Vệ Sĩ

Chương 60: Hoàng tước ở phía sau


Đọc truyện Vệ Sĩ – Chương 60: Hoàng tước ở phía sau

Lông mi Sở Tuần tích mồ hôi, môi hồng nhuận, thân thể bởi vì máy rung mà run lên, lẩm bẩm nói: “Không, dừng lại……”

Jim rút máy rung ra, để sát vào người, hưng phấn nhìn gần: “Nói cho tao biết sự thật.”

Sở Tuần hơi há miệng, đầu lưỡi liếm môi: “Mày đã biết tao là ai, còn hỏi làm gì?”

Jim ngốc nhìn cánh môi ướt át của Sở Tuần: “Tao làm sao biết được? Mày nói cho tao biết.”

Con ngươi Sở Tuần tối đen thâm thúy: “Kẻ đứng đằng sau mày rõ ràng biết tao, mày còn ở nơi này thẩm tra tao?”

Jim hô hấp dồn dập: “…… Đừng chuyển đề tài.”

Sở Tuần tiến sát từng bước: “Hắn biết tao là ai, mày vì sao không dám hỏi hắn?”

Jim ngừng lại, trong mắt có một tia chần chờ, phán đoán những lời này của Sở Tuần.

Sở Tuần thở hào hển, đổi chủ đề, nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt lặng yên dụ dỗ: “Mày lúc ấy ở đó, đúng không?”

Jim: “……”

Lay động trước mắt Jim chính là khuôn mặt xinh đẹp phủ kín mồ hôi của Sở Tuần, hoàn toàn không nhận ra, hai tay Sở Tuần từ lúc nào đã lặng lẽ thoát khỏi còng tay.

Một cái còng tay sao có thể khóa Sở Tuần?

Cậu ngay từ đầu đã nắm trong tay toàn cục cùng tiết tấu công phòng (1), đắn đo thời cơ ra tay.

(1): Tấn công phòng thủ

Cả người Sở Tuần nhũn ra, mềm mại không xương, ngón tay khép lại, xương bàn tay hơi co, mí mắt một mở một đóng hết sức thoát khỏi trói buộc. Hàn quang trong mắt cắt qua không khí, tứ chi thon dài giống như động vật thân mềm dưới biển sâu nhào lên quấn lấy con mồi, đột nhiên cuốn chặt người!

Jim kinh ngạc, không nghĩ tới trên đời này có người bị tiêm vào hai mũi thuốc liều lượng cao mà vẫn có thể kiểm soát hành vi ý chí của mình. Hắn theo bản năng phản kháng, một tay đã bị Sở Tuần nắm lấy.

Ngón tay Sở Tuần nắm chặt cổ tay hắn. Jim lập tức cảm thấy da mình dường như hòa với vân tay Sở Tuần nóng chảy cùng một chỗ, tay nhất thời thoát lực, như bị người bẻ gãy xương cốt.

Lại là một ống tiêm đầy tràn thuốc kích dục nồng độ cao.

Tay Sở Tuần nhanh như chớp lách qua người phía trước, đầu ngón tay chuyển động chớp nhoáng, tựa như cậu ở trên chiếu bạc đánh ra một loạt bài, thủ pháp thoải mái mà tự tin. Cậu nhắm kim tiêm vào xương cột sống của tên kia, cắm phập vào, cách quần áo, ấn mạnh, chất lỏng đột ngột tiến vào giữa lưng. Ánh mắt tên kia nhất thời hỗn độn, lâm vào hoảng sợ, cả người như dựt điện bắt đầu co lại, ban đầu không hề phòng bị đột nhiên bị vồ phải, lập tức suy sụp!

Khóe miệng Sở Tuần trồi lên lãnh ý, như là trả thù, cố ý phát lực ngón tay, bẻ gẫy kim tiêm ở trong thịt đối phương.

Nếu không phải kẻ này ngầm bán tình báo, hành trình ở Hồng Kông của bọn họ nguyên bản có thể toàn thân trở ra, có lẽ ba người đều có thể bình an về nhà.

Nhị gia chỉnh chết mày……

Kế đến, cậu lúc thọc tay vào đũng quần hắn, cầm lấy cái đã cương lên, linh hoạt tỉ mẩn khiêu khích, bắt đầu chậm rãi tra tấn con mồi trong tay.

“Mày lúc ấy ở hiện trường, mày ở Los Angeles, mày nhìn thấy tao đáp chuyến bay đi Hồng Kông, đúng không?”

“Mày ở góc nào quan sát chúng tao? Mày khi đó ở trong nhóm kiểm vé, hay là trong toilet, tiệm hamburger?”

“Kim chủ mua chuộc mày làm đường dây lúc ấy ở đâu? Hắn đến tột cùng là ai?”

“Ưm……A……”

Lúc này đây đến phiên Jim rối loạn thở hổn hển kêu, chống cự độ mạnh yếu của ngón tay Sở Tuần, đã không còn rõ ai đang thẩm vấn ai.

Sở Tuần cũng không muốn tự mình động thủ, ngại thứ kia quá bẩn. Cậu cường ngạnh ức chế thân thể khó chịu, cắn răng lôi hình cụ qua, cắm dây dẫn điện vào lỗ nhỏ yếu ớt nhất của đối phương, lại quấn hai vòng lên tính khí đã cương, đem thứ kia quấn thành cây lạp xưởng lớn, đỏ rực sung to đến sắp nứt.


Cậu thuận tay với lấy gối đầu, ấn nghẹn hắn.

Điện cực thông nhập vào bên trong hắn, kích thích khiến hắn hoảng sợ tru lên. Thanh âm bị chôn vùi dưới gối đầu, biến thành một con heo bệnh hổn hển thở gấp……

Sở Tuần mới là chuyên gia thẩm vấn loại này.

Cậu trần trụi nằm bên cạnh hắn, khuôn mặt tinh tế tuyệt đẹp, trong con ngươi màu nâu lóe ra hào quang khiếp người. Điều khiển ống điện cực ở đầu ngón tay cậu chuyển chuyển, như là khiêu khích, lại uy hiếp.

Cậu thu hết biểu tình cảm xúc của đối tượng mình tra tấn vào đáy mắt, nghiền ngẫm biến hóa kịch liệt trong ánh mắt và trên cơ mặt đối phương, từ những gợn sóng trong mắt đối thủ, nhanh chóng phán đoán lựa chọn đáp án, cười lạnh nói: “Mày lúc ấy ở trong tiệm hamburger, đúng không?”

Thân thể Jim rơi vào từng trận run rẩy tuần hoàn, đầu lưỡi phát run, không thể phủ nhận: “Tao…… mày……”

Sở Tuần hướng dẫn từng bước: “Người nhận tình báo của mày, lúc ấy ở Hồng Kông phải không?”

Ánh mắt Jim tan rã, cà lăm: “Tao, tao, tao, a ——”

Hắn bị Sở Tuần nắm chỗ yếu hại, dòng điện mạnh yếu từng bước không ngừng khiêu khích vùng yếu ớt nhất, cả người như bị kiến cắn, sắp phát điên. Cái tay bị nắm kia dường như cũng bị hòa tan trong tay Sở Tuần, cả người vô lực.

Người này nếu bị bên ta bắt trước, ấn theo lệ nhận thẩm vấn, Sở Tuần chỉ sợ rất khó phá hủy phòng tuyến tâm lý đối thủ nhanh chóng như vậy. Bức tường của thân thể cùng ý thức một khi từ lúc bắt đầu bị người thừa dịp không vững mà vào, toàn bộ quá trình kế tiếp, đặc công này cho dù là phế bỏ, cũng không còn lực chống đỡ hoàn thủ.

Cả người Sở Tuần mềm nhũn, rồi lại vô cùng cường hãn, đầu vai phủ một tầng lửa, toàn thân nóng bỏng, từ chỗ sâu nhất trong con ngươi bắn ra hàn quang áp bách lòng người. Trong con ngươi màu nâu của cậu chiếu ra khuôn mặt hoảng sợ thất thố của đối thủ. Jim cho tới bây giờ chưa từng thấy Sở công tử như vậy, khí chất dụ người, toàn bộ khí tràng khai hỏa, kẻ khác không thể nào chống đỡ. Hắn nói năng lộn xộn, không rõ bản thân đứt quãng nói ra cái gì……

Đây là một cái bẫy, song phương đều muốn cá lớn mắc câu.

Không đến cuối cùng, rất khó nói ai là ve sầu bị săn, ai mới là hoàng tước nhào đến giết.

Từ một khắc biết được nội dung chân tướng của tình báo, Sở Tuần liền hoạch định vở kịch vừa dẫn xà xuất động dẫn sói vào nhà này.

Hồ bằng cẩu hữu bên cạnh Thang thiếu gia không khó tra, người động tay chân sau lưng ẩn ẩn hiện lên mặt nước. Nhưng tên Jimmy này ở Đại lục có thân phận nghề nghiệp chính đáng, làm việc cẩn thận, lại là thương nhân nước ngoài, đặc công Tổng tham không thể tùy tiện động thủ, không dễ trực tiếp mời người này vào cục cảnh sát “Uống trà”. Sở Tuần phải thiết kế dẫn dắt đối phương hướng cậu động thủ, tự lòi đuôi, bức hắn chính mồm cung khai chủ mưu tội ác chân chính phía sau màn.

Dùng chính mình làm mồi dụ địch mắc câu, lấy lui làm tiến khiến đối phương thả lỏng cảnh giác, phòng tuyến tan rã, chiêu này rất nguy hiểm, lại cực hữu hiệu.

Sở Tuần bất cứ giá nào, không tiếc hết thảy đại giới. Cậu phải trả mối thù này.

Thùng dụng cụ lạnh lẽo trên giường mở ra, khóe miệng Sở Tuần khẽ nhếch, thuận tay lấy một máy rung kích thước lớn nhất, làm người dưới thân phát ra tiếng rên rỉ vặn vẹo đứt quãng……

“Nói cho tao biết người thu mua tình báo kia rốt cuộc là ai?”

“Nói cho tao biết, tao lập tức giải thoát cho mày, cho mày thoải mái đến chết ——”

Sở Tuần liên tục bức bách dụ dỗ, Jim hoàn toàn tan tác, cánh tay bị kìm giãy lên, “Tao không biết…… Tao không biết hắn là ai…… Tao thật không biết……”

Thật sự không biết?

Đáy mắt Sở Tuần lộ ra sự thất vọng tột độ, ẩn ẩn mang theo một tia điên cuồng, mày thật không biết, Nhị gia chẳng phải là làm không một hồi sao?

Cậu ấn thẳng vào, cầm điều khiển máy rung đang nhét trong hậu đình hắn, bấm nút chấn động lớn nhất. Một chuỗi gào thét như giết heo lấy máu, tên kia ở trên giường bị chấn nhảy dựng lên, nửa người dưới run lẩy bẩy. Đồng lõa chờ đợi ngoài cửa lúc này nghe ra động tĩnh không đúng, buông rượu cùng điếu thuốc trong tay, rút súng, bắt đầu cảnh giác.

“A a a a a…… Chúng tao không lộ thân phận với nhau, tao là thông qua liên lạc viên của hắn ở Hồng Kông, đó là một phụ nữ!”

“Tao, tao, tao chỉ nghe thấy trong điện thoại, ngẫu nhiên nghe thấy……”

Jim xụi lơ, môi ướt mồ hôi ngập ngừng. Sở Tuần tiến sát đến, nhạy bén đọc thần ngữ của đối phương.

Jim khi đó nhận tội: “Tao nghe thấy trong điện thoại, bên cạnh người kia có người nói câu chê cười, ‘Trên người mặc quân trang, thắt lưng lại không sờ qua súng, anh tên ngụy quân……’”


Sở Tuần nhạy bén thấp giọng lặp lại: “Quân trang, không sờ qua súng…… Ngụy quân?”

Sở Tuần lúc ấy vẫn không hiểu ý nghĩa những lời này, nhưng là trong tiềm thức biết đây có thể là manh mối tương lai bắt được con cá lớn phía sau màn.

Jim bị gậy mát xa thúc ra lang tính, đáy mắt đỏ ngầu, đột nhiên một cước đá ngã lăn Sở Tuần, xoay người áp lên!

Dược tính làm hắn giống một con chó điên trong kì động dục.

Sở Tuần dùng hết khí lực cuối cùng, dùng khuỷu tay thúc méo mặt đối phương, giãy giụa tránh ra, ngón tay nhanh chóng vân vê một hoa tai bên tai trái.

Người bên ngoài không nhìn kỹ, không thể nào phát hiện, tai trái Sở tổng phá lệ đeo hai hoa tai. Trong đó một cái là ống nghe điện thoại, thu âm toàn bộ cuộc đối thoại của song phương trong phạm vi hơn mười mét; một cái khác là thiết bị theo dõi định vị, vị trí hành tung của cậu liên tục được đồng đội nghiêm mật theo dõi, đặc công tứ phía bọc đánh, thời khắc chuẩn bị thu lưới.

Sau khi cậu gõ vào hoa tai, một phần mười giây thời gian giảm xóc cũng không có, viên đạn từ khe hở của bức màn phá cửa sổ mà vào, một phát súng bắn trúng người nằm phía trên cậu.

Đạn gây mê bắn trúng cổ Jim, hắn bị một lực lớn đụng phải, ngã xuống giường. Ngoài cửa một trận xôn xao, đặc công phá cửa vào, tay chân lưu loát, cơ hồ cùng thời gian nhanh chóng chế phục đồng phạm, hết thảy biến cố phát sinh trong vòng ba giây.

Sở Tuần lập tức xụi lơ trên giường, lồng ngực phập phồng, tựa như khí lực toàn thân bị rút sạch, sức nhúc nhích ngón tay cũng không có.

Cậu quá mệt mỏi.

Ngoài cửa sổ kính ngắm bắn chợt lóe lên, thân ảnh ngụy trang thu súng, từ mái nhà đối diện leo lên thang treo, năm bước cũng chỉ hai bước, từ trên sân thượng cao ba tầng nhảy xuống, điên cuồng chạy, đáy mắt đỏ gay.

Jim động chạm đối đáp lâu hơn thời gian dự đoán rất nhiều, có người ở ngoài cửa sổ đã sớm muốn đổi thành đạn thật, một phát súng bắn nát sọ thằng nhãi này, làm óc hắn phụt ra, nát thành bột phấn thịt người.

Hoắc Truyền Võ trong vòng nửa phút xâm nhập vào phòng, cả người mang theo hàn khí, hốc mắt bại lộ huyết sắc dày đặc, ngón tay phát run.

Hai đặc công Tổng tham trong phòng nhanh chóng bắt được tù binh bị tiêm vào thuốc mê liều cao, còng tay chân, nhét niềng răng vào miệng Jim, banh miệng không cho hắn ngậm lại, phòng ngừa trong răng hắn có chứa chất độc tự sát.

Hà Tiểu Chí quay đầu lại nhìn thoáng qua: “Anh Hoắc, nhanh như vậy?…… Khụ, Sở tổng anh ấy……”

Hoắc Truyền Võ lạnh lùng nghiêm mặt, không nói gì, đột nhiên kéo cổ áo sau của Tiểu Hà, ném ra ngoài.

Hà Tiểu Chí lảo đảo bay ra khỏi phòng, ngay tại chỗ lăn một vòng: “Ai anh?!”

Hoắc Truyền Võ khàn giọng nói: “Các người ra ngoài hết đi, tôi giải quyết.”

Đồng chí Tiểu Hoắc xoay mặt nhấc một đồng sự khác lên, ném ra ngoài cửa, không nói đạo lý, đều mẹ nó cút đi cho Hoắc gia, không được nhìn.

Hà Tiểu Chí là chàng trai có vài phần danh khí, bộ dạng nhỏ gầy, rất có năng lực, bộ dạng không đẹp, cũng là loại mặt đặc công ném vào trong đám người cũng tìm không thấy. Người nọ là tân nhậm “tài xế” trong công ty Sở tổng, Hạ Thành từ trong Bộ vệ sĩ của Tổng tham hai ngàn chọn vạn tuyển ra tới, đừng xem thường tiểu tử trẻ tuổi mới hai mươi mấy, công phu tay chân lợi hại, phi thường mạnh.

Nhiệm vụ trọng yếu, Hạ Thành không tin được người khác, chỉ phái đi vài cấp dưới đắc lực nhất, trừ bỏ Tiểu Hà, một vị khác là vệ sĩ bí mật bảo vệ Hạ bộ trưởng. Hai người này quân hàm đều cao hơn Hoắc Truyền Võ, đều bị quăng ra ngoài cửa, đeo bao tay, hai mặt nhìn nhau.

Tiểu Hoắc nói anh ấy “Giải quyết”.

Giải quyết cái gì a?

“Giải quyết” Sở tổng?

Trong phòng, Sở Tuần trần truồng xụi lơ trên giường, ý thức hỗn loạn, ngón tay vẫn quật cường nắm lấy drap giường. Toàn thân đều là vết thương, một phần nhỏ là bị Jim làm, phần lớn vết thương kỳ thật là khi dược tính phát tác, đau đớn giãy dụa tự mình làm.

Hoắc Truyền Võ nhìn chằm chằm vào cậu, có nửa giây chân tay luống cuống, không dám mạo muội đi qua, không dám nhìn kỹ, tim sắp vỡ ra từng mảnh.


Anh buộc mình quay đầu, không nhìn tới người trên giường.

Động tác anh nhanh nhẹn có trật tự, rà soát hết các mặt tường trong phòng, dựa theo trình tự chuyên nghiệp của nhân viên mật công, cẩn thận kiểm tra gia cụ đồ đạc trong phòng, bảo đảm không có trang bị theo dõi, hơn nữa một lần nữa đóng chặt cửa sổ, kéo kín màn. Xung quanh bên ngoài phòng đã bị người nhà khống chế.

Anh liếc mắt nhìn thấy đồng hồ có trang bị camera của Jim ném dưới chân giường, hắn từng lén chụp ảnh Sở Tuần…… Anh lấy lại, lấy ngón tay nghiền nát thành bột.

Hai mắt Sở Tuần mê ly, nhìn lên trần nhà, một tay sờ soạng đầu vai, tự mình dùng sức rút ra kim tiêm gãy trong thịt.

Cậu tựa hồ thập phần khó chịu, cố hết sức lật người, ngón tay ở trên giường phí công sờ soạng, chậm rãi lăn xuống giường.

Tay còn chưa chạm vào sàn nhà đã bị một người nhào tới ôm lại. Trong nháy mắt ngón tay bắt lấy đối phương, tựa như cỏ cây phiêu đãng quấn chặt lấy đại thụ, tựa như con cá khát khô gần chết nhảy vào biển rộng. Ngực Hoắc Truyền Võ như bị kim đâm, nhanh chóng kéo người tiến vào ngực mình, ôm thật chặt. Móng tay Sở Tuần găm vào thịt Truyền Võ, nắm chặt không buông.

“Sở Tuần.”

“Có thể chống đỡ không.”

“Tiểu Tuần?…… Tiểu Tuần……”

Trên môi Sở Tuần đều là mồ hôi, cực lực kiên cường: “Tôi…… Không có việc gì…… Qua một lát…… Là không sao……”

Cả người Sở Tuần đỏ lên, bắt đầu không thể ức chế run rẩy. Trong khoảnh khắc thoát thân khỏi nguy hiểm, tinh thần ý chí cậu hoàn toàn lơi lỏng, giọng điệu lập tức hòa hoãn. Cậu mới vừa rồi dùng toàn bộ sức mạnh sóng điện não khống chế thần trí, phản chế đối thủ, dụ dỗ cậy miệng đối thủ. Hai ống thuốc liều lượng cao trong mạch máu cậu liên tục kêu gào, sôi trào, bốc hơi, người có tinh thần cường hãn đến đâu cũng không ngăn được dược tính tấn công, rốt cuộc chịu không nổi.

Sở Tuần ngay từ đầu còn liều mạng cưỡng chế, nghe lời mà vùi mặt vào ngực Truyền Võ, nắm chặt lấy anh, cuộn mình thành một con thú non.

Một phút sau, cậu dần lâm vào trạng thái gần như điên cuồng, hai tay cào lên người, khó chịu, cả người giống như bị một đàn kiến bò cắn đục khoét.

Truyền Võ liều mạng bắt tay Sở Tuần, đặt lên giường, không cho cậu lộn xộn: “Tiểu Tuần!”

Hai phút sau, hai chân Sở Tuần bò lên thắt lưng Truyền Võ, dùng sức cọ xát thân thể, bị vây trong tình trạng dược lực phát tác, động dục mê loạn, không thể khắc chế hành vi cùng cảm xúc của bản thân, đứt quãng khàn khàn hô: “Tôi, khó chịu, tôi, chịu không nổi……”

Hoắc Truyền Võ rất rõ ràng “Chịu không nổi” này là ý gì. Ba năm trước đây anh cũng từng chịu tội này, anh nhận đồng dạng khổ hình, bất đồng thời gian địa điểm, nhưng tình cảnh trường hợp cực kỳ giống. Ba ngày ba đêm bị tra tấn dày vò, gia tăng thương tổn cùng sỉ nhục trên thân thể cùng tinh thần của đàn ông, anh đời này cũng không thể quên, hôm nay lại làm anh tận mắt nhìn thấy người anh để ý nhất cũng chịu thống khổ y như vậy.

Tisa La là dân gà mờ, hoan lạc trong hắc đạo, là cường ép người ta uống mấy bát xuân dược, mà thủ đoạn của người làm đặc công như Jim, tâm độc thủ ngoan, trực tiếp tiêm vào Sở Tuần thuốc chích với liều lượng và độ tinh khiết cao, là muốn chỉnh chết người.

Hốc mắt Truyền Võ bạo đỏ. Anh muốn giết người……

Ánh mắt Sở Tuần hỗn độn, khí lực rất lớn, một tay bổ về phía cổ Truyền Võ, đánh anh “A” một tiếng, ăn đau.

Truyền Võ kéo áo sơ mi, một lần nữa cố định hai tay Sở Tuần lên đỉnh đầu, sau đó liền phát giác như vậy càng thêm xấu hổ. Thân thể Sở Tuần bất ngờ lộ ra màu ửng hồng không khỏe, hạ thân cứng rắn như sắt, đỏ rực run run, khó giải quyết, đau đớn càng gia tăng.

Hoắc Truyền Võ ra vào mấy bận, rót nước đá cho cậu, liều mạng dùng khăn ẩm lau người.

Anh ra khỏi phòng, từ trong hòm thuốc Tiểu Hà mang theo lấy hai mũi tiêm có tác dụng trấn định làm dịu.

Bên ngoài phòng đã xử lý sạch sẽ, Hà Tiểu Chí chỉ huy nhân viên đến tiếp ứng sau, lặng lẽ chở mấy tên tù binh đặc công đi, xóa hết mọi dấu vết đánh nhau. Thang thiếu gia hôn mê trong toilet cũng được giải cứu, đưa đi chạy chữa.

May mắn đối phương không thông qua cảng Thiên Tân trộm đưa người xuất cảnh, mà là ở vùng ngoại ô giao nhau giữa Bắc Kinh và Thiên Tân, tiến hành trong một biệt thự, đặc công thực dễ dàng tập trung mục tiêu, lặng yên vây kín.

Hà Tiểu Chí gãi đầu, thật cẩn thận hỏi một câu: “Anh Tiểu Hoắc, Sở tổng như vậy, có muốn đưa đến bệnh viện hay không……”

Truyền Võ lấy thuốc quay trở về phòng, tính tình thực bướng bỉnh: “Tự tôi có thể chiếu cố cậu ấy, các người đi đi.”

Cửa phòng ầm vang đánh vào chóp mũi Hà Tiểu Chí. Cậu ôm mũi bị ép rút lui vài bước.

Truyền Võ đi đến chích cho Sở Tuần, nhíu mày nhìn một ống thuốc rót vào thân thể Sở Tuần.

Cứ lặp đi lặp lại gây sức ép như thế, đối với các khí quan trong cơ thể nhất định sẽ có tổn thương.

Truyền Võ nhìn cậu, đột nhiên liền nóng nảy, trong mắt có hai phần tà hỏa, hai phần táo bạo, sáu phần khác là đau lòng, gầm nhẹ nói: “Tôi vốn không đồng ý cậu làm như vậy, cậu không nên như vậy! Cậu cứ thế cố chấp, cậu muốn chết sao!”

Tay chân Sở Tuần đều bị cột, vẻ mặt lại dị thường bình tĩnh, nhưng cơ mắt co rút không thể khống chế mà rơi lệ, hai con ngươi lộ ra hào quang.

Đáy mắt Sở Tuần khi đó tản ra một loại đau thương bi thảm, tựa như những nạn nhân bị trói trên cây thập tự, giống như hết thảy những điều này là cậu theo lý thường phải nhận, cậu phải ăn đau khổ, cậu cũng không để ý.

Hoắc Truyền Võ: “……”


Anh tức giận đến muốn đánh người, lại không nỡ đánh Tiểu Tuần.

Anh quay lại muốn giết người, tên vương bát đản hẳn là bị cắt thành thịt vụn đã bị gì bọn Hà Tiểu Chí nhét bao tải chở đi.

Hai mắt Sở Tuần dần thất thần, nhẹ giọng thỉnh cầu: “Nhị Võ……”

Mỗi người đều có điểm yếu trong tâm lý tình cảm. Ở trước mặt đối thủ tỏ ra cường ngạnh, tâm chí lạnh lùng ngoan tuyệt, sử dụng thân thể cùng ý chí quá độ, một khi người mình dành tình cảm tín nhiệm nhất xuất hiện ở trước mắt, lúc này đây đến phiên phòng tuyến Sở Tuần toàn diện tán loạn. Điểm mấu chốt tử thủ ở trước mặt Truyền Võ phóng thích, lớp vỏ cường ngạnh chầm chậm vỡ vụn, lộ ra da thịt mềm mại yếu ớt nhất, không hề có năng lực chống đỡ, hoàn toàn bại lộ.

Làm nhiệm vụ này, hai người vài ngày trước đã cãi nhau một trận.

Sở Tuần khi đó nói: “Tiểu Hoắc, có một số nhiệm vụ thích hợp với cậu, có một vài không thích hợp, hành động lần này, tôi đổi tay súng bắn tỉa, cậu không cần lo lắng.”

Hoắc Truyền Võ nhìn thẳng vào mắt Sở Tuần, hai người ở trong phòng đứng đối diện nhau, giống hai con gà trống tức giận đỏ mắt. Cửa phòng đóng chặt.

Hoắc Truyền Võ hỏi Sở Tuần: “Cái gì kêu ‘Không thích hợp’ với tôi? Nhiệm vụ gì không thích hợp tôi tham gia?”

Anh phẫn uất thở dốc, bàn tay nắm chặt thành quyền: “Từ từ còn có biện pháp khác, không cần thiết phải như vậy! Cậu người này, quá mức cầu thành, cậu đối với bản thân…… Cũng quá độc.”

Sở Tuần lạnh lùng, thuận miệng nói: “Cậu không nỡ ra tay tàn nhẫn, cậu sẽ không thích hợp làm việc này.”

Truyền Võ nghẹn lời, sắc mặt dần thay đổi.

Sở Tuần phát giác mình nói nặng, mím môi: “Nhị Võ, cậu tin tưởng tôi, tôi trong lòng đều biết, tôi có chừng mực.”

Sở Tuần bổ sung một câu: “Tôi nhất định thành công thu phục tên kia, không có nguy hiểm.”

Hoắc Truyền Võ hờ hững nhìn, âm điệu thay đổi, biến thành khẩu khí trước đây, khàn giọng nói: “Yêm vẫn tin, nhẫm có bản lĩnh giải quyết bất cứ chuyện gì. Nhẫm người này, từ nhỏ có việc gì nhẫm muốn làm mà không thành không? Nhẫm chính là người như vậy!”

Sở Tuần: “……”

Sở Tuần cũng đỏ mắt, bước một bước đến trước mặt Truyền Võ, lồng ngực cơ hồ chạm vào nhau, bốn mắt lạnh lùng tương đối, chóp mũi kề cận.

Hai người đều là mi đen mắt sáng, vẻ mặt bình tĩnh, giằng co, ai cũng không lui về phía sau. Đèn tường hôn ám ở trên hai khuôn mặt chiếu ra quang ảnh, tranh tối tranh sáng, cảm xúc khó lường.

Cậu không được đối phương hiểu cho, ngực tràn lên một trận thất vọng, âm điệu có vài phần nghẹn ngào: “Cậu có ý gì? Lời này của cậu…… là…… không thích?”

Sở Tuần vừa nói ra khỏi miệng, đột nhiên thập phần khó chịu. Nhiều năm như vậy, trải qua rất nhiều chuyện, cậu cho tới bây giờ chưa bao giờ ở trước mặt người thứ hai biểu lộ tình cảm chân thật từ đáy lòng, cho dù là Nhị Võ.

Sở Tuần là ai? Một người kiêu ngạo tự phụ thế nào, lòng dạ rất cao ra sao? Bẩm sinh tính cách cậu bá đạo cường thế, cậu muốn nắm trong tay hết thảy mọi thứ, cậu có tính chiếm hữu mãnh liệt, mặc dù đối diện là người cậu đời này duy nhất thật tình cùng chờ đợi, mặc dù là Hoắc Truyền Võ, trong từ điển của cậu cũng không có thỏa hiệp hay lấy lòng. Lâm Tuấn hy sinh đối với cậu mà nói tuyệt không đơn giản là tổn thất một vệ sĩ, mà là trực tiếp thương tổn người bên cạnh cậu, đây là đối thủ trắng trợn xâm phạm cùng khiêu khích cậu, trực tiếp tấn công nhân viên của cậu. Sở Tuần tuyệt không thể dễ dàng tha thứ, dục vọng phản kích của cậu so với bất cứ thời điểm nào đều mạnh mẽ hơn bao giờ hết, không tiếc đại giới.

Sở Tuần cùng Truyền Võ mặt đối mặt, kề sát miệng, cắn mạnh một cái……

Truyền Võ theo bản năng không phản kháng, hai tay đỡ lấy thắt lưng Sở Tuần.

Sở Tuần không hôn Truyền Võ, mà là ở trên khóe miệng đối phương cắn một cái, cắn rất mạnh, mút lấy, trực tiếp cắn ra máu. Truyền Võ vẫn không nhúc nhích, bởi vì đau đớn mà hơi nhíu mi.

“Đủ chưa?”

Môi Sở Tuần dính máu, nhìn sâu vào mắt Truyền Võ, ánh mắt mạnh mẽ sắc bén: “Nhị Võ, tôi nói cho cậu biết, tôi chính là như vậy, tôi chưa từng thay đổi.”

“Tâm ý đối với cậu, tôi cũng chưa từng thay đổi.”

Hoắc Truyền Võ ngẩn ra.

“Cậu nếu không thích…… Tôi tôn trọng cậu, tôi đổi vệ sĩ.”

Sở Tuần nói xong, hốc mắt tràn ngập hơi nước, cực lực đè nén cảm xúc, xoay mặt bước đi.

Cậu đời này sẽ không thay lòng đổi dạ với người này, nhưng là cậu cũng sẽ không gà mẹ mềm lòng với bất cứ ai.

Hoắc Truyền Võ vừa nghe câu này, cũng là hỏa cấp công tâm, thô khàn gầm nhẹ: “Yêm chẳng lẽ không bảo vệ được nhẫm?! Yêm không đổi đi, nhẫm cũng đừng nghĩ đổi người khác.”

Hoắc Truyền Võ rất hiểu Sở Tuần. Từ nhỏ đến lớn, Sở Tuần quả thật không hề thay đổi. Sở Tuần tâm lạnh, đối với người khác có thể xuống tay phi thường tàn nhẫn, đối với chính mình thậm chí càng tàn nhẫn hơn, bằng mọi giá phải đạt được, làm việc mục tiêu minh xác, thủ đoạn trực tiếp dồn vào điểm yếu của đối thủ, không cho bất luận kẻ nào còn đường sống. Điểm mấu chốt bị chạm đến, sau đó liền kích khởi trả thù, ăn miếng trả miếng, lấy máu đền máu, Sở Tuần nếu có thể dễ dàng buông tha đối thủ, buông tha chính mình, kia cậu sẽ không là Sở Tuần, không bằng đổi nghề hoặc trực tiếp về hưu, về nhà bế con.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.