Về Việc Tại Sao Lăng Gia Tuyệt Tự

Chương 82: Chân tướng ba năm trước


Đọc truyện Về Việc Tại Sao Lăng Gia Tuyệt Tự – Chương 82: Chân tướng ba năm trước

Ăn định tâm hoàn xong tâm trạng Lăng Huyền Sương tốt tới muốn bay lên trời, vừa về vừa hát.

“Đại ca.”

Lúc ngang qua lầu trúc Lăng Huyền Thư ở, thì Lăng Huyền Sương nghe thấy một tiếng gọi này, hắn ngẩng đầu lên nhìn, thấy Lăng Huyền Thư đang vẫy tay với hắn.

Lăng Huyền Thư nói: “Đại ca, huynh lên đây một tí, đệ có chuyện muốn mời huynh giúp.”

“Đi đi, ” Thiệu Dục Tân tìm chỗ ngồi xuống, “Ta chờ ngươi ở chỗ này.”

Lăng Huyền Sương kéo hắn, “Cùng đi chứ.”

Lăng Huyền Thư ở bên trên nói: “Đệ chỉ nói mấy câu, sẽ không để cho các huynh tách ra lâu đâu.”

Lăng Huyền Sương lúc này mới đồng ý, chậm rãi bước lên lầu, “Đệ muốn rất lâu cũng phải do huynh đồng ý mới được a!”

Quả nhiên, không lâu sau hắn lại bước xuống.

“Nhanh vậy?” Thiệu Dục Tân nghênh đón.

Lăng Huyền Sương cười đến đắc ý, “Đệ đệ ta rốt cục đã nhận thấy ta là ca ca có thể phát huy được tác dụng, ta cảm thấy vui mừng sâu sắc.”

Lăng Huyền Thư dựa vào lan can trên lầu trúc, “Đại ca, hạnh phúc nửa cuối cuộc đời của đệ, dựa cả vào huynh đó.”

Lăng Huyền Sương đối chắp tay với hắn, làm mặt nghiêm túc, “Vị huynh đài này ngươi yên tâm, tại hạ sẽ dùng hết toàn lực, không phụ nhờ vả, huynh đài cứ chờ tin tức tốt của ta đi!”

Lăng Huyền Thư: “…” Hình như… Nhờ vả không đúng người…


Thiệu Dục Tân nhìn thấy buồn cười, “Nó có chuyện gì mà tìm tới ngươi, đây không phải xem như tuột bỏ ý định rồi sao?”

“…” Lăng Huyền Sương lườm hắn một cái, lôi kéo hắn đi, “Đi, theo ta tìm em dâu Thanh Tiêu đi!”

Yến Thanh Tiêu đang cầm một tiêu Phi Vũ đâm a đâm a đâm vào một nhánh trúc vô tội.

Thiệu Dục Tân buông Lăng Huyền Sương ra, “Một mình ngươi đi đi, chuyện thế này người biết càng ít càng tốt, miễn cho Yến lâu chủ da mặt mỏng, lại không nghe ngươi khuyên.”

Lăng Huyền Sương chỉ vào ghế trúc bên cạnh, “Vậy ngươi ngồi ở chỗ này chờ ta, không cho đi đâu.”

“Được.”

Lăng Huyền Sương hài lòng nhón chân lên sờ sờ đầu hắn, “Ngoan.”

Thiệu Dục Tân: “…”

“Ai…” Yến Thanh Tiêu đã đếm không nổi mình đã thở dài bao nhiêu lần từ lúc rời khỏi phòng Lăng Huyền Thư tối qua.

“Trước đây rõ ràng hận hắn đến vậy, hận không thể cho hắn chết quách cho xong, nhưng giờ là sao chứ? Nhìn hắn bị thương sẽ đau lòng, mà thấy hắn vui vẻ thoải mái, thì càng ngày càng không nỡ với hắn, ta đang bị gì đây?” Lăng Huyền Sương vừa nói vừa chậm rãi đi tới, “Em dâu Thanh Tiêu, có phải trong lòng ngươi vẫn đang suy nghĩ mấy chuyên này không?”

Yến Thanh Tiêu hận không thể dùng tiêu Phi Vũ đâm hai lần vào người hắn, “Thiên tài mới suy nghĩ những chuyện đó!”

Lăng Huyền Sương nắm bả vai y, cùng y tìm chỗ đất trống ngồi xuống, nói: “Đều không phải người ngoài, ngươi đang suy nghĩ cái gì nói cho ta nghe thử, biết đâu ta có thể giúp được ngươi.”

“Ngươi giúp ta?” Yến Thanh Tiêu không tin, “Ngươi muốn giúp đệ đệ ngươi mới đúng chứ?”


Lăng Huyền Sương nói: “Nếu ngươi không phiền não mấy chuyện liên quan tới nó, vậy ta muốn giúp nó cũng không giúp được.”

Yến Thanh Tiêu trầm mặc.

Lăng Huyền Sương đụng nhẹ vai y, “Chuyện năm đó rốt cuộc là thế nào hả?”

“Không phải hắn nói hết cho các ngươi rồi sao?” Bây giờ nhắc tới chuyện này, Yến Thanh Tiêu đã không còn ‘không nói hai lời’ đã nổi giận, xem ra bản thân y đã không đem chuyện đó thành một chuyện vô cùng nhục nhã trong đời.

Lăng Huyền Sương nỗ lực không để y nhìn thấu nội tâm hắn đang nhảy nhót, nói: “Nó uống nhiều rồi bị chúng ta dụ nói ra, đương nhiên sẽ không đầy đủ, ngươi nói cho ta đi.”

Yến Thanh Tiêu đột nhiên cảm thấy lúc này bản thân nên cần một đối tượng để nói hết những gì đang suy nghĩ cùng giải thích rõ suy nghĩ của mình, xụ vai xuống, thở dài mới nói: “Ba năm trước ta ở trong một tửu lâu nhỏ ngẫu nhiên kết bạn Thái Cẩm, cùng hắn hàn huyên vài câu, rồi hắn nói muốn mời ta uống rượu. Lúc đầu hắn nói hắn là hán tử làm người hào khí hào phóng lại thích kết giao bạn bè, rất hợp với tính cách của ta, nên cùng hắn thoải mái uống vài chén. Sau đó hắn còn nói hắn muốn cùng ta chạy thương một chuyến, nói là phong cảnh dọc đường rất được, hỏi ta có muốn đi cùng hay không. Ta dù sao cũng rảnh rỗi, nên mới đồng ý, theo hắn du ngoạn hơn một tháng, sau đó đi tới Cẩm Tú viên.”

“Sau đó Huyền Thư cũng tới?” Lăng Huyền Sương hỏi.

Yến Thanh Tiêu ừ một tiếng, “Ta cùng Huyền Thư trước đó đã gặp qua nhau, giao tình cũng không sâu bao nhiêu, có điều ta biết rõ thủ đoạn kinh thương của Huyền Thư, nghe Thái Cẩm nói, hắn có chút buôn bán muốn leo lên chiếc thuyền lớn Ngự Kiếm sơn trang này, mới mời Huyền Thư tới. Đêm đó hắn gọi người chuẩn bị tiệc rượu, muốn ba người chúng ta ngồi cùng một chỗ uống thật thoải mái, nhưng ta nhận được tin tức khẩn cấp từ Phó Nam, nói là Phi Vũ lâu ở Thắng Châu nổi lên xung đột không nhỏ cùng phái khác, kêu ta gấp rút chạy tới.”

“Vậy ngươi có đi không?”

“Đương nhiên là đi, cái đó nói sau.” Yến Thanh Tiêu nói, “Ta chào từ biệt với Thái Cẩm, hắn nhiều lần cản trở, lúc sau thấy ta nổi giận, mới thả miệng. Hắn nói hai ta mới quen đã thân, tách ra thật là đáng tiếc, không uống rượu được, thì uống chén trà cũng được, rồi gọi người đưa trà đến thư phòng của hắn. Ta không hề nghi ngờ hắn, chỉ muốn uống trà rồi nhanh chóng rời khỏi, lại không ngờ…” Nói tới chỗ này, Yến Thanh Tiêu không khỏi xiết chặt nắm tay.

Lăng Huyền Sương nói: “Lúc ngươi chào từ biệt Huyền Thư không ở đó sao?”

Yến Thanh Tiêu lắc đầu, “Hắn bị ông chủ tiệm đồ cổ đối diện Cẩm Tú viên gọi đi, nói là có một số việc muốn bẩm báo với hắn. Bây giờ suy nghĩ lại, hắn không sơ ý giống ta, nếu như hắn ở đó, nhất định sẽ phát hiện Thái Cẩm động tay động chân vào trà.”


“Sau đó thì sao? Nói mau!” Lăng Huyền Sương thúc giục.

“Sau đó ta rời đi, nhưng còn chưa đi ra thư phòng của hắn được vài bước, thì cảm thấy bụng nóng như lửa, rất là khó chịu, thuốc này hắn hạ xem ra vừa nhanh lại mạnh.” Yến Thanh Tiêu dừng một chút, cảm thấy mặt nóng lên, “Ta nhanh chóng… Ngay cả đi cũng không nổi, tê liệt ngã trên mặt đất…”

Hai mắt Lăng Huyền Sương sáng lên nhìn y.

Yến Thanh Tiêu: “…”

“Tiếp tục đi!” Kẹt ở khúc này quả thực làm người khó chịu!

“…” Yến Thanh Tiêu ho khan một tiếng, “Sau đó Thái Cẩm đi ra, nói thuốc này khác thuốc bình thường, có chứa độc, ta nếu không cùng hắn… Sẽ ở trong vòng ba canh giờ toàn thân huyết dịch sôi trào mà chết. Ta tức giận đến muốn giết người, nhưng nửa điểm chân khí cũng không nhấc lên được, chỉ có thể hận chính ta nhận người không rõ.”

Lăng Huyền Sương thở dài nói: “Không nhìn ra Thái Cẩm là tên gia hỏa không tiền đồ, lại còn có lúc lớn mật như thế.”

“Ta cảnh cáo hắn nếu dám chạm vào ta, chắc chắn chém hắn thành muôn mảnh, nhưng hắn biết ta tạm thời không có năng lực làm vậy, nào chịu để ý tới ta?” Mỗi khi hồi tưởng lại khi đó chịu đựng sỉ nhục, Yến Thanh Tiêu hận không thể giết chết Thái Cẩm mới yên tâm sống tiếp.

“Sau đó hắn đem ngươi ôm trở về trong phòng cởi sạch áo của ngươi đẩy ngã ngươi lên giường chuẩn bị đề thương ra trận lại không ngờ rằng thời khắc mấu chốt Huyền Thư đã đàm luận xong công việc trở về, lại đáng thương cho hắn phí hết công sức mắt thấy gần như thịnh yến Thao Thiết đưa đến trong miệng cuối cùng lại thành ‘giỏ trúc múc nước, một tràng toi công’ để cho người khác làm gả xiêm y.” Lăng Huyền Sương nói một hơi một chuỗi dài, cuối cùng nói, “Đúng không?” 

* Trúc lam đả thủy nhất tràng không: ‘giỏ trúc múc nước, một tràng toi công’: lấy giỏ trúc để múc nước, không được gì cả phí công vô ích. Tương tự như câu dã tràng xe cát lấp biển đông – dã tràng xe cát biển đông, nhọc nhằn mà chẳng nên công cán gì.

* Để cho người khác làm gả xiêm y: Ý nói bản thân bận bịu tới lui, cuối cùng bản thân không được chỗ tốt gì, trái lại thúc đẩy chuyện tốt cho người khác.

Yến Thanh Tiêu: “…” Vừa rồi là ai nói hắn uống say nói không đầy đủ?

Lăng Huyền Sương lại hỏi: “Thái Cẩm bỏ chạy luôn?” 

“Chờ ta… Nghỉ ngơi khôi phục nội lực tốt xong, ra khỏi phòng hắn mới phát hiện, trên dưới Cẩm Tú viên không còn bất kỳ ai. Huyền Thư lo lắng Thái Cẩm lại làm cái gì quái lạ, lôi kéo ta đi cửa sau rời khỏi. Đương nhiên ta không cam lòng, hơn nữa khi đó hắn không theo ý ta… nên… thấy hắn như thế, lòng ta càng hận hắn, nên đã cảnh cáo hắn không được gặp ta, sau này thấy ta cũng phải đi đường vòng. Hắn qua loa đáp ứng, nhưng vẫn cố ý muốn mang ta rời khỏi trước, ta không chịu, còn phải đi thăm dò, cũng không cho hắn theo, muốn chờ thì ở tại chỗ mà chờ.”

Lăng Huyền Sương chống cằm, “Vậy ngươi tìm được Thái Cẩm không?”

“Tìm được hắn, ta nào sẽ tha cho hắn sống đến hôm nay?” Yến Thanh Tiêu nhặt một hòn đá nhỏ dùng sức ném ra ngoài, “Ta vốn định dùng một cây đuốc đốt Cẩm Tú viên của hắn, nhưng lửa cũng không dễ thả, ta lại còn có chính sự, đành phải đi trước.”


“Vậy Huyền Thư đâu?”

“…” Yến Thanh Tiêu bĩu môi, “Ta thèm quản hắn chết hay sống, hắn không chờ được ta, tự nhiên sẽ đi.”

Lăng Huyền Sương tán đồng theo y, “Đúng rồi, đợi ba ngày ba đêm, cuối cùng nó cũng còn nhớ ra là phải đi.”

Yến Thanh Tiêu ngớ người, “Ba ngày ba đêm?”

Lăng Huyền Sương gật đầu, “Nó có kể vậy, chỉ có cái là sau say rượu, thật giả ta cũng không biết. Nó còn nói… Quên đi, ngược lại ngươi cũng không muốn nghe, không đề cập tới cũng được.” Nói tới đây muốn đứng dậy muốn đi.

Yến Thanh Tiêu đi theo kéo hắn lại, “Đều… Đã nói tới chỗ này, thì… thì nói cho xong đi.”

Lăng Huyền Sương làm ra vẻ nhìn ngươi ta đây cũng hết cách, nói: “Bởi vì một câu của ngươi, nó đã ở tại chỗ đợi ngươi ba ngày ba đêm, không gặp được ngươi sau khi trở về lại không yên lòng, nên quay lại Cẩm Tú viên to lớn lật tung mọi chỗ để tìm, tìm không thấy ngươi mới rời khỏi. Có lẽ ngươi từng đề cập đến chuyện ngươi muốn chạy đến Thắng Châu, nó lại không ngủ không nghỉ đuổi theo, cuối cùng cũng tìm được ngươi trong một quán trọ.”

Yến Thanh Tiêu nghe vậy thì cười, “Đúng là lời khi say nói là đúng, sau đó, mãi cho đến dưới chân núi Túy Tiên gặp lại, ta với hắn đều chưa từng gặp mặt nhau.”

Lăng Huyền Sương vỗ vỗ vai y, “Ngươi chưa từng gặp nó, nhưng không thể nói nó chưa từng thấy ngươi. Theo như nó nói, ngày ấy lúc ở Thắng Châu nó tìm được ngươi, ngươi đang ở trong tửu lâu nhàn nhã cùng Phó Nam uống rượu, còn… Mắng nó rất nhiều lời khó nghe, nó cũng không đi qua chào hỏi với ngươi, đúng lời hứa đi đường vòng.”

Yến Thanh Tiêu cẩn thận hồi tưởng lại chuyện ngày đó, những câu oán giận với Phó Nam dần dần rõ lên.

“Hắn tưởng mình là gì mà ghê gớm, thiếu gia ta phải chịu trách nhiệm với hắn? Ta còn ghét bỏ!”

“Giống tên Thái Cẩm khốn kiếp kia, còn đòi ra vẻ giả nhân giả nghĩa, ra vẻ đã cứu tính mạng của ta.”

“Chỉ để hắn ở đó chờ mấy cái canh giờ, đã quá may cho hắn, ta không muốn mạng của hắn, hắn tốt nhất nên biết cảm ơn ta!”

“Thì ra hắn cũng nghe được, ” Yến Thanh Tiêu vô lực tựa vào cây trúc, “Thì ra đây chính là nguyên nhân lúc gặp lại hắn…thì ra là hắn đang giận ta.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.