Bạn đang đọc Ve Sầu Mùa Thu – Chương 5
Mẹ của Giang Thăng như là một con Bạch Điểu ( chim trắng) chẳng may tự bay vào lồng.
Nhà họ Giang giam cầm Bạch Điểu, Bạch Điểu lại trói buộc chủ nhân của nó.
Bạch Điểu sinh hạ Bạch Điểu con, Bạch Điểu con chao đảo trong lồng, không thể bay ra ngoài được chỉ có thể nhìn thế giới bên ngoài từ xa.
Mẹ Giang Thăng lạnh lùng lại thuần khiết, nhiều lúc cô còn mang theo vẻ ngây thơ hồn nhiên.
Khi Giang Thăng còn nhỏ, cô sẽ ôm hắn vào lòng rồi dùng chất giọng Ngô Nông mềm mại của cô gọi hắn.
Giang Thăng tận hưởng hơi ấm từ cái ôm của mẹ, nhưng hắn quyết định sẽ không để mẹ hắn ôm hắn lâu.
Trước khi bố Giang Thăng tới, Giang Thăng sẽ ngồi cạnh mẹ hắn một cách ngoan ngoãn.
Bố Giang Thăng vừa anh tuấn lại ôn tồn lễ độ nhưng trong mắt bố hắn chỉ có mỗi mẹ Giang Thăng mà thôi.
Bố Giang Thăng luôn đối với mẹ hắn trước giờ đều là ăn nói nhỏ nhẹ, cẩn thận tỉ mỉ.
Tình yêu của ông như cơn thủy triều có thể đem người nghẹt thở chết đuối lúc nào không hay.
Mẹ hắn hơn phân nửa thời gian là không quan tâm tới hắn, hắn cũng không bao giờ cảm thấy tức giận.
Giang Thăng rất sợ bố hắn, giống như bố hắn là ma quỷ ăn thịt người vậy.
Giang Thăng sợ bố hắn sợ đến nỗi toàn thân ngay cả linh hồn cũng run rẩy bởi vì hắn biết vẻ mặt bố hắn ngoài nhìn có vẻ ôn nhu, khôi ngô tuấn tú nhưng thật chất bên trong là một con quái thú máu lạnh.
Có đôi khi bố sẽ ôm hắn nhưng đó chỉ là khi có mẹ ở gần.
Đến khi mẹ hắn không ở gần, bố sẽ không bao giờ chạm vào hắn.
Có đôi khi Bạch Điểu cũng sẽ làm bố hắn tức giận, mắt thường cũng có thể thấy được mặt của bố hắn âm trầm xuống.
Sau đó ông ta sẽ đem Bạch Điểu và chim con tách ra, không cho hai người gặp nhau.
Chim con còn quá nhỏ, hắn không thấy được mẹ hắn sẽ sợ, lúc này hắn sẽ vừa khóc vừa ăn vạ, năn nỉ bố hắn không cần đem hắn bỏ rơi ở ngôi nhà rộng lớn này một mình.
Nhưng dù thế nào bố hắn cũng không để ý tới hắn, ông ta chỉ quan tâm mỗi Bạch Điểu của ông ta thôi, ông ta đang đợi cô yếu thế rồi cầu xin ông ta.
Mỗi khi như vậy cô sẽ nhu nhược làm nũng hoặc khóc run rẩy cầu xin ông ta cho cô được thấy hắn.
Khuôn mặt trắng nõn nhỏ bé của cô tràn đầy nước mắt, cô giương đôi môi đỏ thắm của cô, bi thương nói:” Em yêu anh.
Em rất yêu anh mà, làm ơn cho em thấy Tiểu Thăng đi.”
Bạch Điểu hiển nhiên có thể biết được làm như nào có thể lấy lòng được ông ta, cô biết được mỗi câu” em yêu anh” được cô nói ra có sát thương độc như thế nào.
Nó sẽ khiến ông ta không lúc nào không điên đầu vì cô.
Ông ta ôm cô vào trong ngực, mút hôn khuôn mặt trắng nõn tràn đầy nước mắt của cô, thủ thỉ: ” Em nghe lời có phải tốt hơn không? Em biết anh luyến tiếc không muốn làm em thương tâm mà.”
Lúc này Bạch Điểu lại biến thành một con chim hoàng yến ngoan hiền run rẩy rúc vào trong lòng ngực ông ta.
Ông ta sẽ nắm tay mẹ dẫn cô tới gặp Giang Thăng.
Mẹ hắn sẽ cẩn thận liếc nhẹ mắt xem bố hắn, được sự cho phép của ông, mẹ mới dám tiến tới xoa đầu nhỏ của Giang Thăng:” Thăng Thăng.”
Bố hắn liếc hắn một cái khiến Giang Thăng không dám ngẩng đầu nhìn vì hắn sợ bố hắn.
Ông ta chán ghét hết tất cả đồ vật làm ánh mắt mẹ dừng lại nhìn vào nó.
Ông chỉ hy vọng ánh mắt của mẹ vĩnh viễn nhìn chăm chú vào ông.
Đến khi Giang Thăng 12 tuổi, hắn có nuôi một con mèo, là một con mèo con xinh đẹp.
Con mèo đó là do khách đến chơi nhà tặng cho hắn mang chơi, Giang Thăng nuôi nó.
Có đôi khi Giang Thăng sẽ một mình ôm mèo nằm ở trên cỏ phía sau hoa viên hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp.
Đó là thời điểm hắn thích nhất.
Hắn nằm trên cỏ nhìn lên bầu trời xanh thẳm, cảm thụ thảm cỏ ướt át cùng mùi hương nhẹ nhàng ẩm ướt của đất.
Nhưng hắn lại cảm giác như mình đang thống khổ mà chết.
Biệt thự rộng lớn trống trải này như đang giam cầm hắn.
Người bố hiền lành, lễ độ nhưng lại có tố chất thần kinh, người mẹ yêu thương hắn nhưng lại không dám tiếp cận hắn, những người hầu kín miệng không hé câu nào cùng với chính mình đang giống như cây nho quấn dây lớn lên.
Ngôi nhà này thật kỳ quái.
Không bao lâu mèo của Giang Thăng đã không biết đi nơi nào.
Giang Thăng bình tĩnh tiếp nhận sự thật như đã dự đoán trước, chỉ là hắn lại càng trở nên trầm mặc.
Ngay cả người hầu hay im lặng cũng phát hiện ra bất thường.
Tiểu thiếu gia ngày thường trầm mặc càng ngày càng trở nên cổ quái.
Khi Giang Thăng 15 tuổi, tính cách vốn đã có chút bất thường nay càng khó hiểu hơn, đại đa số thời gian hắn đều yên lặng, có đôi khi hắn lại đột nhiên nổi điên lên đập vỡ hết đồ vật trong phòng, không một ai dám ra khuyên can hắn.
Giang Thăng đêm khuya ngủ không được yên ổn, hắn thường xuyên giật mình tỉnh dậy vào giữa đêm.
Hắn suy sụp dựa mình vào ban công, hắn cảm thấy cả người rất mệt mỏi.
Nơi này là nhà tù, là nhà giam mà hắn chỉ là chú chim nho nhỏ luôn muốn bay lên bầu trời nhưng lại bị giam trong nhà tù này.
Đến khi Giang Thăng 17 tuổi hắn chuyển trường tới trường trung học.
Hắn liền dọn ra khỏi biệt thự rồi ở một chung cư gần trường học.
Thành tích của hắn thuộc loại ưu tú xuất sắc, diện mạo đẹp trai xuất chúng rất được các giáo viên cùng nữ sinh yêu thích.
Giang Thăng thường xuyên nghe người khác đem hắn cùng Văn Chiêu so sánh với nhau, hắn cũng không biết Văn Chiêu là ai, cũng không quan tâm Văn Chiêu là ai.
Giang Thăng vẫn như cũ, sống một cuộc sống đơn điệu mà cô độc.
Nhiều lúc Giang Thăng cảm thấy chán nản, hắn sẽ đi dạo đến tòa nhà phòng thí nghiệm bị bỏ hoang bên kia chơi.
Khu tòa nhà phòng thí nghiệm được bao quanh bởi những chiếc lá cây phượng cao chót vót, những chiếc lá vàng khô héo từ từ rụng xuống đầy đất thường bị gió thổi bay đi.
Lúc Giang Thăng đi đến tòa nhà đó thì bên trong nơi đó lại đang có một người.
Vách tường khu tòa nhà có đầy vết nứt nhỏ cùng dây leo dại mà trên vách tường đó lại có một người đang dựa lên tường, một tay cầm điếu thuốc một tay khác đang vuốt ve mèo trên bệ cửa sổ với tư thế lười biếng nên đã không chú ý thấy Giang Thăng tới.
Giang Thăng nhìn chằm chằm người nọ, trong nháy mắt hình ảnh của người nọ in sâu trong mắt hắn khiến hắn không thể rời mắt được.
Trái tim của Giang Thăng tự nhiên tràn ngập cảm giác ấm áp không rõ, ngay cả hô hấp của hắn cũng trở nên dồn dập.
Người nọ phát hiện ra Giang Thăng, nhướn mày khiêu khích Giang Thăng, dáng vẻ vừa lười nhác lại vừa kiêu căng.
Giang Thăng nhất thời ngốc lăng tại chỗ, trái tim như pháo hoa đang bùng nổ.
Tượng Phật được đặt ở dưới đáy sông lạnh lẽo bỗng được trào dâng theo nước lên, giống như hắn đang mắc kẹt nhưng lại gặp được người có thể cứu tế mình vậy.
Giang Thăng cảm giác máu tươi trong người mình một ngày cạn kiệt.
Ngón tay của hắn cũng không kiềm chế được hưng phấn mà bắt đầu phát run.
Ngay khoảng khắc đó, linh hồn của hắn cũng đang run rẩy.
Cậu thiếu niên nhíu mày nhìn hắn: “Nhìn tôi làm cái gì?”
Giang Thăng bước chân đến gần thiếu niên, như là thợ săn đi đến lãnh thổ của mình, hắn đứng trước mặt thiếu niên nói:” Tôi đang nhìn mèo vậy mà cậu lại nói tôi đang nhìn cậu.” Hắn ngụy biện trả lời.
Thiếu niên hơi bực mà nhướn mày, khô khốc ” ồ” một tiếng.
Giang Thăng cùng cậu đứng song song với nhau, thiếu niên cũng không thèm để ý nữa tiếp tục hút thuốc.
Giang Thăng vuốt ve con mèo trên bệ cửa sổ nhưng đôi mắt vẫn lộ liễu nhìn chằm chằm cậu.
Thiếu niên nhăn lại đôi mi mỏng xinh, liếc hắn một cái rồi hung hăng quát: “Đừng nhìn chằm chằm tôi nữa.”
Xong lại nói thêm một câu: ” Haiz…!Còn mỗi điếu thuốc cuối cùng.”
Chốc lát sau, cậu thiếu niên đem điếu thuốc trong miệng cầm lên tay xong đưa cho hắn: “Cho cậu hút đó.”
Giang Thăng ngoài ý muốn đón nhận điếu thuốc kia, đầu lọc còn dính nước miếng hơi ướt át.
Giang Thăng cắn đầu lọc ướt kia xong hút một ngụm.
hắn cảm giác máu trong toàn thân đều đang chảy ngược, toàn thân đều run rẩy vì hưng phấn.
Đợi hắn hút xong điếu thuốc, thiếu niên đã cho tay vào túi quần bỏ đi rồi.
Giang Thăng cất điếu thuốc đã tàn kia vào túi, hắn vô ý thức mà chà xát ngón tay giống như cảm giác được ướt át trên đầu thuốc còn vương vấn trên tay.
Mấy ngày sau, trận trung kết bóng rổ trong trường học bắt đầu, những lớp nào vào được trận chung kết thì đều cần ở lại cổ vũ.
Sân bóng rổ không khí náo nhiệt, tiếng người ồn ào la hét cổ vũ, hơn nửa nữ sinh đều hò hét kêu gọi tên Văn Chiêu, các thiếu niên của đội bóng thân hình đều cao chân dài, ăn mặc đồng phục bóng rổ màu đỏ, trên đầu có buộc ruy băng của đội, nhìn đội bóng vừa kiêu ngạo vừa phô trương.
Giang Thăng liếc mắt một cái liền thấy được cậu, khóe miệng gợi lên lộ một nụ cười không rõ ý, hóa ra người thiếu niên vài ngày trước chính là Văn Chiêu.
Những thiếu niên đi ra ngoài sân dường như đang tỏa sáng, bất luận là đang khởi động trước khi vào trận hay ném trúng bóng vào rổ, họ đều lộ ra vòng eo nhỏ săn chắc, tất cả những điều đó đều làm những thiếu nữ trong sân đều sẽ điên cuồng hét chói tai.
Văn Chiêu thật sự là quá chói mắt, những đứa con gái thường hay hét chói tai khi thấy Văn Chiêu làm hắn bực bội.
Thật muốn đem cậu ấy mang về, giấu đi – hắn u ám tưởng.
Hắn như những đám rêu ẩm ướt thường ẩn mình trong bóng tối nhưng từ sau khi gặp qua ánh sáng ấm áp kia liền không muốn buông tay.
Hắn tưởng giấu mặt trời đó đi, nếu giấu không được hắn muốn kéo theo mặt trời đó vào trong bóng tối với mình.
Như vậy mặt trời đó chỉ có thể chiếu sáng cho mỗi mình hắn thôi.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Văn Chiêu, ngay tức khắc hắn cảm thấy linh hồn của hắn đều đang rung động, hắn có suy nghĩ tưởng muốn chiếm hữu cậu, chiếm hữu con bướm trắng kia bay tới, lại không biết khi nào nó lại nắm giữ sinh mệnh của hắn.
Con bướm trắng xinh kia tự bay tới chỗ hắn, rêu xanh mọc trước cửa sổ của hắn, những đóa hoa khô héo kia bắt đầu sống lại, những chú chim bắt đầu tìm được cành cây xanh tốt để nghỉ ngơi.
Ngay thời điểm đó, hắn có thể cảm nhận được, hắn đang bị nhập ma.
– —————–
Mọi người đọc xong xin cho mình 1 ★ làm động lực nhé!.