Đọc truyện Vết Nhơ – Chương 74: Mỹ nhân Sở Y
Nếu Mặc Tức đã nói vậy, Cố Mang cũng tận sức không nhớ lại những chi tiết về việc trước khi mình làm phản.
Có một số chuyện là thế đấy, ngoại trừ cảm giác sung sướng tức thời khi vạch trần đáp án, thứ còn sót lại chỉ là thất vọng vô cùng tận. Y muốn sống vui vẻ thêm vài ngày, tốt nhất vẫn nghe lời thì hơn.
Mùa xuân săn bắn qua đi, Mặc Tức bắt đầu trở nên bận rộn, công văn quấn thân, sáng tối đảo lộn, hứng ăn cũng ngày càng kém đi.
Thấy Mặc Tức quên ăn quên ngủ, Lý quản gia chỉ đành căn dặn phòng bếp cho thức ăn đã nấu vào hộp rồi đưa đến trước bàn đọc sách của hắn. Nhưng cho dù là thế, Mặc Tức vẫn thường quên dùng bữa, hoặc chờ khi hắn ngẩng đầu khỏi chồng công văn, mặt trời đã lặn, cơm canh đã nguội.
Lý Vi không khỏi than thở: “Hằng năm cứ đến lúc này là lại thế, khuyên mãi không được, nói mãi không nghe, suốt ngày ăn cơm nguội uống trà lạnh, dạ dày làm bằng sắt cũng chịu không nổi, thiệt khổ quá mà.”
Sự thật chứng minh Lý quản gia đúng là mỏ quạ đen, ông ta oán trách hết ngày thứ hai, Mặc Tức đã đổ bệnh vì ăn uống không điều đặn và bận rộn quá độ.
Đừng nhìn Mặc Tức anh dũng quyết đoán mà lầm, chỉ có nô bộc trong phủ Hi Hòa mới biết một khi hắn đổ bệnh sẽ khó hầu cỡ nào. Tuy hắn một không yếu đuối, hai không phiền hà, ba không thích đặt nặng bệnh tình, nhưng hắn có một tật xấu còn trí mạng hơn ba điều trên ——
Bắt bẻ.
Hắn vẫn sinh hoạt như thường lệ, chầu triều rồi lại phê công văn, nhưng do cơ thể không được khỏe, tính tình sẽ khó ở hơn mọi ngày, và cũng soi mói bắt bẻ hơn mọi ngày.
Sau khi Mặc Tức bị bệnh dạ dày, Lý Vi đến phủ của Khương dược sư kê thuốc, Khương dược sư mắng như tát nước: “Lại bị bệnh? Lại là bệnh dạ dày? Từ hồi mười bốn mười lăm tuổi hắn đã khám bệnh dạ dày ở chỗ của ta, vất vả lắm ta mới chữa lành cho hắn, hắn thì hay rồi, hằng năm mỗi khi bận rộn việc quân lại bắt đầu bỏ bê ba bữa, ăn toàn đồ nguội lạnh, nếu hắn cứ tiếp tục như thế thì dứt khoát thăng tiên cho rồi đi, hắn không ngại khó chịu ta cũng ngại hắn đập bảng hiệu của ta đấy! Cút!!!”
Lý Vi đầu đầy mồ hôi chỉ đành gật đầu dạ vâng, khó khăn lắm mới lấy được thang thuốc từ tiếng mắng của Khương dược sư, cuối cùng còn bị dược sư ra lệnh cưỡng chế: “Giám sát chặt chẽ chủ thượng nhà ngươi đi, bảo hắn có cơm lo ăn lúc còn nóng, trước khi ăn cơm nhớ uống một chén canh, nếu hắn không nghe, sau này đừng đến Khương phủ khám bệnh nữa, thật mẹ nó mất mặt!”
Thế là Lý Vi bắt đầu dặn phòng bếp mỗi ngày nấu canh dưỡng dạ dày cho Mặc Tức.
Lúc này tật bắt bẻ của Mặc Tức đã lộ rõ ——
Ngày đầu tiên, phòng bếp nấu canh củ cải sườn non, Mặc Tức không uống: “Dầu mỡ quá.”
Ngày thứ hai, phòng bếp đổi sang nấu canh bồ câu, Mặc Tức không uống: “Có mùi lạ.”
Ngày thứ ba, phòng bếp lại nấu canh gan heo bó xôi, Mặc Tức không uống: “Thấy nội tạng là muốn nôn.”
…
Đến ngày thứ bảy.
Lý Vi thểu não bưng hũ canh gà hầm tùng nhung nấm rơm bước ra khỏi phòng sách của Hi Hòa quân. Sư phụ đầu bếp đi theo thấp thỏm hỏi: “Sao rồi?”
(1) Tùng nhung: Nấm tùng nhung hay còn gọi là nấm Matsutake. Đây là loài nấm quý trong ẩm thực Trung Hoa và Nhật Bản, giá khá cao.
“Không đụng miếng nào, chỉ lo tập trung nhìn bàn cát.” Lý Vi trợn trắng mắt: “Bảo là ngửi thấy mùi gà hầm là khó chịu, không có hứng ăn.”
Đầu bếp đổ mồ hôi một, sắc mặt tái nhợt, tủi thân muốn chết: “Nhưng đây đâu phải lỗi của ta, nếu chủ thượng cứ tiếp tục như vậy, hứng ăn chỉ càng kém hơn thôi. Khương dược sư cũng nói rồi đấy thôi, dạ dày của ngài ấy, ba phần nhờ thuốc, bảy phần nhờ dưỡng.”
Lý Vi thở dài: “Ài, chứ còn gì nữa.”
Mấy ngày nay hứng ăn của Mặc Tức thật sự đang kém dần đều, nhưng hắn cũng chẳng mấy để tâm, dù sao với hắn mà nói, dù là màn thầu cứng như đá, chỉ cần còn ăn được thì nóng lạnh đều như nhau. Ráng bận xong đợt này rồi điều trị cũng không muộn.
Lý Vi và đầu bếp đứng ngoài hành lang than ngắn thở dài, đúng lúc Cố Mang dẫn chó đen Túi Cơm đi ngang qua. Thấy hai người kia mặt ủ mày chau, y bèn tốt bụng đi qua hỏi: “Các ngươi sao thế?”
Đầu bếp liếc y một cái: “Ngươi chẻ củi xong chưa? Chưa chẻ xong thì về chẻ tiếp đi, đừng lo chuyện bao đồng.”
Cố Mang nói: “Chẻ xong rồi.”
Đầu bếp định nói thêm gì đó, Lý Vi sực nhớ hình như tay nghề của Cố Mang không tệ, trước đó y xuống bếp vài lần, tuy ngoài miệng Mặc Tức chẳng khen gì, nhưng món nào cũng ăn hết sạch.
Đến nước này rồi, thôi thì còn nước còn tát, Lý Vi bèn kể sơ tình huống của Mặc Tức cho Cố Mang nghe.
“Ồ…” Sau khi nghe xong, Cố Mang đưa mắt nhìn phòng sách: “Hèn gì dạo này mặt hắn hóp xọp luôn.”
Đoạn cúi đầu nói với chó đen: “Túi Cơm, hắn sắp không mập bằng mi rồi.”
Túi Cơm sủa hai tiếng, dường như hết sức bất mãn với việc này.
Lý Vi thở dài: “Ầy, chúng ta khuyên hết lời luôn rồi, sơn trân hải vị cũng làm tất, khổ nỗi chủ thượng cứ không có hứng ăn, cũng không có tâm trạng ăn cơm.” Nói đến đây, ông ta quan sát Cố Mang: “Hay là đổi thành ngươi thử xem?”
“Tên này?” Đầu bếp xen mồm, ra chiều ghét bỏ: “Tên này thì làm được gì chứ.”
Cố Mang lại gật đầu nói: “Hắn cũng không thể tiếp tục nhịn đói như thế được, vậy để ta thử xem.”
Cố Mang định nấu món cá, thế nên cần cá tươi béo ngọt nhất. Lý Vi bèn chỉ điểm cho y, ở vùng ngoại thành phía Đông có một hồ Hoa Đào, chẳng những dồi dào linh lực thích hợp để tu luyện, mà giống cá nuôi ra cũng cực kỳ tươi béo.
Thế là chiều hôm đó, Cố Mang đeo túi lưới xách giỏ tre, dẫn chó đen ra ngoại thành bắt cá.
Hồ Hoa Đào không hề khó tìm, Cố Mang đến rồi mới phát hiện nơi này tĩnh mịch như tờ, nhờ linh mạch tuôn chảy không ngừng nên hoa đào tung bay suốt quanh năm, nhuộm cho đất trời đẫm màu mây ráng đỏ. Mặc dù hồ Hoa Đào không lớn, song giữa hồ lại chằng chịt núi đá, che chắn khá là tốt, xung quanh còn xây vài đình đài với hành lang trên mặt nước, gió thổi lướt qua, hoa rơi đầy thềm.
Cố Mang nói: “Là nơi tốt, hèn chi Lý Vi bảo thích hợp để tắm.”
Nói đoạn quay đầu hỏi Túi Cơm: “Túi Cơm, mi muốn tắm không?”
Túi Cơm hưng phấn vẫy đuôi, sải chân phóng xuống hồ như mũi tên rời cung.
Lúc này còn là cuối xuân chứ chưa đến mùa hè, nhưng khi mặt trời lên cao thì vẫn nóng hầm hập. Vì không để người khác nhìn thấy tướng mạo của mình, Cố Mang đã đội mũ trùm đầu, có điều nhìn hai bên hồ không thấy ai, mặc áo choàng xuống nước bắt cá lại không tiện, y bèn cởi giày và áo choàng, xắn ống quần lội xuống hồ nước trong vắt.
“Gâu!!” Túi Cơm kích động sủa một tiếng, hí hửng chạy vòng quanh Cố Mang, vẩy bọt nước văng khắp nơi.
Cố Mang đặt ngón tay bên môi, cảnh cáo nó: “Ngoan, bắt cá cho công chúa Mặc Tức đáng thương ăn.”
Túi Cơm tiếp tục sủa gâu gâu, chạy còn rần rần hơn, đuổi hết cá ở chỗ nước cạn ra ngoài chỗ nước sâu.
Cố Mang: “…”
“Gâu gâu gâu!!!”
“Mi còn nghịch nữa, có tin ta nấu mi thành canh thịt chó không.”
Quả nhiên dịu dàng không được, phải hầm hè như trong trí nhớ thì Túi Cơm mới nghe lời. Nó sủa “gâu ——” một tiếng, nơm nớp cắp đuôi chạy lên bờ, sau đó dùng sức giũ lông cho ráo nước, ngồi trên bờ hồ lè lưỡi phơi nắng, mắt chó màu đậu xanh nhìn Cố Mang chằm chặp.
Thời gian qua Cố Mang tìm về kha khá công phu, tuy linh lực chưa so với thời đỉnh cao được, chí ít thân pháp đã cao hơn dạo trước nhiều, chẳng mấy chốc đã vớt được ba con cá trắm cỏ vừa to vừa mập.
Có điều cá trắm cỏ tuy to nhưng chưa phải chất lượng thịt tốt nhất để nấu ăn, Cố Mang ngẫm nghĩ một hồi, sau đó nâng túi lưới đi vòng qua vài chỏm đá lởm chởm cao chót vót trong hồ, sục sọi những chỗ khác trong hồ Hoa Đào. Thi thoảng đầu óc của y rất thông minh, thi thoảng lại khờ hết chỗ chê, chẳng hạn như lúc này, đầu óc của y hơi bị lóng ngóng, lội nước tới đâu hô tới đó:
“Cá ơi, mau tới đi.”
Cá ngoài xa nghe được tiếng động bơi mất tiêu.
Cố Mang vén cây mây xanh biếc rũ xuống từ dốc đá, vừa rẽ qua một góc: “Cá ơi, mau tới ——”
“Ai đó?!”
Chợt nghe một giọng nói như ngọc vỡ trên núi Côn Lôn vang lên (2), âm sắc từ tính mà êm tai, song lại chứa đầy uy hiếp và hung ác.
(2) Có câu thơ “Côn sơn ngọc toái phượng hoàng khiếu”, ý bảo tiếng nhạc thanh thúy như tiếng ngọc vỡ trên núi Côn Lôn hoặc tiếng hót của phượng hoàng.
Cố Mang bị dọa hết hồn, vô thức ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra tiếng động, chỉ thấy ánh vàng lóe lên, một đạo pháp chú nổ tung trên mặt nước cách đầu gối của y chừng vài tấc, bất ngờ dấy lên một đợt sóng dữ dội. Giữa bóng nước lờ mờ, một bóng hình màu trắng lướt nhanh lên hang động (3) trong hồ.
(3) Từ “hang động” này ý nói hang động có thác nước che đằng trước, mà để vậy dài quá mình rút thành hang động thôi…
Giọt nước tung tóe, màn nước chảy xiết, vất vả lắm cột nước do pháp chú kia khơi lên mới chìm xuống, Cố Mang ho khan liên tục, lại nghe người nọ lạnh lùng nói: “Ngẩng đầu.”
Cố Mang lau vội nước trên mặt, lúc này mới nheo mắt nhìn lên —— Căn cứ theo ký ức đã khôi phục của y mà đoán thì… thông thường những người vào sâu trong rừng đào để tắm, bị nhìn trộm sẽ thẹn quá thành giận đa số đều là các mỹ nhân tuyệt sắc, mà bản tính của Cố Mang lại rất chi là thương hương tiếc ngọc, thế nên y vội nói: “Xin lỗi cô nương, ta không phải cố ý, ta tới để bắt ——”
Chữ “cá” còn chưa nói ra miệng, chỉ thấy một cột nước cao ngút trời ập tới, không nói hai lời tát mạnh vào mặt Cố Mang.
Cố Mang không kịp đề phòng, trực tiếp bị độ lực khiếp người của “mỹ nhân” tát cho ngã nhào xuống nước, uống hẳn mấy ngụm nước hồ, lúc này mới lảo đảo bò dậy.
Mỹ nhân cất giọng rét buốt: “Mở mắt chó của ngươi ra nhìn rõ ta là ai.”
Cố Mang nhủ thầm ta cũng muốn nhìn đấy, nhưng mà nam nữ thọ thọ bất thân, ta không nhìn thì tốt hơn.
Ngay sau đó lại nghĩ: Không đúng, là ngươi mời ta nhìn, ta không nhìn thì có vẻ chột dạ quá.
Cuối cùng mới nghĩ: Ơ? Cái giọng này…
Sao nghe quen vậy ta???
Cố Mang đỡ tường đá trơn trợt, lắc lắc đầu tóc ướt sũng như Túi Cơm giũ lông, sau đó mở cặp mắt xanh biếc nhìn lên hang động đá xanh.
Cố Mang: “… …”
Mỹ nhân đúng là mỹ nhân, chỉ tiếc là đàn ông.
… Còn là người mình gặp rồi nữa chứ.
Là Mộ Dung Sở Y…
Mộ Dung Sở Y mắc cái tật giống Mặc Tức, đi tắm không ưa cởi sạch quần áo, thích khoác áo tắm xuống nước cơ. Lúc này Mộ Dung Sở Y đã phủ thêm một chiếc áo trắng lên áo tắm ướt lạnh của mình, dưới cặp mày kiếm đen nhánh, mắt phượng khẽ liếc nhìn xuống, màu mắt trông còn lạnh hơn cả nước hồ Hoa Đào.
“…” Cố Mang im lặng giây lát rồi chắp tay nói: “Xin lỗi đại ca, quấy rầy rồi.”
Mộ Dung Sở Y lạnh lùng nói: “Ngươi đứng lại.”
“… Đại ca còn gì chỉ giáo hả?”
Mộ Dung Sở Y nâng tay chỉ vào quần áo của mình, một đốm lửa nhỏ toát ra từ đầu ngón tay mảnh khảnh trắng ngần của hắn. Dưới ánh lửa chiếu rọi, áo quần ướt nhẹp của hắn được sấy khô tắp lự. Mộ Dung Sở Y ngồi lên một tảng đá xanh trong hang động, ngước mắt lườm Cố Mang, nói: “Qua đây.”
“Mọi người đều là đàn ông, nhìn một cái cũng đâu thiệt thòi gì.” Cố Mang run rẩy nói: “Nếu ngươi không vui, vậy hay là… hay là…”
Vắt óc nghĩ cả buổi, Cố Mang hỏi thử: “Vậy hay là ta cũng cởi cho ngươi nhìn ha?”
Mộ Dung Sở Y trợn mắt phượng, nói: “Ai thèm nhìn ngươi? Qua đây.”
Cố Mang đành phải lết qua, y không có khinh công giỏi như Mộ Dung Sở Y, chỉ đành dùng cả tay lẫn chân bò lên trên đài cao vừa trơn vừa dốc kia. Trong lúc bò y trượt xuống hai ba lần, sau cùng mới ì ạch lết lên tới nơi, mà từ đầu chí cuối Mộ Dung Sở Y chẳng bước qua kéo y lấy một lần.
Bò lên bãi đá, đi đến bên người Mộ Dung Sở Y, bấy giờ Cố Mang mới phát hiện sắc mặt của đối phương tái mét, ngay cả bờ môi cũng gần như mất sạch màu máu, thế là không khỏi sửng sốt.
“Ngươi bị sao vậy?”
Mộ Dung Sở Y nhắm mắt lại, nói: “Ngươi, đến Khương phủ một chuyến.”
Cố Mang không hiểu mô tê gì: “Ta đến Khương phủ làm chi?”
“Hỏi xin Khương Phất Lê một liều ‘cỏ Trấn Tâm’. Về đây giao cho ta.”
Người này chẳng thèm nói “xin nhờ” và “được không”, thế nên Cố Mang nhất thời cho rằng đây là nghĩa vụ của mình, “ồ” một tiếng rồi xoay người định đi, đi vài bước mới thình lình ngộ ra, bèn quay đầu hỏi: “Không đúng nha, sao lại bắt ta làm chuyện này?”
Mộ Dung Sở Y nói: “Bởi vì ngươi tình cờ đi ngang qua.”
Lời này nghe như mấy lão đạo sĩ thần kinh trong thoại bản ấy, túm được một thiếu hiệp rồi nói “Bạn nhỏ à con và ta có duyên, con theo ta về núi tu hành đi”, sau đó bất chấp tất cả kéo người ta đi luôn.
(4) Thoại bản: là kịch bản gốc mà người trình diễn dùng để diễn giảng câu chuyện bằng hình thức kể, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời.
Cố Mang không vui: “Ta đâu có nợ ngươi, vừa nãy ngươi còn đánh ta, sao ta phải giúp ngươi.”
Vầng sáng trên đầu ngón tay của Mộ Dung Sở Y dao động, sắc mặt vô cùng hung ác, dường như lại muốn dùng chiêu thức nặng tay nào đó, hắn giận dữ trừng mắt nhìn Cố Mang, hỏi: “Ngươi có đi hay không?
Cố Mang lắc đầu: “Nam tử hán đại trượng phu, giàu sang không buông thả, quyền uy không khuất —— Ơ, ngươi sao thế?”
(5) Mạnh Tử từng viết: Phú quý bất năng dâm, bần tiện bất năng di, uy vũ bất năng khuất, thử chi vị đại trượng phu. Nghĩa là: Giàu sang không sống quá buông thả; nghèo hèn không làm thay đổi chí hướng; không khuất phục trước quyền uy. Làm được như thế mới đáng gọi là bậc đại trượng phu.
Chẳng đợi Cố Mang nói xong, vầng sáng trên đầu ngón tay của Mộ Dung Sở Y đã lụi tắt, hắn cúi đầu dùng tay áo che miệng, ấy vậy mà lại ho ra máu.
Cố Mang hốt hoảng nói: “Ngươi bị bệnh hả?”
Mộ Dung Sở Y còn muốn cố chống, nhưng chưa kịp lên tiếng lại bất ngờ hộc ra một búng máu đen, hắn cất giọng khản đặc: “Ta… ta ở đây tu luyện một thứ…” Hắn khựng lại giây lát để lấy hơi, đáy mắt lấp lóe vẻ cố chấp: “Tuyệt đối không được… không được nói cho Nhạc phủ…”
“Không nói cho Nhạc phủ?”
Rõ ràng Mộ Dung Sở Y đã yếu ớt lắm rồi, vậy mà thái độ vẫn đanh thép như trước, hắn cắn răng nói: “Tuyệt đối không… được nói.”
“…”
“Ngươi hứa với ta đi.”
Có lẽ bị chấn động bởi khí thế của người này, Cố Mang gật đầu theo bản năng.
Sau khi nghe Cố Mang đồng ý, Mộ Dung Sở Y hệt như dây cung bị kéo căng hết mức, tâm trí và thể lực đột nhiên tiêu tán, hắn nhắm mắt ngã xuống nền đá xanh ướt lạnh, thế mà lại ngất đi.
“…” Cố Mang ngơ ngác nhìn Mộ Dung Sở Y, lát sau khom lưng chọt chọt gò má của đối phương, chỉ thấy gương mặt gầy gò tái nhợt ấy lạnh lẽo như ngọc thạch, vừa đáng sợ vừa đáng thương khó tả.
Cố Mang nuốt nước miếng, có chút sốt ruột: “Ta đi tìm thuốc cho ngươi là được, ngươi, ngươi đừng nói ngất là ngất chứ người anh em.”