Bạn đang đọc Ve Sầu Mùa Thu – Chương 7
Ánh trăng chiếu vào nhà, những tia sáng bạc rơi đầy đất.
Ngoài cửa sổ ve kêu ồn ào giữa đêm yên tĩnh.
Văn Chiêu nằm ở trên giường ngủ, cậu nhìn như Aphrodite*(là nữ thần Hy Lạp cổ đại gắn liền với tình yêu, sắc đẹp, niềm vui và phồn thực) đang ngủ say.
Cậu như mê hoặc Giang Thăng làm hắn muốn phát điên.
Hắn điên cuồng hôn thân thể Văn Chiêu.
Đôi mắt hắn đỏ ngầu, vẻ mặt điên cuồng.
Giang Thăng như người chết đuối nắm được khúc gỗ.
Hắn gần như phát điên, chỉ có Văn Chiêu mới có thể trấn an cứu rỗi linh hồn bất an của hắn.
Hắn liếm hôn đôi môi đỏ thắm của Văn Chiêu, bàn tay hắn run rẩy vuốt ve từng miếng thịt trên thân thể Văn Chiêu một cách cẩn thận, vừa phát điên vừa thần kinh thì thầm nói:” Cứu, cứu tôi với! Chỉ có em mới có thể cứu tôi thôi, vĩnh viễn ở bên tôi đi!”
Giang Thăng hôn đôi môi ẩm ướt của Văn Chiêu, đầu lưỡi đi vào thăm đầu lưỡi đỏ mọng kia rồi hút, hai đầu lưỡi quấn lấy nhau, nước miếng theo cằm chảy xuống.
Giang Thăng liếm đi nước miếng chảy xuống của cậu, ngậm lấy lưỡi cậu rồi hút chất lỏng trong miệng cậu.
Hắn như một kẻ nghiện lâu lắm rồi mới được hút thuốc phiện vậy.
Văn Chiêu nhăn lại mi, hừ nhẹ một tiếng.
Giang Thăng như bị tiếng rên rỉ kích thích, đôi mắt đều hưng phấn đến đỏ bừng.
Giang Thăng dùng tay bóp đầu v* Văn Chiêu, điên cuồng nói: “Đồ dâm đãng, làm nát em, tiểu kỹ nữ của anh.”
Giang Thăng thưởng thức hai đầu v*, xoa nắn nó.
Hắn nhìn hai đầu v* run run rẩy rẩy gắng gượng đứng lên, hắn thè đầu lưỡi ra liếm láp, liếm mút phát ra những âm thanh tiếng nước chụt chụt.
Giang Thăng liếm hôn mỗi tấc da thịt của Văn Chiêu, liếm vòng eo mềm dẻo cùng đôi chân thon dài của cậu, hôn mu bàn chân cậu, thậm chí không ngại dơ bẩn mà ngậm lấy những ngón chân của cậu, liếm thịt non giữa chân cậu.
Văn Chiêu như cảm nhận được, hai chân cậu mở rộng, thịt huyệt bên trong run rẩy chảy ra d*m thủy.
Giang Thăng chuyển qua giữa hai chân Văn Chiêu, đặt hai chân Văn Chiêu lên vai mình.
Hắn tiến lại gần thăm hoa huy*t của cậu, ngửi mùi dâm đãng từ thịt huyệt cậu, không những thế Giang Thăng còn để chiếc mũi cao thằng của mình đè vào âm đế rồi ngửi.
Giang Thăng đưa đầu lưỡi dài của mình liếm bên ngoài hoa huy*t, hắn liếm cẩn thận chất lỏng chảy ra từ hoa huy*t, hắn hút liếm nó như là một món mỹ vị trân quý.
hoa huy*t chưa bao giờ có người chăm sóc, nó run run rẩy rẩy chảy ra càng nhiều d*m thủy, phóng đãng cực kỳ.
Giang Thăng hút hai bên môi đỏ mềm mỏng manh vào miệng, đầu lưỡi dài nhợt nhạt cắm vào lỗ huyệt.
Văn Chiêu phát ra tiếng rên rỉ không rõ.
Giang Thăng liếm thịt huyệt khiến nó dính đầy nước trong suốt, d*m thủy chảy ra như mời gọi dương v*t thô to đến hung hăng thọc vào rút ra.
Thịt huyệt kiều nộn gắt gao run rẩy từ bên trong chảy ra một lượng d*m thủy.
Giang Thăng vội vàng đem nó hút hết vào bụng.
Văn Chiêu dù đang hôn mê nhưng lần đầu tiên trong đời cậu lại dùng hoa huy*t cậu chán ghét nhất cao trào.
Giang Thăng vùi đầu giữa hai chân Văn Chiêu không muốn ra, ngửi ngửi hoa huy*t.
Đem nhục huyệt của cậu ấn trên mặt hắn hít hà, hắn như tìm thấy buồng trứng đang ngủ yên của mình.
Hô hấp của Giang Thăng đều là mùi d*m thủy, đợi đến khi hắn hô hấp không nổi nữa thì hắn mới nâng mắt lên, trên mặt hắn tất cả dính đầy d*m thủy.
Giang Thăng cởi bỏ quần móc ra dương v*t thô dài.
Hắn nhìn gương mặt đang ngủ say của Văn Chiêu loát tuốt vài cái rồi đem tinh dịch nóng bỏng bắn đầy mặt Văn Chiêu.
Giang Thăng dùng quy đầu cọ xát miệng Văn Chiêu, đem đôi môi đỏ thắm kia dính đầy tinh dịch bạch trọc.
Giang Thăng vừa lòng cười.
Sau khi Giang Thăng chà lau sạch sẽ thân thể Văn Chiêu hắn lại ủ rũ ngã xuống giường.
Giang Thăng ôm Văn Chiêu sát vào trong lòng ngực, như là dây leo quấn chặt, gắt gao ôm cậu thiếu niên vào trong lòng ngực, ý đồ tàn nhẫn muốn cậu bị cọ xát biến thành máu thịt của mình.
Văn Chiêu ngủ không được an ổn lắm, cậu cảm giác mình khi thì lại như con cá đang bị trao đảo theo sóng biển, khi lại như con mồi bị mắc phải dây leo.
Văn Chiêu mở đôi mắt khô khốc, trong phòng tối tăm.
Tất cả mọi thứ trong phòng đều lạ lẫm, nơi này không phải phòng cậu.
Cậu đột nhiên bừng tỉnh.
Văn Chiêu kinh hoảng xốc lên chăn, trên người cậu không mặc gì.
Trong nháy mắt cậu bị nghẹn họng.
Cả người cậu rét run, cảm giác hít thở không thông cảm bao vây lấy cậu.
Mặt Văn Chiêu trắng bệch xuống giường, ở bên cạnh tủ quần áo lấy ra một bộ áo tắm mặc lên.
” Em tỉnh rồi à?” Một giọng nói đột nhiên vang lên.
Văn Chiêu kinh ngạc quay đầu nhìn, Giang Thăng đang đứng trước cửa cầm cốc nước.
Văn Chiêu bối rối như chim sợ cành cong, cậu run rẩy dùng tay thắt lại dây lưng áo tắm.
Giang Thăng đi vào đặt nước ở đầu giường:” Uống nước đi.”
Văn Chiêu xoay người sang chỗ khác, khống chế hô hấp, ngón tay khẩn trương co quắp.
Cậu khàn giọng hỏi: ” Anh đã biết hết rồi sao?”
Đôi mắt đen nhánh Giang Thăng nhìn chằm chằm Văn Chiêu, bình tĩnh nói: “Đúng vậy.”
Văn Chiêu loạng choạng thân hình, cảm giác sợ hãi ngập tràn trong lòng, không biết đến từ đâu.
Nơi xấu hổ nhất của cậu bị phát hiện rồi.
Văn Chiêu cả người phát run, cậu đẩy Giang Thăng ra muốn lao ra khỏi phòng, cậu muốn chạy trốn đi.
“Văn Chiêu.” Giang Thăng hô to, một phen kéo cậu lại.
Văn Chiêu suy sụp đẩy Giang Thăng ra: “Cậu đừng tới đây!”
Tay cậu đang run rẩy, cậu mất khống chế.
Trong lòng cậu có vết nứt, vết nứt đó chứa tất cả bí mật của cậu, bí mật này đã hư nát trong lòng cậu như một vũng bùn lầy, nhưng cuối cùng hôm nay nó cũng chảy mủ.
Cậu rất sợ hãi.
Văn Chiêu bén nhọn tự dựng lên một vòng tầng bảo hộ để không ai biết được bí mật này nhưng nay nó đã bị người khác phát hiện.
Giang Thăng nhìn Văn Chiêu quật cường không tiếng động chống lại mình, nhưng đôi tay của cậu lại run rẩy bán đứng chính cậu.
Giang Thăng đi đến gần cậu, không màng Văn Chiêu giãy giụa liền ôm cậu đang run rẩy vào trong ngực, Giang Thăng vuốt ve lưng cậu, an ủi cậu.
Tất cả mọi thứ dường như sụp đổ, nỗi sợ đang bao trùm lấy Văn Chiêu.
Thanh âm Giang Thăng như mê hoặc không ngừng ở bên tai cậu nói:” Em là người đặc biệt duy nhất, là người độc nhất vô nhị.”
Thanh âm Giang Thăng như mang theo ma lực, thôi miên cậu, trấn an sự lo lắng của cậu.
Cậu sinh ra cảm giác kì dị, cậu cảm nhận được hơi ấm từ hắn, khiến cơ thể đẫm máu lại sinh ra một tia ấm áp.
Hốc mắt cậu chua xót, cậu run rẩy chậm rãi đáp lại cái ôm của Giang Thăng, chất lỏng lạnh lảo rơi từng giọt xuống tay.
Giang Thăng cảm giác được trên cổ ẩm ướt, hắn nhận ra ngay đó là nước mắt của Văn Chiêu.
Cậu vừa sợ hãi lại vừa bất an mà khóc thút thít.
Hắn nhìn đôi tay đang ôm bên hông mình, thần kinh cảm giác được thỏa mãn.
Tóc đen rơi trên lông mi, khuôn mặt hắn lộ ra vẻ hung ác nham hiểm.
Khóe miệng Giang Thăng nhếch lên tạo ra một nụ cười quỷ dị.
—————
Mọi người đọc xong xin cho mình 1 ★ làm động lực nhé!.