Bạn đang đọc Ve Sầu Mùa Thu – Chương 41
Giang Thăng đã từng nghĩ rằng mình bị xé mở lấy ra từ khoang bụng của một con rắn, hắn chính là một phần máu thịt được lấy từ trên người điểu trắng ra.
Hắn nhìn qua khẽ cửa thấy một con rắn đang quấn quanh cổ con điểu trắng.
Hắn rùng mình và lấy tay che miệng để không phát ra tiếng.
Hắn biết điểu trắng là thức ăn của bọn nó.
Bọn nó uống máu và ăn thịt cô.
Cô dùng khoang tử cung, sữa tươi trên người mình và máu thịt của mình để nuôi rắn.
Trong trí nhớ của hắn, hắn nhớ nhiều nhất là các bác sĩ mặc áo khoác trắng, lúc tử tế thì giống cừu trắng, lúc dùng kim tiêm đâm vào rắn thì lại đáng sợ như con nhím.
Trong lúc Giang Thăng đang ăn miếng bánh, có y tá đi tới ngồi xổm xuống nói với cậu rằng hôm nay cậu đã tròn ba tuổi rồi, hai má cậu bị dính kem hồng, hai mắt thâm thúy sáng sủa nhìn y tá: “Ba tuổi với hai tuổi có gì khác nhau vậy ạ?”
Cô y tá giống như bảo mẫu lại giống như người mẹ, quỳ xuống và lấy giấy lau sạch kem trên mặt hắn, cô nói: “Tất nhiên là có khác nhau rồi.”
Giang Thăng cúi đầu dùng nĩa chọc vào quả dâu tây trên đĩa, nhìn nước từ quả dâu màu đỏ chảy ra quyện cùng kem tươi, cười ngây ngô nói: “Vậy thì cháu thích ba tuổi hơn.”
Sau khi y tá rời đi, hắn dùng nĩa nghiền nát bánh trên đĩa, ném hỗn hợp đỏ, đỏ, trắng, trắng xuống đất, dùng giày da nhỏ giẫm lên, phía trên giày dính một lớp kem bánh.
Hắn mỉm cười, chạy ra ngoài.
Bác sĩ bảo không được đến các tòa nhà phía trước, hắn hỏi bác sĩ tại sao thì bác sĩ bảo: “Các phòng trong tòa nhà phía trước là phòng khám bệnh và phòng hồi sức.” Hắn thấy rất khó hiểu:” Vậy thì chỗ chúng ta đang ở là chỗ nào vậy?!” Bác sĩ không nói cho hắn biết.
Sau đấy hắn nghe được từ miệng y tá nói, tòa nhà phía sau này là viện điều dưỡng.
Nhưng không có bệnh nhân nào khác trong viện điều dưỡng này cả, chỉ có một con rắn điên và một con điểu trắng bị mắc kẹt.
Viện điều dưỡng rất yên tĩnh kể cả ban ngày, nó giống như một cái lồng chân không khổng lồ, hắn có thể nghe thấy tiếng giày cao gót lạch cạch trên hành lang khi hắn đang mơ màng lúc nửa đêm.
Nó đặc biệt rõ ràng trong đêm tĩnh mịch, hắn rúc mình vào dưới chăn bông để trốn nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng giày cao gót giẫm lên gạch sứ, âm thanh văng vẳng bên tai.
Cộp cộp cộp.
Tiếng giày cao gót biến mất, hắn từ trong chăn bông đi ra, cầm chiếc gối xé toạc.
Hắn đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì tiếng giày cao gót lại vang lên, hắn nín thở nghe tiếng lộp cộp, nó dừng lại trước cửa phòng hắn.
Giang Thăng cảm giác lông tơ của mình dựng đứng hết lên, nhưng rồi hắn lại có một cảm giác vặn vẹo hưng phấn quỷ dị.
Hắn ngồi dậy và đung đưa bắp chân bên giường, hắn biết ai đó đang nhìn hắn qua mắt mèo trên cửa.
Hắn cắn ngón tay nhìn chằm chằm vào cánh cửa, vừa sợ lại vừa hưng phấn, hắn thắc mắc tại sao đôi giày cao gót không đi vào đi.
Hắn nhảy xuống giường chạy ra cửa, nhịp tim tăng nhanh, hắn vừa kích động vừa hồi hộp, hắn run rẩy đẩy cánh cửa ra, ngửi thấy mùi gỗ đàn hương cháy, nhìn thấy một đôi giày cao gót màu đỏ.
Hắn nhìn lên và thấy một khuôn mặt tái nhợt u ám, bà ta đang mỉm cười nhìn hắn.
Hắn lùi lại và ngã ngửa ngồi bệt xuống đất.
Đó là lần đầu tiên Giang Thăng nhìn thấy một con nhện.
Sáng hôm sau lúc Giang Thăng tỉnh dậy, hắn vẫn nhớ tới đôi môi đỏ mọng kì lạ và khuôn mặt duyên dáng đến bất phàm kia.
Sẽ có một số y tá giúp hắn mặc quần áo và đi đôi giày da tinh xảo vào, hắn vẫn có thể nghe thấy tiếng con rắn đang phát điên dù cách phòng, hắn nhảy xuống giường và chạy ra ngoài.
Điểu trắng bất lực ở bên cạnh nhìn con rắn đang phát điên với đôi mắt đầy nước mắt.
Cừu trắng bây giờ lại biến thành con nhím cầm kim tiêm chích vào con rắn.
Hắn ôm chân Bạch Nguyễn: “Mẹ ơi, mẹ sắp bị ăn rồi ạ?”
Bạch Nguyễn sờ sờ đầu hắn, nói: “Tiểu Thăng, con về phòng trước đi được không?” Cô đẩy Giang Thăng tới cho y tá, đi tới ôm lấy con rắn đang ngất xỉu.
Giang Thăng nhìn tay mình bị đẩy ra, ánh mắt không có thiện cảm nhìn chằm chằm con rắn.
Tiếng mưa rơi rào rào, Giang Thăng dựa vào cửa sổ vươn tay chạm vào nước mưa, mây trên trời như muốn áp xuống mặt đất, trong phòng bắt đầu trở nên tối mịt.
Hơi ẩm từ bên ngoài cửa sổ tràn vào phòng, khi hắn mở cửa, gió ở ngoài cửa thổi vù vù, các bác sĩ và y tá trên hành lang đều không thấy, không có đèn sáng trong hành lang dài, gió lùa thổi qua hành lang tối om, anh nghe thấy tiếng khóc nức nở.
Đôi giày da nhỏ phát ra tiếng bạch bạch khi đi trên dọc hành lang, hắn đi về phía phòng của con rắn.
Gió lạnh thổi vào người hắn như dao cạo, hắn như một tên trộm nhìn qua khe cửa trong bóng tối, hắn nhìn thấy điểu trắng đang khóc, cô sắp bị ăn thịt.
Giang Thăng che miệng và nhìn con rắn đàng đè trên cô, quấn lấy cô, vẻ mặt của con rắn vừa giống như bị điên vừa lại nóng bỏng vô cùng, thể hiện muốn nghiền nát con mồi.
Toàn thân Giang Thăng phát run không may chạm vào cửa, con rắn che chắn điểu trắng trừng lớn ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.
Hắn lùi về phía sau và bỏ chạy.
Bạch Nguyễn đang ở dưới thân ông khóc thút thít, tóc cô ướt đẫm mồ hôi, sợi tóc dính vào người, cô ôm lấy cổ Giang Dĩ Yến, nức nở gọi: “Anh ơi, anh ơi.”
Hai mắt Giang Dĩ Yến đỏ bừng lộ ra tia hưng phấn cùng vặn vẹo, hắn đè Bạch Nguyễn ở dưới thân từng chút từng chút ăn thịt cô, nhìn khuôn mặt co đỏ bừng, khoái cảm ướt át run rẩy.
Ông ôm mặt cô nói: ” Nguyễn Nguyễn, anh muốn ăn em.” Ánh mắt Bạch Nguyễn mơ hồ, gọi:” Anh ơi.”
Từ xưng hô” anh” này làm cho mối quan hệ quái dị và cấm kỵ này càng trở nên điên cuồng hơn.
Giang Dĩ Yến nằm trong lồng ngực gầy guộc của cô, tay ôm eo cô, ngậm đầu v* cô, giống như được trở về lại với cơ thể của mẹ, Bạch Nguyễn ôm lấy đầu ông nhẹ nhàng vuốt ve, tâm hồn và thể xác của hai người hòa quyện vào nhau, Cô dùng cơ thể mình nuôi dưỡng một con rắn.
Giang Thăng chạy ra bên ngoài, hắn nhìn thấy một con rắn tròn đang uốn éo trong bồn hoa, hắn bị mưa làm ướt đẫm nhìn chằm chằm con rắn, con rắn phun ra đầu lưỡi của mình nhìn hắn, hắn nhòn nó một lúc lâu rồi mỉm cười với con rắn, hắn cầm lấy hòn đá bên cạnh và ném nó vào đầu con rắn.
Con rắn quấn quéo lăn lộn, Giang Thăng dùng đá đập vào đầu nó đến khi nát bét, con rắn mềm nhũn ở trong bùn và từ từ trở nên cứng ngắc lại.
Hắn dùng tay bới đất, bới thành hình con chim sau đó cầm con rắn ném vào đó.
Hắn quay đầu lại thì thấy người phụ nữ đi giày cao gót màu đỏ đang cầm ô quan sát từng cử động của hắn dưới trời mưa.
Bà cúi người dùng tay bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, nhếch môi giễu cợt: “Mày cũng máu lạnh như bố mày vậy, quả nhiên là người nhà họ Giang.”
Hắn sắp bị mang đi, khuôn mặt điểu trắng tái mét lại, cô nắm lấy tay người phụ nữ, cầu xin: “Mẹ! Giang Thăng vẫn còn nhỏ như vậy, nó không thể rời xa con được!” Người phụ nữ hất tay cô ra:” Đừng gọi tôi là mẹ.” Bà mỉm một nụ cười lạnh lẽo:” Cô muốn nó sẽ lớn lên ở bệnh viện tâm thần sao? ”
Giang Thăng trở về ở nhà họ Giang, bà ngồi xổm xuống nói: “Từ nay về sau đây sẽ là nhà của mày, mày phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng như bố mày, biết chưa?”
Hắn ngẩng đầu nhìn bà: “Vậy cháu phải gọi bà là gì?”
Móng tay màu đỏ tươi của bà vuốt ve đầu anh, bà khẽ nói: “Gọi tao là bà Giang.”
Bà Giang giống như một nữ tu thời Trung Cổ, vừa thanh lịch lại cổ điển, bà mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nghiêm trọng, bất kể là với đồ vật hay con người.
Bà cười một cách kiềm chế lại lạnh lùng nhìn chằm chằm Giang Thăng: “Sao không ăn thịt?” Giang Thăng dùng dao và thìa cắt đồ ăn trên đĩa, phát ra âm thanh sắc bén chói tai, hắn nhìn chằm chằm vào bà Giang: ” Không thích ăn.
” Hắn nhìn thấy máu loãng của thịt liền cảm thấy ghê tởm buồn nôn, hắn đối với các loại thịt luôn có một cảm giác bài xích.
Bà Giang lấy đĩa cơm của hắn đi, miệng cụp xuống âm trầm nói: “Vậy thì đừng ăn.”
Giang Thăng có một cuốn sách nhỏ hay dùng để vẽ tranh, trong đó hắn vẽ điểu trắng và con rắn, điểu trắng bị rắn quấn lấy không thể thoát ra được, con nhện có đôi chân dài mỏng muốn ăn thịt bọn chúng.
Bà Giang nói rằng hắn không thể trở thành giống như bố mình được.
Hắn uống loại thuốc mà hàng ngày bà Giang đưa cho hắn, bà ta nói đó là một loại vitamin.
Bộ não của hắn mỗi ngày bắt đầu trở nên mơ màng hơn, hắn có thể nhìn thấy đại dương bạc và tất cả những thứ kỳ lạ khác, bà Giang lại biến thành cương thi khô khốc, cả người tàn ra mùi của người chết.
Nửa năm sau, Giang Dĩ Yến được trả tự do.
Giang Thăng vẽ một bức tranh, con nhện bị chém đứt chân sau đó bị con rắn ăn.
Một buổi sáng như thường lệ, bà Giang ngã xuống cầu thang, máu bà chảy lênh láng trên những viên gạch gỗ màu nâu, Giang Thăng đứng trên cầu thang mỉm cười với bà, hắn chạy xuống giẫm lên vết máu của bà, chạy tới chạy lui, hắn cầm một cái rìu từ nhà bếp đi ra.
Khi bà Giang được đưa đi cấp cứu, Bạch Nguyễn ôm hắn ở trong phòng vẽ tranh, hắn nhìn cô:” Mẹ không có bị ăn luôn.” Hắn cười khúc khích.
Bạch Nguyễn sờ sờ đầu hắn, ôm hắn vào lòng: ” Tiểu Thăng con nhìn xem mẹ vẽ cái gì này.”
Con nhện chân dài bị chặt làm đôi.
Lúc Giang Thăng tỉnh lại thì đã là hai giờ đêm, Văn Chiêu vẫn đang ngủ say.
Hắn nhìn cánh cửa dần dần vặn vẹo biến dạng, rồi biến thành một hố đen kì quái.
Hắn trong miệng lẩm bẩm gì đó, đột nhiên nghiêng người tới gần Văn Chiêu, nhìn vẻ mặt say ngủ của Văn Chiêu, ngón tay hắn run rẩy dị thường, hắn không bình thường mà vuốt ve thân thể Văn Chiêu sau đó bước xuống giường.
Văn Chiêu từ trong mộng tỉnh lại, cả người toát hết mồ hôi lạnh, sắc mặt cậu không tốt mà tựa vào đầu giường nôn khan.
Những bức tranh trong mơ khiến cậu cảm thấy nó có thật, khiến cậu không yên tâm chút nào.
Đầu óc Văn Chiêu choáng váng, cậu xuống giường gọi to: “Giang Thăng…” Không có người trả lời cậu, Văn Chiêu đột nhiên nổi da gà, cả người chợt bừng tỉnh.
Cậu bước ra khỏi cửa đi đến phòng khách, phòng khách không được bật đèn tối om, có tiếng nước chảy và tiếng tích tắc của đồng hồ, cậu đi về phía phòng tắm.
Khoảnh khắc mở cửa phòng tắm ra, toàn thân cậu run lên, cậu hét lên một tiếng hét chói tai ngắn ngủi.
Giang Thăng nằm trong bồn máu, hơi nước nóng từ phòng tắm xông thẳng vào mặt cậu, cậu đứng ở cửa run rẩy, da đầu tê dại, hét lên một tiếng: “Giang Thăng.”
Không có ai trả lời lại, hắn nằm trong bồn tắm dung nhập với dòng nước đỏ như máu, Văn Chiêu vội vàng kéo hắn ra ngoài, trên cánh tay của Giang Thăng xuất hiện vài vết dao.
Rầm một tiếng, Giang Thăng lại ngã vào bồn máu loãng, cả người Văn Chiêu run rẩy:” Em lập tức gọi xe cấp cứu ngay bây giờ đây, anh ngàn việc đừng có việc gì!” Giọng nói của cậu run lên mang theo tia nức nở.
Lúc cậu vừa quay đi thì bị kéo lại, một lực kéo cậu lại, cậu sợ hãi hét lên rồi ngã xuống bồn tắm, rầm vang lên, nước theo bồn tắm tràn ra ngoài, máu loãng chảy ra khắp sàn nhà.
Cậu đối diện với khuôn mặt của Giang Thăng, tóc của Giang Thăng từng sợi bết vào dính lên trán, sắc mặt hắn nhợt nhạt vì mất máu, nhưng đôi môi lại đỏ đến đáng sợ.
Hắn mỉm cười với Văn Chiêu, một nụ cười đáng sợ tràn ra trên khuôn mặt tái nhợt mang theo tố chất thần kinh.
“Tiểu Chiêu.” Giang Thăng dịu dàng gọi cậu, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng quái dị.
[Điều người viết muốn nói:]
Đừng dùng tam quan đi đọc truyện.
Gia đình họ Giang thực sự rất giống như Luật rừng.
Kẻ mạnh ăn hiếp kẻ yếu.
Nếu bọn họ không đang yêu một người nào đó thì lúc đó họ rất máu lạnh.
——————–
Mọi người đọc xong xin cho mình 1 ★ làm động lực nhé!.