Về Trễ

Chương 30


Đọc truyện Về Trễ FULL – Chương 30


Ôn Trì Chi cầm di động, sóng điện thoại đúng lúc không được tốt lắm nên chỉ nghe được nửa câu sau, anh hỏi: “Anh đã làm chuyện gì?”
Chung Dạng không ngờ anh lại có phản ứng này nên nhất thời ngẩn người.

Trong lòng nghĩ người như anh qua lại với biết bao nhiêu phụ nữ, cô đối với anh mà nói chẳng qua chỉ là tiêu khiển nhất thời, không đáng để làm to chuyện ra như vậy, đến cuối cùng vẫn chỉ là tự mình đa tình.
Chung Dạng có chút lạc lõng, lắp bắp nói: “À…!không có gì đâu.”
Ôn Trì Chi cũng không nhận ra được những suy nghĩ lung tung đó của cô, anh ngồi xuống mép giường, châm điếu thuốc rồi hỏi: “Khi nào em quay về?”
Chung Dạng: “Ngày mai.”
“Có cần anh tới đón em không?” Anh hỏi.
Chung Dạng quan tâm hỏi lại: “Vậy ngày mai anh có rảnh không?”
Ôn Trì Chi cười nói: “Đi đón Dạng Dạng nhà chúng ta thì cho dù có không rảnh cũng vẫn phải bỏ ra chút thời gian.”
Lời này của anh thật ra chỉ là nói đùa, thế nhưng Chung Dạng lại cảm thấy rất hưởng thụ, hai người nói chuyện thêm mấy câu rồi mới cúp điện thoại.
Chung Dạng vào trong nhà tắm đánh răng rửa mặt, đang chuẩn bị nằm xuống thì cô nhận được tin nhắn của Hà Vụ, anh ấy nói chuyện kia có khả năng là thành công rồi.
Chung Dạng trả lời: “Là bởi vì chuyện của giáo sư Thẩm sao?”
Hà Vụ trực tiếp gọi điện thoại đến cho cô, Chung Dạng cuộn người ở trong chăn nghe máy, Hà Vụ nói: “Đúng là cũng trùng hợp, vốn dĩ chuyện này không có hy vọng gì, vậy mà giáo sư Thẩm lại xảy ra chuyện đó thế nên giám đốc Đỗ cũng không muốn tiếp tục dính líu tới bãi nước đục này nữa.”
Chung Dạng khẽ “Vâng” một tiếng, Hà Vụ tự biên tự diễn một mình: “Cũng không biết là ai làm ra chuyện này?”

Chung Dạng nói: “Anh cũng không rõ ư?”
Hà Vụ cười nói: “Sao anh biết được.”
Cuộc điện thoại không tiếp tục quá lâu, Hà Vụ căn dặn cô ngày mai tới Đài truyền hình một chuyến rồi cúp điện thoại.

Chung Dạng nằm co rúc trong chăn, trong phòng không bật đèn, đầu óc cô cực kỳ tỉnh táo không hề buồn ngủ chút nào.
Chung Dạng rút di động từ bên dưới gối ra lướt Weibo.

Độ hot về chuyện của giáo sư Thẩm không hề giảm sút, phía đại học Z có đăng một thông báo, nhưng trong đó không hề có ý phản bác lại mà chỉ nói rằng sẽ điều tra rõ ràng chuyện này, mang đến một lời giải thích rõ ràng nhất cho mọi người.
Chung Dạng lại xem cả phần bình luận, có bình luận khen ngợi đại học Z kịp thời ứng phó, cũng có cả bình luận mắng chửi giáo sư Thẩm, có cả bình luận nghi ngờ về động cơ của người trong cuộc, cực kỳ phức tạp, cái gì cũng có thể nói ra được.
Chung Dạng chẳng xem nổi nữa, đăng xuất khỏi Weibo.
Buổi chiều hôm sau Chung Dạng và Hà Vụ đi đến gặp mặt giám đốc Đỗ một lần nữa.

Sau khi quyết định xong chuyện MC thực tập, cô nhanh chóng bắt taxi đi tới sân bay để quay về thành phố Z.

Máy bay hạ cánh đã là 7 giờ tối.
Bên ngoài có mưa rơi, mưa không lớn nhưng gió xuân thổi đến mang theo vài phần se lạnh.


Chung Dạng đi có hai ngày nên chỉ mang mấy bộ quần áo mỏng, bây giờ vừa bước ra bên ngoài bỗng có một trận gió ùa qua khiến co co rúm người lại.
Xe của Ôn Trì Chi đang bị kẹt trên đường, Chung Dạng đứng trong cơn mưa gió lạnh gần cả tiếng đồng hồ mới thấy Ôn Trì Chi xuất hiện.
Chung Dạng lên xe, hơi ấm trong xe đã giúp cô hồi phục lại khá nhiều, cô thở dài một hơi: “Lạnh chết đi được.”
Ôn Trì Chi nắm lấy tay cô, tay cô lạnh tới mức như vừa mới lôi lên từ chậu nước lạnh, anh cau mày hỏi: “Sao em không ở yên bên trong đợi anh?”
Môi cô bị lạnh nên nhìn có chút nhợt nhạt, ngây thơ đáp: “Em sợ anh tới rồi lại không nhìn thấy em.”
“Em ngốc hả.”
Chung Dạng không nói gì chỉ cười trừ.
Ôn Trì Chi khởi động xe, nói: “Chuyện cần bàn bạc như thế nào rồi?”
Chung Dạng cười tươi: “Vốn dĩ không có kết quả nhưng vì giáo sư Thẩm xảy ra chuyện thế nên mọi chuyện đã thành công rồi.”
Ôn Trì Chi nói: “Anh Hà của em cũng quan tâm cho em lắm đấy.”
Chung Dạng gật gật đầu: “Anh Hà trượng nghĩa lắm, hôm khác em phải mời anh ấy ăn bữa cơm mới được.”
Ôn Trì Chi không nói gì, chỉ cười nhàn nhạt.
Từ sân bay đi về chỗ ở của Ôn Trì Chi cũng mất gần một tiếng đi xe, vừa mới bước xuống khỏi xe thì mưa phùn gió nhẹ đã kéo ùa đến, đẩy cửa xe ra là chạy một mạch vào trong đại sảnh.
Ôn Trì Chi mở cốp xe lấy hành lý cho cô, Chung Dạng đứng ở cửa thang máy cười híp mắt, làm bộ làm tịch nói một câu: “Anh Ôn, làm phiền anh rồi.”
“Lạnh đến vậy sao?”

Chung Dạng: “Lạnh lắm, không tin anh sờ tay em mà xem, đóng băng hết lại rồi đây này.”
Cô giơ đôi bàn tay trắng nõn về phía anh, tay của cô rất đẹp, thon dài nhỏ nhắn, vừa nhìn đã biết ngay là tay của con gái, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, cô cũng không có thói quen sơn móng tay thế nên móng tay trước giờ đều là màu phơn phớt hồng tự nhiên.
Ôn Trì Chi bật cười, hất hất cằm: “Em mau vào trong đi.”
Hai người vào trong thang máy, căn nhà này của Ôn Trì Chi cô cũng đã tới qua mấy lần, bên trong đã có kha khá đồ đạc của cô.

Chung Dạng thật sự đã bị lạnh cóng, cô mở miệng nói: “Em đi tắm trước đây.”
Ôn Trì Chi gật đầu, bỏ gọn hành lý của cô ở một bên, sau đó ngồi xuống dưới sofa xem điện thoại.

Dương Thận share cho anh một đường link Weibo, vốn dĩ Ôn Trì Chi không muốn mở ra xem thế nhưng Dương Thận lại gửi voice chat đến thúc giục anh nhanh chóng xem nó.
Ôn Trì Chi mở ra, ở trong đó là lời đồn đại liên quan tới Hà Vụ, tiêu đề nổi bật [Bạn gái của Hà Vụ?], đính kèm còn có bức hình bóng lưng của Chung Dạng, chất lượng tệ cực kỳ, nhìn một cái đã biết là chụp trộm.
Ôn Trì Chi cầm di động, ngược lại không hề quá quan tâm tới chuyện này.
Chung Dạng từ phòng tắm đi ra ngoài, trông thấy Ôn Trì Chi đang nhìn di động, không biết là đang xem cái gì mà cực kỳ chuyên tâm chăm chú.

Chung Dạng ngồi xuống bên cạnh anh, áp sát lại gần hỏi: “Anh đang xem gì thế?”
Ôn Trì Chi đưa di động cho cô, Chung Dạng thấp mắt nhìn, sau đó lại ngước lên nhìn Ôn Trì Chi.
Vốn dĩ Ôn Trì Chi không đặt nặng chuyện này, nhưng từ lúc nhìn thấy sắc mặt của cô thay đổi, thế là nhất thời nổi lên ý muốn trêu chọc, hai ngón tay anh giữ điện thoại, ra vẻ nghiêm túc nói: “Dạng Dạng, em không giải thích một chút sao?”
Chung Dạng khẽ nuốt nước bọt, mím mím môi, dè dặt nói: “Không lẽ anh nghĩ đó là thật hả?”
Ôn Trì Chi không lên tiếng, anh chỉ nhìn cô một cách hờ hững.

Chung Dạng có chút đứng ngồi không yên, cô nói: “Thật sự là không hề có chuyện đó, anh Hà Vụ tiễn em tới khách sạn xong là đi luôn, tấm ảnh này chụp như thế nào em cũng không biết nữa.”
Cô ấp a ấp úng, đến cuối cùng nắm chặt lấy tay anh, nhẹ giọng nói: “Anh không tin em sao?”
Khóe môi Ôn Trì Chi cong lên, thật sự cảm thấy cô càng ngày càng thú vị, ngón tay anh ấn ấn vào trán cô: “Cô gái ngốc, anh trêu em thôi.”
Chung Dạng phút chốc thẹn quá hóa giận, giống hệt như con mèo nhỏ xù lông ở trong vòng tay anh nhe nanh múa vuốt.

Tay Ôn Trì Chi chạm vào cổ áo khăn tắm của cô, thấp giọng nói: “Cái đó…!đã hết chưa?”
Chung Dạng ngẩn người, một lúc sau mới hiểu ra được ý của anh, ngượng ngịu gật gật đầu.
Ánh mắt Ôn Trì Chi rơi xuống mặt cô, ngón tay thuận theo cổ áo khăn tắm tiến sâu vào bên trong.

Chung Dạng khẽ nín thở, trừ lần đầu tiên ra, đây là lần thứ hai hai người làm loại chuyện này.

Mỗi lần làm chuyện này Chung Dạng đều sẽ đột nhiên cảm thấy có chút chột dạ, không thả lỏng nổi, rốt cuộc thì thân phận của bản thân chẳng phải quang minh chính đại gì.
Khuôn mặt mang dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt đó của cô khiến Ôn Trì Chi không nỡ tiếp tục, anh phì cười: “Em không muốn làm sao?”
Chung Dạng có chút khó xử: “Không phải, là em sợ.”
Ngón tay Ôn Trì Chì ngoắc vào dây buộc áo tắm, giọng nói khàn khàn: “Em sợ cái gì?”
Chung Dạng lắc đầu, nhưng rồi cuối cùng mặt vẫn ửng đỏ, cô nói: “Anh nhẹ thôi nhé.”
~Hết chương 30~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.