải tao ngốc lắm không?
Lu bỗng ngước lên nhìn nó rồi “Ẳng” một cái. Nó mĩm cười, xoa đầu Lu và nói tiếp…
– Thì tao định giúp cậu ấy. Nhưng mà ai ngờ lại khiến cậu ấy giận đến vậy… – Nó nói với giọng uể oải.
Con Lu vẫn ngước nhìn nó…
– Cũng may còn có mày đó… Nếu không tao sẽ buồn chết mất!
Nó xoa đầu cn Lu một cái rồi ngước lên nhìn bầu trời… Ngồi nãy giờ mà bây giờ nó mới phát hiện hôm nay bầu trời rất đẹp. Hôm nay sao rất nhiều và trăng rất tròn… Nó sực nhớ hôm nay là ngày rằm và nó cũng đang nhớ lại…
– Trăng hôm nay đẹp quá! – Nó chỉ tay lên trời mà xuýt xoa…
– Cậu cũng thích ngắm trăng à?
– Tất nhiên. Lúc trước tớ cũng thường ngắm trăng lắm nhưng toàn ngắm một mình thôi. Chán lắm!
– Thế à? – Ken gât gù rồi im lặng trong vài giây – Vậy sau này trăng rằm chúng ta sẽ cùng ra đây ngắm trăng chịu không?
– Thật chứ?
Ken không trả lời mà gật đầu.
– Yeah! – Nó hét lên sung sướng.
Lúc đó, Ken nhìn nụ cười của nó mà cảm thấy có gì đó hơi khác lạ. Nó chưa từng có cảm giác này… Dường như có gì đó đã lỗi mất vài nhịp…
Nó mĩm cười một mình khi ngồi nhớ lại… Hôm đó thật sự nó rất vui! Rồi nó lại quay sang nhìn con Lu với ánh mắt ẩn chứa điều gì đó không vui…
– Có phải cậu ấy đã quên lời hứa hôm đó không hả Lu? Chắc cậu ấy quên mất rồi phải không?
– Không… không quên!
Giọng nói phát ra từ phía sau nó. Nó quay lại và mở to mắt vì ngạc nhiên…