Đọc truyện Về Việc Tại Sao Lăng Gia Tuyệt Tự – Chương 47: Cẩm tú viên
Lăng Huyền Uyên cùng Bối Cẩn Du đang muốn ra ngoài, thì Lăng Huyền Dạ đuổi theo ngay ở phía sau.
“Huyền Dạ cũng muốn tham gia trò vui?” Bối Cẩn Du hỏi.
“Không ạ, đệ nghĩ nhiều rồi, tốt xấu gì thì đi theo chống đỡ thể diện cho hai huynh thấy đúng chứ?” Lăng Huyền Dạ chớp mắt với Nhị ca mình hai lần, “Nhị ca, đi cùng được không?”
Lăng Huyền Uyên quay đầu lại liếc nhìn Mộ Phi Hàn đang gần đi tới, hiểu ý, “Đi thôi.”
“Hóa ra là Mộ môn chủ muốn đi, ” Bối Cẩn Du nói, “Còn tưởng hắn sẽ không thích mấy chuyện kiểu này mới đúng.”
Lăng Huyền Dạ giảm thấp âm nói: “Đúng là hắn không thích đến chỗ đông người, nhưng tất cả những gì liên quan để đối phó Hỏa Phong, hắn muốn hiểu rõ hết.”
Bối Cẩn Du nhìn Lăng Huyền Uyên, “Nếu Hỏa Phong bị ngươi tìm được, thì đem người đến một nơi không hề có ai, lén kết liễu được không?”
“Vì sao?” Lăng Huyền Uyên không rõ.
“Làm thế thì ngươi có thể giấu Thiên Tàm Tuyết Y đi, quay về rồi đưa cho ta.” Bối Cẩn Du chà xát tay, thoáng như mọi sự đã thành.
“Không được!” Lăng Huyền Dạ mở miệng phủ quyết ngay đề nghị này, “Nhị tẩu ơi, ngươi thích gì thì Nhị ca sẽ tìm cho, chứ đừng nhớ đồ của hắn, được không?”
“Vậy à…” Trong giọng Bối Cẩn Du mang theo đáng tiếc mà trong mắt lại mang theo ý cười, “Nếu Huyền Dạ đã cầu ta, cũng được thôi, nhưng mà trước đó Nhị ca ngươi phải tìm được những bảo vật khác cho ta, ta thấy cao hứng mới được.”
Lăng Huyền Dạ ôm quyền với Lăng Huyền Uyên, hăng chí nói: “Nhị ca, xin nhờ!”
Lăng Huyền Uyên không mắc bẫy này, “Chuyện của đệ, tự đi mà tìm.”
Lăng Huyền Dạ: “…”
Mộ Phi Hàn ôm cánh tay chậm rãi đi ở phía sau, mặt đã đen như đáy nồi.
Đám người kia, nghĩ mình bị điếc sao?
Tới Cẩm Tú Viên, tiểu tư tiếp khách ngoài cửa hỏi họ tên mấy người, một thì dẫn đường, một thì chạy vào trong thông báo trước.
Bốn người đi vào trong, liếc một cái cũng thấy được nhân sĩ giang hồ tụm năm tụm ba vào một chỗ, phía Đông còn truyền đến thanh âm trò truyện nhỏ to, chắc là ở đó có rất nhiều người.
Lăng Huyền Dạ vừa đi vừa ngắm xung quanh, mắt nhìn đâu đâu cũng có kỳ hoa dị thảo đình đài lầu các, xa hoa cực kỳ. Hắn không khỏi thở dài nói: “Vườn hoa rộng rãi hào hoa phú quý chỉ sợ phải so được với hoa viên hoàng cung.”
Mộ Phi Hàn nói: “Ngươi đã vào hoa viên hoàng cung?”
“… Chưa từng” Nội tâm Lăng Huyền Dạ chảy lệ, tại sao cái gì gã biết thì y không mở miệng hỏi, mà đã mở miệng thì toàn lời sắc bén?
Bối Cẩn Du hỏi Lăng Huyền Uyên nói: “Vào trong hoàng cung có khó không?”
“Chưa từng vào, không biết.” Lăng Huyền Uyên nói.
Bối Cẩn Du ấn ngón cái tay phải vào lòng bàn tay trái, “Nghe nói trong hoàng cung có rất nhiều bảo bối thế gian hiếm thấy, nếu vào đó được rồi thuận tay lấy vài món thì ngon rồi.”
Trong lòng Lăng Huyền Dạ run lên một cái, “Nhị tẩu, ngươi đang ám chỉ ta đó sao?”
Bối Cẩn Du mỉm cười, “Đệ nghe hiểu là được rồi.”
Lăng Huyền Dạ: “…”
Đang là nói chuyện, mấy người nhìn thấy ở xa xa nhìn ra được vài người quen mắt, là Hách bang chủ cùng Tào Nghĩa. Dẫn đầu là một tên nam tử tuổi trung, vóc người tầm trung, hình dạng bình thường, người mặc cẩm sam ngũ sắc, eo quấn đai hoa thiếp vàng, được ánh mắt trời chiếu vào, từ đầu tới chân dường như đang phát sáng.
Mộ Phi Hàn căm ghét liếc mắt nhìn xong, cũng chẳng thèm nhìn thêm lần hai.
“Luôn cảm thấy, ” Lăng Huyền Dạ đang nghĩ phải dùng gì để hình dung người này thì mới thỏa đáng, “Hắn mặc thành thế này cũng chẳng lộ ra nửa phần quý khí, trái lại còn… Hèn mọn nhỉ?”
Lăng Huyền Uyên nói: “Hắn là chủ nhân chỗ này.”
“A!” Lăng Huyền Dạ bừng tỉnh, “Là tên bỏ thuốc Yến lâu chủ!”
Thái Cẩm cười ha hả tiến ra đón, ôm quyền khom người với đám người Lăng Huyền Uyên, “Nhị thiếu cùng Tứ thiếu Ngự Kiếm sơn trang đại giá quang lâm, đến chỗ hàn xá như rồng đến nhà tôm, không có tiếp đón từ xa, mong rằng bỏ qua.”
Bối Cẩn Du nhìn bốn phía một vòng, “Hàn xá?”
*Hàn xá: tệ xá, ý chỉ nhà nghèo tồi tàn
Lăng Huyền Dạ cũng nói: “Bồng tất?”
*Bồng tất: 1. Cỏ bồng cỏ tất. Nghĩa bóng: Cảnh hàn vi. 2 Như: “tất môn bồng hộ” 篳門蓬戶 lều tranh cửa cỏ (chỉ nhà của kẻ nghèo).
Thái Cẩm cười gượng “Bị chê cười rồi, bị chê cười rồi. Mấy vị, mau mau mời vào trong.”
Hách bang chủ cùng Tào Nghĩa tiến lên hàn huyên vài câu cùng đám người Lăng Huyền Uyên, rồi cùng đi theo bọn họ đến hướng Đông.
Thái Cẩm mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn hỏi: “Lăng Nhị thiếu, không biết lần này Tam Thiếu có đến cùng ngài hay không?”
“Hôm nay không có.” Lăng Huyền Uyên nói rất ngắn gọn.
Lăng Huyền Dạ nói bổ sung: “Hôm nay không tới, đến ngày đại hội võ lâm mới đến. Sao vậy, Thái viên chủ tìm Tam ca của ta có việc?”
“Không… Không có chuyện gì.” Thái Cẩm lau mồ hôi, cười làm lành nói, “Xin mời, xin mời…”
Bối Cẩn Du thong thả đi từng bước nhỏ giọng nói: “Huyền Dạ, cách mà đệ gọi, thật giống chủ nhân vườn rau.”
Lăng Huyền Dạ cười ra tiếng, “Cũng gần như thế, Cẩm Tú Viên này vốn chẳng thuộc môn phái chính thống giang hồ gì, mà tự phát bởi quan gia thương gia chống lưng, sau đó mới mở rộng tiền tài kết giao không ít bằng hữu giang hồ. Mà nhị tẩu cũng đừng nghĩ nơi này rường cột chạm trổ vàng son lộng lẫy, Tam ca từng nói, bàn về có tiền, mười cái Cẩm Tú Viên cũng không sánh được một Ngự Kiếm sơn trang!”
Bối Cẩn Du hiếu kỳ nói: “Ngự Kiếm sơn trang còn phô trương hơn nơi này?”
“Đương nhiên không rồi, nơi hôm qua chúng ta ở còn kém rất nhiều.” Lăng Huyền Dạ cười nói, “Những chỉ thị hạ xuống để xây dựng đều không phải đùa, Tam ca nào có cam long bỏ tiền.”
Bối Cẩn Du gật đầu, “May là không đó, nhìn kiểu này chẳng hợp mắt tí nào.”
Yến Thanh Tiêu ngồi ở nóc lầu các cao cao phía sau bọn họ, hỏi Lăng Huyền Thư bên cạnh: “Hình như Thái Cẩm rất sợ ngươi đến, xảy ra chuyện gì?”
Lăng Huyền Thư miễn cưỡng nói: “Quên rồi.”
“…” Yến Thanh Tiêu lấy ra một tiêu Phi Vũ ấn chóp mũi của hắn, “Ngươi có nói không hả?”
Lăng Huyền Thư cười cười, duỗi ra hai ngón tay đè tiêu Phi Vũ xuống, “Sau khi xảy ra chuyện, ta đã từng đi tìm hắn mấy lần, mà hắn trốn rất kỹ, ta tìm mãi mà không được. Không tìm được cũng không có nghĩa là không còn cách đối phó với hắn, thương lộ của hắn ở Giang Nam đều có liên quan đến quan phủ, tất cả đều bị ta chặn lại, mấy năm qua hắn thua lỗ không phải số ít.”
“Tách nào.” Biết Thái Cẩm ăn quả đắng, tâm tình Yến Thanh Tiêu rất chi là tốt, “Vậy hắn phải hận Ngự Kiếm sơn trang các ngươi mới đúng, sao mà thấy huynh đệ nhà ngươi vẫn còn nhiệt tình đến vậy?”
Lăng Huyền Thư nói: “Có lẽ muốn nhờ hai người đó về thuyết phục ta, để ta trả lại các quán đã bị cướp đi giúp hắn.”
Yến Thanh Tiêu nghiêm mặt nói: “Không cho phép ngươi trả.”
Lăng Huyền Thư nhìn gương mặt tuấn mỹ của hắn một hồi mới nói: “Nghe lời ngươi hết.”
Yến Thanh Tiêu bị hắn nhìn thấy mà khó chịu, đứng lên nói: “Bọn họ đã đi xa, chúng ta tới tòa viện phía Đông kia.”
“Gấp cái gì, bọn họ chẳng chạy mất.” Lăng Huyền Thư đưa tay cho y, “Kéo ta một cái, chân tê cả rồi.”
Yến Thanh Tiêu không chút do dự ném tiêu Phi Vũ phiêu vào người hắn, “Kéo cái đầu ngươi!”
Lăng Huyền Thư kẹp lấy tiêu Phi Vũ, cười khổ đứng lên, “Tính cách kiểu này chẳng biết đến bao giờ mới sửa được.”
“Sửa hay không là chuyện của ta, liên quan gì tới ngươi?” Yến Thanh Tiêu đưa tay cướp tiêu Phi Vũ về.
Lăng Huyền Thư nói: “Người tùy ý lãng phí tiêu Phi Vũ, có phải sắp dùng hết tiêu trong người rồi?”
Yến Thanh Tiêu lúng túng hất cằm, “Đây là cái cuối cùng.”
Lăng Huyền Thư lấy trong lồng ngực ra một bọc khăn cuốn gói chỉnh tề, một tay nâng lên, một tay mở khăn ra, bên trong xếp gọn hơn mười tiêu Phi Vũ. Hắn đưa khăn giao cho Yến Thanh Tiêu, “Cho, lần này nhớ dùng ít đi.”
Yến Thanh Tiêu choáng váng, cảm xúc khó mà nói ra được, một lát sau mới cẩn thận nhận tiêu Phi Vũ, buồn buồn nói: “Sau này đừng có làm loại chuyện nhàm chán này.”
Lăng Huyền Thư cười nhìn hai lỗ tai của y ửng hồng, không nói gì.
Thái Cẩm dẫn mấy người đến thiên viện phía Đông, trong sân chen chúc trên dưới trăm người, đứng từng vòng vây quanh bàn đá, cực kỳ sôi nổi.
“Các vị mời nhường, mời nhường!” Thái Cẩm cao giọng nói, “Ngự Kiếm sơn trang Lăng Nhị thiếu cùng Lăng Tứ thiếu đến!”
Mọi người vừa nghe, đều xoay đầu lại nhìn, nhanh chóng nhường ra một đường cho bọn họ đến chỗ trung tâm bàn đá.
Lăng Huyền Dạ đi theo phía sau Lăng Huyền Uyên, vừa đi vừa dùng khóe mắt liếc nhìn lưu ý biểu hiện của Mộ Phi Hàn, rất là lo lắng vì sợ Thái Cẩm quên một hai lần mà nổi giận.
Sắc mặt Mộ Phi Hàn không có bất kỳ biến hóa nào, vẫn lạnh như cũ.
Lăng Huyền Dạ cũng không biết mình nên lo lắng hay nên yên tâm, đành phải âm thầm thở dài ở trong lòng.
Đi tới trung tâm, Lăng Huyền Uyên nhìn thấy Lưu Chưởng Môn, Vạn Trung cùng Liễu Nương cũng ở đây, cũng chỉ gật gật đầu với bọn họ xem như là chào hỏi.
Thái Cẩm cao giọng nói với mọi người: “Các vị đều thấy rõ, mấy vị này chính là đại công thần một đường đuổi theo Hỏa Phong đến Tây Bắc, bọn họ nắm giữ không ít đặc điểm võ công về Hỏa Phong, đối với lần hành động này cung cấp giúp đỡ cực lớn cho chúng ta. Đặc biệt là mấy vị công tử Ngự Kiếm sơn trang, có công lớn nhất!”
Đoàn người bùng nổ từng trận hoan hô.
Lăng Huyền Uyên không bày ra vẻ mặt gì cả, trên thực tế, hắn từng có suy nghĩ nhấc chân rời đi.
Thái Cẩm ngược lại nói với hắn: “Nhị thiếu, trước đây không lâu Hỏa Phong từng gây hại ở Tây Nam chắc ngươi cũng nghe nói rồi, có hai môn phái tức không nhịn nổi, đã chạy tới tấn công Ẩm Huyết Giáo, kết quả đệ tử bọn họ phái đi còn chưa tới nơi, cả môn phái đã bị Hỏa Phong tàn sát!”
“Hỏa Phong thật là linh thông tin tức.” Bối Cẩn Du nói.
Lăng Huyền Dạ hoàn toàn lý giải hành vi của hai môn phái này, “Biết rõ Hỏa Phong đang ở Tây Nam làm loạn, tại sao bọn họ phải chạy về Ẩm Huyết Giáo? Hỏa Phong nhận được tin tức, tự nhiên giải quyết luôn thể.”
Lăng Huyền Uyên cũng không quan tâm cái này, nói: “Ta nghe nói đại hội võ lâm lần này muốn tuyển chọn minh chủ võ lâm?”
Thái Cẩm nói: “Đúng thế, chuyện này do ta cùng mấy vị chưởng môn thương lượng. Cái gọi là như rắn mất đầu, chúng ta đề cử ra một người, mọi người đều nghe theo người đó chỉ huy, sức lực cùng tụ vào một chỗ, chuyện này chắc chắn sẽ dễ làm hơn rất nhiều.”
Trong đám người có một người hô: “Chúng ta đề cử Lăng trang chủ!”
Một tiếng reo lên, tất cả mọi người đều phụ họa theo, trong viện lại một phen ồn ào.
Thái Cẩm giơ hai tay lên hai lần ra hiệu, đợi cho mọi người im lặng, mới hỏi Lăng Huyền Uyên nói: “Không biết khi nào Lăng trang chủ mới tới đây?”
“Cha ta sẽ không tới.” Lăng Huyền Uyên nói.
Mọi người ngẩn người, sắc mặt bắt đầu có chỗ không dễ nhìn.
Lăng Huyền Dạ thấy Lăng Huyền Uyên không muốn ra lời giải thích, vội nói: “Gia mẫu ôm bệnh trong người, lại không có chúng ta bên giường chăm sóc, nên cha ta không thể đi được.” Mẹ, con thật sự không có ý rủa mẹ!
Sắc mặt mọi người nhanh chóng thay đổi, còn khen Ngự Kiếm sơn trang đối với chuyện này tận tâm tận lực.
“Lăng trang chủ không thể đến đây, ” Liễu Nương nói, “Vị trí minh chủ võ lâm này, phải để ai ngồi vào đây?”
…