Ve Sầu Mùa Thu

Chương 39


Bạn đang đọc Ve Sầu Mùa Thu – Chương 39


Văn Chiêu làm bài kiểm tra trong hai tiết học xong thì cảm thấy chóng mặt, cậu nhìn chằm chằm lên bảng đen cảm thấy có chút hoa mắt, cậu đưa tay lên dụi dụi mắt sau đó lấy bút ra viết tiếp những phần quan trọng.

Giọng nói của giáo viên có chút khàn khàn, giọng giáo viên thanh thanh vang lên:” Các em thử làm đề này trước đi.” Sau khi giáo viên đi ra khỏi lớp, đứa ngủ gà ngủ gật bên cạnh cậu liền gục xuống bàn ngủ.

Văn Chiêu chăm chú nhìn tiêu đề mấy công thức được liệt kê trên bảng đen, tiếng thở người bên cạnh hơi nặng, cậu đẩy người bên cạnh một chút: “Đừng ngủ nữa, thấy giáo tý nữa sẽ quay lại liền, mày không ngủ thêm được vài phút đâu.” Người bên cạnh xoa xoa mắt, vẻ mặt mệt mỏi nhìn đề trên bảng đen:” Ngày hôm qua tao làm đề đến hai giờ sáng lận.” Văn Chiêu liếc nhìn vẻ mặt mệt mỏi của người bên cạnh:” Mày cứ học theo kiểu ngược thời gian thế này thì hiệu quả học sẽ không được tốt đâu.”
“Tao cảm giác mày không cảm thấy có áp lực gì cả.” Người nọ nói với Văn Chiêu.

Cậu đang nhìn chằm chằm vào công thức trên tờ giấy: ” Thi thế nào thì học trường đấy.”.

Cậu viết câu trả lời đã được tính toán lên trên giấy.

Thầy giáo vừa đi vào với cái phích nước trên tay, cậu ngửi thấy mùi Ươi*( Loài này thuộc chi Ươi, họ phụ Trôm của họ Cẩm Quỳ.

Hạt của nó được sử dụng trong y học cổ truyền có tác dụng thanh nhiệt và cũng có thể dùng để trị chứng rối loại tiêu hóa hoặc làm mát cổ họng.) ngâm.

Thầy uống vài ngụm nước nóng xong bắt đầu cầm phấn lên giải bài toán, cậu nhìn chằm chằm vào bảng đen, đến khi thầy giáo viết bước giải cuối cùng, cậu nhìn xuống đáp án trên tờ giấy, nó giống với đáp án ở trên bảng.

Để tiết kiệm thời gian vào buổi trưa hơn, cậu thường không ra ngoài ăn mà mỗi lần cậu đều đưa Giang Thăng đi giải quyết ăn uống trong nhà ăn.

Cậu thường xếp hàng lấy một khay nhiều đồ ăn, lần đầu tiên ăn đồ ăn ở đây vẻ mặt Giang Thăng giống như đang nhai sáp vậy, sắc mặt nhìn là biết đang ăn rất không ngon miệng rồi, sau đó cậu lại đi tới cửa sổ ở quầy gọi thêm món rồi bảo chiên lên.

Văn Chiêu đặt những món ăn đã đặt lên bàn, đặt tất cả đồ ăn chay trước mặt hắn, Văn Chiêu ăn một miếng rồi nói với hắn: “Món cá này không có mùi, anh nếm thử xem.” Giang Thăng gắp một miếng nhỏ ăn: ” Cũng được.”
“Anh quá kén chọn rồi.” Văn Chiêu trêu ghẹo hắn.

Giang Thăng nhướng mi nhìn cậu, gắp đồ ăn vào bát của cậu.


Phương Tư Tư bưng khay ngồi xuống bên cạnh Văn Chiêu.

Giang Thăng lạnh lùng nhìn cô, cô cười nhìn Giang Thăng: “Đừng nhìn tôi như thế, tôi sẽ không ăn cậu ấy nữa đâu.”
Văn Chiêu cau mày, mặc kệ hai người bọn họ, vừa ăn vừa chơi điện thoại.

Giang Thăng rũ mắt xuống gắp đồ ăn cho cậu, Phương Tư Tư một bên chống tay ăn cơm, một bên nhìn chằm chằm Văn Chiêu.

Cô nheo mắt, dùng thìa nghiền nát khoai tây trên khay.

Mặt cô hướng nhìn về Văn Chiêu nhưng ánh mắt của cô lại đang quan sát Giang Thăng, cô nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của Giang Thăng, câu miệng mỉm cười.

“Cảm giác được tỏa sáng là cảm giác như thế nào?” Phương Tư Tư chọc khoai tây trong khay, đôi mắt nhìn chằm chằm Giang Thăng: “Tôi rất muốn được thử.”
Giang Thăng dửng dưng nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng mang theo tia u ám.

Văn Chiêu cầm lấy khay cơm, nói với Giang Thăng: “Đi thôi, em ăn no rồi.”
Sau hai tiết tự học, cậu làm xong hai bài kiểm tra rồi chuồn ra ngoài từ cửa sau của lớp, Phương Tư Tư đi theo cậu, cậu đẩy cánh cửa sắt trên sân thượng ra, dựa vào lan can và lấy một bao thuốc từ trong túi, cậu hỏi người kia:” Làm một điếu không?”
Phương Tư Tư lấy một điếu thuốc từ trong hộp thuốc ra, Văn Chiêu lấy bật lửa ra châm thuốc, sau đó ném bật lửa cho Phương Tư Tư.

Cô châm thuốc uống hút một ngụm rồi cau mày: “Điếu thuốc này vị nhẹ vậy?” Văn Chiêu đưa tay đỡ lan can liếc nhìn cô: “Đây là gói thuốc Suyan( 苏烟), vị tương đối nhẹ.”
Cậu cầm điếu thuốc trong tay búng búng tàn bụi: “Tốt hơn hết cô không nên đi trêu chọc Giang Thăng.”
Phương Tư Tư tiến lại gần phun một ngụm khói lên mặt cậu, cô nhếch mép cười, “Cậu đang bảo vệ hắn ta à?”
Văn Chiêu khinh nhờn liếc cô một cái, chế nhạo cười: “Tôi sợ anh ấy sẽ giết cô.” Cậu hút một hơi, nói: ” Đúng, tôi đang bảo vệ anh ấy đấy.”
Ánh mắt Phương Tư Tư đầy vẻ thăm dò, cẩn thận nhìn cậu: “Cậu có phải đáng quá mâu thuẫn đấy không? Xung quanh cậu dù có rất nhiều người vây quanh nhưng cậu dường như không để tâm bọn họ tý nào.


Nhưng cậu lại đối xử với hắn ta một cách khác biệt với mọi người.”
Văn Chiêu dập tắt điếu thuốc trên thanh sắt:” Anh ấy vốn dĩ đã khác biệt với mọi người rồi, cái này không thể so sánh.”
“Vậy sao?” Cô ngây người nhìn về phía trước và nói: “Hóa ra là cảm giác này.”
Vào ngày nhà trường chính thức đuổi việc giáo viên họ Tưởng, vợ của giáo viên ấy đi đến trường và thu hồi đồ của ông ấy về, trước khi về bà ta còn bắt lấy Phương Tư Tư rồi chửi ầm ĩ.

Thanh âm gân cổ lên chửi của người phụ nữ sắc nhọn chói tai, ở bên trong hành lang bị rất nhiều người vây xung quanh, những lời nói sắc bén thô tục xuất hiện không ngừng, da thịt trên mặt bà ta đều run rẩy: “Mày cùng mẹ mày là đồ không biết xấu hổ.”
Sau khi trở lại lớp học, nhiều tiếng xì xào vang lên.

Bọn họ thà làm đám đông bị mù còn hơn bị coi là dị loại, nếu bạn không muốn bị bắt nạn thì bạn chỉ có thể làm kẻ đi bắt nạn người khác, trở thành một kẻ hay đi bắt nạn khác.

Các nữ sinh trong lớp đều cô lập Phương Tư Tư.

Lý do rất đơn giản, mẹ cô là một người mua rượu*( ý nói làm gái mua vui, làm ở quán bar chăng?) và cha cô là một người mù làm nghề mát xa, vốn dĩ đây cũng không phải nguyên nhân cô bị cả lớp cô độc, nhưng mẹ cô và giáo viên Tưởng lại yêu đương vụng trộm bị toàn nhà giáo biết, bởi vì vấn đề đạo đức nhà giáo nên giáo viên Tưởng đã bị đuổi việc.

Lý do thực sự khiến cô bị cô lập chính là do cô với Tưởng Chương đang hẹn hò, nhưng sau khi chia tay những bức ảnh giường chiếu của Phương Tư Tư lại bị lan truyền ra ngoài.

Sự xuất hiện của cô khiến các cô gái đều ghen tị, nhưng sau hàng loạt những chuyện vừa xảy ra, mọi người đều tránh cô như tránh rắn rết vậy.

Phương Tư Tư không quan tâm tới điều đó, cô lấy bài kiểm tra ra và bắt đầu làm, khi ánh mắt của Văn Chiêu bắt gặp ánh mắt của cô, cô mỉm một nụ cười với cậu.

Mặc dù Giang Thăng không đến trường học thường xuyên nhưng mỗi lần kiểm tra xong hắn đều có tên trên bảng thành tích.

Khi Văn Chiêu làm đề đến chóng mặt, Giang Thăng vẫn có thể chỉ ra những sai sót của cậu và giúp cậu giải lại đề đó.


Kết quả thành tích ở hai kỳ thi của Văn Chiêu đều khá ổn, Giang Thăng vẫn rất ham muốn sinh hoạt trên giường, mỗi lần ham muốn lên cao, Văn Chiêu hầu như đều nghi ngờ rằng hắn uống thuốc mới trụ lâu vậy.

Giang Thăng không nhất thiết mỗi lần đều cắm vào, hắn chỉ dùng tay hay đầu lưỡi đều có thể khiến cậu ngã xuống giường chảy nước không ngừng.

Cậu và Giang Thăng nằm trên ghế sô pha xem phim, Giang Thăng sẽ mở đoạn phim s*x mà hắn đã làm ra, ôm Văn Chiêu vào trong vòng tay mình, sau đó đè cậu dưới thân mình rồi cắm vào khiến cậu phun nước co rút không ngừng.

Càng hoang đường hơn nữa là Giang Thăng mở chân cậu ra rồi trói lại bằng dây thừng, hắn dùng máy ảnh chụp lại phần thân dưới của cậu, Văn Chiêu không ngạc nhiên lắm khi hắn đang tìm kiếm thứ mới lạ trên thân thể mình.

Khi toàn thân Văn Chiêu đỏ bừng, hắn liền đẩy dương v*t của mình vào, lông mu rậm rạp của Giang Thăng cọ xát hạ thể sưng đỏ của Văn Chiêu, Giang Thăng thở hổn hển sờ sờ bên dưới của cậu, nói: ” Một lần cạo sạch mà đến giờ cũng chưa thấy mọc lại nữa.” Văn Chiêu nằm liệt trên sô pha bị hắn làm, hắn mở chân Văn Chiêu ra, nhìn lỗ nhỏ bị ma xát đến sưng đỏ kia, ngẩn người nói:” Lỗ nhỏ của em đáng yêu quá.”
Văn Chiêu lôi cái hộp bên trong tủ quần áo ra, cậu cầm còng tay đem một tay của mình còng lại, cậu mở cái hộp ra rồi ngồi vào bên trong.

Khi Giang Thăng đẩy cửa đi vào, hắn ngơ ngác nhìn thấy trên cơ thể Văn Chiêu không một mảnh vài cùng và còng trên cổ tay của cậu.

Hô hấp của Giang Thăng bắt đầu trở nên nóng rực hơn, hai mắt hắn dán chặt vào cậu không thể rời ra, cơn nghiện bí ẩn bên trong lòng hắn đang khiến hắn ngứa ngáy cả người, nó giống như đàn kiến đang ​​gặm nhấm trái tim hắn vậy, vừa ngứa vừa kích thích.

Trên tay nổi lên một tầng da gà, hắn muốn nhốt Văn Chiêu vào trong chiếc hộp đó, biến nó thành bí mật của riêng mình.

Văn Chiêu dựa đầu vào cái hộp cười với hắn, ngạo nghễ công khai như dã thú ngỗ nghịch chờ được thuần hóa.

“Lại đây.” Cậu nâng quai hàm nói với Giang Thăng.

Giang Thăng đi về phía cậu, ngón tay hắn run lên vì phấn khích.

Khi Giang Thăng đi tới trước mặt anh, Văn Chiêu kéo hắn qua.

Giang Thăng cách cậu rất gần, Văn Chiêu hôn lên miệng hắn một cái, đem một bên còng còn lại còng lên tay hắn.

Họ túm tụm làm tình bên trong chiếc hộp nhỏ, chiếc còng tay đập vào chiếc hộp gỗ phát ra tiếng cạch cạch.


Không gian chật hẹp khiến bọn họ nóng bừng bừng, thân thể quấn quít lấy nhau không ngừng đạt cao trào, Văn Chiêu cưỡi lên người hắn, cậu ôm mặt Giang Thăng nói: “Gọi anh đi.” Giang Thăng lấp kín miệng cậu, một tiếng ” Anh ơi” phát ra từ giữa răng và môi.

Lúc Văn Chiêu co rút run rẩy trong lòng hắn, Giang Thăng thấp giọng cười, ghé sát vào lỗ tai Văn Chiêu nói: “Anh à, anh bị em đ*t đến cao trào rồi.

” Giọng nói của hắn trầm thấp khàn khàn, hơi thở nóng rực phun vào lõi tai Văn Chiêu khiến nó tê rần ngứa ran.

Văn Chiêu lấp kín miệng hắn, lẩm bẩm: “Tổ tông nhỏ.”
Vào cuối tháng 4, Văn Chiêu thỉnh thoảng cảm thấy bụng đau nhói, trong lúc đang làm tình với Giang Thăng, cậu đột nhiên ôm bụng, bụng cậu đau đến nỗi môi cậu trắng bệch.

Giang Thăng vội vàng mặc quần áo đưa cậu đi bệnh viện, sau khi kiểm tra ở bệnh viện xong cũng không thấy có việc chuyện gì, Văn Chiêu co rúm run rẩy ở trong lòng Giang Thăng, Giang Thăng hôn lên trán cậu, dùng tay giúp cậu xoa bụng.

Một tuần này sắc mặt Văn Chiêu tái nhợt, buổi tối Giang Thăng ôm cậu ngủ, vừa có động tĩnh chút hắn liền tỉnh dậy, lần trước Văn Chiêu run rẩy đau đớn ở trên giường hắn chưa quên, trong lòng hắn vẫn rất sợ hãi.

Khi kết thúc thi rồi nhưng sắc mặt Văn Chiêu vẫn chưa hồi phục tý nào, cậu cùng Phương Tư Tư lên sân thượng hút thuốc, cô nhìn đám người đang đi phía dưới nói: “Tôi có thể sẽ rời khỏi nơi đây.”
Văn Chiêu khó hiểu nhìn cô, mùi thuốc lá cay nồng trong không khí kích thích thần kinh của cậu, “Cô sẽ đi đâu?”
Phương Tư Tư vươn hai tay trên không trung như đang cảm nhận được gió, cô hung hăng ném điếu thuốc trong tay xuống, nở một nụ cười: “Đến Quảng Châu hoặc Chu Hải, đi đến các thành phố ven biển!”
Văn Chiêu nhìn cô nói: “Khá tốt.

Những thành phố mới luôn có sự khác biệt mà.”
Cô cười với Văn Chiêu: “Có lẽ tháng 5 tôi sẽ rời đi, hoặc có thể sau khi thi đại học đi luôn, chỉ có bố và tôi cùng đi.”
Văn Chiêu dựa vào lan can nhìn đám người đang di chuyển ở bên dưới nói: “Thời gian trôi nhanh thật.”
[Điều người viết muốn nói:]
Chương tiếp
Văn Chiêu sẽ mang thai một đứa con, nhưng giờ cậu ấy vẫn chưa mang thai.

————————-
Mọi người đọc xong xin cho mình 1 ★ làm động lực nhé!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.