Vén Bào

Chương 11


Đọc truyện Vén Bào – Chương 11

Edit: Juri

Beta: Haf

Thường Cửu chờ mãi không thấy Lan Tiểu Xuyên mở miệng, rốt cục không nhịn được đem lồng mở ra: “Sinh nhật vui vẻ.”

Lan Tiểu Xuyên giật mình kinh sợ, che miệng “A” một tiếng.

“Tôi biết em chưa bao giờ tổ chức sinh nhật”. Thường Cửu ôm eo Lan Tiểu Xuyên, ôn nhu liếm khóe miệng của cậu, “Cho nên liền đi hỏi người mẹ* lúc trước đã bán em cho tôi, vừa vặn lại là ngày hôm nay.”

(*Mẹ là danh xưng gọi mấy bà chủ đứng đầu diễn lâu, chịu trách nhiệm thu mua, xếp khách và bán các ca kỹ, kỹ nữ)

Lan Tiểu Xuyên nhìn chằm chằm bánh ngọt đang tỏa ra mùi bơ ngào ngạt trên bàn, hơi hờn dỗi mà oán giận: “Mẹ nói anh cũng tin, bà ấy chỉ đang đùa anh thôi!”

“Không phải ngày hôm nay?” Vẻ mặt Thường Cửu nhìn cũng không có vẻ thất vọng cho lắm, “Vậy coi như tôi đền bù sinh nhật năm ngoái cho em.”

Lan Tiểu Xuyên khóe mắt đỏ lên, rưng rưng giận trách: “Làm gì có cái loại đền bù vô lý như Cửu ca.”

“Sao lại không có?” Thường Cửu lấy chóp mũi cọ đuôi mắt đầy nước mắt của cậu.

Lan Tiểu Xuyên trong lòng biết thừa Thường Cửu chỉ đang dỗ ngọt mình, trong lòng chua xót tựa như có thứ gì cào nhẹ trong tim. Cậu nắm lấy tay Thường Cửu, nhào vào lòng hắn cùng hắn điên cuồng hôn môi, quần lót của cậu đã sớm bị cởi ra lúc ở diễn lâu, hiện tại cái mông tròn tròn trơn bóng kề sát đũng quần Thường Cửu, cách hai tầng vải vóc cơ thể hai người đều động tình đến hô hấp dồn dập.


“Không cầu nguyện sao?” Thường Cửu ngậm lấy hầu kết Lan Tiểu Xuyên mút vào.

“Cửu… Cửu ca…” Lan Tiểu Xuyên chân buông thõng không ngừng đung đưa lướt qua bãi cỏ xanh mềm, nhẹ giọng, “Anh biết… Trong lòng em có ước nguyện gì sao?”

Thường Cửu nghe vậy chợt ngẩng đầu hôn môi cậu: “Đừng nói, nói rồi sẽ không còn linh nghiệm.”

Có thể Lan Tiểu Xuyên cố chấp đẩy Thường Cửu ra, mở khuy áo trên cùng ra, thở dốc: “Không sao, ngược lại ước nguyện của em cũng sẽ không thành sự thật, nói cho Cửu ca nghe một chút cũng tốt.” Cậu nghiêng đầu nhìn chằm chằm bánh ngọt, khẽ nhếch miệng, “Em a… Muốn kiếp sau làm một con mèo lười, nằm nhoài trên đầu gối Cửu ca phơi bụng tắm nắng.” (Ôi con tôi ;-;)

Thường Cửu vừa nghe lời này trong lòng bất chợt căng thẳng, tim phảng phất như bị kim châm tàn nhẫn mà chọc thủng, đau đến độ thở không ra hơi.

“Lan Tiểu Xuyên, em đang nói nhăng nói cuội gì đó?” Thường Cửu nhấc tay sờ soạng hai má tràn đầy nước mắt của cậu.

“Cửu ca, anh coi như em nói mê sảng đi…” Lan Tiểu Xuyên rưng rưng chớp mắt một cái, “Em chính là cảm thấy được làm con mèo rất tốt, đứng bên cạnh Cửu ca sẽ không bị người khác cười nhạo.”

“… Em còn có thể quang minh chính đại chui vào lồng ngực Cửu ca làm tổ, cũng không ai có thể cười nói chỉ trỏ hai ta.” Lan Tiểu Xuyên càng nói mắt càng trở nên long lanh, từng giọt nước mắt đua nhau rơi xuống khiến lòng Thường Cửu chua xót không thôi, “Cửu ca, em nếu trở thành con mèo thì tốt rồi, có thể cùng với Cửu ca sống cả đời.”

Thường Cửu rốt cuộc nghe không vào lời Lan Tiểu Xuyên nói, nắm lấy tay cậu đem người ấn vào trong ngực mà dùng sức ôm, cuối cùng chỉ mở miệng nói ra được một câu: “Tôi không màng kiếp sau, chỉ cần kiếp này em tình nguyện theo tôi.”

Lan Tiểu Xuyên cười đến cong khóe mắt, lấy cái má còn dính đầy nước của bản thân đi cọ cọ cằm Thường Cửu.

Thường Cửu cùng cậu hôn môi, hôn xong không nhịn được thở dài: “Tiểu Xuyên, nguyện vọng này của em tôi nghe thật đau lòng, đổi cái khác đi.”


Lan Tiểu Xuyên hắng giọng cười: “Nguyện vọng làm sao lại đổi được a?” Nói xong lại nhíu mày trầm tư, cuối cùng sáng mắt lên, “Em muốn sinh ra trong một gia đình bình thường nào đó, trên đường đi học sẽ gặp phải Cửu ca…”

Thường Cửu càng nghe lại càng đau lòng, lấy trán mình cụng vào trán Lan Tiểu Xuyên, hỏi: “Vì sao lại phải gặp trên đường đang đi học?”

“Gặp rồi có thể trốn học.” Lan Tiểu Xuyên cười đến rung người, “Bởi vì Cửu ca không nỡ thả em đi.”

Thường Cửu để mặc cậu chui rúc trong lồng ngực mình cười, giữa hai lông mày tràn đầy thương tiếc cùng bất đắc dĩ. Chiếc ô trên đầu bọn họ dù che được nắng nhưng lại chẳng thể che được gió, một làn gió nhẹ thổi qua, đọng lại trên gò má Lan Tiểu Xuyên tạo thành một chuỗi ảo ảnh rung động.

“Cửu ca, nói thật…” Lan Tiểu Xuyên liếm liếm vành tai Thường Cửu, “Chỉ cần thân phận của em so với bây giờ tốt hơn một chút, thì khi đứng cạnh Cửu ca mới không bị người khác chê cười.”

“Nếu như em là học sinh? Hoặc là thiếu gia được nuông chiều từ bé?” Thường Cửu lại đem cậu kéo ra, “Lan Tiểu Xuyên, thứ tôi yêu thích chính là bản thân em, không phải…”

“Cửu ca em biết.” Lan Tiểu Xuyên cố chấp giơ tay che miệng ngăn Thường Cửu nói, “Chính là bởi vì em biết nên em mới không dám… Cửu ca, người như em sẽ liên lụy tới anh.”

Thường Cửu ngồi ở trên ghế nằm thay Lan Tiểu Xuyên lau nước mắt, buồn bực nói: “Em làm sao có thể liên lụy tôi? Những thứ viết trên báo chí thì cứ mặc kệ đi, em và tôi cứ sống như thường ngày là được.”

Lan Tiểu Xuyên bướng bỉnh cắn môi phản bác: “Không được, thân phận của Cửu ca phải luôn sạch sẽ, mà em lại là điểm ô uế của Cửu ca…”

“Lan Tiểu Xuyên.” Thường Cửu bỗng nhiên trầm giọng trách, “Em đừng nói nữa.”


Lan Tiểu Xuyên sợ đến cả người cứng đờ, Thường Cửu bất chợt thả ra tin tức tố Alpha khiến Omega nhỏ bé như cậu có ảo tưởng muốn phục tùng, suy nghĩ đó trực tiếp đem cậu dọa khóc: “Cửu… Cửu ca… Anh làm em sợ…”

Thường Cửu nhất thời không còn nóng giận nữa, ôm cậu nằm trên ghế mà vươn mình, thay cậu che khuất ánh mặt trời chói mắt: “Tôi chính là không muốn em để tâm vào mấy chuyện linh tinh vụn vặt em vừa nói.”

Lan Tiểu Xuyên không ngờ lại bị Thường Cửu nghiêm khắc quở trách như vậy, sợ đến nỗi không dám ôm Thường Cửu nữa, khóc sướt mướt bảo hắn lái xe đưa mình về, chỉ là tới lúc tỉnh táo lại rồi, lại nằm ngơ ngác để Alpha đè lên người mình. Thủ hạ của Thường Cửu, những người có suy nghĩ muốn diệt trừ Thường Cửu, cả cái Thượng Hải này đều muốn thay thế vị trí của gia tộc Thường Cửu. Bọn họ đều chờ Thường Cửu lộ ra kẽ hở, mà Lan Tiểu Xuyên biết nếu như mình tiếp tục ở bên người Alpha, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày liên lụy tới hắn.

Thời điểm Thường Cửu lái xe về nhà trọ của Lan Tiểu Xuyên thì âm thầm hối hận, hắn đơn giản chỉ muốn khiến Lan Tiểu Xuyên vui vẻ, cuối cùng tạo nên cục diện chia tay không mấy vui vẻ thế này. Cũng may Omega của hắn tuy rằng tâm tình không tốt, nhưng vẫn chịu hôn hắn, chỉ là không hề tình nguyện như trước mà thôi.

“Cửu ca, áo khoác của anh…” Lan Tiểu Xuyên cúi đầu không nhìn mặt Thường Cửu, xòe mở bàn tay ra.

Thường Cửu cởi áo bao lấy thân thể tinh tế của Lan Tiểu Xuyên, cánh tay vòng qua bên hông cậu ôm lấy, không chịu buông tay: “Tôi sợ buổi tối em sẽ khó chịu.”

“Chịu đựng chút là được.” Lan Tiểu Xuyên trầm giọng hờn dỗi mà nói thầm, đầu ngón tay nhẹ nhàng đâm vào lòng bàn tay, “Cửu ca anh nhanh đi đi, anh chắc còn rất nhiều công chuyện chưa xử lý, sao có thể đi theo bồi em cả ngày được?”

Thường Cửu nghe vậy, liền cắn vành tai Lan Tiểu Xuyên cười khẽ: “Còn dám nói không thể đi cùng với tôi? Chưa thành kết mà đã quản lí công việc của tôi rồi, đợi đến lúc đánh dấu hoàn toàn xong, chẳng phải tôi cái gì cũng sẽ đều nghe lời em?”

Lan Tiểu Xuyên nghe lời này, tâm lý dù vẫn còn khó chịu cũng không kiềm được câu lên khóe miệng, đến cùng vẫn không nỡ rời xa Thường Cửu, quay người ôm cổ Alpha hôn môi, sau đó khó bỏ khó phân* mà dần dần tách khỏi khoang miệng Thường Cửu, khoác áo hắn xuống xe.

(* 难舍难分 /nán shě nán fēn/: không muốn tách rời, khó có thể xa nhau)

Thời điểm Lan Tiểu Xuyên mở cửa liền ngửi thấy được một mùi cà phê nồng đậm, bà chủ nhà đứng ở trong phòng bếp đưa lưng về phía cậu, dùng một cái thìa nhỏ đổ hạt cà phê vào máy pha rồi khuấy đều. Lan Tiểu Xuyên cởi giày nhẹ nhẹ nhàng nhàng* đi lên cầu thang, dù có cẩn thận thế nào, vẫn lỡ chân phát ra tiếng vang nhỏ.

(* 蹑手蹑脚 /niè shǒu niè jiǎo/ (niếp thủ niếp cơ) : bước đi khúm núm, nhỏ nhẹ, nhẹ chân nhẹ tay)

“Ấy, về thật sớm nha?” Bà chủ nhà lấy thìa nhỏ gõ cái chén khiến nó leng keng kêu lên, “Thường Cửu sao lại không giữ mày lại qua đêm?”


Lan Tiểu Xuyên không thèm để ý mấy lời cười nhạo đó, chỉ vùi đầu đi lên lầu, thời điểm bước vào phòng liền theo bản năng ôm chặt lấy tấm áo khoác, tiện đà bi thương mà dùng cái trán đè lên trên cửa, nghiêng tai nghe âm thanh Thường Cửu lái xe rời đi.

Cảm giác cô độc khi bị Alpha vứt bỏ cứ như từng đám mây đen trên trời đang kéo tới vây lấy cậu. Lan Tiểu Xuyên không tiếng động mà rơi lệ, giơ tay kéo sườn xám trên người, ôm áo khoác Thường Cửu vội vàng hít lấy: “Cửu ca… Cửu ca anh đừng đi có được hay không…”

Trong phòng ngủ tối tăm chỉ treo duy nhất một bóng đèn trong tủ quần áo, tia sáng màu vàng chói mắt chiếu hắt xuống nền đất, Lan Tiểu Xuyên loạng chà loạng choạng đứng lên, ôm áo khoác của Thường Cửu đi đến bên tủ quần áo, dựa vào cánh tủ nhẹ thở, lại lấy ra từng bộ từng bộ sườn xám, điên cuồng lầm bầm: “Cửu ca… Cửu ca anh thích bộ nào? Em mặc cho anh xem…”

Bên trong gian phòng trống rỗng không có ai đáp lại Lan Tiểu Xuyên, tay cậu sờ đến mấy bộ hôm trước bị Thường Cửu xé hỏng bỗng nhiên dừng lại, ngây ngốc đứng ở trước tủ quần áo rơi lệ, sau đó mau mảy đi tìm thuốc ức chế, kết quả tay run một cái đem toàn bộ hộp trang sức rơi đầy trên mặt đất, mấy lọ thuốc ức chế để trong đó đều vỡ nát ra, chỉ còn lại một lọ lành lặn cuối cùng nằm trơ trọi ở mặt đất.

“Cửu ca… Đừng giận em…” Lan Tiểu Xuyên ngồi xổm xuống nhặt thuốc ức chế lên, đầu ngón tay bị mảnh pha lê vụn đâm thủng nhưng cậu lại không quan tâm chút nào, trong mắt tuôn ra dòng nước rơi đầy trên mu bàn tay, như đóa hoa lê suy tàn, “Em… Em thật sự… Thật sự không thể…” Cậu đột nhiên đem thuốc ức chế đặt ở bên môi, nhưng lại chậm chạp không có cách nào nuốt vào.

Khí tức của Thường Cửu, tin tức tố của Thường Cửu, những cái ôm ấm áp của Thường Cửu… Lan Tiểu Xuyên siết chặt áo khoác Thường Cửu khóc lóc ngồi xổm trên mặt đất, tuyến thể trên gáy cậu ẩn ẩn đau, bất kể là thân thể hay là tâm lý, Lan Tiểu Xuyên đều đang điên cuồng khát cầu Thường Cửu. Loại cường liệt tình cảm này chỉ dựa vào một bộ quần áo thì làm sao có thể đè nén? Cậu tập tễnh đi tới bên giường, siết thuốc ức chế do dự không quyết định.

Lan Tiểu Xuyên nhớ tới rất nhiều đêm ở cùng Alpha, Thường Cửu nhẫn nhịn rất cực khổ, lúc dùng tay giúp cậu cũng sẽ không quá thô bạo, ngón tay cắm vào đều chờ cho cậu thích ứng rồi mới dám động. Thường Cửu là Alpha ôn nhu nhất mà Lan Tiểu Xuyên từng gặp, cũng là Alpha mà cậu yêu nhất.

Lan Tiểu Xuyên chậm rãi ngã ở trên giường, dùng áo khoác của Thường Cửu miễn cưỡng che lại thân thể của chính mình, sau đó cuộn mình đem thuốc ức chế nắm chặt trong lòng bàn tay. Ngoài cửa sổ tựa hồ như truyền đến vài tiếng mèo đêm kêu khóc, Lan Tiểu Xuyên mơ mơ màng màng bỗng nhớ tới chính mình quên chưa đóng cửa sổ, mà giờ khắc này hết thảy đều không còn quan trọng nữa, cậu giơ lọ thuốc ức chế lên, xuyên thấu qua chất lỏng trong suốt mờ ảo đọng trên mắt, si ngốc nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, chợt nhìn thấy khuôn mặt mơ hồ của Thường Cửu.

“Cửu ca…” Lan Tiểu Xuyên ngu ngơ mà mở miệng, “Em… Em thực sự rất nhớ* anh…”

(* khúc này tác giả xài 想, vừa có nghĩa nhớ vừa có nghĩa muốn, nên mình chú thích ở đây bạn nào muốn hiểu kiểu nào thì hiểu nha)

Thường Cửu phảng phất cách dòng nước mắt bước tới gần cậu, thân thể Alpha bị che phủ bởi ánh trăng cho nên Lan Tiểu Xuyên chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh Thường Cửu không ngừng bị phóng đại, sau đó đột nhiên thức tỉnh trong cái ôm cuồng nhiệt nóng bỏng.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.