Về Trễ

Chương 33


Đọc truyện Về Trễ FULL – Chương 33


Chung Dạng đỏ bừng mặt, Ôn Trì Chi cũng biết da mặt cô rất mỏng, thấy cô đỏ mặt nên cũng không trêu nữa.
Anh vén chăn xuống giường, thấy Chung Dạng vẫn ngồi đực ra đó, đuôi mày hơi nhíu lại, anh hỏi: “Không phải em nói muốn đi vệ sinh à?”
Chung Dạng ngây người, sau đó cũng xuống giường.

Thật ra ngay sau khi nói ra lời đó Chung Dạng lập tức cảm thấy hối hận, giờ thấy anh xuống giường bỗng nhiên lại cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh.
Ôn Trì Chi dựa người vào cạnh cửa nghịch di động, đợi khoảng hai phút cửa phòng tắm mới được mở ra, mặt cô vẫn còn đỏ, Ôn Trì Chi nhìn cô nói: “Nhát gan như vậy mà vẫn dám xem phim kinh dị!”
Hiếm lắm mới thấy được dáng vẻ ngây thơ trẻ con đó của cô nên Ôn Trì Chi vẫn cảm thấy mới mẻ.

Bình thường cô đều giữ một bộ dạng vô cùng sóng yên biển lặng, hay có thể nói giống như bà cụ non, thế rồi tiếp xúc càng lâu càng cảm thấy cô thật sự rất thú vị.
Chung Dạng buột miệng nói: “Đều tại anh hết đó!”
Khóe môi Ôn Trì Chi cong lên: “Cái này có liên quan gì tới anh chứ?”
Chung Dạng không giải thích, cô chuyển chủ đề câu chuyện: “Anh có tin mấy thứ ma quỷ đó không?”
Ôn Trì Chi ấn cô vào tường, thấp giọng nói: “Em nói rõ ràng đi, sao lại tại anh hả?”
Chung Dạng nghịch nghịch dây thắt áo choàng tắm của anh: “Tại anh gọi điện thoại đến nên em không thể ngủ được nữa, chỉ đành phải cùng xem với Kha Trăn, ai biết được hậu quả để lại lại kinh khủng như vậy!”
Cổ họng Ôn Trì Chi bật ra tiếng cười trầm thấp, anh vân vê cằm của cô: “Em thì giỏi rồi!”
Cả tuần nay ở thành phố B chẳng được nghỉ ngơi tử tế, tối nay sau khi hai người vật lộn xong cô đã ngủ được một giấc cực kỳ ngon lành, ngủ một mạch tới tận 12 giờ trưa ngày hôm sau.
Lúc cô tỉnh dậy, người có chút mê man, có lẽ là do ngủ quá lâu nên vậy.

Ôn Trì Chi đang ngồi trên ghế sofa đơn trong phòng xử lý công việc, hàng lông mày thi thoảng lại hơi cau lại.
Cô giơ tay chỉnh đốn lại tóc tai, hỏi: “Anh dậy lúc nào vậy?”

Ôn Trì Chi dựa người ra sau ghế, đáy mắt chứa ý cười, anh không trả lời câu hỏi của cô mà lại hỏi: “Em đói chưa?”
Chung Dạng lắc đầu: “Em không đói lắm.”
Sau khi rời giường Chung Dạng cũng không đi tới làm phiền anh làm việc, cô đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, xong xuôi ra ngoài tự mình yên lặng ngồi một chỗ đặt đồ ăn.
Ôn Trì Chi ngồi trong phòng cả một buổi chiều, đợi tới lúc anh xử lý xong hết công việc thì ngoài cửa sổ trời đã tối đen như mực.
Cô im lặng không một tiếng động, Ôn Trì Chi vốn tưởng cô quay về trường rồi, ai ngờ vừa mới ra khỏi phòng đã nhìn thấy cô đang ngủ thiếp đi ở trên sofa, môi hơi mím lại, giống như trước khi ngủ vẫn còn một chút hờn giận.
Ôn Trì Chi cầm di động, nhấc chân đi đến trước sofa, dường như trong lòng Chung Dạng có thần giao cách cảm nên khi anh vừa mới ngồi xuống là cô ngay lập tức mở to đôi mắt.
Ôn Trì Chi cười khẽ: “Buồn ngủ vậy à?”
Chung Dạng ngủ quá lâu nên giọng khàn khàn: “Em hơi mệt.”
Ôn Trì Chi cầm chìa khóa ở trên bàn rồi nói: “Em thu dọn một chút đi rồi ra ngoài ăn cơm.”
Dương Thận gọi điện thoại cho anh, gọi anh cùng tới ăn cơm.

Hai người vào trong thang máy, Chung Dạng dựa người ở trong lòng Ôn Trì Chi ngáp ngắn ngáp dài, Ôn Trì Chi xoa xoa mặt cô: “Sao lại buồn ngủ quá vậy?”
Chung Dạng bặm môi: “Cả tuần nay em đều bận tối mắt tối mũi nên nghỉ ngơi không được tốt.”
Ôn Trì Chi cười khẽ.
Hai người tới nơi, trong phòng bao đã tụ tập không ít người, Triệu Nhiễm cũng có mặt ở đó, nhìn thấy Chung Dạng thì hớn hở gọi cô, hơn nữa còn đặc biệt chạy tới ngồi xuống bên cạnh Chung Dạng.
Dương Thận thấy vậy, tay đang cầm bao thuốc chỉ chỉ vào Chung Dạng, hỏi: “Em với cô ấy thân thiết với nhau từ khi nào vậy?”
Triệu Nhiễm kéo lấy cổ tay Chung Dạng, chu môi nói: “Quan hệ của bọn em vẫn luôn tốt thế mà, có đúng không hả Dạng Dạng?”
Nghe vậy Chung Dạng cũng cười cười “Ừ” một tiếng.
Trên bàn ăn chủ yếu là cánh đàn ông nói chuyện.
Triệu Nhiễm chốc chốc lại nói một hai câu với Chung Dạng, Triệu Nhiễm hỏi: “Nghe nói cuộc tuyển chọn MC thực tập mới của thành phố B cô cũng có tham gia?”
Chung Dạng uống ngụm nước, sau đó “Ừm” một tiếng.

Triệu Nhiễm chống cằm: “Khi nào thì bắt đầu?”
Chung Dạng: “Trước mắt vẫn chưa có quyết định.”
Giữa chừng Dương Thận nhận được tin nhắn, anh ta cười khẩy một tiếng, sau đó đưa điện thoại qua cho Ôn Trì Chi, Ôn Trì Chi nghiêng người nhìn một cái, sắc mặt bình thản, không nhìn ra được chút tâm trạng nào.
Chung Dạng bắt trọn động tác đó của hai người họ, vẫn chưa đoán ra được là gì thì ngay lúc bấy giờ cửa phòng bao bị người ta đẩy ra.
Chu An Hân cười tươi bước vào bên trong.
Người trong phòng bao đều đã dự đám cưới của Chu An Hân, bây giờ thấy cô ta bước vào, tất cả người ngồi ở đây không hẹn mà đồng thời im bặt tiếng.
Triệu Nhiễm sát lại gần tai Chung Dạng hỏi nhỏ: “Đây là ai thế?”
Chung Dạng lắc đầu, Dương Thận là người mở miệng trước: “Đúng là hiếm có, hôm nay sao lại tới tận đây vậy?”
Ánh mắt của Chu An Hân quét một lượt trên bàn, cuối cùng dừng lại hai giây trên người Chung Dạng, sau đó mới nói với Dương Thận: “Hôm nay công ty liên hoan, trùng hợp lại ở cùng một tầng lầu.”
Dương Thận cười cười.
Tối nay Chu An Hân uống khá nhiều, cô ta bước đến bên cạnh Ôn Trì Chi, cười nói: “Sao không nghe điện thoại của em?”
Sắc mặt Ôn Trì Chi hờ hững, cầm di động lên nhìn một cái sau đó mới nói: “Di động hết pin rồi.”
Chu An Hân cũng chẳng quan tâm tới việc anh nói thật hay giả: “Em có chuyện muốn nói với anh, anh muốn ra ngoài nói hay là nói ngay tại đây?”
Đợi tới lúc hai người họ rời khỏi phòng bao, Triệu Nhiễm mới dám lên tiếng: “Người này là ai thế?”
Tay Dương Thân vuốt ve thân cốc, nhìn Chung Dạng sau đó đáp: “Vợ cả của cậu ấy.”
Lời vừa dứt, sắc mặt Chung Dạng trắng bệch hẳn đi.
Đám người ở đây sớm đã quen với chuyện này, Ôn Trì Chi và Chu An Hân đi xong lại cười cười nói nói như bình thường.

Chỉ có một mình Triệu Nhiễm từ lúc nghe xong câu nói của Dương Thận thì dè dặt nhìn nhìn Chung Dạng: “Cô không sao chứ?”

Chung Dạng cầm cốc nước ép lên uống, lắc đầu nói: “Tôi không sao.”
Nửa tiếng sau Ôn Trì Chi mới quay lại, bộ dạng như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Dường như trò cười lúc ban nãy chỉ là ảo giác của Chung Dạng.
Chung Dạng không ăn nổi nữa, khoảnh khắc Chu An Hân xuất hiện, mặc dù trên mặt cô bình thản nhưng trong lòng lại cực kỳ phức tạp.

Trong khoảng thời gian cô và Ôn Trì Chi ở cạnh nhau, Chung Dạng chưa từng ở trước mặt anh nhắc đến chuyện trong gia đình anh, đều là tự mình lừa mình dối người.
Bây giờ Chu An Hân xuất hiện rồi, giống như một đòn phủ đầu, nhắc nhở cô rằng anh là một người đã có gia đình.
Ôn Trì Chi vừa lên xe lại nhận được tin nhắn của Dương Thận, anh mím môi nhìn mấy giây rồi ném di động vào trong hộc đựng đồ.
Tiếng động không mạnh không nhẹ, Chung Dạng liếc nhìn một cái rồi nói: “Anh đưa em về trường đi.”
Ôn Trì Chi cũng hiểu tâm trạng hiện tại của cô, anh rút bao thuốc ra rồi châm lên một điếu, lúc sau anh nghiêng đầu nhìn người ngồi bên cạnh: “Em đều biết cả rồi?”
Chung Dạng gật đầu.
Ôn Trì Chi cũng không nói thêm gì nữa.
Xe dừng lại dưới lầu ký túc xá.

Chung Dạng tháo dây an toàn, thở hắt ra một hơi rồi nói: “Ôn Trì Chi, hay là chúng ta dừng lại đi.”
Ôn Trì Chi nhìn cô, ánh mắt như đang nhìn một đứa trẻ giận dỗi, anh nắm lấy tay cô, chậm rãi nói: “Em nói linh tinh gì vậy?”
Chung Dạng nhíu mày, đang muốn nói gì đó lại nghe thấy anh khẽ ho mấy tiếng: “Được rồi, anh sẽ coi như chưa từng nghe thấy lời này.

Chẳng phải em nói em mệt sao, mau vào trong đi.”
Thái độ hờ hững của anh thật sự khiến Chung Dạng cạn sạch lời, cô tháo dây an toàn, mở cửa xe rồi bước xuống.
Tối nay không ngờ Tiếu Thấm lại có mặt trong ký túc, Kha Trăn thấy Chụng Dạng đi vào vội vã cảm thán: “Cuối cùng thì tối nay cũng tụ tập được đủ người rồi, hai người các cậu suốt ngày không ở trong ký túc, cả căn phòng có mỗi một mình mình, ban đêm đột nhiên tỉnh giấc cảm thấy cực kỳ cô quạnh đấy có biết không hả?”
Giọng điệu của Kha Trăn cực kỳ nghiêm trọng, tâm trạng vốn dĩ còn đang ỉu xìu bấy giờ đã vơi đi không ít, Chung Dạng nói: “Vây sau này mình sẽ thường xuyên quay về hơn.”
Kha Trăn cười hihi: “Vậy còn được!”

Buổi tối ba người rất sớm đã lên trên giường nghỉ ngơi, ký túc hơn 10 giờ tối đều đã tắt đèn.
Chung Dạng nằm trên giường không ngủ được, rút di động ở dưới gối ra, định lướt Weibo một chút lại nhận được tin nhắn.
Là tin nhắn của Tiếu Thấm: “Cậu không ngủ được à?”
Chung Dạng trả lời: “Ừ, cậu cũng thế à?”
Tiếu Thấm: “Hút điếu thuốc không?”
Hai người xuống giường, không rời khỏi phòng mà ra bên ngoài ban công.
Đêm giữa tháng tư vẫn còn hơi lạnh.
Tiếu Thấm châm điếu thuốc, nói trúng tim đen: “Tối nay lúc cậu quay về tâm trạng không được tốt lắm.”
Chung Dạng mở miệng: “Tối nay mình đã gặp vợ của Ôn Trì Chi rồi.”
Tiếu Thấm nhanh mồm nhanh miệng: “Cô ta tát cậu à?”
Chung Dạng lắc đầu: “Không, cô ta chẳng làm gì cả.”
Tiếu Thấm cười cười: “Vậy sao tâm trạng cậu lại ỉu xìu thế? Cậu với Ôn Trì Chi ở cạnh nhau chẳng phải cậu cũng đã biết anh ta kết hôn rồi sao?”
Chung Dạng không lên tiếng, tầm nhìn rơi xuống ánh đèn phía bên kia đường, sau đó cúi đầu rít một hơi thuốc.
Tiếu Thấm thấp giọng nói: “Cậu cảm thấy hối hận à? Thấy áy náy?”
Chung Dạng nghiêng đầu nhìn Tiếu Thấm: “Nếu mình nói có thì cậu có cảm thấy mình làm trò không?”
Tiếu Thấm thong thả nói: “Dạng Dạng, là do cậu không đủ tuyệt tình thôi.

Nếu mình là cậu mình chẳng hơi đâu nghĩ mấy chuyện này làm gì cả, hà tất phải tự mua dây buộc mình vậy chứ.”
Chung Dạng tự giễu chính mình.
Hai người im lặng giây lát, mãi tới lúc hút xong điếu thuốc Tiếu Thấm mới nó: “Vậy cậu đinh thế nào? Chia tay với anh ta à?”
Chung Dạng không lên tiếng, nhưng trong lòng lại không nỡ chút nào.
~Hết chương 33~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.