Vết Bớt Hoa Điền

Chương 67: Nữ Nhi


Bạn đang đọc Vết Bớt Hoa Điền FULL – Chương 67: Nữ Nhi


Một tháng nay, gần như ngày nào Tiểu Viện cũng đến Ngọc Lệ Đàn xã, thăm Tiền Thục Viện và Ngọc Lâu Xuân.

Sức mạnh của huyết thống quả thực đáng sợ, có thể khiến cho những người trước nay chưa từng tiếp xúc, chưa hề gặp gỡ nhanh chóng trở nên quen thuộc, gần gũi.

Một kẻ nửa đời phiêu bạt như Tiểu Viện, trước thứ tình thân ấm áp này, có chút tham luyến.

Mỗi lần gặp mặt mẫu thân và muội muội nàng đều phân phó Hồ Điệp chuẩn bị trước hoặc rượu thịt ngon, hoặc rau quả tươi, hệt như cô con gái mới gả đi háo hức mỗi dịp về lại nhà mẹ đẻ.

Đối với vấn đề này, Trịnh Lan luôn chọn cách đứng từ xa, âm thầm quan sát sự hạnh phúc, vui vẻ của phu nhân chứ không hề can thiệp.

Ban đầu chàng cũng cảm thấy cao hứng vì vương phi thu hoạch được một niềm hạnh phúc mới trong cuộc sống, cảm động vì nàng tìm được người thân, có được sự ấm áp trong vòng tay gia đình, nhưng chỉ nửa tháng sau, cảm giác đó dần thay đổi, hơn nữa còn không mấy dễ chịu.

Ngày nào cũng vậy, nàng vừa chải đầu, rửa mặt xong đã lập tức đi ra ngoài.

Trịnh Lan từ cửa bán nguyệt đi tới, ngăn cản nàng.

“Ái phi đi đâu đó?”
Tiểu Viện sững sờ, khó hiểu nhìn chàng.

Đi đâu? Còn có thể đi đâu nữa?
Nàng biết Trịnh Lan không phải người tuỳ ý, chàng nói gì cũng đều có ý tứ cả.

Lập tức cảm thấy có điều không ổn, bèn nhỏ giọng hỏi: “Điện hạ có gì cần phân phó?”
Trịnh Lan cười thầm, nàng vẫn cứ vậy, nhạy bén và cực kỳ thông minh, bèn giả vờ cảm thán: “Ái phi đúng là thích đảo khách thành chủ.”
Đã lâu không được nếm lại giọng điệu, âm dương quái khí, nửa đùa nửa thật của chàng.

Từ ngày hai người xuôi nam đến nay, chàng luôn đối xử với nàng dịu dàng, tỉ mỉ.

“Hôm nay Tam ca muốn về Thiên Lăng Sơn…”
Tiểu Viện lẩm bẩm đáp, ngày thường nếu không tới đàn xã cũng chẳng sao, nhưng hôm nay nàng muốn đến sớm tiễn Kim Tam một đoạn đường.


Huống chi nàng muốn làm tròn trách nhiệm của một tỷ tỷ, xác nhận lại với Kim Tam chuyện hôn sự của Thục Viện.

Để Kim Tam chính miệng hứa với nàng.

Nàng biết kiểu người có tính cách như Kim Tam, một khi đã hứa sẽ coi lời ấy nặng ngàn cân quyết không nuốt lời.

“Tam ca? Chính mẫu thân hắn đã bán nàng đi.

Nàng quên rồi sao?” Giọng điệu chàng không nén được tức giận, chàng không hiểu, nếu Tiểu Viện đã thích mình, sao còn suốt ngày chạy ra ngoài, dành cả ngày với người khác.

Tiểu Viện biết tất cả những lời chàng nói đều có lý.

Kim bà bà đối xử với nàng có thể nhẫn tâm, ác độc, lạnh lẽo, vô tình, nhưng Tam ca lại khác.

“Tam ca là người tốt.” Tiểu Viện nhìn Trịnh Lan vẫn đang giơ tay cản mình, lòng thoáng sốt ruột, sợ trễ giờ không kịp gặp Kim Tam.

“Vậy nên, ái phi thích người tốt nhỉ? Mà ta trong mắt nàng chắc là kẻ chắc tốt lành gì.” Lời nói có vài phần hờn dỗi, chính bản thân chàng cũng ngạc nhiên vì hành động của mình, có lẽ vì mọi chuyện liên quan đến Tiểu Viện, đều dễ dàng khiến lòng chàng xao động không yên.

Lúc đầu chỉ muốn nàng nói chuyện với mình nhiều hơn, sau đó sẽ thả nàng đi, chẳng biết tại sao hai người lại đề cập tới Kim Tam, rồi kéo câu chuyện đi xa thế này.

Tính tình Tiểu Viện trước nay vốn trầm ổn, nghe vậy chỉ thở dài một tiếng, thầm nghĩ cứ tranh chấp tiếp cũng không có lợi ích gì tốt, đẹp, dứt khoát cúi đầu trầm mặc.

“Ngay cả nói thêm một lời với bổn vương nàng cũng không muốn sao?” Sự trầm mặc của nàng dường như càng chọc giận Trịnh Lan hơn.

Tiểu Viện đưa đôi mắt sáng trong nhìn Trịnh Lan, nàng cũng bắt đầu nóng giận, không kìm được bực bội nói: “Hôm nay điện hạ nhất định không chịu cho ta ra ngoài?”
Thật ra Trịnh Lan cũng không còn giận dỗi nữa, nhưng chẳng hiểu sao lại cố tình kéo dài thời gian, chậm chạp không chịu buông tay nàng.

Kỳ thực chàng đang chờ, chờ Tiểu Viện cho chàng một cái nhìn ôn nhu, một động tác dịu dàng, chỉ cần vậy tất cả sự lạnh lẽo, cứng đầu trong chàng đều sẽ tan biến.

Nhưng mà Tiểu Viện nhất định bướng bỉnh đến cùng.

Nàng hiểu sự xung đột hôm nay là điều không thể tránh được, nếu để tình cảm lấn át lý trí, không bình tĩnh xử lý cuối cùng nàng vừa không thể đến tiễn Kim Tam, vừa chọc giận người đối diện.


Thế là nàng quay người, trở về tẩm điện.

Bình tĩnh cởi áo choàng, tiện tay vắt xuống ghế hoa hồng bên cạnh.

Sau đó trở lại trước án, rót một ly trà nóng.

Trịnh Lan đi theo vào, nhìn nàng bình tĩnh ngồi đó, thâm tâm không khỏi có chút xấu hổ.

Chàng thừa nhận trước nữ tử này chàng khó giữ được sự tỉnh táo, lạnh lùng ngày thường, nàng luôn dễ dàng đẩy chàng vào thứ cảm xúc lo được lo mất.

“Nếu như hôm nay nàng thực sự muốn đi, bản vương sẽ đưa nàng đi.” Vừa nói ra chàng đã hối hận, hành động này chẳng khác nào những phu quân đa nghi, ghen tuông, không tin tưởng người se duyên kết tóc, sợ nàng làm ra những hành vi đồi bại với nam nhân khác.

Sắc mặt chàng trầm xuống, thầm tự xỉ vả chính mình.

Tiểu Viện ngẩng đầu nhìn chàng, thấy sắc mặt nửa đen nửa trắng, thoáng chút bối rối của Trịnh Lan, nàng không nhịn được bật cười thành tiếng.

Thấy thế, Trịnh Lan cảm thấy hơi hổ thẹn, nhưng cảm xúc bí bách, khó chịu rất nhỏ tồn tại trong tim cũng vì thế thay đổi, biến mất.

Tiểu Viện đến bên cạnh dỗ dành, hỏi: “Sao lại để điện hạ đích thân tiễn được? Dù sao huynh ấy cũng chỉ là một kẻ phiêu bạt giang hồ.”
Thấy nàng cười, khối đá trong lòng chàng mới nhẹ nhàng rơi xuống, cuối cùng vẫn hậm hực nói ra: “Ta đã thất thố rồi.”
“Xe ngựa đợi đã lâu, mong không trì hoãn quá nhiều thời gian.” Trịnh Lan cảm thấy tiếp tục thế này sẽ chỉ càng khiến chàng xấu hổ, lập tức muốn xoay người đi ra ngoài.

Tiểu Viện từ phía sau ôm chặt lấy chàng, giọng như làm nũng: “Nhưng ta lại thích chàng thất thố như thế.”
Một tư vị ngọt ngào lan tràn trong lòng chàng, toàn bộ khó chịu, ghen tuông, chậm rãi chìm vào hư vô.

Trịnh Lan quay người, nâng khuôn mặt Tiểu Viện trong bàn tay như thể đang ôm ấp thứ bảo bối quý giá nhất.

“Đi.

Chúng ta cưỡi ngựa.”

Trước cổng xã đàn, Kim Tam đã tạm biệt mọi người, nhưng mãi không thấy Tiểu Viện tới.

Lòng hắn không khỏi thấp thỏm, hoang mang, nhưng cũng không kịp tới Trạm Vương phủ tìm người.

Đúng lúc này một bạch mã khoan thai đi tới.

Bên trên là hai người một nam một nữ.

Nữ tử ngồi trước đầu đội mịch ly, thân khoác áo choàng lông hồ ly, tà váy trắng phiêu dật trong gió, tựa tiên tử giáng trần.

Trạm Vương bế Tiểu Viện nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa.

Nàng chậm rãi đi tới hành lễ với Kim Tam.

Ánh mắt của toàn bộ những người có mặt đều rơi vào vị nam tử chi lan ngọc thụ (*), khí chất thanh tịnh, lạnh lùng đứng phía xa xa.

(*) Chỉ những người ưu tú, tài giỏi.

Tiền Thục Viện cầm tay Ngọc Lâu Xuân lặng lẽ trao đổi ánh mắt, dù đã đoán được thân phận người kia, nhưng lại không dám tiến lên.

Tiểu Viện tư thái tự nhiên, hào phóng.

Sau khi nói mấy câu với Kim Tam, thì quay lại tìm Trịnh Lan.

Đôi con ngươi thanh tịnh, đẹp đẽ khẽ trừng chàng một cái, trong cứng cỏi có đôi phần nũng nịu, cuối cùng nàng cũng bỏ mạng che mặt xuống, mở miệng: “Đi nào.

Con rể xấu cũng phải đến ra mắt mẹ vợ chứ.”
Kỳ thực trước đó Trịnh Lan cũng đã cân nhắc đến việc có nên tới Ngọc Lệ Đàn Xã bái kiến nhạc mẫu hay không.

Nhưng do thân phận đặc thù, hơn nữa chàng lại đang có mối quan hệ tương đối phức tạp với sĩ tộc Hàng Nam, vì thế vẫn chậm chạp không đề cập với Tiểu Viện chuyện này.

Huống chi thời gian gần đây ngoài buổi tối lúc đi ngủ, cả ngày chàng đều không gặp được nàng.

Trịnh Lan tung người xuống ngựa, khẽ thì thầm bên tai nàng.

“Nàng không được bắt chước cách nói chuyện của ta.” Lại thấp giọng nói thêm: “Đêm nay cầm đèn soi cẩn thận xem ai xấu?”
Hai gò má Tiểu Viện đỏ lên, thẹn thùng cầm tay Trịnh Lan dắt chàng đến trước mặt Ngọc Lâu Xuân: “Đây là điện hạ.”

Ngoại trừ Kim Tam, cả Tiền Thục Viện và Ngọc Lâu Xuân đều kính cẩn hành lễ.

Kim Tam vốn không thích Trịnh Lan và Tiểu Viện thân thiết, hắn từng cho rằng nếu thấy hai người tình cảm bên nhau, có lẽ trong lòng sẽ hậm hực không chịu được, nhưng nào ngờ, giờ khắc này đây cảm xúc lại bình lặng đến lạ lùng.

Tiền Thục Viện tiến đến gần Kim Tam nói: “Chúc Tam ca lên đường thuận buồm xuôi gió.” Đôi mắt nàng long lanh ngấn lệ, Tiểu Viện cũng đi tới, kéo tay Tiền Thục Viện, lại giữ chặt tay Kim Tam hỏi: “Tam ca định bao giờ trở về?”
Kim Tam thoáng sững sờ, ánh mắt thoáng chút xấu hổ, nói với Tiền Thục Viện, cũng như đang muốn nói với toàn bộ nhóm người có mặt tại đây: “Không đến ba tháng nữa ta sẽ trở về, mang theo cả sính lễ đến hỏi cưới.”
Tiền Thục Viện không ngờ người cương trực như Kim Tam, nói đến chuyện này lại có thể thẳng thắn đến vậy, nhất thời hai má đỏ hồng, ngượng ngùng cúi đầu xuống.

Tiểu Viện có được đáp án mình mong muốn, lòng không khỏi vui mừng, nhìn Trịnh Lan sắc mặt xám xanh đang chằm chằm nhìn vào bàn tay nàng nắm lấy tay Kim Tam.

Đúng là một bình dấm chua loét.

Ngọc Lâu Xuân nhìn ra được tình hình, không khỏi buồn cười.

Bà tiến lên thi lễ với Trịnh Lan: “Nô Ngọc Lâu Xuân.

Lần đầu yết kiến điện hạ.”
Trịnh Lan lễ độ đáp: “Không cần đa lễ.

Người dù gì cũng là trưởng bối của ta.”
Ngọc Lâu Xuân thoáng mừng rỡ, cũng có chút bối rối.

Mặc dù bà hiểu biết rộng rãi, cũng gặp qua không ít kẻ quyền cao chức trọng, đồng thời cũng được vô số kẻ địa vị cao thưởng thức, ái mộ.

Nhưng chưa từng có một người thân phận tôn quý, vương gia đến nhường này, xưng hô đầy tôn trọng vậy với bà.

Trưởng bối.

Tiễn Kim Tam xong, Ngọc Lâu Xuân gọi ba người con đến.

Trịnh Lan hành xử cẩn trọng chu đáo, bà càng tiếp xúc càng thấy hài lòng.

Không ngờ một kẻ hai tháng trước còn cô độc như bà, hiện tại có thể sum vầy cùng con gái, con rể, cả một nhà ấm áp, hoà hợp.

Huống chi mẫu thân ruột của Trịnh Lan, cũng coi như có chút quan hệ với bà..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.