Bạn đang đọc Vệ Sĩ Của Anh – Chương 47
Editor: Miya + Beta: MiaMấy ngày gần đây, Tinh Huy vô cùng náo nhiệt, mỹ nữ cũng rất nhiều.
Những người quan tâm chỉ cần nghe ngóng một chút là có thể biết được nội tình.
Nghe nói, mấy đêm nay Triệu Cảnh Hàng vẫn luôn chơi ở Tinh Huy, nhưng đây cũng không phải trọng yếu, bởi vì trước kia Triệu Cảnh Hàng cũng tới.
Điều quan trọng là gần đây mỗi ngày anh lại rời đi với một người phụ nữ khác.
Kết quả là rất nhiều mỹ nữ tre già măng mọc*.
Rốt cuộc thì… Triệu Cảnh Hàng hào phóng đến thái quá, dù sao cũng không lỗ.
(*tre già măng mọc: người trước hy sinh, người sau tiếp bước.
Trong trường hợp này có thể hiểu là rất nhiều mỹ nữ người nọ nối tiếp người kia tiếp cận Triệu Cảnh Hàng.)
Hôm nay, vẫn như cũ tại Tinh Huy.
Lúc này đây, phòng bao lớn nhất đang phát những bản nhạc đinh tai nhức óc, một đám người đã uống rất nhiều rượu, chơi cá cược cũng rất nhiều.
Thẩm Thu vốn đang đứng ở bên trong, nhưng sau đó bị tiếng ồn ào đến không chịu được, liền mở cửa đi ra ngoài.
Ngay khi cánh cửa đóng lại, tiếng nhạc ing ỏi kia cũng biến mất.
Thẩm Thu thở hắt một hơi, dựa vào cạnh cửa.
“Thẩm Thu, sao cô lại ở ngoài vậy?” Vừa đứng chưa được bao lâu, đã có người vỗ vào vai cô.
Thẩm Thu quay sang đã nhận ra Lily, cô gái này cô đã biết lúc ở Tinh Huy.
Thẩm Thu: “Bên trong ồn quá, tôi đứng chờ bên ngoài là được.”
Lily chỉ chỉ phòng bao: “Triệu Cảnh Hàng ở bên trong sao?”
“Ừ.”
Lily vẻ mặt sáng tỏ, thấp giọng nói: “Chuyện của mấy ngày nay, tôi đã nghe nói rồi.”
“Cái gì?”
“Triệu Cảnh Hàng dạo này chơi thật hoang”.
Lily tiến đến cạnh cô, nhỏ giọng nói: “Nghe nói, người phụ nữ hôm qua đi cùng anh ấy đã lấy được rất nhiều tiền.
À đúng rồi, cô ở bên cạnh hẳn là thấy đi.
Thế… cô ta có đẹp không?”
Thẩm Thu nhớ tới người phụ nữ hôm qua, hẳn là xinh đẹp, cũng rất hoạt bát, ở trên xe nói chuyện không ngừng.
Thẩm Thu sắc mặt nhàn nhạt: “Rất đẹp.”
“Chậc chậc, người đàn ông này thật là quá đáng…” Lily đứng bên cạnh cô từ trong túi ra một điếu thuốc điện tử.
“Nói thật, tôi còn tưởng anh ấy rất thích cô.”
Thẩm Thu ngực bỗng bị đâm một chút, không mạnh, nhưng nơi mềm mại kia lại đau âm ỉ.
Cô không nói tiếp, chuyển chủ đề: “Sao hôm nay cô không ở phòng bao của bọn họ.”
“Cô nói cái phòng này sao?” Lily lắc lắc, làn khói hương chanh bay ra khỏi miệng, cô ta thở dài nói: “Tôi và Doãn Hưng Trình đã tách ra, cho nên… Hôm nay tôi tới chơi cùng bạn bè, ở phòng 302, đều là con gái cô có muốn tới chơi cùng không?”
“Không cần đâu, tôi còn đang làm việc.”
Lily cũng biết cô sẽ không đến, cô liếc nhìn Thẩm Thu với ánh mắt ngưỡng mộ nói: “Nhưng mà, cô và Triệu Cảnh Hàng chia tay còn có thể bình tĩnh mà ở cạnh anh ấy làm vệ sĩ thì cũng quá trâu bò rồi.”
Thẩm Thu thản nhiên nói: “Tôi và anh ta chưa từng ở bên nhau.”
“Sao lại vậy? Trước đây hai người rất thân thiết cũng lâu như vậy… Làm sao có thể không ở bên nhau?”
“Không đâu.”
“Thế…”
“Cô ở đây làm gì, tôi cho cô ra ngoài chưa?” Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, tiếng nhạc đinh tai nhức óc truyền tới.
Tiếp theo là hình ảnh một người đàn ông với khuôn mặt giận giữ đứng đó.
Lily hoảng sợ, vừa quay đầu lại nhìn thấy Triệu Cảnh Hàng, đến nói cũng không dám.
Thẩm Thu lại bình tĩnh: “Tôi ở bên ngoài đâu có xen đến việc anh chơi.”
Triệu Cảnh Hàng đem người kéo đi: “Thái độ của cô là sao hả?”
Thẩm Thu ngẩng đầu nhìn anh: “Tôi chỉ hỏi anh, ở trong hay ngoài thì có gì khác nhau?”
“Khác nhau ở chỗ cô có nghe tôi nói hay không.” Triệu Cảnh Hàng lạnh một tiếng: “Thẩm Thu, mới qua mấy ngày đã chịu không nổi sao?”
“Tôi vẫn đợi được.”
“Vậy thì đừng có gây chuyện với tôi.”
…
Hai người nhìn nhau với ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
Lily ở bên cạnh lẳng lặng quan sát, vừa đồng tình với Thẩm Thu, lại vừa cảm thấy có chút kỳ quái.
Dù sao vẫn cảm thấy Triệu Cảnh Hàng như vậy có chút lạ lùng…
——
Triệu Cảnh Hàng không vui mà rời khỏi phòng bao sớm, ngoài vệ sĩ ra còn một tiểu minh tinh tuyến ba đi cùng.
Anh uống hơi nhiều, tiểu minh tinh đỡ cánh tay anh, giọng nói nũng nịu không giấu được sự lo lắng.
Chú Dương nhìn đến Thẩm Thu mở cửa ghế phụ ngồi vào, sau mới liếc mắt nhìn đôi nam nữ mạo mỹ* kia một cái, bất giác thở dài.
(*mạo mĩ: vẻ ngoài xinh đẹp.)
Điểm đến vẫn là khách sạn, mấy ngày nay Triệu Cảnh Đằng đều chơi như điên, không hề về nhà.
Kế tiếp Thẩm Thu như cũ đưa hai người lên tầng, sau đó giống mấy ngày trước ở phòng bên cạnh.
Nhưng lần này Thẩm Thu mới vừa vào phòng không bao lâu, điện thoại vang lên, là số lạ.
Tiếp điện thoại, là giọng nói quen thuộc.
Là Doãn Hưng Trình.
“Cảnh Hàng không ở bên cạnh cô sao?”
Thẩm Thu: “Không, anh ta đang ngủ.”
“Ngủ? Ờm… Ở khách sạn sao?” Triệu Cảnh Hàng làm loạn mấy ngày nay Doãn Hưng Trình sao lại không biết, anh ta nói: “Gọi điện cậu ta không nghe, cô giúp tôi nói một tiếng tôi có việc tìm cậu ta.”
Thẩm Thu lạnh lùng nói: “Có việc thì tự mình tới tìm.”
Doãn Hưng Trình dừng một chút: “Các cô đến khách sạn bao lâu rồi?”
“Mười phút.”
“Mới mười phút, chắc chưa có làm gì đi…” Doãn Hưng Trình nói có chút ý nghĩ sâu xa: “Nhưng tôi rất vội, cô nói số phòng cho tôi đi.”
Thẩm Thu hoàn toàn không quan tâm đến chuyện của họ, báo số phòng cho Doãn Hưng Trình rồi cúp điện thoại.
Ném điện thoại sang một bên, Thẩm Thu ngồi xuống sô pha, trong phòng rất an tĩnh, đèn ngoài cửa sổ vẫn sáng trưng, cô ngồi một lúc rồi ấn huyệt thái dương, cảm thấy có chút mệt mỏi.
Bây giờ cô không nghĩ gì nữa, cô chỉ muốn nhanh chóng kết thúc trò hề này với Triệu Cảnh Hàng, hết hai tháng thì rời đi.
Bên kia, Doãn Hưng Trình sau khi bị Thẩm Thu cúp điện thoại, đã đi thẳng tới khách sạn.
Anh ta đứng ở bên ngoài phòng Triệu Cảnh Hàng gọi điện thoại, rốt cuộc lần này anh cũng nghe máy.
“Có việc gì?”
Doãn Hưng Trình nghe giọng nói bình tĩnh của anh, cười thầm: “Kết thúc?”
Triệu Cảnh Hàng mặc kệ, có lẽ muốn cúp.
Doãn Hưng Trình vội vàng nói: “Chờ đã, đừng cúp máy, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
“Nói đi.”
“Vậy cậu mở cửa đi, gặp mặt rồi nói.”
Triệu Cảnh Hàng đột nhiên ý thức được anh ta muốn nói gì, cũng không mắng anh ta buổi tối chạy tới bên ngoài phòng khách sạn, chỉ nói một tiếng: “Chờ” rồi cúp điện thoại.
Rất nhanh cửa phòng đã mở, Doãn Hưng Trình đứng ở ngoài liếc Triệu Cảnh Hàng một cái… Người này thế nhưng ăn mặc chỉnh tề, ngay cả cúc áo cũng chưa mở cái nào.
Doãn Hưng Trình vui vẻ, vừa đi vào vừa nói: “Chuyện tình còn chưa bắt đầu sao.”
Vừa dứt lời, nhìn phía phòng ngủ đột nhiên anh ta thấy một người phụ nữ ngồi trên mặt đất, nửa che nửa hở mà đem quần áo che trên người.
Nhưng nhìn đến đôi chân cùng bả vai trần trụi kia, đoán chừng đến quần áo bên trong cũng cởi ra hết rồi.
Doãn Hưng Trình: “Ách… Vừa mới bắt đầu sao? Quấy rầy cậu?”
Triệu Cảnh Hàng mắt cũng chưa hướng phòng ngủ: “Cút ra ngoài.”
“Hả?” Doãn Hưng Trình sửng sốt, chờ đến khi người phụ nữ trong phòng ngủ đứng lên, mới ý thức được Triệu Cảnh Hàng nói lời này người phụ nữ kia chứ không phải nói với anh ta.
Doãn Hưng Trình ngồi xuống sô pha: “Tôi nói xong rồi sẽ đi, nhanh thôi, cậu cứ để người ở trong phòng ngủ chờ một lát là được, không cần đi đâu.”
Triệu Cảnh Hàng sắc mặt rất xấu, cũng không trả lời.
Doãn Hưng Trình: “Người kia chọc giận cậu sao?”
Triệu Cảnh Hàng không kiên nhẫn: “Cậu có nói không?”
“Được rồi được rồi, tôi nói.”
Nhưng bọn hắn còn đang uống trà, chờ người phụ nữ trong phòng ngủ kia mặc xong quần áo rồi đi ra.
Sau khi người phụ nữ đi ra, sắc mặt tái nhợt, nhìn Triệu Cảnh Hàng không yên lòng, nói: “Triệu tổng, em…”
“Đi ra ngoài.”
Người phụ nữ không đi, do dự nói: “Vậy, chuyện của em…”
“Tôi sẽ thu xếp cho cô.”
Sau khi nghe xong sắc mặt người phụ nữ cuối cùng tốt hơn một chút, cô ta hướng về phía Triệu Cảnh Hàng và Doãn Hưng Trình hơi cúi đầu chào, cầm túi lên vội vã đi ra ngoài.
Doãn Hưng Trình thấy người đi rồi, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
“Chuyện lần trước cậu nhờ tôi tra đã có kết quả rồi.”
Doãn Hưng Trình là người có quan hệ khá rộng, có thể điều tra một số chuyện riêng tư của người khác, nên Triệu Cảnh Hàng nhờ anh ta điều tra Thẩm Thu và Triệu Tu Diên.
Anh không tin, bọn họ chỉ có quan hệ công việc.
Doãn Hưng Trình: “Chỉ có điều chuyện này khá phức tạp… Để tôi nói cậu nghe Thẩm Thu quả thực không phải là do Triệu Tu Diên thuê.
Cô ấy được nhận nuôi từ một cô nhi viện khi mới mười hai tuổi.
Nhưng cậu có biết ai mới thực sự là người nhận nuôi không? Là Triệu Tu Diên.”
Triệu Cảnh Hàng ngẩn ra, bỗng ngước mắt nhìn anh ta.
Doãn Hưng Trình bị ánh mắt của anh dọa sợ, nhưng anh ta vẫn nói tiếp: “Là sự thật, Thẩm Thu từ khi được nhận nuôi đã ở thành phố Lâm, biệt thự kia được ghi dưới tên của Triệu Tu Diên.”
“Sau khi được nhận nuôi thì ở đó? Lúc đó cô ấy mới mười hai tuổi.” Triệu Cảnh Hàng tim đập thình thịch, cảm thấy không thể tin nổi.
“Ừ, lúc đó Triệu Tu Diên cũng mới mười sáu, cũng không đủ điều kiện nhận nuôi.
Cho nên “cha mẹ nuôi” của Thẩm Thu đoán chừng là do Triệu Tu Diên cho đôi vợ chồng kia một khoản tiền lớn, lấy danh nghĩa của bọn họ đi nhận nuôi.”
Triệu Cảnh Hàng nhíu mày, nhớ tới đêm giao thừa nọ.
Vậy ngày đó anh đi tiểu khu kia cũng không phải là nơi ở của Thẩm Thu, là cô biết anh muốn tới mới vội vã đến sao.
Doãn Hưng Trình nói: “Nhưng mà Triệu Tu Diên thường ở Triệu gia, không hay tới thành phố Lâm, bọn họ cũng không gặp mặt thường xuyên.”
“Tại sao?”
“Hả?”
“Anh ta vì sao muốn nhận nuôi cô ấy?”
Vấn đề này khá quan trọng.
Doãn Hưng Trình nói: “Có một việc cậu hẳn không biết, cũng có thể nói lúc trước căn bản cậu không muốn biết.”
“Việc gì?”
“Triệu Tu Diên kia đã từng ở trại mồ côi.” Doãn Hưng Trình nói, “Triệu Tu Diên không phải là mười bốn tuổi mới được Triệu gia nhận về sao? Bởi vì mẹ anh ta đã qua đời, không có ai nuôi nên mấy năm đó anh ta ở trại mồ côi của Thẩm Thu.
Nói thế cậu đã hiểu chưa? Triệu Tu Diên và Thẩm Thu đã sớm quen biết, cho nên sau khi anh ta quay về Triệu gia mới đón Thẩm Thu ra.”
Cái ly trong tay Triệu Cảnh Hàng bị anh siết chặt, anh nghĩ bọn họ có quan hệ rất thân thiết, nhưng không nghĩ tới lại sâu xa như vậy.
Khó trách lần đó đi trại mồ côi, những đứa trẻ ở đó nhắc tới “Anh trai” không phải chỉ anh trai nhà cha mẹ nuôi, mà là chỉ Triệu Tu Diên.
Hóa ra người nhà trong điện thoại của cô, người cô luôn để ý, trong lòng mang theo biết ơn, đều là Triệu Tu Diên!
Triệu Cảnh Hàng nhận ra điều này, trong lòng như có thứ gì đó đột nhiên thoát ra, mạnh mẽ, vặn vẹo, nóng rực… Như là núi lửa ngủ say đã lâu đột nhiên phun trào, dung nham nóng chảy tới chỗ nào, chỗ đó không còn một ngọn cỏ.
Người anh nóng rát đến nói không nên lời, có lẽ là tức giận, bực bội, nhưng anh biết, càng là ghen ghét hơn.
Anh đang ghen tị về những năm tháng của Triệu Tu Diên cùng Thẩm Thu, ghen tị mối quan hệ chặt chẽ của bọn họ, càng ghen tị khi Triệu Tu Diên mang cô từ trại mồ côi ra, cô là ai anh cũng không biết!
“Cảnh Hàng, Cảnh Hàng?” Doãn Hưng Trình nói: “Chuyện chính là như vậy, cho nên, cậu cũng đừng mang Thẩm Thu theo bên cạnh, biết là cậu muốn trị cô ấy, nhưng cô ấy là người của Triệu Tu Diên, cậu cùng với Triệu Tu Diên đối lập, khó tránh khỏi phát sinh vấn đề.”
“Cậu đi trước đi.” Triệu Cảnh Hàng lạnh lùng nói.
Doãn Hưng Trình biết bây giờ tâm trạng anh không tốt, liền nói: “Được rồi, vậy cậu cứ cân nhắc cho kỹ đi.”
…
Triệu Cảnh Hàng mờ hồ ngay lúc Doãn Hưng Trình đi ra ngoài liền đứng lên, cái ly trong tay bị anh ném xuống đất, nhưng bởi vì trên mặt đất trải thảm rất dày, cái ly không vỡ, lăn lộc cộc tới góc phòng.
Nhận nuôi.
Người nhà.
Thật lâu trước kia đã quen biết.
Hóa ra là vậy.
Vậy những gì cô đã từng nói với anh, những gì cô đã làm, những nụ cười của cô… đều là giả dối? Có phải chỉ khi ở chỗ Triệu Tu Diên cô mới biểu lộ chân thật?!
Triệu Cảnh Hàng như thể bị suy nghĩ này tra tấn đến phát điên, không thể ở trong phòng lâu hơn nữa, vì vậy anh mở cửa đi đến phòng bên cạnh.
——
Chuông cửa vang lên, Thẩm Thu không nghĩ người tới là Triệu Cảnh Hàng.
Cô mở cửa, nhíu mày nhìn anh: “Anh tìm tôi là có việc gì?”
Vừa dứt lời, cửa đã bị anh đẩy vào, anh gần như thô bạo bóp vai, đè cô lên tường.
Lưng Thẩm Thu đập lên tường, cô kêu lên một tiếng, ngước mắt trừng anh: “Anh làm cái gì —— ưm!”
Đột nhiên, anh cúi đầu xuống, cắn môi cô.
Cắn thật mạnh, Thẩm Thu thấy môi tê rần, đau đến nước mắt cô đều chảy ra.
Nhân lúc cô hé miệng kêu đau, môi lưỡi anh cũng bất chấp mà tiến vào.
Nặng nề, nóng bỏng, mang theo mùi máu tươi khiến người ta hít thở không thông.- —Đọc FULL tại —.