Bạn đang đọc Vết Bớt Hoa Điền FULL – Chương 43: Tam Ca
Hiện tại đã là bình minh, Tiền Thục Viện run rẩy đi mở cửa, thấy gã ôm theo một bao vải mới tinh đứng ngoài cửa.
Thân hình vạm vỡ chậm rãi tiến vào phòng, Tiền Thục Viện vội vàng, lùi ra phía sau, thái độ đầy cảnh giác, còn cố tình ngồi xuống chiếc ghế cách Kim Tam xa nhất, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn gã ta một cái.
Kim Tam nhìn dáng vẻ sợ sệt của nàng ta, khẽ lắc đầu, lần nữa chắc chắn: Đây không phải người trong lòng gã.
Gã nhớ rõ, khoảng ba năm trước đây, tình cảnh gã cứu được Tiểu Viện trong tay đám buôn người.
Khi đó, các quản lý của những thanh lâu lớn nhất Hàng Nam người người tranh nhau giành giật một tiểu nữ tử trong bầy “ngựa gầy”.
Gã và Kim bà bà trước đó đã cẩn thận nghiên cứu địa hình, và lên kế hoạch chi tiết.
Ngoại trừ Tiểu Viện, toàn bộ đều giết sạch sẽ, máu tươi chảy lênh láng khắp nơi, xác người ngổn ngang, cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
Tiểu Viện nhiều lắm cũng chỉ run rẩy vài cái, hàng mi dài khẽ chớp, lập tức lấy lại bình tĩnh, cầu xin Kim bà bà đừng giết nàng, nguyên văn lời nàng khi đó là: “Tiểu nữ cũng đáng giá vài thỏi bạc.
Hy vọng bà bà có thể tìm một tướng gia tốt bán ta đi, không phiền bà bà bẩn tay, phí sức giết tiểu nữ.” Thậm chí nàng còn quỳ rạp xuống dưới chân Kim Tam, lấy lòng gã.
“Thiếu hiệp tuổi trẻ tài cao, vừa nhìn đã biết là giang hồ hào kiệt.
Những kẻ buôn người này xuất thân chốn hồng trần, lấy việc buôn bán kỹ nữ kiếm cơm, cả người dính đầy mùi tiền dung tục, thực sự có chết cũng không đền hết tội.
Tiểu nữ cũng vì xuất thân nghèo hèn, bị số phận đẩy đưa đến cảnh này.
Cầu xin đại hiệp thương tình tha mạng…”
Chỉ trong một nháy mắt đó, tiểu cô nương đã nhanh chóng thấy rõ bản chất của mẹ con gã, nhanh chóng đưa ra đối sách.
Kim bà bà ham tiền tài, còn Kim Tam lại có mấy phần khí khái trượng nghĩa, kiêu ngạo.
Sau này ba người phối hợp hành động, Kim Tam dần dần bị sự mưu trí của nàng hấp dẫn, thứ gã thích chính là sự quả cảm, trầm ổn, sắc sảo nơi nàng.
“Ta sẽ không làm nàng bị thương.”
Kim Tam trầm giọng nói, mặc dù gã ta là thổ phỉ, nhưng thuở nhỏ nhìn những kẻ háo sắc làm trò đồi bại bại, bức ép kẻ yếu, chỉ cảm thấy chán ghét, khinh thường.
Cũng do vậy cho nên hai năm sớm chiều ở chung, gã không đụng đến dù chỉ là một sợi tóc của Tiểu Viện.
“Cô nương tên gì?” Giọng hắn có chút buồn bực, trầm thấp vang lên, kết hợp với ngoại hình bặm trợn, hung hãn, càng thêm doạ người.
“Tiền… Tiền Thục Viện.”
Kim Tam sửng sốt, nữ tử này họ Tiền…
Cho dù không mấy để ý chuyện thị phi, hay biến động chính trị nơi kinh thành, nhưng cả đoạn đường đám thuyền phu huyên náo bàn tán chuyện cung biến, Kim Tam cũng câu được câu chăng biết Tả tướng đại nhân họ Tiền, thậm chí thời gian này triều đình có nhiều biến động long trời nở đất, như sau sự kiện cung biến, bè cánh của Thái tử tan tác chia năm sẻ bảy.
Mà nữ tử này có giọng điệu, phong thái tiêu chuẩn tiểu thư chốn kinh kỳ, nàng còn mang họ Tiền…
“Nàng là con gái của Tiền Trọng Mưu?”
Tiền Thục Viện thoáng kinh ngạc, ngẩng đầu, lúc này mới thấy rõ ngũ quan của nam nhân cao lớn, thô kệch trước mặt.
Dưới hàng lông mày thô rậm là một đôi con mắt rất có thần, chỉ có điều làn da quá đen khiến khuôn mặt có vài phần hung dữ, khó gần, trời sinh tướng mạo đạo tặc giang hồ.
“Tráng sĩ biết gia phụ?” Tiền Thục Viện nghe lời này, đôi mắt ngập nước loé lên chút hy vọng.
Nam nhân này chuộc thân giúp nàng, hiện tại hai người còn sống chung một phòng, nhưng gã từ đầu đến cuối đều giữ khoảng cách, không dám động tới nàng dù chỉ một sợi tóc, nếu như gã thật sự có chút giao tình với phụ thân, như vậy biết đâu nể mặt quyền thế Tiền gia, có thể bảo vệ nàng chu toàn về tới Hàng Nam.
Cân nhắc đâu vào đấy, Tiền Thục Viện nhỏ nhẹ cất lời: “Gia phụ địa vị cao quý, nếu tráng sĩ có thể đưa ta trở về nhà hoặc xuôi nam gửi gắm ta cho người nhà, nhất định sẽ được đáp tạ hậu hĩnh, thậm chí còn nhiều hơn số ngân phiếu ngài đã bỏ ra chuộc thân giúp ta.
Tiểu nữ gặp phải biến cố, may nhờ tráng sĩ cứu giúp, gia đình nhất định sẽ cả đời mang ơn, nhất định không quên!”
Nghe lời này, Kim Tam phỏng đoán hiện tại Tiền tiểu thư chỉ sợ còn chưa biết nhà mình đã bị tịch biên toàn bộ tài sản, Tiền Trọng Mưu từ Tả tướng địa vị cao quý nay đã thành khâm phạm triều đình, toàn bộ gia quyến của lão cũng bị đánh đập, nam lưu đày, nữ nhập nô tịch.
Huống chi, thân thế của Tiền Thục Viện hiện tại đang là lớp da giả trang của Tiểu Viện, bây giờ nàng ta là kẻ không có bất kỳ thân phận gì.
Lẳng lặng nhìn đôi mắt đầy chờ mong của đối phương, vị đại tiểu thư này đúng là quá mức đơn thuần, Kim Tam định nói lại thôi.
Gã rút từ trong ngực ra một bọc giấy đưa cho Tiền Thục Viện: “Phòng bếp của quán trọ đã nghỉ rồi, đây là bánh quế sáng ta đi vào chợ trọng thành mua, nàng ăn trước đi.” Sau đó lại đưa thêm cho nàng một bọc quần áo mới, mặc dù so với tơ lụa hảo hạng Tiền Thục Viện mặc ngày trước chất lượng kém xa, nhưng được cái sạch sẽ.
“Chút nữa, tiểu nhị sẽ mang nước tắm tới.”
Không đợi Tiền Thục Viện nói lời cảm tạ, Kim Tam đã lẳng lặng rời đi.
Hai người đi đường suốt một đêm, cả người đầy mồ hôi.
Kim Tam từ ngày lên thuyền chưa được tắm rửa, vì vậy gã rời lữ điếm đến một nhà tắm công cộng dọc đường, nhường lại căn phòng thuê cho Tiền Thục Viện.
Một đêm nhiều biến cố, cả thể xác và tinh thần tiểu cô nương đều mệt mỏi, rã rời, tắm rửa xong, hai mắt díp lại, Tiền Thục Viện chỉ muốn yên tĩnh ngủ một giấc.
Nhưng nàng ta lại lo lắng có kẻ xấu giở trò, vì để phòng thân, bèn kéo cái bàn chặn trước cửa.
Nàng ta thầm nghĩ nếu Kim Tam trở về, chỉ cần đẩy cái bàn ra là xong.
Chờ đến lúc Kim Tam trở lại, nhẹ đẩy cửa bước vào, thì phát hiện cửa bị chặn cứng.
Gã ta bất đắc dĩ phải gõ cửa, Tiền Thục Viện ngủ rất say, gã đứng ngoài cũng có thể nghe được tiếng thở đều đều của nàng, chắc chắn đã thiếp đi vì quá mệt mỏi.
Không còn cách nào khác gã đành ngồi trước cửa, ôm gối mơ màng chìm vào giấc ngủ chập chờn.
Hơn nửa canh giờ sau, nghe thấy tiếng ngáy, Tiền Thục Viện đứng dậy mở cửa, thì thấy Kim Tam đang ngồi co ro bên ngoài.
“Tráng sĩ, sao ngài…” Vừa định hỏi tại sao gã lại ngồi ngoài này, thì đột nhiên nàng ta hiểu ra, Kim Tam không muốn đánh thức mình.
Đúng lúc này Kim Tam cũng giật mình tỉnh dậy, mơ màng đáp: “À… ta ngủ thiếp đi lúc nào…”
Tiền Thục Viện nhìn một bên mặt đen nhánh, hằn vết đỏ do tì lâu lên tay, có hơi buồn cười, nhịn không được khúc khích cười lên một tiếng.
Lại cảm thấy hành vi này quá mực vô lễ, lập tức che mặt lại.
Người nam tử này sau khi cạo râu, đổi một bộ y phục sạch sẽ, nhìn cũng có mấy phần thiếu niên khí khái anh hùng.
Kim Tam sờ sờ mặt mình, mới phát hiện mặt có vết cấn.
“Mời vào.” Tiền Thục Viện lùi lại làm tư thế nhường đường, lại đi tới bàn trà rót cho gã chén nước.
Nước không còn nóng nữa, Tiền Thục Viện lại chẳng biết xử lý thế nào.
Dù mấy tháng nay lang bạt giang hồ chịu bao vất vả, khó nhọc nhưng nàng ta từ nhỏ đến lớn luôn có một đám người hầu kẻ hạ vây quanh phục vụ, nếu không phải gặp rủi ro, ngay cả châm trà, rót nước nàng ta cũng chẳng phải nhúng tay vào, càng không vì người khác mà chủ động rót nước.
Chút ý thức hầu hạ người khác này, căn nguyên là do mụ tú bà trên thuyền hoa dạy dỗ, ép buộc mà thành.
Cũng may Kim Tam không chú ý nhiều, nhận lấy chén nước uống một ngụm.
Từ lúc tắm rửa xong, gã chưa uống chút nước nào, quả thực cảm thấy hơi khát.
Một người không biết chăm sóc kẻ khác, một người không phải kiểu khách sáo, biết nói lời uyển chuyển, dễ nghe, hai kẻ vụng về cứ thế ngồi im lặng bên nhau, chẳng biết nên nói gì.
Tiền Thục Viện nhìn những việc Kim Tam làm, đoán chừng gã ta không phải người xấu, nhưng nàng cũng không chắc chắn người này có thể đưa nàng về nhà hay không, vì thế nhịn không được, liều hỏi: “Tráng sĩ, vậy… ngài có thể đưa ta về được không… Núi cao, đường xa, ta chỉ là một tiểu nữ tử yếu đuối, thật sự khó lòng…”
“Ban đầu cô nương định đi đâu? Nàng nói muốn nương nhờ họ hàng mà?” Kim Tam biết hiện tại nàng không thể trở về kinh sư.
Hiện tại Kim bà bà đã trở về hang ổ, gã chẳng còn gì cần bận tâm.
Nếu như đã tiện đường, cũng không phải không thể đưa nàng ta về đoàn tụ cùng gia đình.
Đối với một gã đạo tặc mà nói, Kim Tam đương nhiên không vô duyên vô cớ làm những việc hiệp nghĩa thế này, chẳng cần hồi đáp thế này, nhưng chỉ cần nhìn đoá Hoa Điền giữa trán Tiền Thục Viện lại không kìm được muốn che chở, bảo vệ nữ tử xa lạ này.
Như thể ông trời đang cho gã cơ hội bù đắp những tội lỗi trước kia với nàng, hoàn thành việc gã vẫn luôn trăn trở trong tim.
Tiền Thục Viện đơn thuần, nhát gan, hoàn toàn khác Tiểu Viện tâm cơ, bản lĩnh.
Hơn nữa nàng ta là nữ nhi nhà thế gia, ngôn hành cử chỉ đều toát ra sự sang trọng, cao quý, một vẻ rất khác Tiểu Viện của chàng.
Ngay cả động tác nàng đưa nước cho gã, cũng dùng hai tay nâng chén, mặc dù đang mặc trên mình bộ váy bằng vải thô, nhưng khoác trên người Tiền Thục Viện lại toả ra thứ khí chất đài các, trang nhã.
Trái tim gã hơi gợn sóng, Tiền Thục Viện lại chẳng hề phát giác, bởi vì trong lòng nàng hiện tại chỉ quẩn quanh ý nghĩ làm sao thoát khỏi tình cảnh quẫn bách trước mắt, nàng ta vội vàng nói: “Không biết tráng sĩ lai lịch thế nào, nhưng đã có thể khẳng khái giúp đỡ tiểu nữ, chắc chắn không phải người xấu.”
Giống như đang tự mình động viên mình, Tiền Thục Viện ngừng lại một chút, cuối cùng lấy hết can đảm kể lại cho Kim Tam tình hình thực tế của nàng.
Bởi vì giờ phút này đây nàng không còn ai để ỷ lại nữa.
“Bởi vì trong triều xảy ra chút biến động cho nên gia phụ gia đinh hộ tống ta xuôi nam, tìm nhà người thân nương tựa một thời gian.
Cũng bởi vì để che giấu tai mắt, thân phận của ta không mấy người biết được.”
Tiền Thục Viện giả đã trở thành Trạm Vương phi, Tiền Thục Viện thật lại không biết sau này còn có thể tiếp tục sống với danh phận Tiền đại tiểu thư nữa không?
Đúng là số phận trêu ngươi.
Kim Tam nhìn nàng một cái, đột ngột mở miệng, giọng điệu lạnh lùng: “Trên đường đi, ta có nghe nói Tiền Thục Viện là chính thê của Cửu hoàng tử.”
Bị hỏi như vậy, đôi con ngươi Tiền Thục Viện hơi co lại, lo lắng đến độ nuốt vào một ngụm nước miếng, phút chốc, phát hiện ra ánh mắt Kim Tam nhìn mình, trong sự nghiêm nghị chí khí còn có chút lạnh lùng, khiến toàn thân nàng ta run lên.
Một cảm giác chẳng lành ập tới, dường như nam tử trước mặt nàng đây cũng có chút lai lịch.
“Tráng sĩ rốt cuộc là ai?” Tiền Thục Viện khẽ cau mày, thấp giọng hỏi.
“Nàng không cần quan tâm, chỉ cần biết ta không muốn hại nàng.
Có điều ta muốn biết tình hình thực tế.”
Tiền Thục Viện lén nắm chặt bàn tay trong ống tay áo.
Nàng thuở nhỏ vô tri, để rồi phó thác tấm chân tình cho kẻ không đáng, si mê đến mức tự đẩy mình và phụ thân vào chốn hiểm nguy.
Mấy ngày nay trải qua nhiều phen cận kề cửa tử, bản thân không thể không có vài phần cảnh giác, nam tử xa lạ trước mặt này, nhìn dáng dấp có hơi giống kẻ hành nghề thổ phỉ, đạo tắc, nàng không rõ có nên nói ra toàn bộ sự thật hay không, bây giờ mới thật cực kỳ hối hận vì cách mở lời quá đỗi thẳng thắn của mình ban nãy.
Nhưng việc đến nước này, nàng cũng chỉ đành đâm lao theo lao.
Yên lặng nhìn Kim Tam chốc lát, nàng mới chậm rãi mở miệng: “Tráng sĩ, lời ta sắp nói đây có liên quan đến chính sự triều đình, ngài là nghĩa sĩ giang hồ hào hiệp trượng nghĩa, có thể không vì những điều ta sắp kể ra mà nuốt lời, không chịu đưa ta về nhà nữa không?”
Kim Tam chỉ cảm thấy buồn cười, kỳ thực Tiền Thục Viện không nói, gã cũng đã đoán ra được bảy, tám phần, duy chỉ không hiểu vì sao nàng ta đáng ra có thể gả cho Trạm Vương cả đời sống trong vinh hoa phú quý, vậy mà lại không chịu, phải tìm một thế thân thay thế.
Cho nên điều duy nhất, hắn muốn làm rõ chỉ có chi tiết này.
Đúng hay sai gã tự có phán đoán.
“Nhất ngôn cửu đỉnh, Kim Tam ta không phải loại xấu xa bất nhân bất nghĩa.
Nếu như ta thật sự là kẻ có tâm địa, hiện tại cũng không làm thế này.” Kim Tam mặc dù kiệm lời nhưng lại là người thẳng thắn, không lòng vòng.
Tiền Thục Viện vốn là tiểu thư thế gia quý tộc, quen biểu đạt uyển chuyển, ẩn ý, trước cách diễn đạt quá đỗi thẳng thắn của Kim Tam có chút không quen.
Nhưng ngẫm lại, mình đã từng bị người cao quý dưới một người, trên vạn người lừa gạt, phụ tình, còn kẻ hành động lỗ mãng, vẻ ngoài cục mịch này lại ra tay cứu giúp nàng trong giây phút khó khăn nhất.
Thế là hạ quyết tâm kể lại toàn bộ quá trình thuở nhỏ vô tri, trái tim lầm chỗ để trên đầu, để rồi phụ thân phải tìm một nữ tử giang hồ có vết bớt giống hệt gả thay, tất cả câu chuyện nàng đều thành thật kể lại cho Kim Tam nghe.
Được người khác tin tưởng, tín nhiệm là một việc đáng giá biết bao.
Huống chi lại là một nương tử như hoa như ngọc, kim chi ngọc diệp tin tưởng.
Lòng Kim Tam không nén được, thầm cảm thấy vui vẻ.
Thời điểm Tiền Thục Viện kể lại xong, nhìn về phía gã, thấy khóe môi người kia hơi giương lên, thấp thoáng ý cười.
Đây là lần đầu từ khi gặp nhau nàng thấy gã nở nụ cười.
Nụ cười này cũng như con người gã, giản dị, chất phác.
“Còn tráng sĩ? Lai lịch của ngài thì sao? Có thể nói cho ta biết được không?” Ánh mắt Tiền Thục Viện chân thành, trong sáng.
Thoáng chốc Kim Tam hơi sững sờ.
“Chí ít có thể nói cho ta biết tên tuổi của huynh?”
“Ta là Kim Tam, năm nay mười tám.”
Kim Tam?
Quả là một cái tên “mộc mạc”.
Tiền Thục Viện cũng ngạc nhiên, khẽ cúi đầu, đè giọng xuống rất nhỏ: “Vậy sau này ta có thể gọi tráng sĩ một tiếng Tam ca chứ?”
Kim Tam nghe hai chữ “Tam ca” mềm mại, ôn nhu này, lại nhìn đóa Hoa Điền đỏ rực xinh đẹp giữa hai hàng mày liễu, lòng càng trở nên hoảng hốt..