Về Trễ

Chương 5


Đọc truyện Về Trễ FULL – Chương 5


Phía sau người Ôn Trì Chi đột nhiên có một cái đầu nhỏ thò ra, cô bé ôm lấy ống quần của Ôn Trì Chi, đôi mắt long lanh to tròn đang ngước lên nhìn chằm chằm vào Chung Dạng.
Ôn Trì Chi mở cửa rộng hơn một chút: “Vào trong rồi nói.”
Chung Dạng theo vào trong, Ôn Trì Chi đóng cửa lại.
Ngón tay Ôn Trì Chi chỉ chỉ vào ghế sofa: “Cô ngồi trước đi, tôi đi thay bộ quần áo.”
Vốn dĩ Chung Dạng muốn hỏi thẳng luôn về chuyện chìa khóa, nhưng nghe Ôn Trì Chi nói vậy cô chỉ biết ngồi đực ra ở đó.
Tiểu Cốt Cốt dựa vào sofa, nhút nhát rụt rè nhìn Chung Dạng.
Một lớn một nhỏ cứ mở to mắt nhìn nhau.
Chung Dạng không phải là người giỏi tiếp xúc với trẻ nhỏ, bây giờ nhìn thấy cô bé cứ nghiêng vẹo đầu nhìn mình thì cô cảm thấy không được thoải mái, khẽ ho một tiếng rồi nhẹ giọng nói: “Em tên là gì thế?”
Cô bé giọng nói non nớt: “Em tên là Ôn Cốt, daddy của em và mọi người đều gọi em là Tiểu Cốt Cốt.”
Có lẽ vì thấy Chung Dạng mở lời trước nên cô bé đã không còn sợ cô nữa, tiến lên trên mấy bước, bàn tay bé nhỏ ấn ấn xuống sofa, ngây thơ nói: “Chị ơi, chị có phải là vợ nhỏ của bố em không?”
Chung Dạng trợn mắt há mồm ngây người.
Ôn Trì Chi từ trong phòng đi ra, đúng lúc nghe thấy câu đó, ánh mắt anh hơi tối lại: “Cốt Cốt.”
Tiểu Cốt Cốt ngẩng chiếc đầu nhỏ lên nhìn Ôn Trì Chi một cái, sau đó lại hạ thấp mắt xuống, hai ngón tay đan lại vào nhau, tủi thân: “Là mẹ nói bố ở ngoài nuôi vợ nhỏ đó, cũng có phải là tự con nói đâu.”
Ôn Trì Chi thu lại vẻ giận giữ.

Anh cầm lấy đồng hồ đeo tay trên bàn uống trà lên rồi nói: “Xin lỗi, lời nói của trẻ con cô đừng để ý.”
Chung Dạng nở nụ cười: “Không sao.”
Ôn Trì Chi nói: “Chìa khóa ở trên xe, cô đi cùng tôi xuống đó.”

Ôn Trì Chi dự định đưa bé con ra ngoài ăn cơm, ba người cùng nhau đi tháng máy xuống dưới lầu.

Anh lấy chìa khóa từ trong xe ra đưa cho Chung Dạng, thuận miệng hỏi: “Để tôi tiễn cô?”
Chung Dạng lắc đầu: “Không cần đâu, tôi không làm phiền anh Ôn nữa, tôi tự ngồi taxi về là được.”
Ôn Trì Chi nhìn cô rồi cười khẽ, không nhanh không chậm hỏi một câu: “Cô đối xử với ai cũng khách khí như này hay là chỉ khách khí với một mình tôi thôi?”
Chung Dạng cạn lời.
Ôn Trì Chi cười cười: “Lên xe đi, ở đây khó bắt xe lắm.”
Chung Dạng lên xe, xe chạy được nửa đường thì Tiếu Thấm nhắn tin hỏi cô đã lấy được chìa khóa chưa?
Chung Dạng trả lời lại tin nhắn xong thì đem di động bỏ lại vào trong túi.
Ôn Trì Chi hỏi: “Hôm nay cô không có tiết học sao?”
Thái độ của anh nhã nhặn, giống như hai người đã quen biết từ rất lâu.

Chung Dạng ngước mắt, tầm mắt của hai người giao nhau thông qua gương chiếu hậu, cô nhanh chóng né tránh, thấp giọng đáp: “Buổi chiều tôi có bốn tiết.”
Ôn Trì Chi khẽ “Ừm” một tiếng, làm như chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi, sau đó cả đoạn đường đều rơi vào yên lặng, mãi cho đến khi xe đi đến trước cổng trường đại học Z, Chung Dạng mở miệng: “Anh dừng ở đây là được rồi.”
Một tay Ôn Trì Chi đặt trên vô lăng, nhàn nhạt đáp: “Không sao, tôi tiễn cô đến dưới lầu ký túc xá.”
Anh đối xử với người khác giường như luôn luôn chu đáo như thế.

Chung Dạng trong lòng có chút kỳ lạ nhưng cũng không nói gì nhiều.
Xe dừng lại dưới lầu ký túc, Chung Dạng nói cảm ơn với Ôn Trì Chi xong thì xuống xe.
Ôn Trì Chi lái xe rời khỏi đại học Z, sau đó nhận được điện thoại của Dương Thận.
“Phòng bao đều sắp xếp ổn thỏa rồi, còn cậu đâu, người đang ở đâu hả?”
“Đang trên đường đến rồi.” Ôn Trì Chi nhìn dòng xe cộ phía trước: “Đang lái xe, trước mắt không nói nữa.”
Anh cúp điện thoại, tùy ý bỏ di động vào trong ngăn đựng đồ.
Tỉnh Viên Lâu – phòng bao lầu hai.
Dương Thận đã ở đây từ sớm, mãi mới trông thấy Ôn Trì Chi dẫn theo Tiểu Cốt Cốt đến, cười nói: “Lần này mẹ cậu ra chiêu hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu đúng là cao minh.”
*Hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu: kiềm chế vua để điều khiển chư hầu (mọi người có thể đọc Tam Quốc nếu hứng thú.

Mình cũng không hiểu rõ lắm.)
Tiểu Cốt Cốt dịu dàng: “Chú Dương.”
Dương Thận ôm Ôn Cốt trong lòng, giơ tay búng khẽ vào mũi cô bé: “Cốt Cốt của chúng ta càng ngày càng xinh đẹp rồi.”
Tiểu Cốt Cốt miệng ngọt: “Giống daddy đó ạ.”
Dương Thận phá lên cười: “Đúng là nhóc con tinh ranh.”

Tối nay Dương Thận không chỉ có một mình, bên cạnh còn có một người phụ nữ.

Người phụ nữ đó cũng rất tinh ý, không biết lấy ở đâu ra thanh kẹo socola, sau đó dẫn Tiểu Cốt Cốt qua ghế sofa bên cạnh ngồi chơi, để lại không gian cho hai người đàn ông nói chuyện.
Dương Thận lấy ra bao thuốc lá, đưa cho Ôn Trì Chi một điếu: “Lúc nào cậu quay về thành phố C?”
Ôn Trì Chi châm lửa, nhả ra làn khói: “Sáng ngày mai.”
Dương Thận phì cười: “Lần này Tiểu Cốt Cốt tới đây, cậu không về cũng vẫn phải về.”
Hai người nói chuyện phiếm một hồi thì nhân viên lần lượt bê thức ăn lên.
Dương Thận gạt tàn thuốc, nghiêng đầu gọi với ra sau bức bình phong: “Chi Hi, dẫn Tiểu Cốt Cốt qua đây ăn cơm.”
Ôn Trì Chi với Dương Thận ăn xong cơm, anh đưa bé con quay về khách sạn.
Tiểu Cốt Cốt ngồi chơi trên ghế sofa một mình, Ôn Trì Chi mở laptop giải quyết công việc.
Cô bé chơi mệt rồi, nét mặt ngái ngủ nói: “Daddy, con buồn ngủ rồi.”
Ôn Trì Chi bỏ laptop qua một bên, đưa bé con vào phòng ngủ, đợi tới lúc bé con ngủ say rồi anh mới ra ngoài.
Anh lấy ra bao thuốc lá với chiếc bật lửa, đi ra ngoài ban công hút thuốc.
Khâu Du gọi điện thoại đến, hỏi anh ngày mai mấy giờ đến nơi.
Ôn Trì Chi cười cười nói: “Cốt Cốt đã ở đây rồi mà mẹ vẫn sợ con không quay về sao?”
Khâu Du thở dài một hơi, nhắc nhở: “Con đã làm bố rồi mà sao không chịu tu tâm dưỡng tính gì thế hả, không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho Tiểu Cốt Cốt chứ…”
Ôn Trì Chi gạt tàn thuốc, gió đêm thổi qua khiến cho tàn thuốc bay lên trên quần tây, anh giơ tay phủi đi, ngữ khí có chút không kiên nhẫn: “Được rồi, mẹ nói mấy lời này để làm gì.”
Khâu Du nghe ra được tâm trạng của con trai mình không ổn nên bà cũng không nói gì nhiều nữa, dặn dò thêm mấy câu rồi cúp điện thoại.

Ngày hôm sau, Ôn Trì Chi và Ôn Cốt xuống máy bay.

Thời tiết ở thành phố C có chút u ám, có vẻ chuẩn bị đổ mưa.


Khâu Du cho người lái xe tới đón hai người, xe chạy thẳng một mạch về tới chỗ ở rồi dừng lại trong sân, ngay sau đó cơn mưa bắt đầu rơi xuống.
Ôn Trì Chi ôm Tiểu Cốt Cốt vào trong nhà, Tiểu Cốt Cốt rúc lại ở trong lòng Ôn Trì Chi, cười khúc khích khúc khích, giơ tay ra hứng nước mưa.
Lúc vào trong nhà Ôn Trì Chi mới bỏ con bé xuống, Tiểu Cốt Cốt cong chân chạy thẳng vào trong lòng Khâu Du: “Bà nội, bảo bảo nhớ bà lắm.”
Khâu Du cười híp mắt vỗ vỗ vào lưng của con bé: “Bà nội cũng nhớ bảo bối Cốt Cốt lắm.”
“Dì Hà, cầm hai chiếc khăn lông qua đây.”
Dì Hà đi vào trong nhà vệ sinh lấy hai chiếc khăn lông mang ra, một cái đưa cho Khâu Du, một cái đưa cho Ôn Trì Chi.
Ôn Trì Chi lau nước mưa trên người rồi bỏ chiếc khăn lông lên trên ghế sofa.
Khâu Du vừa cầm khăn lông lau người với tóc cho Tiểu Cốt Cốt vừa nói: “Khi nào thì con quay về thành phố Z.”
Ôn Trì Chi vắt hai chân lại với nhau: “Ngày mai con quay về rồi.”
Khâu Du nhíu mày: “Con gọi điện thoại cho An Hân đi, nói con bé về đây một chuyến, hai đứa là vợ chồng mà cả tháng trời cũng không gặp nhau lấy một lần thì còn ra thể thống gì nữa?”
Ôn Trì Chi lấy bao thuốc từ trong túi ra, rút một điếu kẹp trên tay, không vội hút mà vân vê đầu thuốc: “Cô ấy bận lắm, gọi cho cô ấy làm gì chứ?”
Khâu Du không khỏi nghiêm mặt: “Trì Chi, rốt cuộc con có tâm tư gì?”
Ôn Trì Chi như cười như không: “Mẹ, con có thể có tâm tư gì được.

Mẹ đừng nghĩ nhiều nữa, con lên lầu nghỉ ngơi đã, tối qua con bé hành con cả đêm nên chẳng ngủ được chút nào.”
~Hết chương 5~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.