Về Trễ

Chương 28


Đọc truyện Về Trễ FULL – Chương 28


Một giờ sáng cô nhận được điện thoại của Hà Vụ.

Từ lần Hà Vụ tới đại học Z mở cuộc họp báo ký tên tới nay hai người đều vẫn giữ liên lạc.

Hà Vụ chính là một con cú mèo, bởi vì lý do công việc nên thường xuyên phải thức đêm.

Bây giờ tìm đến cô là bởi vì trong đài truyền hình của anh ấy có ý muốn chiêu mộ những MC thực tập mới.
Hà Vụ ở trong Wechat hỏi cô: “Chuyện đài truyền hình B tuyển nhân sự, em đã nghe chưa?”
Chung Dạng trả lời tin nhắn của anh ấy: “Vâng, trường của em có hai người.”
Hà Vụ: “Trong tờ đơn mà trường em gửi không hề có tên của em, ngày mai nếu em có thời gian thì tới thành phố C một chuyến đi?”

Ôn Trì Chi từ trong phòng tắm bước ra, thấy Chung Dạng cầm di động như đang trả lời tin nhắn của ai đó, nét mặt anh thả lỏng, khóe môi cong cong, vừa lau tóc vừa hỏi: “Muộn thế rồi còn nói chuyện với ai vậy?”
“Với anh Hà Vụ.” Chung Dạng không ngẩng đầu lên mà cứ thế trả lời anh.
Ôn Trì Chi cười nói: “Hai người dạo gần đây liên lạc cũng mật thiết quá nhỉ.”
Ánh mắt đang nhìn ở màn hình di động của Chung Dạng dịch chuyển lên trên mặt anh, rất nghiêm túc, xác định lời nói này của anh không có ý gì khác thì cô mới yên tâm, mím mím môi rồi nói: “Dù gì bọn em cũng học chung một trường, nên cũng có nhiều chủ đề để nói mà.”
Ôn Trì Chi “Ừm” khẽ một tiếng, Chung Dạng ném di động qua một bên, nửa ngồi nửa quỳ ở sau lưng anh, hưng phấn nói: “Để em lau tóc cho anh nhé!”
Sự hào hứng của cô cứ thế mà tới, Ôn Trì Chi vẫn còn chưa mở miệng, khăn lông trong tay đã bị cô cướp mất.
Đúng là tính khí trẻ con.
Chung Dạng quỳ ở sau người anh, đôi bàn tay cách một lớp vải nhẹ nhàng lau tóc, tóc của anh không dài cũng không ngắn, rất vừa phải, cũng không hề khô cứng.


Chung Dạng luôn cảm thấy anh rất giống với một nam minh tinh, đều là những người khôi ngô anh tuấn, đặc biệt là đôi mắt, lúc hơi nheo lại còn có chút lạnh lùng.
Chung Dạng lau tới lúc độ khô vừa phải thì dừng lại, sau đó xoa bóp bả vai cho anh, đôi tay dịu dàng yếu ớt là thế mà sức lực lại ngược lại hoàn toàn.
Ôn Trì Chi nhướng mày, hỏi: “Trước kia em từng học xoa bóp à?”
Chung Dạng “Ừm” một tiếng: “Lúc em còn nhỏ, cô em có bệnh đau vai, thế là em đều bóp vai giúp cô em rất nhiều lần, một vài lần đầu thì vẫn chưa quen, nhưng về sau lúc quen rồi thì đã thành thục hơn.”
Ôn Trì Chi cười khẽ, kéo lấy tay cô, ngón tay vân vê cổ tay cô: “Được rồi, anh cảm thấy thoải mái hơn rồi.”
Chung Dạng đột nhiên nói: “Ngày mai em phải tới thành phố B.”
Tay của cô vẫn bị Ôn Trì Chi giữ chặt, anh hỏi: “Em đến thành phố B làm gì?”
“Anh Hà Vụ nói đài truyền hình của anh ấy dự tính sẽ tuyển MC thực tập mới, thế nên muốn em qua đó một chuyến.”
Chung Dạng ngẩng đầu lên hỏi: “Ngày mai anh đưa em ra sân bay chứ?”
Ôn Trì Chi nắn tay cô, trêu chọc: “Dạng Dạng, em thật sự muốn anh tiễn em ra sân bay để đi gặp một người đàn ông khác sao?”
Đây vốn dĩ chỉ là lời nói đùa, thế mà cô lại xem là thật, buột miệng thốt ra một câu: “Anh Hà Vụ cũng có phải đàn ông đâu.”
Lời vừa nói ra Chung Dạng mới ý thức được có gì đó sai sai, cô đỏ mặt, sau đó nhanh chóng thanh minh: “Ý của em là anh Hà Vụ đối với em mà nói chỉ là một vị tiền bối, là bạn cùng trường, còn hơn nữa thì không hề có!”
Ôn Trì Chi dựa người ra sau đầu giường, cầm lấy bao thuốc rồi rút ra một điếu, cảm thấy cô đúng là ngây thơ.

Dưới ánh đèn mờ ảo, anh nheo mắt lại, ngậm điếu thuốc rồi nói: “Dạng Dạng, có phải là anh nói gì em cũng đều sẽ tin không?”
Chung Dạng ngẩn người mấy giây rồi từ từ gật đầu.
Ôn Trì Chi rít một hơi thuốc, giơ tay lên sờ vào mặt cô, trong ánh mắt chứa đậm ý cười: “Đúng là cô gái ngốc.”

Ngày hôm sau, hai người ăn xong bữa sáng, Ôn Trì Chi lái xe đưa Chung Dạng quay về trường.

Về tới trường Chung Dạng lại phải chạy tới ký túc của giáo viên phụ trách.

Giáo viên phụ trách của Chung Dạng là một người phụ nữ rất khó nói chuyện, đến từ thành phố S.

Mọi người ai ai cũng nói người thành phố S phóng khoáng thân thiện, nhưng giáo viên Lâm của bọn họ lại ngược lại hoàn toàn.

Sinh viên do bà ấy phụ trách người nào người nấy đều ở sau lưng nói xấu không ngừng, sinh viên Khoa Phát Thanh có thể không làm phiền tới giáo viên Lâm thì sẽ tận lực hết mức để không phải chạm mặt.
Chung Dạng đến xin nghỉ ba ngày, đương nhiên sẽ không tránh khỏi bị hạch họe mấy câu.
Ôn Trì Chi ngồi đợi ở trên xe, trong xe mở nhạc, Lý Tấn gọi điện thoại đến cho anh, Ôn Trì Chi cầm di động, ngón tay vuốt nhẹ ở trên vô-lăng, nói khẽ: “Cứ xử lý theo cách của cậu đi.”
Ôn Trì Chi và Lý Tấn nói thêm mấy câu, vừa mới cúp điện thoại của Lý Tấn, ngay sau đó lại có cuộc gọi khác gọi đến.

Ôn Trì Chi nhìn trên điện thoại hiển thị tên người gọi đến, chân mày hơi nhướng lên, không biết trong hồ lồ của cô đang bán loại thuốc gì.
Ôn Trì Chi nhấn nút nghe máy, đầu bên kia có giọng nói cất lên, một câu chú ơi dõng dạc được truyền vào tai anh, Ôn Trì Chi kéo cong khóe môi, trong lòng nghĩ cô đúng là vẫn chưa chịu thôi trêu chọc mình.
Chung Dạng cầm di động, mặt không biến sắc: “Chú, chú có đang nghe con nói không? Giáo viên Lâm của con muốn nói chuyện với chú ạ.”
Ôn Trì Chi sững người, vẫn chưa kịp phản ứng thì ở đầu bên kia điện thoại đã được đổi vào tay của một người khác, sau đó nghe thấy giọng nói dịu dàng của phụ nữ: “Xin chào, xin hỏi anh là chú của Chung Dạng có đúng không? Chung Dạng nói muốn xin nghỉ ba ngày, chuyện này anh biết chứ?”
Ngón tay Ôn Trì Chi gõ nhẹ lên trên vô lăng, cười không được mà khóc cũng chẳng xong, anh ho khẽ mấy tiếng rồi mới trả lời: “Đúng thế, trong nhà chúng tôi có chút chuyện.”

Tiếp đó là mấy lời khách sáo, xong xuôi hai người cúp điện thoại.
Loại chuyện lừa gạt giáo viên giả vờ làm người nhà học sinh này lúc còn trẻ quả thật chưa hề thử bao giờ, không ngờ bây giờ lại được lĩnh hội trước mặt cô.
Mười phút sau cô mới xuống dưới lầu.

Cửa xe ghế lái phụ được mở ra, Chung Dạng ngồi vào trong.

Ôn Trì Chi rít hơi thuốc, quay đầu nhìn cô, sắc mặt của cô trông không được tốt lắm, anh hỏi: “Sao vậy, quay về ký túc mà sao em lại mang sắc mặt này?”
Chung Dạng lắc đầu: “Em với giáo viên phụ trách có nói chuyện mấy câu.”
“Không cho em nghỉ à?”
“Cũng không phải, nói chung là phiền phức lắm.” Lúc cô nói ra lời này trông dáng vẻ y hệt đứa trẻ con.
Ôn Trì Chi nghiêm mặt lại, ánh mắt rơi xuống dưới mặt cô, anh hỏi: “Cuộc điện thoại ban nãy rốt cuộc là sao hả? Em gọi anh là chú nghiện rồi có phải không?”
Chung Dạng quan sát anh một lúc rồi mới giải thích: “Không phải đâu, xin nghỉ bắt buộc phải gọi điện thoại cho phụ huynh, em sợ gọi cho cô em cô em lại lo lắng này lo lắng nọ, thế nên mới phải gọi cho anh, anh không phải là chú của em sao?”
Ôn Trì Chi phì cười, sau đó vòng tay lái lái xe rời đi, cô có vẻ có cả một bụng tức: “Giáo viên phụ trách này của bọn em khó chịu lắm, chẳng có chuyện gì cũng thích làm khổ đám sinh viên nữ bọn em.

Tiếu Thấm nói đó là do tương xích của người cùng giới tính, công nhận là có cảm giác đó thật.

Có một lần Học Viện có một buổi tọa đàm, nói là tọa đàm nhưng thật ra cũng chẳng có gì quan trọng.

Lúc đó hai sinh viên nữ lớp em bỏ về, được nửa đường thì bị bà ấy tóm lại, đã thế lại còn cố ý gọi hai nữ sinh kia đi từ cửa chính vào bên trong, như thế cũng làm khó nhau quá, đều là người lớn rồi chứ có phải là trẻ con nữa đâu.

Những sinh viên nam khác bỏ về thì bà ấy lại làm ngơ coi như không nhìn thấy, xin nghỉ có mấy hôm thôi mà còn tốn công tốn sức hơn cả học sinh tiểu học nữa.”
Chung Dạng lải nhải cả một tràng, Ôn Trì Chi không hề lên tiếng, bấy giờ cô mới lén nhìn anh rồi nhẹ giọng nói: “Có phải anh không thích nghe em nói mấy chuyện này không?”

Tay Ôn Trì Chi đặt trên vô lăng, trên mặt không hề có chút mất kiên nhẫn nào: “Không phải, chuyện em kể thú vị lắm, giáo viên phụ trách đó của bọn em khiến người ta ghét đến thế sao?”
Chung Dạng không hề giấu giếm: “Đúng vậy!”
Khóe môi Ôn Trì Chi cong lên, lúc mới tiếp xúc chỉ cảm thấy cô có vẻ là người khá hướng nội, không hề thích nói chuyện.

Tới khi tiếp xúc lâu rồi mới phát hiện cô vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Dẫu sao cô cũng mới chỉ có 22 tuổi, có thể trưởng thành được tới mức nào đây?
Thật ra Ôn Trì Chi là một người không thích nói nhiều, bây giờ nghe cô oán trách ngược lại không hề cảm thấy ồn ào chút nào.

Dáng vẻ tức giận cùng với đôi môi nói không ngừng nghỉ đó của cô có chút giống với Cốt Cốt, đáng yêu vô cùng.
Một tiếng sau, xe dừng lại ở bên ngoài sân bay, Chung Dạng tháo dây an toàn: “Em đi đây.”
Ôn Trì Chi gật đầu, dường như không có ý định xuống xe tiễn cô vào bên trong, anh chỉ dặn dò cô một câu: “Chú ý an toàn.”
Chung Dạng “Ừm” một tiếng, mũi giày vừa mới chạm đất thì cô lại rụt lại, rướn người tới trước mặt anh, sau đó hôn lên má anh một cái, nụ hôn khá hời hợt, như có như không, tựa như một ảo giác.

Cho tới tận lúc máy bay cất cánh Chung Dạng vẫn còn đang nghĩ không biết cô có hôn trúng vào mặt anh hay không.
Cô từ từ ngồi lại vào vị trí, khuôn mặt ửng hồng: “Cảm ơn anh đã tiễn em tới sân bay.”
Lúc cô nói lời này còn mang theo sự ngại ngùng, giống như không hề muốn rời đi.
Khuỷu tay Ôn Trì Chi gác lên trên bệ cửa sổ xe, đuôi mắt chứa ý cười nhàn nhạt, trong con ngươi là toàn bộ khuôn mặt của cô.

Những người con gái từng hẹn hò lúc trước, khi nói mấy lời đường mật đều là thuận miệng thốt ra, duy chỉ có người con gái này là một ngoại lệ.
~Hết chương 28~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.