Đọc truyện Vén Bào – Chương 39
Edit: Juri
Beta: Haf
Thường Cửu nghe vậy không khỏi hừ lạnh, nắn mũi cậu: “Tôi chỉ ước gì em ích kỷ thôi, lại nói, thiếu em tôi làm sao sống được?
Lời này chợt thức tỉnh người đang mê man trên giường, Lan Tiểu Xuyên bỗng nhiên ngẩng đầu lên: “Cửu ca… Cửu ca không vui là bởi vì…”
“Bởi vì em không ở bên cạnh tôi.” Thường Cửu ôm Lan Tiểu Xuyên vào lòng, ôn nhu xoa bụng cậu, “Hiểu chưa?”
“Thì ra là như vậy.” Lan Tiểu Xuyên bỗng nhiên hiểu ra, sửng sốt một lát, sau đó lại yên lặng rơi vài giọt nước mắt.
Thường Cửu không mở lời an ủi cậu, chỉ thay cậu lau khô nước mắt.
“Cửu ca.” Lan Tiểu Xuyên thất thần một hồi, sau đó tiến tới gần hôn chóp mũi Alpha, “Anh không giận em?”
“Giận.” Thường Cửu đặt cậu lên giường bệnh, nhíu mày xoa vòng eo nhô lên của cậu.
“Cửu ca đừng tức giận có được không?” Lan Tiểu Xuyên dùng ngón tay chọc chọc cánh tay Alpha, vắt hết óc cũng không biết nên làm gì để chuộc lỗi, cuối cùng vén chăn lên do dự nói, “Em cho anh sờ.”
“Không sờ.” Thường Cửu hậm hực nắn quai hàm cậu, “Đang mang thai, tôi làm sao dám bắt nạt em.”
Lan Tiểu Xuyên thất vọng rũ mi mắt, sau đó lại sột soạt bò vào trong chăn nắm chân Thường Cửu: “Cửu ca, để em giúp anh.”
“Không cần.” Mặt Thường Cửu tối sầm lại, lôi cậu từ trong chăn ra ngoài, không biết từ đâu lấy ra một cuộn băng gạc, quấn tay Lan Tiểu Xuyên vào cạnh giường bệnh, nói thầm, “Em chạy nhiều quá khiến tôi sợ luôn rồi, làm thế này để yên tâm hơn thôi.”
“Cửu… Cửu ca?” Lan Tiểu Xuyên xấu hổ gọi.
“Để xem em chạy thế nào, ” Thường Cửu buộc chặt tay Lan Tiểu Xuyên, hừ nhẹ, “Muốn trốn tôi? Nếu không phải em đang mang thai con của chúng ta, tôi khẳng định sẽ chơi em tới mức mấy ngày sau cũng không thể xuống giường được.”
“Cửu ca em không chạy nữa đâu.” Lan Tiểu Xuyên xấu hổ đến nỗi vành tai đều đỏ chót, “Anh trói em, nhỡ bác sĩ thấy thì làm sao bây giờ?”
Thường Cửu ngồi bên giường hôn lỗ tai Lan Tiểu Xuyên: “Bác sĩ thấy thì thấy thôi, dù bị nhiều người hơn nữa thấy tôi cũng không sợ.”
“Cửu ca!” Lan Tiểu Xuyên tức giận đạp chân.
Thường Cửu không hề bị lay động, cúi đầu cụng trán với Omega: “Trước kia tôi quá nuông chiều em, không nỡ dùng tin tức tố dọa em, hiện tại tôi muốn tàn nhẫn với em hơn một chút, khiến em sợ tôi, không bao giờ dám chạy nữa.”
Lan Tiểu Xuyên tội nghiệp chớp mắt một cái: “Cửu ca anh làm em sợ.”
Đầu tim Thường Cửu khẽ run một cái, muốn mở miệng trách móc cậu nhưng lại không nỡ, cuối cùng chán nản vùi mặt vào hõm cổ Lan Tiểu Xuyên: “Không cho chạy nữa, nghe không?”
“Không chạy…” Lan Tiểu Xuyên bé ngoan gật đầu, “Cả đời đều dựa bên người Cửu ca.”
Thần sắc Thường Cửu nhẹ đi vài phần, nhưng mấy ngày kế tiếp vẫn như cũ trói Lan Tiểu Xuyên lại, bất luận Omega có nháo đến mức nào cũng không mở trói, Lan Tiểu Xuyên đi vệ sinh cũng phải đi theo, đỡ thằng nhỏ phấn nộn của cậu giúp cậu đi ngoài.
“Cửu ca, anh tại sao lại như vậy?” Lan Tiểu Xuyên mắc cỡ không tè ra được, hai chân không ngừng run lên.
“Sợ em chạy.” Thường Cửu xoa nắn chim nhỏ của cậu hừ nhẹ, “Tiểu Xuyên, là em bức tôi thành như thế này.”
Lan Tiểu Xuyên vừa thẹn vừa gấp, tiểu xong cả người đều mềm nhũn, sụt sịt vùi người vào lồng ngực Alpha tỏ vẻ cáu kỉnh. Lan Tiểu Xuyên như thế nào Thường Cửu cũng thích, chọc cậu khóc lên cũng thấy vui vẻ, chờ bác sĩ thay thuốc xong sau đó tính toán muốn mang người về nhà chờ sinh, không ngờ rằng Lan Tiểu Xuyên lại không muốn.
“Anh trói em.” Omega oán giận chỉ cánh tay bị trói của chính mình, “Nếu còn trói nữa, em sẽ không về đâu.”
Thường Cửu biết lúc Lan Tiểu Xuyên mang thai tính tình sẽ thất thường, liền thương tiếc xoa hai tay cậu: “Tiểu Xuyên, trở về tôi không trói em nữa.”
“Thật sao?” Lan Tiểu Xuyên nghi ngờ giật giật ngón tay.
“Thật.” Thường Cửu thề non hẹn biển gật đầu, song sau khi hai người về nhà, chuyện thứ nhất hắn làm đó chính là khóa cửa phòng ngủ.
Lan Tiểu Xuyên ngồi ở trên giường, trong lòng cảm thấy vừa oan ức vừa ngọt ngào, đầu ngón tay cào cào đệm chăn nửa ngày không nói gì, còn Thường Cửu thì vui vẻ sát lại hôn gáy cậu: “Tôi muốn cắn.”
“Cửu… Cửu ca?” Lan Tiểu Xuyên đau đến cả người phát run, xụi lơ trong lồng ngực Thường Cửu khó hiểu thở dốc.
“Tôi phải khiến em muốn chạy cũng chạy không được.” Thường Cửu liếm đi dòng máu trên tuyến thể cậu, sau đó lại ôn nhu xoa vòng eo phình lên của Omega, “Có khó chịu không?”
Lan Tiểu Xuyên nhẹ nhàng lắc đầu, bưng bụng dưới bò đến bên giường uống nước. Thường Cửu nhìn cậu nâng cốc thủy tinh ừng ực uống, khóe miệng không tự chủ được giương lên, sau đó giang hai cánh tay ôm lấy Lan Tiểu Xuyên đang bò trở về giường: “Chuyện em chạy khỏi tôi tôi còn chưa tính sổ đâu, chờ thân thể em khỏe lại tôi sẽ dạy dỗ em sau.”
Lan Tiểu Xuyên run sợ “A” một tiếng, nắm ngón tay Alpha hoảng loạn kêu: “Cửu ca, em biết sai rồi.”
“Em sai chỗ nào?” Thường Cửu hừ nhẹ nắm vòng eo đang lộn xộn của cậu.
“Em… Em không nên chạy.” Lan Tiểu Xuyên nhỏ hơi nhỏ giọng nhận sai.
“Còn gì nữa không?” Thường Cửu vẫn chưa chịu buông tha cậu.
Lan Tiểu Xuyên gấp đến độ viền mắt đều đỏ lên, cuối cùng run lập cập nói: “Không còn…”
Thường Cửu cúi xuống bên tai cậu, bất mãn nói: “Em không nên nghi ngờ tình cảm mà tôi dành cho em.”
Lan Tiểu Xuyên nghe vậy không khỏi ngượng ngùng, nhẹ nhàng “dạ” một tiếng, sau đó lại chui vào lồng ngực Thường Cửu, loạn một hồi lâu mới yên tĩnh lại, nắm ngón tay Thường Cửu chậm rãi mở miệng: “Cửu ca, kỳ thực em bây giờ vẫn không muốn thấy báo chí nói những lời nói kia, nhưng em không sợ nữa rồi.” Lan Tiểu Xuyên cười híp mắt ngẩng đầu, “Em muốn để báo đăng toàn là hình của em và anh, anh có sợ em làm vậy không?”
“Em làm thế nào cũng được.” Thường Cửu ôn nhu cười, “Tôi thì tất nhiên sợ em rồi, sợ em lại chạy.”
Lan Tiểu Xuyên thẹn thùng cúi thấp đầu, nhìn mũi chân mình vòng vo vẽ vài đường trên giường, bỗng nhiên bưng bụng dưới rên rỉ: “Cửu ca, em khó chịu.”
Thường Cửu sợ hết hồn, ôm cậu muốn chạy tới bệnh viện.
Lan Tiểu Xuyên nắm cổ áo Alpha xấu hổ đứng dậy: “Là đứa nhỏ… đứa nhỏ!”
“Đứa nhỏ làm sao vậy?” Thường Cửu vẫn chạy không ngừng nghỉ.
“Đứa nhỏ nhúc nhích một chút.” Omega nắm tay Thường Cửu đè lên eo mình, “Không cần đi bệnh viện.”
Thường Cửu cẩn thận sờ một lát, sau đó lại cười khúc khích ngồi trên ghế sa lon chơi cùng Lan Tiểu Xuyên, xoa bóp bắp đùi của cậu rồi lại sờ sờ eo.
Lan Tiểu Xuyên cùng Thường Cửu náo loạn chốc lát, sau đó liền ngồi khóa bên hông Alpha, để Thường Cửu sờ hai núm vú hơi căng lên của mình: “Cửu ca, sau này em có thể có sữa không?”
Thường Cửu nghe lời này không tự chủ được liếm liếm khóe miệng, tay còn chưa kịp sờ tới, Thường Hành đã nhảy nhảy nhót nhót chạy vọt vào: “Cửu ca, thiệp cưới của em anh nhận được chưa?”
Lan Tiểu Xuyên lập tức sợ hãi, ôm lấy cổ Thường Cửu run lẩy bẩy.
“Mấy tuổi đầu rồi, sao vẫn bộp chộp như thế này hả?” Thường Cửu ôm Lan Tiểu Xuyên vào lòng, hôn một hồi lâu mới thả ra.