Đọc truyện Vệ Sĩ – Chương 84: Sa mạc núi tuyết
Sở Tuần một mạch lái hơn trăm dặm, đánh vòng qua một ngọn núi tuyết lớn, thấy mặt sau đã hoàn toàn vùng thoát khỏi truy binh, vì thế dừng lại ở một khe núi khuất gió.
Truyền Võ thở hổn hển, thanh âm rất thấp: “Lái xa thêm chút nữa, vạn nhất bị đuổi theo.”
Sở Tuần: “Cứ ở đây qua đêm.”
Truyền Võ: “…… Trước lái về Los Angeles đã.”
Mắt Sở Tuần đột nhiên đỏ lên: “Còn không băng bó cho cậu, dưới lòng bàn chân cậu sẽ đổ một chậu máu đó!”
Đặc công, sĩ quan Mỹ có thời gian làm việc và nghỉ ngơi cố định, đúng giờ đi làm, đến giờ về nhà, không thức đêm tăng ca. Sở Tuần đoán đám người đối thủ khẳng định tìm khách sạn nghỉ tạm, phải chờ tới sáng hôm sau mới đuổi tới. Trong xe Sở Tuần gắn một thiết bị tàng hình Plasma mini, là sản phẩm quân đội mới nghiên cứu chế tạo ra, quấy nhiễu sóng điện Rađa cùng máy định vị GPS, đối phương trong một chốc cũng không thể xác định hành tung bọn họ.
Bên trong xe tiếng thở gấp dồn dập. Sở Tuần khiêng Truyền Võ, chậm rãi đặt anh vào ghế sau, động tác rất nhỏ khiến Truyền Võ thở hổn hển thật lâu. Lúc anh cau mày, cặp lông mày đậm càng có vẻ đen hơn, đường cong khuôn mặt hơi vặn vẹo, lộ ra gương mặt hoàn mỹ bởi vì đau đớn thụ thương mà nhăn nhíu, cơ thể co rút, nhất thời làm Sở Tuần khó chịu đến mức tâm xoắn thành một đoàn.
Sở Tuần chen trong thùng xe nhỏ hẹp, nghiêng người, tận lực không đụng đau đối phương. Cậu đưa lưng về Truyền Võ, vùi đầu làm việc, cảm giác được hai bàn tay to của Truyền Võ ôm lấy xương sườn cậu, nhéo chặt thắt lưng cậu. Lực đạo muốn chết kia, khẳng định nhéo thắt lưng cậu đến xanh tím.
Viên đạn ghim vào kẽ một bên xương chậu, khiến người đau thấu xương. Sở Tuần không thể tưởng tượng Nhị Võ trong tình cảnh này nhịn đau đi một đoạn đường rất xa, còn phải đánh nhau với địch, máu khô dán dính quần vào da thịt. Cậu thật cẩn thận lấy đầu đạn, bởi vì đầu đạn kẹt ở vị trí rất sâu, góc độ khó nhằn, lúc này đây, cậu dò lấy thật lâu. Truyền Võ kịch liệt thở gấp, một tay đột nhiên buông ra Sở Tuần, với lên tay nắm cửa một bên xe, trực tiếp kéo xuống……
Hai tay Sở Tuần dính đầy máu, sắc đỏ tràn ngập ánh mắt. Một lượng máu lớn lại chảy ra, các mảnh xương vụn ghim trong thịt, rất khó rửa sạch sẽ, phỏng chừng còn phải đau thật lâu.
Cậu cắn khóe miệng, cắn chảy máu cả môi dưới, giống như đau đớn ở trên người mình. Cậu dù sao không phải bác sĩ ngoại khoa, biết làm thế nào, nhưng không thuần thục. Lâm trận mới bắt đầu hối hận, lúc trước khi ở cùng cậu bạn Trương Văn Hỉ, hai người cả ngày trêu mèo chọc chó không làm chuyện đứng đắn, lúc ấy sao lại không cùng tiểu tử kia dụng tâm học một tay kỹ thuật hữu dụng chứ! Trương Văn Hỉ một tay thần đao kia, nhẹ nhàng chạm vào vết thương, tay xuống bệnh trừ, bôi lên thần dược tổ truyền, cầm máu giảm đau hồi phục nhanh chóng, nào phải chịu tội này?
Sở Tuần tiêm một ống thuốc giảm nhiệt nhỏ vào cơ mông Nhị Võ, một lần nữa thoa thuốc bột cầm máu lên, băng bó.
“Kẹt trong xương, không tổn thương động mạch, không tổn thương nội tạng.”
Sở Tuần nói.
“Ừm…… Không việc gì.”
Truyền Võ thô thanh an ủi một câu, biết Sở Tuần lo lắng.
Sở Tuần hỏi lại: “Không việc gì cậu lại run thành như vậy?”
“Run đến mức lòng tôi luống cuống áp lực, tay tôi đều run theo cậu nè!”
Vị trí vết thương trung lập, ở ngay chỗ ấy. Quần Truyền Võ kéo đến đầu gối, quần lót cũng cởi ra, cái gì cũng lộ, một mảng huyết nhục mơ hồ, càng làm Sở Tuần đau đến tâm can run rẩy.
Truyền Võ mặc quần lót sọc đậm màu cậu mua, quần bị súng bắn đốt cháy một lỗ lớn. Nhị gia về lại phải mua quần lót mới cho tiểu muội nhi nhà mình rồi.
Nhị Võ muốn cái gì, cậu đều cho, trút xuống toàn tâm đối đãi người này, còn ngại không đủ……
Sở Tuần lấy nước rửa sạch vết máu chung quanh. Máu từ rãnh đùi chảy xuống, lông mu nồng đậm ở hạ thân cũng dính đầy bọt máu cùng mẩu vụn đạn dược. Nhị Võ của cậu mỗi khi ở trên giường hùng phong bừng bừng phấn chấn, dục hỏa đốt người, bộ lông khu vực tam giác tỏa ra, đen đậm sáng bóng, đặc biệt có vị nam nhân. Thời điểm kết hợp, bộ lông bao giờ cũng nhẹ nhàng quét lên mông cậu, ma sát trứng cùng hậu đình cậu, vào lúc đó bộ vị mềm mại yếu ớt kia, vừa tê lại ngứa, khiến cậu đặc biệt thoải mái.
“Viên đạn lệch một chút nữa, liền xóa sạch lão Nhị của cậu.”
“Thứ kia của cậu bị phế, tôi về sau tìm ai đây?”
Sở Tuần thấp giọng than thở, sờ sờ hạ thân Truyền Võ. Ước chừng bởi vì bị thương mất máu, thân thể suy yếu, Hoắc tiểu nhị gia mềm nhũn lệch sang một bên, rũ xuống, còn thực ngoan.
Truyền Võ thấp giọng nói: “Không phế, dùng rất tốt, yêm khi nào thì không dùng tốt hả?”
Sở Tuần nói: “Về sau mỗi lần làm ‘chuyện kia’, đều phải nhìn thấy vết sẹo trên người cậu, trên tiểu kê kê có sẹo, lúc này trên xương hông lại một vết nữa.”
Ánh mắt Truyền Võ đen láy như mực, nhìn chằm chằm Sở Tuần, chủ nghĩa đại nam tử đến một câu: “Thì thế nào, ngại không dễ nhìn?”
Sở Tuần liếc mắt: “Dễ nhìn, đặc biệt soái.”
“Hắc, hai viên đại bảo bối đều còn, không bị tôi làm mất viên nào.”
Mặt Truyền Võ đẫm mồ hôi, mặt không đổi sắc, đặc biệt khốc: “Không trứng yêm vẫn sử dụng tốt, sẽ không để nhẫm thiệt thòi.”
Sở Tuần cười mắng: “Đệt, hiểu y học không hả! Không trứng thứ kia của cậu đừng nghĩ cứng lên, nằm thẳng để gia hầu hạ cậu đi.”
Sở Tuần kìm nén khó chịu trong lòng, trên mặt làm ra vẻ thoải mái, chọc Nhị Võ cười, muốn trấn an anh. Cậu lại cầm hai quả trứng hồng nhuận xinh đẹp của ai kia, kết quả cầm đến tay mình dính đầy máu. Cậu cũng không nói được những lời ôn nhu dễ nghe. Đều là đàn ông làm đại sự, trường hợp này, lại không thể giống mấy cô nương sụt sà sụt sịt chùi nước mắt, còn nói cái gì?
Cậu nhìn sâu vào anh, đột nhiên cúi người, đáy mắt phát ra tình yêu mãnh liệt, tiến đến bên tai Truyền Võ, nhanh chóng thì thầm một câu.
Mặt Truyền Võ nóng lên, chậm rãi lộ ra ý cười, cười đến chân thật, khuôn mặt tái nhợt thiếu máu trở nên sáng bừng.
Anh bị Sở Tuần chọc, có chút ngượng ngùng, lại đặc biệt đắc ý, đặc biệt thỏa mãn.
Sở Tuần vừa rồi thổi nhiệt khí vào tai anh, hoàn toàn không e lệ, nói, “Thứ kia của cậu mỗi lần trướng to, vết sẹo kia cũng phồng lên đặc biệt lớn, nơi đó của tôi cũng cảm thấy được, nó gồ lên, ở bên trong cạ vào tôi, rất ngứa……”
* * *
Sở Tuần tính toán lộ trình, từ Las Vegas tới Los Angeles, ít nhất phải lái bốn tiếng rưỡi. Bọn họ lúc này vừa lúc ở giữa đường, trên sa mạc lớn giáp với Nevada và California, trước không thôn sau không điếm. Cho dù liên hệ cấp trên kêu gọi trợ giúp, từ Los Angeles phái người lại đây tiếp ứng, cũng phải mấy giờ chạy xe, trời cũng sáng. Sở Tuần xuất môn làm việc không tùy tiện làm phiền người khác, không đến vạn bất đắc dĩ, sẽ không liên lạc với nhóm người bên lãnh sự quán kia. Song phương không phải một ngành, không biết nhau, không tín nhiệm.
Sở Tuần người này, trong khung cố chấp lại có chứng bắt buộc, làm việc theo đuổi hoàn mỹ. Lần này đi ra làm việc, cậu trong lòng nghẹn một hơi, tuyệt không thể để đối thủ cùng chim hói thành công. Cậu đánh bạc an nguy bản thân, muốn bảo vệ tất cả những người cậu muốn bảo vệ, cuối cùng bị thương cũng là người thân mật nhất bên cạnh mình…… Hà Tiểu Chí bọn họ nếu đường xá thuận lợi, suốt đêm đi gấp, rạng sáng có thể chạy đến biên giới, sẽ có người ở Mexico tiếp ứng bọn họ về nước.
Hoắc Truyền Võ từ trong đau nhức tỉnh lại, chống khuỷu tay nhích người dậy, đầu đặt trên cửa kính xe, thỉnh thoảng dùng sức cọ, thở gấp. Khi anh nhịn đau lại mím chặt môi, chết không hé răng, chỉ dùng mày, răng nghiến chặt phân cao thấp.
Sở Tuần từ phía sau ôm anh, môi vùi vào mái tóc ướt sũng của Truyền Võ. Đôi khi, “ở bên cạnh” chính là thuốc an ủi tốt nhất.
Truyền Võ đột nhiên nói: “Tiểu Tuần.”
Sở Tuần: “Ừm.”
Truyền Võ: “Nhẫm cùng Đại Dứa, trước kia có quen biết.”
Sở Tuần: “À…… Quen lâu rồi, mười năm trước tôi đến Mĩ du học, gặp chú ấy một lần. Chú ấy tốt lắm, dạy tôi rất nhiều điều, làm tôi hiểu ra rất nhiều chuyện.”
Truyền Võ gối lên ngực Sở Tuần, thở hổn hển. Sở Tuần ở trong bóng tối thấp giọng kể lại năm đó gặp mặt Vi Ước Hàn một lần: “Năm ấy tâm tình tôi không tốt, phát bệnh, như kẻ điên vậy, cả người lâm vào trạng thái phủ định chính mình, trầm cảm, căm thù, oán trời trách đất. Tôi lúc ấy hoàn toàn nghĩ không thông, không biết mấy năm đó làm cái gì, là vì ai, tôi vì sao biến thành người như vậy……”
“Dựa vào cái gì Tiểu Quân nhi, Bác Văn bọn họ đều là người bình thường, chỉ có một mình tôi là không bình thường chứ. Tôi mỗi ngày đều làm những chuyện như vậy, trước mặt người ngoài liều mạng ngụy trang thành người tốt, sau đó giấu ở nơi không thể gặp ánh sáng làm thí nghiệm, luyện công, làm thân thể chính mình càng ngày càng không bình thường……”
“Chú Vi đặc biệt đến gặp tôi. Chú không nói rõ, tôi đoán, là Hạ tổng thật sự nhịn không nổi tôi nữa, muốn quẳng gánh nặng!” Sở Tuần nói đến người này liền nhếch miệng cười ra, ngượng ngùng, “Tôi cả ngày gọi điện thoại đường dài, ầm ĩ, phát giận với chú ấy, còn mắng chửi người, Hạ tổng mạo hiểm phái chú Vi lại đây làm công tác tư tưởng cho tôi. Nếu lại thu thập không tốt, sẽ ‘buông tha’ cho tôi, người công năng tôi đây trở thành ‘phế phẩm ’ đào thải……”
Truyền Võ yên lặng nghe, ngón tay dần tăng lực, ôm chặt Sở Tuần. Tiểu Tuần cho tới bây giờ không nói với anh những chuyện này.
Sở Tuần nói một nửa, còn giữ một nửa. Cậu sẽ không nói với Truyền Võ khi đó mỗi đêm cậu mất ngủ, phải dùng một lượng thuốc lớn qua ngày, bác sĩ chẩn đoán cậu có bệnh hậm hực nghiêm trọng.
Cậu cũng không không biết xấu hổ nói với Truyền Võ, cậu ở trong điện thoại cuồng loạn hò hét với Hạ tổng, các người dựa vào cái gì khống chế tôi, tôi mặc kệ, chú đem người tôi muốn trả lại cho tôi, chú không trả cho tôi, tôi mẹ nó không cùng chơi với các người…… Khóc lóc om sòm lăn lộn, trẻ con không hiểu chuyện, giống như toàn bộ mọi người trên đời này thua thiệt cậu, nói tới thực dọa người.
Năm ấy gặp mặt, Vi Ước Hàn mặc áo gió màu be, đội mũ tròn, cầm gậy chống bằng trúc, ống quần cùng giày da không nhiễm một hạt bụi, phong độ nhanh nhẹn.
Trong vườn trường hoa rơi lả tả, một mảnh lá vàng, sau rực rỡ lại quy về yên ả.
Hai người mặt đối mặt ngồi ở trong phòng, nhìn màu sắc thay đổi ngoài cửa sổ.
Vi Ước Hàn nói, tiểu tử, tôi biết cậu trong lòng giãy dụa, đến mức hoảng, muốn phát tiết, cậu hiện tại đang trải qua, tôi năm đó cũng đã từng. Trong lòng cậu có người cậu không bỏ xuống được, cậu nhớ nhung người ấy, tình cảm không dứt ra được, lão tử năm đó, trong lòng cũng có.
Cậu ở nước ngoài, phiêu bạt ba năm, cậu cảm thấy thực khổ.
Cậu có biết lão tử đi ra đã bao nhiêu năm không? Hai mươi lăm năm.
Cậu rất nhanh sẽ trở về, cậu ở bên kia còn có người thân, có gia đình.
Lão tử đi sẽ không tính quay trở về, bên kia ngay cả nhà cũng không có, người thân cận…… cũng không có.
Làm người như chúng ta, có bao nhiêu gian nan, bao nhiêu cô độc, chỉ có chúng ta hiểu rõ nhất. Ở trong mắt người ngoài không biết tình hình, trong các tiểu thuyết văn học, những người như chúng ta được ca tụng là anh hùng vì Tổ quốc, là liệt sĩ trên mặt trận không tên, một đám đều như ôm ấp tình cảm lãng mạn, chủ nghĩa anh hùng cá nhân vô địch, ý chí cứng cỏi, không gì làm không được. Kỳ thật chúng ta tự mình biết, ý chí con người có thể yếu ớt cỡ nào. Tín ngưỡng có khi bởi vì sự thật tàn khốc mà gặp đả kích, tín niệm thường xuyên kinh không được ma luyện mà sinh ra dao động, người ngày hôm qua còn sóng vai cùng nhau chiến đấu, có thể giây tiếp theo sẽ ngã xuống đường, ở bên cạnh chúng ta từng người từng người chết đi. Tôi sẽ bởi vì trong lòng chỉ còn tồn tại một ý niệm nhỏ nhoi nhất, vẫn kiên trì đi tiếp, cũng có thể có một ngày bởi vì ý niệm rất nhỏ rất nhỏ kia, bước đi không nổi, hoàn toàn từ bỏ.
Vi Ước Hàn duỗi tay xoa tóc Sở Tuần, an ủi cậu bạn nhỏ trong những năm tháng mờ mịt. Tiểu tử, tôi nhìn hiểu, tôi biết lão Hạ vì sao lựa chọn cậu. Cậu là người chấp nhất, mục tiêu minh xác, nội tâm kiên định, biết chính mình theo đuổi cái gì. Cậu ở mặt ngoài đường hoàng, lệ khí, không thể gạt được mắt tôi, cậu là người nội tâm an tĩnh, cậu có thể chịu được cả đời cô độc, nhận thức chuẩn, sẽ không buông tay.
Vi Ước Hàn nhìn thấy trên tờ giấy trắng Sở Tuần đốt ra một bức tranh, thiếu niên anh tuấn, hăng hái. Sở Tuần rơi hai giọt nước mắt xuống bức tranh, lại yên lặng lấy ngón tay đốt tranh, đốt thành tro. Mỗi đêm lấy một bức, ôm trong chăn, trắng đêm tương đối, trước hừng đông thiêu hủy, không lưu dấu vết.
Sở Tuần dường như lâm vào hồi ức thật sâu, trên mặt lộ nét cười, hiện giờ nghĩ lại chuyện cũ này, oán khí cũng không nặng như năm đó, hạnh phúc đoàn tụ hoan hảo đủ để hòa tan mười lăm năm thất ý. Trong lòng ôm cậu bé của cậu, ngần ấy năm cái gì cũng đều giá trị.
Truyền Võ đột nhiên nói: “Vẽ cho yêm một bức nữa.”
Sở Tuần: “Vẽ cái gì.”
Truyền Võ: “Muốn nhìn một chút nhẫm vẽ yêm thành cái dạng gì.”
Sở Tuần nhéo má đối phương: “Cậu chỉ có vậy là hay. Tôi không nhìn thấy cậu mới vẽ chơi, hiện tại có cậu lù lù ngay bên cạnh, còn vẽ cái gì?”
Truyền Võ: “…… Lại vẽ một bức nữa, yêm muốn nhìn một chút.”
Sở Tuần tìm không thấy giấy vẽ, vì thế phác họa ngay trên cửa kính xe. Ban đêm lạnh, cửa xe phủ kín một tầng hơi trắng, Sở Tuần lấy đầu ngón tay thay viết, tế bào xúc giác trên ngón tay linh mẫn, lại có vài phần thiên phú, vẽ vài đường, dùng phong cách tự do vẽ ra một bức tranh, gương mặt thon gầy, tóc đen bướng bỉnh dựng lên, rất giống Hoắc gia thiếu hiệp tay áo phiêu phiêu ở đại viện đường Ngọc Tuyền năm đó, thiếu niên trầm mặc anh tuấn lại rất có cá tính.
Sở Tuần vừa vẽ vừa nhịn không được cười, ý cười từ lồng ngực tỏa ra: “Cậu năm đó liền dạng ngốc này, cả ngày chạy theo sau mông tôi, thật choáng váng.”
Truyền Võ thấp giọng nói: “Ừ, rất tốt.”
Sở Tuần xoa xoa đầu Truyền Võ, chọc anh: “Vẽ lên cửa thủy tinh không đẹp lắm, chờ về nhà đi, tôi trai giới bảy ngày, tắm rửa dâng hương rửa tay, nghiêm túc vẽ cho cậu một bức ra trò.”
Truyền Võ đau ra một thân mồ hôi, trên mặt lại cười ra má lúm đồng tiền: “Yêm đóng khung, treo trên tường.”
Truyền Võ trước kia là muốn đem đại mĩ nữu của anh đóng khung, treo trên tường, mỗi ngày nhìn thấy, đẹp mắt. Hiện giờ còn ngại không đủ, anh muốn đem tình cảm Sở Tuần đối với anh treo trên tường, Sở Tuần thương anh như vậy. Một đoạn hồi ức, còn hơn lời thổ lộ thiên ngôn vạn ngữ.
Một đêm này, Sở Tuần nằm ở ghế sau ô tô, ôm chặt Nhị Võ nhà cậu vào ngực, vuốt tóc anh.
Hai người mặt đối mặt, chóp mũi cọ chóp mũi, cũng không nói quá nhiều, trong bóng đêm yên lặng nhìn nhau.
Truyền Võ thấp giọng nói: “Thừa dịp ban đêm lái trở về thôi.”
Sở Tuần nói: “Lái xe rất xóc, cậu đau, tôi với cậu ngủ hai giờ, rạng sáng đi.”
“Lạnh không, tôi lấy lò sưởi nhỏ ủ cho cậu.”
Sở Tuần cuộn cả người Truyền Võ vào ngực, từ từ nóng lên, bàn tay nóng hừng hực vuốt nhè nhẹ sau lưng Nhị Võ, chống đỡ lạnh giá của sa mạc ban đêm.
Truyền Võ quanh thân ấm áp, lẳng lặng quay lại hôn, đột nhiên nói: “Trên người nhẫm những chỗ nào có thể nóng lên vậy?”
Sở Tuần: “Cậu không phải đều thử qua sao?”
Thiên tính đàn ông, một nửa máu trên người đều sắp chảy hết, thở gấp, trong đầu lại còn miên man suy nghĩ loại chuyện này. Hoắc Truyền Võ dọc theo yết hầu, lồng ngực Sở Tuần, ánh mắt không ngừng trượt xuống: “Chỗ kia của nhẫm, cũng có thể nóng lên chứ?”
Sở Tuần: “……”
Sở Tuần cúi đầu, tự mình vuốt ve tiểu nhị gia, phấn điểu lay động trong đũng quần, nhịn không được vui vẻ: “Tôi, tôi, tôi làm nóng…… làm nóng lên…… Tôi khẳng định đi vào có thể nóng! Bằng không cậu thử xem? Tới hay không hửm?”
“Ai, ngày nào đó tôi “thế này’ cậu.”
“Tuyệt đối có thể nóng lên, khẳng định nóng khiến bên trong cậu đặc biệt thoải mái, đặc biệt hưởng thụ, giống như spa chỗ đó cho cậu, mát xa 360 độ vô góc chết, còn có suối nước nóng, vừa xông hơi vừa mát xa……”
Hai người thô thanh nói mấy lời hạ lưu giữa đàn ông với nhau, ba phần thô tục, bảy phần ngọt ngào.
Truyền Võ chịu không nổi cái miệng nói liên thiên kia của Sở Tuần, không một câu bình thường, thực mẹ nó có thể xả. Anh cười liền tác động đến vết thương phía dưới bụng, cắn môi chịu đựng.
Sở Tuần truy hỏi: “Lần trước lúc tôi đi vào, cậu không thấy thoải mái sao? …… Rốt cuộc thoải mái hay không thoải mái hả?”
Truyền Võ nghĩ nghĩ, nói ra lời thật bị đè nén đã lâu: “Nhẫm lần kia đi vào, yêm…… không có cảm giác gì.”
Sở Tuần: “…… Tôi đã nói là không thống vào rồi mà!”
“Tình báo đi vào, tôi còn chưa tiến vào đã bị chặn ở cửa, cửa vào bị kẹt, Nhị gia vào không được ra không được, kia thật khiến tâm ngứa, cậu còn bảo tôi khi dễ cậu.”
Sở Tuần nói chuyện mang ý làm nũng chơi xấu, nhéo mặt Truyền Võ, không dám nhéo nơi khác sợ làm đau anh: “Vô lại, gạt tôi, lừa tôi, lão tử ở trên người cậu còn chưa làm thành đâu, cậu chờ tôi trở về thu thập cậu.”
“Chờ quay về Bắc Kinh, nhất định.”
Sở Tuần như làm cam đoan, đột nhiên dùng sức hôn xuống, ở trên trán Truyền Võ hôn mạnh mấy cái, khi môi dán lên, tất cả đều là mồ hôi mằn mặn.
Truyền Võ cũng không giương cờ phản đối, ánh mắt tựa hồ là thực đang cân nhắc, hai người cùng nhau tắm spa, Sở Tuần ‘thế này’ anh, có thể là tư vị mất hồn thế nào……
Chảy máu, nhịn đau, nói chuyện tình yêu, hai người đàn ông trên con đường liều mạng thiên nhai.
Sáng sớm hôm sau, trời tờ mờ sáng, mặt trời mới nhú xua tan hàn khí sa mạc. Núi tuyết tráng lệ sừng sững ở phía xa cuối con đường, giống một ảo ảnh treo trên không.
Đặc công cùng đội ngũ tham viên CIA đuổi tới, lái bốn năm chiếc xe, từ hai phía Đông Tây ý đồ giáp công.
Đặc công Mỹ cũng là bí mật điều tra truy kích, không thể công khai, không dám phô trương thanh thế như cục cảnh sát bình thường đuổi giết kẻ cướp, hận không thể phát thanh hiện trường trực tiếp trên khắp nước Mỹ. Cuộc chiến gián điệp giữa các siêu cường quốc, một khi để lộ chân tướng, vô luận thắng hay thua, bên nào cũng sẽ mất mặt, cũng không phải hành động đứng đắn có thể đưa lên mặt bàn.
“Ở thị trần nhỏ khu vực sa mạc biên giới California phát hiện mục tiêu.”
“Có người ở trên mạng thử tấn công kích hồ sơ mã hóa bên trong bộ Quốc phòng, bị vệ tinh chặn được tín hiệu, xác định vị trí!”
“Con đường này từ Las Vegas tới, dẫn đến nơi này, thực có thể chính là hai gã nghi phạm Hoa kiều tối hôm qua từ khách sạn Bellagio đào thoát!”
“Hiện trường tối qua có lưu lại vết máu, nhóm máu A, bọn họ nhất định có người bị thương, chạy không xa, có thể trốn ở chỗ này.”
Nhân viên tổ điều tra dùng bộ đàm khẩn trương liên lạc bố trí.
Đội viên chiến đội đặc biệt đầu đội mũ sắt, mặc áo chống đạn, vũ trang hạng nặng nhanh chóng bao vây trấn nhỏ, cầm súng từ từ tiếp cận một căn nhà tách biệt nhìn như bỏ hoang.
Quân nhân Mỹ làm chuyến này kỳ thật rất sợ chết, thực tiếc mệnh, hơn nữa tối qua ở khách sạn Bellagio đã nếm mệt. Đám người này thập phần cảnh giác, mai phục sau công sự, tìm kiếm góc độ bắn, liều mạng kêu gọi đầu hàng, uy hiếp, chiêu hàng, cuối cùng chậm rãi tiếp cận.
Ba người một tổ chặn cửa nhà gỗ, từ ba hướng hình thành tuyệt sát vô góc chết, một súng bắn vỡ khóa, đá văng cửa!
Đặc công nhanh chóng chiếm lĩnh căn nhà, vọt vào phòng, chĩa súng tìm kiếm tứ phía, nhìn lên trần nhà…… Không có ai?!
Phòng ở trống trải không người. Trên bàn ăn trong phòng khách, vứt lại đồng hồ trí năng của Sở Tuần, trên màn hình chi chít số liệu. Đây là thiết bị chỉnh giờ cùng trình tự tiến hành thao túng chỉ lệnh, dùng trình tự internet không ngừng công kích các dữ liệu nội bộ của Lầu Năm Góc.
Tổ trưởng tổ điều tra giật mình nhìn thấy, khẽ há miệng, lẩm bẩm nói: “Chó chết, chúng ta bị lừa rồi.”
Hắn biến sắc: “Chạy mau!!!”
Bính lính cao lớn béo tốt vũ trang hạng nặng quay đầu chạy, chen lấn chạy ra khỏi phòng. “Ầm” một tiếng nổ vang, lật tung nóc, nhà gỗ nhỏ nổ tan tành, cả tòa nhà lâm vào biển lửa.
Ngoài hai dặm cũng có thể nghe thấy tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, một lượng khói lớn trôi nổi trong làn sóng nhiệt……
Sở Tuần qua tai nghe nghe thấy tiếng nổ kia.
Tiếng vang quá lớn, chấn đến màng nhĩ cậu đau đớn. Cậu tắt ống nghe điện thoại, ánh mắt trấn định, cực lực đè nén tình tự cuồn cuộn.
Không đến vạn bất đắc dĩ, cậu không muốn lạm sát. Cậu mang theo một người trọng thương, chạy không được. Đây là ngoài ý muốn trước đó không có trong kế hoạch, cậu phải nghĩ biện pháp vùng thoát khỏi truy binh tiền hậu giáp kích, xuống tay quả thật tàn nhẫn.
Bắt đầu từ rạng sáng hôm nay, Truyền Võ dựa vào sức mạnh ý chí để vượt qua đau đớn dày vò, đã bắt đầu nóng lên, cả người nóng hầm hập. Người bị thương do súng bắn trong vòng mười hai giờ rất dễ viêm nhiễm gây sốt cao, người có cường hãn hơn nữa, cũng không phải làm bằng sắt.
Sở Tuần nắm tay Truyền Võ, không ngừng nói chuyện, như đang độc thoại.
“Nhị Võ, tôi quăng đám người kia rồi, bọn họ hiện tại cách chúng ta ít nhất một tiếng rưỡi chạy xe.”
“Bảo bối nhi, kiên trì, sắp thoát rồi.”
“Đến Los Angeles, có người sẽ tiếp ứng chúng ta.”
“……”
Truyền Võ nằm ngửa trên ghế phó lái, không hồi âm, sắc mặt ửng hồng, khóe miệng mím chặt, kiên cường chống đỡ, bàn tay chậm rãi siết chặt Sở Tuần.
Sở Tuần lái xe phóng như điên trên sa mạc, giống một con ngựa hoang cô độc, phía sau khói đặc cuồn cuộn, trước mắt biển cát vàng. Đằng xa, đại đô thị phồn hoa trải rộng các tòa nhà cao chọc trời dập dờn trong sóng nhiệt, ánh sáng ở trong không khí khúc xạ ra núi non trùng điệp, lờ mờ, như một ảo ảnh tuyệt đẹp, vươn tay liền có thể chạm tới, khiến người ta vô cùng rung động, khát vọng……