Bạn đang đọc Vết Bớt Hoa Điền FULL – Chương 2: Bán Đi
Tử Vân đương nhiên không tin loại thần công nào có thể khiến cho một nam tử đương tuổi mười tám đôi mươi lại không chịu gần gũi nữ sắc, lòng nàng như lửa đốt, lo lắng chút nữa Tân Đại cô cô sẽ đến tìm mình nói chuyện.
Một lúc sau, một nữ nhân trung niên mặc hoa phục, dẫn theo hai nha hoàn khúm núm theo sau hầu hạ, chậm rãi bước vào Tử Trúc Viện.
Trên đầu bà là đủ thứ trang sức sa hoa, mỗi bước đi đều kéo theo tiếng leng keng của ngọc bội thanh thuý va vào nhau.
Bà đi tới đâu, các cô nương và chúng nha hoàn đều kính cẩn cúi đầu hành lễ, mắt bà nhìn thẳng mang theo khí chất uy nghiêm ngẩng đầu đi về phía trước.
Đây chính là Tân Đại cô cô, chủ nhân của Hậu Sơn Trà Tự.
Ngày trước bà từng là cầm sư có tiếng ở Giáo Phường.
Dung mạo bà không quá xuất chúng nhưng trường tụ thiện vũ, đến tuổi xế chiều, bà dùng toàn bộ của cải nửa đời tích trữ, tay trắng gây dựng cơ nghiệp, tạo dựng lên Hậu Sơn.
(*) “Trường tụ thiện vũ”(長袖善舞) là 1 thành ngữ, bắt nguồn từ cuốn “Hàn Phi Tử”, có nghĩa là “người có tay áo dài thì giỏi việc nhảy múa”.
Thời xưa tay áo là một đạo cụ quan trọng trong biểu diễn vũ đạo, mặc áo có tay áo dài thì khi múa sẽ càng đẹp, càng uyển chuyển.
“Trường tụ thiện vũ” vốn có hàm ý “có điều kiện thuận lợi thì làm việc sẽ dễ thành công”, sau này dùng để miêu tả người giỏi xã giao hoặc có tiền tài thế lực, biết dùng thủ đoạn.
Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn trong giới phong nguyệt, bà dễ dàng đạp đổ tất cả Tần lâu sở quán nơi Đế Đô tạo nên một đế chế mang tên Hậu Sơn.
Nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của Tử Vân, Tân Đại ra hiệu cho hai nha hoàn bên dưới lui xuống, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
“Cô cô…”
Tử Vân buồn bã mở miệng: “Điện hạ vẫn như trước, không chạm vào con.”
Tân Đại hiểu rõ, Hậu Sơn trở nên Lạc Dương Chi Quý (*), xây dựng được danh tiếng khó ai bì kịp như ngày hôm nay, phần nhiều là do nửa năm trước Trạm Vương đến nghỉ đêm tại Tử Trúc Viện.
Đối với những chốn Câu Lan Ngõa Xá (**), chỉ cần có vài vị vương tôn công tử tới thăm lập tức trở nên nổi đình nổi đám, làm ăn phát đạt.
(*) Lạc Dương chỉ quý” đây vốn là một thành ngữ chỉ văn chương hay đẹp được mọi người đua nhau sưu tập, sao chép, săn đón.
Nguyên ủy của thành ngữ này là do trong đời Tấn, Tả Tư viết bài Tam Đô Phú rất hay, những nhà giàu có tại kinh đô Lạc Dương đua nhau cho người sao chép đến nỗi giá giấy ở Lạc Dương đắt vọt hẳn lên.
Thành ngữ này còn dùng để ẩn dụ cho những tác phẩm, địa điểm… được thế giới đánh giá cao, trong thời gian ngắn đã lưu truyền rộng rãi.
(**) Chỉ chốn ăn chơi.
Trạm Vương vui vẻ với Tử Vân, từng là điều khiến Tân Đại cực kỳ đắc ý, nào ngờ nửa năm trôi qua, Trạm Vương chỉ đơn thuần nghỉ đêm tại đây, không chỉ Tử Vân mà với bất kỳ nữ tử nào cũng xa cách.
“Cô cô, Tử Vân vô dụng.”
Nhìn dáng vẻ thất bại của Tử Vân, Tân Đại khẽ mỉm cười, an ủi: “Con ngoan.
Đừng quá để trong lòng.
Cửu điện hạ là long mạch hoàng thất, là hoàng tử tôn quý của Đại Trịnh ta, nắm được trái tim của y, nào có dễ dàng như thế.”
Ngoài miệng thì an ủi Tử Vân, nhưng trong lòng Tân Đại lại cực kỳ nghi hoặc.
Tử Vân là mỹ nhân quyến rũ, yểu điệu đến bậc nào, những vương hầu, công tử từng đến đây có mấy ai chống lại được sức hấp dẫn của nàng ta, chỉ hận không thể làm hạ thần dưới váy giai nhân.
Nửa năm qua, số lần Trạm Vương nghỉ lại Tử Trúc Viện nhiều không đếm xuể, nếu không thích tại sao lại cứ nhất định ở lại nơi này?
Hậu Sơn vừa mới ổn định những bước gốc rễ, việc quan trọng trước nhất chính là dựa vào người có thế lực lớn, địa vị cao viết bảng vàng, lập chiêu bài (*).
(*) ví với việc khoe tên tuổi với mọi người.
Bà nhìn những thỏi vàng ròng lấp lánh trên mặt bàn, Cửu điện hạ cứ nhất quyết không lên giường với Tử Vân, chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ chán ghét nàng ấy cũng nên?
Nhất định phải mau mau nghĩ biện pháp mới được.
Chẳng lẽ… Trạm Vương thực sự cũng thích Tử Vân, chỉ là ghét nàng ấy thân thể không toàn bích?
Từ chỗ Tử Vân đi ra, Tân Đại cau mày hỏi nha hoàn tuỳ tùng: “Nhóm đến Lâm Hà tìm mua ‘chim non’, lúc nào mới hồi kinh?”
Nha hoàn già dặn bên cạnh thấp giọng đáp: “Vừa mới nhận được tin, nói là đã lên đường, nửa tháng nữa sẽ hồi kinh.”
Tân Đại gật đầu, lại nói: “Trong thư đề cập gì đến mặt hàng không? Có mầm non nào ưu tú vượt bậc chứ?”
Nha hoàn nghĩ ngợi một lát, mới trả lời: “Cũng không khác biệt quá lớn với những năm trước.
Có điều trên đường trở về, họ có thu mua được một món hàng tốt từ tay một lão thái thái, cô nương này ngày trước lớn lên trong nhóm buôn ngựa, có học qua chút văn thơ, đàn sáo, có điều hơi lớn tuổi một chút.
Năm nay nàng ta đã mười sáu.
Nhưng người bán khẳng định nàng ta là gái trinh.”
Tâm tình Tân Đại thoáng giãn ra, nhẹ gật đầu.
Đế đô nằm ở phía Bắc, do vậy vương hầu, công tử Đại Trinh phần lớn đều thích những nữ tử ngọt ngào, tuỳ mỹ ở phương Nam.
Cho nên Tân Đại thường phái người tới khu vực huyện Lâm Hà, địa phận giao giữa hai vùng Nam Bắc mua người.
Tần lâu sở quán phía trước tiếp đón người mới đến, cửa sau tiễn khách đi.
Thi thoảng sẽ có ân khách chuộc thân cho kỹ nữ hoặc người nhà tới chuộc lại thân nhân, cũng có những cô nương tuổi già nhan sắc tàn phai bị đuổi đi, bởi vậy cần không ngừng mua thêm những nữ tử trẻ tuổi thay thế.
Bà cực kỳ chờ mong những mầm non ưu tú có thể đào tạo thành tài sắp tới.
——
Trong rừng cây của Hậu Sơn, Trịnh Lan đang chậm rãi bước đi, khả năng nhìn trong đêm tối của chàng rất tốt, bốn bề vắng lặng, tĩnh mịch, đem đến cho tinh thần chàng sự thư giãn hoàn toàn.
Bao quanh khu vực Lâm Viên Hậu Sơn là một rừng tùng xanh ngắt trải dài miên man, vừa qua giờ Tý, giữa mảng rừng âm trầm một đàn dơi dáo dác ùa ra, che kín vầng trăng tròn vành vạnh trên cao, có chút kinh dị.
Một kẻ mặc áo dạ hành xuất quỷ nhập thần hiện lên, quỳ gối trước quý công tử một thân áo bào trắng, kính cẩn hành lễ: “Chủ thượng.”
Đàn dơi hơi sà xuống mặt đất trong chốc lát, rồi lập tức tung cánh bay đi, chẳng thấy tăm hơi, mặt đất lần nữa đong đầy ánh trăng, những tia sáng bạch, trong vắt, thanh lãnh chiếu lên gương mặt tuấn tú của Trịnh Lan, khiến dung mạo chàng ta như khoác thêm một tấm voan mỏng, càng tăng lên mấy phần yêu mị.
“Chuyện gì?” Trịnh Lan hỏi.
Dơi quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu bẩm báo: “Tả thừa tướng đại nhân Tiền Trọng Mưu đã tới huyện Lâm Hà.
Trong vòng nửa tháng nữa sẽ hồi kinh.
Tiểu nhân tra được Tả thừa tướng đại nhân hai năm nay đã ngấm ngầm hợp tác với thái tử điện hạ, mưu đồ bí mật cuối năm nay sẽ phát động cung biến, bức Thánh Thượng thoái vị nhường ngôi.”
Nét mặt Trịnh Lan vẫn giữ nguyên vẻ hờ hững, vô cảm, tựa như đã sớm dự liệu được từ trước: “Hai người này, cuối cùng vẫn dính lấy nhau.”
Trưởng tử Trịnh Vinh vừa ra đời, Hằng Xương Đế đã lập hắn làm trữ quân, hiện tại tính ra hắn đã ngồi trên ngôi vị thái tử hơn ba mươi năm.
Làm trữ quân lâu rồi, dã tâm cũng lớn dần theo.
Thái tử ngầm kinh doanh nhiều năm, trong triều không thiếu tai mắt, vây cánh của hắn.
Mà Tiền Trọng Mưu đã gắn bó với Hàng Nam xấp xỉ mười năm, gia tộc của hắn là một trong số những thế lực có tầm ảnh hưởng nhất phía Nam, dù nói nhất hô bách ứng (*), cũng chẳng phải nói ngoa.
Hắn có thể được đề bạt là Tả tướng, đương nhiên thế lực phía sau ngay cả đế vương cũng không dám khinh thường.
(*) Một người đứng ra kêu gọi thì trăm người hưởng ứng làm theo.
Con người vốn luôn khát cầu những thứ mình không có được.
Địa vị càng cao, càng muốn bước lên vị trí cao hơn.
Nếu hai người kia thật sự liên hợp lại, phát động cung biến, chỉ sợ Hằng Xương Đế lành ít dữ nhiều.
Hiếu tâm của Trịnh Lan có hạn, nhưng cũng không thể trơ mắt đứng nhìn đại ca giết chết phụ hoàng.
Vì thế nửa năm trước đã cài không ít tai mắt trong các thế lực nơi triều đường, nhằm quan sát kỹ càng cục diện, đề phòng bản thân bị đẩy vào thế bị động.
Về phần vị Hoàng Đế cao cao tại thượng trên bảo toạ kia, Trịnh Lan quả thực chẳng có nửa điểm hứng thú.
Tả thừa tướng cấu kết với Thái tử vốn chỉ là vấn đề thời gian.
Có điều Trịnh Lan không rõ kẻ trước nay luôn làm việc ổn thoả như Dơi vì lý do gì đêm nay lại gấp gáp tìm chàng đến vậy.
“Còn có chuyện gì quan trọng không?
Nghe ra giọng điệu thiếu kiên nhẫn của chủ nhân, Dơi dừng một lát, mới thưa tiếp: “Còn một việc nữa… Gián điệp trong cung truyền tin, nói… Thánh thượng vì muốn tránh việc Tả thừa tướng kết vây cánh với Thái tử, nên định sắp xếp con gái độc nhất của hắn gả cho chủ thượng.
Ngày Tiền Trọng Mưu chính thức nhận thánh chỉ thăng chức cũng là lúc công bố chuyện này.
Bệ hạ vẫn luôn giữ kín ý định đó, chỉ tiết lộ bằng lời cho hoạn quan kề cận bên người, ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng không biết.”
Chỉ hôn?
Trịnh Lan thoáng bất ngờ, chàng mang tiếng hành vi phóng túng, lối sống buông thả, phong lưu, đại đa số tiểu thư khuê các ở kinh thành đều không tình nguyện muốn phát sinh bất kỳ quan hệ nào với chàng.
Đây chính là mục đích của chàng khi thường xuyên ghé thăm Tần lâu Sở quán.
Nước cờ này nhằm để cho mấy cô nương mong muốn trèo cao vào gia đình hoàng tộc, cách xa chàng một chút.
Hằng Xương Đế cũng nhiều lần ám chỉ với chàng về vấn đề này, cần tiết chế việc gần gũi nữ sắc.
Nếu lão hoàng đế biết chàng căn bản vào nơi Câu Lan Ngõa Xá để tu hành làm Liễu Hạ Huệ, không biết lão hoàng đế sở hữu cả tam cung lục viện nào đó còn dám mặt dày trách cứ chàng háo sắc nữa hay không?
Vào thời điểm này lại muốn chỉ hôn nữ nhi duy nhất của Tả tướng quyền nghiêng triều chính với chàng… nước cờ này của Hằng Xương Đế quả là có phần đáng để nghiền ngẫm.
“À, lão hoàng đế vì muốn giữ vững Điếu Ngư Đài của mình, mà ngay cả bản vương cũng muốn ném vào trận chiến của lão.” Trịnh Lan cảm thấy có chút hoang đường, mỉa mai hỏi: “Dáng dấp nữ nhi của Tiền Trọng Mưu thế nào? Nhìn được không?”
(*) “Điếu ngư đài” có nghĩa là “đài câu cá”; sở dĩ có cái tên này bởi vì nơi đây từng là địa điểm câu cá ưa thích của hoàng đế Kim Chương Tông.
Dơi im lặng, nét mặt ngượng nghịu, luống cuống trong chốc lát mới mở miệng: “Nữ nhi của Tiền Đại Nhân tên Tiền Thục Viện.
Cuối năm nay vừa đến tuổi cập kê (*).
Nghe nói dung mạo không tồi.
(*) 才笄 Nguyên văn là Kê 笄 là vật trang sức dùng để cài tóc, giữ búi tóc cho chặt.
“Cập kê” 及笄còn được gọi là “kí kê” 既笄.
Theo cỗ lễ, con gái ngày xưa đến 15 tuổi thì vấn tóc lên, làm lễ cài kê, dùng cây kê để cài tóc, mang ý nghĩa đã đến tuổi có thể đính hôn..
Dơi lấy từ trong vạt áo một cuốn hoạ trục (1), đưa cho Trịnh Lan.
Trịnh Lan mở ra, là chân dung của một thiếu nữ mười mấy tuổi, giữa trán điểm một đóa Hoa Điền màu đỏ tía.
“Đây là bức chân dung hoạ sư vẽ cho Tiền Thục Viện lúc còn nhỏ.
Trong kinh các vọng tộc đã từng gặp nàng ta đều nói giữa trán Tiền tiểu thư trời sinh có một vết bớt giống một đoá Hoa Điền giữa trán.
Vì thế nàng ta còn một tên khác là Hoa Điền Mỹ nhân.”
Trịnh Lan nhìn tiểu nữ tử trong bức ảnh, cảm thấy tư sắc cũng bình thường, nhưng đoá Hoa Điền giữa trán lại khá cuốn hút.
“Chỉ có điều…” Dơi còn có lời muốn nói.
“Hôm nay ngươi làm sao mà cứ ấp a ấp úng thế?” Trịnh Lan kỳ thực không quá để tâm đến dáng dấp của nữ nhi nhà Tiền Trọng Mưu, dù gì hai ngày nữa hắn cũng sẽ vào cung từ chối hôn sự này.
Thân sinh ra trong nhà đế vương, nhưng hắn không muốn vì bất kỳ ai lội xuống vũng nước đục giao tranh của những phe phái nơi triều đường hỗn tạp.
“Thuộc hạ điều tra được, nữ nhi của Tả tướng năm ngoái đã bí mật đến kinh thành, nàng ta được Thái tử bí mật giấu trong Đông Cung, chỉ sợ giữa hai người đã sớm tự ý trao thân…”
“Ồ? Chuyện này thú vị đấy.”
Trịnh Lan nhẹ nhàng gõ gõ cây quạt trong lòng bàn tay, ánh mắt đầy vẻ hào hứng: “Lão hoàng đế ngày thường còn chả nhớ nổi mặt ta, vừa nhớ đến ta đã quang minh chính đại đội cho nhi tử một cái nón xanh to.
Thật sự là đại lễ quá lớn.”
Dơi không dám cười, hắn nhìn Trịnh Lan, thấy chủ nhân có vẻ không tức giận mới dám thở nhẹ một hơi.
“Chỉ sợ bệ hạ còn chưa biết việc Tiền cô nương và Thái tử phát sinh quan hệ.
Chủ thượng, có cần Bọ Cạp hành động, giải quyết việc này?” Dơi hỏi.
Ngũ Độc Môn – là một tổ chức Trịnh Lan bí mật cơ cấu, gồm một nhóm thị vệ ai nấy bản thân đều có tuyệt kỹ riêng.
Dơi là một trong số những người đó, sở trường của hắn là điều tra, thu thập thông tin.
Trừ Dơi ra, còn có một kẻ am hiểu thuật ám sát là Bọ Cạp.
Ngoài ra hắn còn am hiểu về điều chế độc dược, thông thạo y lý, và lý thuyết về y thuật cổ.
Còn có Nhện sở trường bảo hộ, thủ vệ và Kiến giỏi về điều binh khiển tướng.
Chẳng ai hay biết, một vị Vương gia nhìn như kẻ phong lưu, phóng túng, cả ngày chỉ yêu trêu hoa ghẹo liễu, chẳng những dửng dưng trước nữ sắc, lại còn là một kẻ từng trải, thâm trầm âm độc, sâu không lường được.
Tần lâu Sở quán là nơi ngụy trang cho vỏ bọc không màng cuộc chiến tranh giành quyền lực của chàng, đặc biệt nơi nhàn nhã, bình yên như Hậu Sơn này lại càng trở thành bình phong ấn mình hoàn hảo.
“Không cần cho Bọ Cạp ra trận.
Bản Vương ngược lại muốn biết, rốt cuộc chuyện này sẽ phát triển theo hướng thế nào.”
Trong lòng Trịnh Lan dậy lên một tia hứng thú.
Đã rất nhiều năm trôi qua, đối với một kẻ năng lực trác tuyệt, thông minh hơn người như hắn, mọi thứ đều quá sức nhàm chán, nhạt nhẽo.
Thứ cảm xúc đầy phấn khởi này đã lâu chưa xuất hiện.
———-
Lúc Tiểu Viện tỉnh lại, phát hiện mình đã trở về huyện Lâm Hà, nhưng lại ở trong một khoang thuyền tăm tối, lạ lẫm.
Nàng vùng vẫy một hồi, mới phát hiện ra hai chân, hai tay bị dây thừng cột chặt, bên cạnh có có mấy tiểu cô nương đang tuổi đậu khấu niên hoa (*) cũng bị trói lại.
(*) Người Trung Quốc thường so sánh xử nữ với cây đậu khấu, từ đó “đậu khấu niên hoa” để chỉ những thiếu nữ ở độ tuổi 13-14.
Những tiểu cô nương này dung mạo không tệ, nhưng ánh mắt ai cũng ngờ nghệch, ngơ ngác, bộ dáng gầy yếu đáng thương, so ra nhìn nàng thế mà lại nở nang, khoẻ mạnh hơn nhiều.
Nhìn xuyên qua cửa sổ, quan sát khung cảnh bên ngoài, nàng đoán chừng thuyền đang đi xuôi về phương Bắc.
Thấy nàng đã tỉnh, mụ già đứng bên cạnh cau mày, ấn chén nước vào miệng nàng.
Tiểu Viện quả thực đang vô cùng khát, chẳng quan tâm nước kia có bị bỏ gì không uống ừng ừng một hơi.
Nước…
Những hình ảnh trước lúc nàng hôn mê: Cảnh tượng Kim bà bà đưa cho nàng hồ lô nước dắt bên hông vô tri vô giác hiện về.
“Mẹ ngươi đã bán ngươi đi, nhớ lại rồi à?”
Mụ già kia ngồi xổm xuống mặt mũi hung tợn, cười nhạt hỏi nàng.
“Người đó không phải mẹ ta…” Tiểu Viện lập tức hiểu vấn đề: Kim bà bà đã đánh thuốc mê nàng sau đó bán nàng cho kẻ khác.
“Ngươi yên tâm, ngươi và các nàng không giống nhau.” Mụ già nhìn đám nữ tử mặt mũi nhem nhuốc xung quanh, duỗi ngón tay vuốt cằm Tiểu Viện, cẩn thận chạm vào dung nhan xinh đẹp mỹ miều của nàng, lại vuốt ve đóa Hoa Điền đặc biệt trên trán, cười ha hả nói: “Bao nhiêu năm rồi, chưa từng gặp qua món hàng đẹp đẽ đến thế này.
Về đến kinh thành, chắc chắn ngươi sẽ trở thành tân sủng mới trong lòng bà chủ Tân.
Hậu Sơn của chúng ta cũng chẳng phải cái địa phương lũ chó mèo vớ vẩn có thể bước vào.
Khách tới toàn là các Vương tôn, công tử, ngay cả Trạm Vương điện hạ cũng là khách quen chỗ chúng ta.”
Tiểu Viện hoảng hốt, lòng không kìm được sợ hãi, nàng thấp thỏm nhìn những cô gái đáng thương xung quanh, nhanh chóng hiểu rõ tình hình.
Thế là trong sợ hãi còn không giấu nổi tức giận.
Kim bà bà đúng là kẻ máu lạnh, nhẫn tâm.
Đến cùng, nàng vẫn không thoát được vận mệnh bị bán đến nơi dơ bẩn kia.
Dường như từ nhỏ đến lớn, số phận lúc nào cũng run rủi, không ném nàng vào tay bọn buôn người thì cũng vào chốn thanh lâu.
Từng ký ức đứt quãng thuở thơ bé dần dần hiện về trong tâm tưởng.
Bà già này nói sẽ đưa nàng đến kinh thành, theo suy đoán của nàng, tạm thời trước khi đến nơi nàng sẽ an toàn không gặp phải nguy hiểm gì.
“Ma ma, ta đói, không biết trên thuyền có đồ gì ăn tạm được không?” Tiểu Viện thầm nghĩ, dù có xảy ra chuyện gì, sống sót vẫn là ưu tiên hàng đầu.
Trong ánh mắt mụ già thoáng vẻ kinh ngạc, xuôi Nam mua cô nương về cho Hậu Sơn, bà đã trải qua không biết bao lần giao dịch, nhưng đây là lần đầu tiên gặp một nữ tử sau khi tỉnh lại không những không khóc lóc, đòi tìm chết mà việc đầu tiên lại là yêu cầu được ăn.
Cẩn thận đánh giá lại cô nương trước mặt.
Nữ tử 16 tuổi, thướt tha, yêu kiều, diễm lệ tuyệt sắc, lại lý trí tỉnh táo đến bậc này.
Sau dù có nổi tiếng một phương cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Thậm chí tương lai một tấc bay lên thành phượng hoàng, được quan to hiển quý nạp làm ái thiếp cũng không lạ.
Trong lòng vừa thầm tính toán liệu nữ tử này muốn leo cao đến đâu, mụ vừa kéo nàng ra khỏi lồng sắt, mặc dù chân tay vẫn bị trói chặt, nhưng mụ già đưa Tiểu Viện tới một buồng nhỏ sạch sẽ ít người, tự mình bưng cơm nóng và đồ ăn ngon, chậm rãi đút cho nàng.
“Ta họ Tôn, các cô nương đều gọi ta là Tôn ma ma.”
Tiểu Viện gật đầu, cúi người nói cảm tạ.
Đi đường khá nhàm chán, thi thoảng Tiểu Viện lại ngồi trò chuyện với Tôn ma ma, qua vài lời thăm hỏi khách sáo, khéo léo, nàng đại để biết cái gọi là Hậu Sơn mà vị ma ma này luôn tự hào, là nơi nào.
Ở trên thuyền, rất khó lòng đào thoát.
Tiểu Viện tính toán đợi tới kinh thành sẽ tìm cơ hội trốn đi.
—— Hoạ Trục
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -.