Ve Sầu Mùa Thu

Chương 36


Bạn đang đọc Ve Sầu Mùa Thu – Chương 36


Khi Văn Chiêu đi xuống tầng, cậu cảm thấy tim mình đập thình thịch, tâm trạng hoảng sợ và tội lỗi bao trùm lấy cậu.
Khi đến gần tầng hai cậu thấy càng ngày càng nhiều người, sàn bê tông hành lang bị mưa làm ướt, rất nhiều người chặn trước cửa toilet, Văn Chiêu túm một người nói: “Ai nhảy xuống thế?” Người đó nói “Tôi không biết! Mọi người đều vây chắn ở đây.

Thầy giáo với bọn họ đã xuống tầng dưới để cứu người rồi.”
Trời càng ngày càng tối, đèn cảm ứng âm thanh trong hành lang không ngừng chớp lên chớp xuống, Văn Chiêu chen chúc vào nhà vệ sinh nam đang bị vây kín, một đám người đứng chỗ cửa sổ nhà vệ sinh nhìn xuống dưới.

Trong nhà vệ sinh có mùi ẩm ướt và mùi nước tiểu, Văn Chiêu nhìn thấy Giang Thăng đứng bên cửa sổ, trái tim treo lơ lửng của cậu rơi xuống tại chỗ, trong lòng lập tức thở một hơi nhẹ nhõm.

Giang Thăng rũ mắt xuống, thờ ơ nhìn đám người hỗn loạn dưới cửa sổ, ánh mắt quá lạnh lùng khiến Văn Chiêu có chút sợ hãi.

Văn Chiêu chen người vào nắm lấy tay Giang Thăng, Giang Thăng quay đầu lại nhìn cậu, sự lạnh nhạt trong mắt hắn biến mắt, ngược lại nắm tay cậu: “Sao em lại ở đây?”
“Em nghe nói có người từ đây nhảy xuống nên muốn lên xem.” Cậu hỏi ngược lại, “Phòng học của anh không phải ở tầng bốn sao? Sao lại chạy tới đây vậy?”
“Chạy tới đây xem châu chấu.” Hắn lãnh đạm nói.

Văn Chiêu kỳ quái nhìn hắn: “Anh tới toilet nhìn châu chấu làm gì? Đi ra ngoài đi.” Cậu nắm lấy tay Giang Thăng đi ra ngoài.

Lúc này, tiếng xe cấp cứu vang lên ầm ĩ, đám người trên hành lang tầng hai đứng ở lan can hành lang nhìn xuống dưới, dù có mưa rơi thì cũng không ảnh hưởng đến sự hiếu kỳ của bọn họ.

Những cuộc thảo luận thì thầm vang lên bên tai.

Tiếng sấm ầm vang lên, một tia chớp chớp nháy trên không trung, ánh sáng cảm ứng bằng giọng nói đột nhiên tắt mất, tiếng hét của các cô gái vừa chói tai vừa đáng sợ, tim Văn Chiêu đột nhiên nhảy dựng.

“Là Lưu Bạch Vĩ.” Một cậu nhóc chỉ vào phía dưới nói, tiếng thảo luận ồn ào lại vang lên: “Là tên đầu trọc của lớp chọn.”
Mưa vốn dĩ nhiều như lông trâu bỗng nhiên nặng hạt, cậu buông tay Giang Thăng ra, dựa mình vào lan can nhìn xuống dưới, quần áo bị nước mưa trên tường làm ướt đẫm, Giang Thăng ghé bên tai câu hỏi:” Quần áo em ướt rồi, nhìn châu chấu đó hoài có gì tốt đẹp?” Giang Thăng nhìn xuống dưới tầng.

Văn Chiêu quay đầu nhìn hắn, đụng phải ánh mắt không dao động của Giang Thăng, mặt Giang Thăng voi biểu tình nhìn cậu.

Giọng nói Văn Chiêu có chút khô khốc: “Anh…” Cậu ngừng một chút cũng không biết nên nói cái gì, nhưng chỉ cảm thấy lạnh cả người.

Một đôi tay không nhiệt độ giữ lấy cậu, cậu bị lạnh rùng mình một cái.

Giang Thăng nắm tay cậu, trên mặt không chút biểu cảm chợt nở nụ cười, Giang Thăng nhìn cậu: “Chúng ta trở về phòng học đi.”
Văn Chiêu buông lỏng tay hắn ra: “Em xuống tầng xem một chút.”
Giang Thăng nhìn bàn tay bị cậu bỏ ra của mình, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.

Cậu bước xuống tầng, Giang Thăng bước theo sau cậu.

Âm thanh của xe cấp cứu ở tầng dưới càng rõ ràng hơn, ánh sáng màu xanh lam nhấp nháy đặc biệt chói mắt, mọi người trong cơn mưa đều bị ánh sáng màu xanh lam che khuất.

Cậu nhìn thấy Lưu Bạch Vĩ đang nằm trên cáng, bàn tay gã ta đang rỉ máu.


Văn Chiêu bất chấp mưa gió đi về phía sau dãy nhà dạy học, dừng lại trước vũng máu, ngẩng đầu nhìn cửa sổ nhà vệ sinh trên tầng hai.

Giang Thăng đứng sau lưng cậu, mùi mưa ẩm ướt xen lẫn mùi máu tanh, không khí tràn ngập mùi thối nát.

Tay Văn Chiêu có chút run lên, cậu khàn giọng hỏi: “Lưu Bạch Vĩ sao lại nhảy xuống?”
Giang Thăng nắm lấy tay Văn Chiêu, dắt cậu đi tới dưới mái hiên.

Hắn lấy một chiếc khăn vuông từ trong túi ra, hắn đưa tay véo nhẹ cằm Văn Chiêu để cẩn thận lau khô nước mưa trên mặt cậu.

Giang Thăng ghé sát vào hôn mép môi của cậu: “Gã tự mình nhảy xuống.”
“Tại sao gã lại tự mình nhảy xuống? Gã cũng không phải thằng ngu.” Cậu hiểu rõ Giang Thăng, khả năng gây khó dễ của Giang Thăng sẽ khiến người ta vô ý thức làm theo suy nghĩ của hắn.

Giang Thăng nhìn Văn Chiêu thật sâu, im lặng lát sau nói:” Em tại sao lại nói dối anh?”
Văn Chiêu không thoải mái khi bị hắn nhìn chằm chằm, nói: “Em nói dối anh khi nào?”
Giang Thăng đưa tay chạm vào mặt của cậu, cảm giác lạnh lẽo chạm lên mặt giống như có con rắn đang bò trên mặt cậu, Giang Thăng nhéo cằm buộc cậu ngẩng đầu, hắn nhìn chằm chằm cằm Văn Chiêu nói: “Sẽ luôn có một vài thứ lộn xộn chạm vào đồ của anh.”
Văn Chiêu nói: “Đã qua mấy tháng rồi mà.”
“Nhưng anh lại biết được.” Giọng hắn vô cùng lạnh lùng.

Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Văn Chiêu như một lưỡi dao mỏng sắc bén, chém vào làn da của cậu để lộ ra thịt mềm đỏ tươi, hút sạch máu và tủy của cậu.

Văn Chiêu tiến lại gần ôm mặt Giang Thăng, trong lòng cây ngải đang điên cuồng sinh trưởng, nó múa may phảng phất như một kẻ điên, cậu xoa xoa mặt Giang Thăng, dùng đầu lưỡi liếm liếm miệng hắn, cậu nói như đang gặp ác mộng: “Em không cho phép người khác nói xấu anh, một chút cũng không được.”
Giang Thăng điên cuồng mất trí, chỉ cần mỗi cậu hiểu thôi là được, không ai có đủ tư cách nói Giang Thăng không tốt.

Cậu thích làm cho Giang Thăng mê đắm mình và cậu cũng sẵn sàng để Giang Thăng tàn phá bừa bãi trên người mình.

Cậu là người đứng trên đá ngầm và bị sóng đánh, cậu cần Giang Thăng đến cứu, cậu cần Giang Thăng kéo theo cậu xuống để cùng nhau ngã.

Giang Thăng nuốt chửng cậu, bọn họ quấn lấy nhau để cùng thối rữa và chết cùng nhau.

Hơi thở bọn họ dần dần nóng lên, Văn Chiêu hôn lên mắt hắn, hôn lên cằm hắn, lẩm bẩm nói: “Không ai có thể nói xấu anh.”
Giang Thăng cắn xương quai xanh của cậu, Văn Chiêu ngẩng đầu thở hổn hển, cậu cúi đầu hôn lên tóc của Giang Thăng, Giang Thăng nói: “Châu chấu tổng cộng lột da năm lần.

Trong thời kỳ lột xác, vóc dáng của nó rất mềm mại.

Nếu có con châu chấu nào đang đói thì nó sẽ chọn những con châu chấu đang lột xác này để mà ăn.”
Mưa bắn lên đất xi măng trên mặt đất tạo thành vệt nước màu đen, vết máu trên mặt đất bị rửa thành màu nâu nhạt, chảy theo bùn đất chảy xuống sàn bê tông, Tay Văn Chiêu có chút run rẩy, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ:” Nhẹ thôi, cắn nhẹ thôi.” Ánh mắt cậu tan rã đang nhìn vũng máu chuyển dời mắt ra chỗ khác.

Giang Thăng nắm lấy bàn tay đang run rẩy của cậu: “Con lớn ăn thịt con nhỏ, kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, quy luật sinh tồn của châu chấu.”
“Đây là quy luật của anh sao?”
“Không, đây không phải quy luật của anh, đó là quy luật của châu chấu.”
Văn Chiêu bóp cằm hắn, cắn miệng hắn.


Giờ phút này VănChiêu chỉ muốn bóp chết hắn rồi nuốt chửng hắn vào bụng, cảm giác điên cuồng này khiến cậu muốn uống rượu mạnh.

Trong tiếng mưa rơi xào xạc, Văn Chiêu nói: “Em chỉ mong muốn anh luôn khỏe mạnh.”
Sự việc của Lưu Bạch Vĩ đã gây xôn xao trong trường, và tại sao gã lại nhảy từ nhà vệ sinh trên tầng hai trở thành một bí ẩn.

Gã nhảy từ tầng 2 xuống nền đất lầy lội phía sau dãy nhà dạy học, trên người có nhiều vết bầm tím ở chỗ mềm và gãy tay, chủ nhiệm giáo dục cho biết 2 tuần nữa gã ta mới có thể đi học lại.

Khi Lưu Bạch Vĩ trở lại trường học, lớp thạch cao trên cánh tay vẫn chưa được gỡ bỏ, Văn Chiêu có thể cảm nhận được ánh mắt u ám của gã ta đang đặt trên người mình.

Thời tiết ẩm ướt và lạnh lẽo luôn khiến người ta cảm thấy bị bao bọc trong hơi nước, cậu bởi vì vài chuyện nhỏ mà cãi nhau với Giang Thăng, chiến tranh lạnh hai ngày, đến ngày thứ ba cậu nhận được cuộc điện thoại của Bạch Nguyễn.

Xe chạy về phía khu Thanh Viễn, bên ngoài mưa không ngớt, cả người cậu dường như cũng ở trong hơi nước ẩm ướt này, cậu lấy tay xoa xoa mặt mình, cảm giác vô lực.

Khi xe dừng lại, cậu bất chấp mưa gió chạy về phía biệt thự được bao quanh bởi cây cối xanh tươi, ngọn núi xanh và cây si cao chót vót che giấu biệt thự trong màn mưa mờ ảo ẩm ướt, khiến nó càng thêm yên tĩnh trong bầu trời u ám.

Cậu nhìn thấy Bạch Nguyễn đang đi về phía cậu, tay cầm một chiếc ô màu đen, cô mặc một chiếc váy nhung đỏ, hòa cùng bầu trời u ám và màn mưa mờ ảo.

Cô đưa ô lên đầu Văn Chiêu, dẫn cậu về biệt thự dưới trời mưa.

Căn biệt thự này giống như một người già cao tuổi đã rời xa với thế giới, lúc nào cũng yên tĩnh như vậy.

Khi bước vào nhà, cậu đã bị bao phủ bởi mùi đàn hương nồng nặc, sắc mặt Bạch Nguyễn tái nhợt, có thể nhìn thấy mạch máu xanh dưới da cô, cô nắm lấy tay Văn Chiêu nói: “Cô muốn nói với cháu một chuyện.”
Cậu được Bạch Nguyễn dẫn tới chỗ bình phong ởphòng khách.

Khi tiếng mưa dần dần lớn hơn, cậu mới khôi phục lại tinh thần sau những lời nói linh tinh vừa nãy, cậu nhìn bầu trời u ám bên ngoài bị phủ đầy nước mưa xanh lục, cậu lâm vào một loại cảm giác vô lực khó có thể khắc chế.

Bạch Nguyễn nhìn tầng hai nói: “Đi gặp hắn đi!”
Văn Chiêu bước lên tầng hai, cậu đi qua dãy hành lang dài đến phòng ngủ của Giang Thăng.

Anh mở cửa phòng ra liền thấy trên sàn nhà bừa bộn, Giang Thăng uể oải nằm trên giường, hắn nhướng mi lên liếc mắt Văn Chiêu một cái.

Văn Chiêu đi tới, ngồi ở trên giường của hắn: “Giang Thăng, tâm sự đi!” Giang Thăng lật người: “Cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy em nữa.”
Văn Chiêu lên giường khóa ngồi trên người hắn, kéo quần áo hắn: “Đứng dậy, chúng ta làm một trận đi.”
Giang Thăng lật người lại đè hắn dưới thân, hắn dùng tay bóp cổ cậu nói: “Em tại sao lại có nhiều người xung quanh vây xem như vậy? Tôi muốn giết hết bọn nó.” Sắc mặt Giang Thăng ảm đạm vặn vẹo, thần kinh hề hề nói: “Em quá đê tiện, tôi muốn nhốt em lại.


Hắn lẩm bẩm: “Tại sao em lại muốn nói chuyện với những tên thấp hèn kia? Em biết là anh ghét em thân thiết với người khác mà.”
Mặt Văn Chiêu bắt đầu đỏ bừng lên, cậu dùng tay bẻ tay hắn ra, cậu há mồm thở dốc liên tục, trong mắt đỏ ngầu.

Tay Văn Chiêu hất đổ đồ trang trí trên tủ đầu giường xuống đất khiến nó phát ra một tiếng động lớn.


Giang Thăng giống như thanh tỉnh lại, hắn buông tay mình ra, lùi một bước ngã ngồi ở trên giường:” Em đi đi! Mau cút đi!”
Văn Chiêu nằm ở trên giường kịch liệt thở hổn hển, cậu tiến lại gần ôm lấy Giang Thăng.

Văn Chiêu hôn lên mặt của hắn cùng tóc của hắn: “Anh không phải muốn nhốt em lại sao?” Văn Chiêu bưng mặt của hắn lên nói: “Nhốt em lại đi.”
Giang Thăng đè cậu xuống giường và bắt đầu cởi quần áo của cậu, cởi sạch cậu xong, hắn đứng dậy đi đến ngăn kéo lấy ra một cặp còng tay.

Văn Chiêu trần trụi ôm lấy hắn: ” Làm tình xong rồi hẵng khóa em lại.”
Giang Thăng bóp cằm cậu nói: “Anh muốn nhốt em lại không bao giờ thả ra nữa.” Giang Thăng cắn miệng cậu, hắn vươn tay sờ vào háng cậu, hắn đút một ngón tay vào để nới rộng lỗ âm đ*o của cậu.

Văn Chiêu kẹp mông hướng mông lên đưa đến tay hắn cầm, cậu dùng đầu lưỡi liếm khóe miệng Giang Thăng, nói: “Đ*t em, trực tiếp đi vào đi.”
Giang Thăng mở chân cậu ra trực tiếp đâm vào, Văn Chiêu há miệng thở dốc, cậu vòng tay ôm cổ Giang Thăng, nói: “Chúng ta là một.”
Giang Thăng bóp eo cậu, hung hăng đâm vào rút ra, hắn giống như muốn làm chết cậu dưới thân mình, hoa huy*t của cậu kịch liệt co rút kẹp chặt dương v*t Giang Thăng, Giang Thăng ấn đâm hoa huy*t của cậu khiến nó lõm vào, mắt hắn đỏ ngầu nói:” Em chỉ có thể ở bên cạnh anh, cũng chỉ có thể là của một mình anh thôi!”
Ánh mắt Văn Chiêu tan rã, sắc mặt đỏ bừng: “Em chỉ cho mỗi mình anh đ*t thôi, em là của anh, mãi mãi là của riêng anh.” Mỗi lần va chạm đều mạnh tới nỗi có thể chạm tới miệng tử cung của cậu, cậu run rẩy vòng tay ôm cổ Giang Thăng không buông.

d*m thủy của cậu chảy khắp mông, d*m thủy ở cửa huyệt bị đánh thành bọt trắng, cậu cắn chặt bả vai Giang Thăng kêu to: “Nóng quá, em sắp chết rồi.” Cậu súc mông dịch về phía trước, bị Giang Thăng ấn xuống cắm sâu tận cùng bên trong, trực tiếp chạm vào miệng tử cung, đâm vào tử cung, đôi tay Văn Chiêu giãy giụa, chân không ngừng cọ xát vào ga giường:” To quá…Phải bị ** hỏng.”
Giang Thăng mở rộng mông của cậu ra, càng ngày càng đẩy vào sâu hơn, hắn như muốn đóng đinh Văn Chiêu trên giường: “Anh muốn ** hỏng em, ** hỏng rồi thì nơi nào cũng không đi được.”
Giang Thăng rút dương v*t ra, dùng quy đầu cọ xát âm đế cậu, Văn Chiêu cắn tay run rẩy, lỗ nhỏ bị xé rách có thể nhìn thấy thịt mềm bên trong.

“Đừng, đừng, ngứa quá.

Giang Thăng cắm vào đi, em muốn anh.”
Hai mắt Văn Chiêu choáng váng nhìn trần nhà, cậu bị Giang Thăng cuốn vào vòng xoáy của tình dục bên trong, cậu hôn Giang Thăng, liếm mút nước miếng trong miệng hắn, cậu quấn lấy Giang Thăng không muốn tách ra.

Giang Thăng lại nhét vào, hai mắt đỏ bừng lay đưa đẩy làm mông Văn Chiêu phát run, hắn không ngừng cướp đoạt người dưới thân giống như linh cẩu điên cuồng, bọn họ đều là nước cống bẩn thỉu, bùn nhão bẩn thỉu lẫn nhau.

Giang Thăng quét sạch mọi thứ trên đầu giường, cưỡi trên người Văn Chiêu, làm cậu gào thét không ngừng, Văn Chiêu lắc hông, cả người run lên vì khoái cảm cường độ cao.

Giang Thăng lấp đầy hoa huy*t cậu, hắn muốn khóa chặt Văn Chiêu ở bên cạnh, cướp đoạt thân thể của cậu, giam cầm linh hồn của cậu, biến cậu trở thành máu thịt của chính mình.

Giường kêu răng rắc, hai mắt Giang Thăng đỏ hoe, Văn Chiêu không ngừng giãy dụa trên giường, bên trong hoa huy*t được rót đầy tinh dịch, cậu há mồm thở dốc, đầu lắc lư nói: “Không được nữa.” Giang Thăng cười nhạo nói, “Cái này do em tự yêu cầu mà.”
Hắn bóp khuôn mặt ướt át của Văn Chiêu nói: “Chúng ta cùng nhau đi chết đi.”
Bọn họ là những con giòi nhào lộn trong đầm lầy, vướng víu trong lớp bùn ẩm ướt.

Mưa ngoài cửa sổ không ngừng rơi, hạt mưa dính vào kính tạo thành sương trắng, hắn nhìn thấy cây si cùng cây cỏ xanh mướt trên mặt đất đều bị mưa ướt quấn lấy, hóa thành một cái bóng xanh hư ảo.

Có tiếng gõ cửa, Giang Thăng cầm đồ vật ném lên cửa: “Cút.”
Tiếng gõ cửa vẫn không ngừng vang lên, Giang Thăng ôm Văn Chiêu vào lòng, hoàn toàn không để ý đến tiếng gõ cửa.

Cạch, cánh cửa bị mở ra, cậu kêu sợ hãi một tiếng trốn vào trong lòng của Giang Thăng, Giang Thăng kéo chăn bông bên cạnh che cho Văn Chiêu, hắn quay đầu nhìn về phía cửa với vẻ mặt ảm đạm.

Giang Dĩ Yến đi vào, đối với mọi chuyện trong phòng vờ như không nhìn thấy, ông nhìn Giang Thăng nói:” Con ở trên tầng gây động tĩnh lớn như vậy, mẹ con không yên lòng nên bảo ta lên xem một chút.”
Giang Thăng trần truồng xuống giường, âm u nói: “Cút đi.” Giang Dĩ Yến vác áo khoác lên cánh tay, hờ hững liếc nhìn trên giường: “Đừng làm quá phận.” Nói xong liền thản nhiên đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Bạch Nguyễn ở cuối hành lang đang đợi ông, cô hỏi: “Tiểu Giang có chuyện gì không!?” Giang Dĩ Yến ôm eo cô cười nhẹ, ghé vào tai cô nói: “Nó không sao đâu.”
Bạch Nguyễn nhìn về phía căn phòng cuối hành lang: “Nhưng Tiểu Thăng nó…” Giang Dĩ Yến trầm mặc nhìn cô, ôm lấy eo cô bế lên, “A!” Bạch Nguyễn kêu lên, ôm chặt lấy cổ Giang Dĩ Yến, Giang Dĩ Yến bế cô đi lên tầng ba: “Đừng làm phiền bọn họ, Tiểu Thăng vẫn ổn.” Giọng ông trầm thấp mang theo tia lười biếng.

Bạch Nguyễn ôm cổ nhìn tầng dưới, Giang Dĩ Yến nói:” Nguyễn Nguyễn, nên đi làm việc của chúng ta thôi.”
Giang Thăng ném bộ đồ của mình sang một bên, xuống giường ôm lấy Văn Chiêu, hắn cắn cổ Văn Chiêu sau đó dựa vào trên vai cậu.


Hắn trở mình vỗ vỗ cái mông của Văn Chiêu, Văn Chiêu đỡ dương v*t hắn ngồi xuống, sau khi ngồi xuống cậu liền dựa vào người Giang Thăng.

Cậu đưa tay sờ mũi Giang Thăng, bọn họ ôm nhau không ai lên tiếng, sắc trời càng ngày càng tối, màu xám như muốn nhấn chìm cả trời đất.

Cậu lại nhớ tới lời nói của Bạch Nguyễn.

Bạch Nguyễn nắm tay cậu đi tới trước bình phong, mùi hương đàn hương trong không khí càng lúc càng nồng, bầu trời bên ngoài đã tối lại càng làm cho căn phòng trở nên tối hơn.

Váy nhung đỏ trên người Bạch Nguyễn khiến cô xinh đẹp như quỷ, cô đưa tay vén mái tóc rơi xuống ra bên sau tai, cô nhíu mày không biết nên nói thế nào.

Văn Chiêu nhìn bức tranh lộng lẫy và rùng rợn trên bình phong, nói: “Có phải là về Giang Thăng không?”
Cô đến gần một bước, nắm tay Văn Chiêu: “Là chuyện của Tiểu Thăng, cô muốn nói với cháu một chuyện.”
Văn Chiêu gật đầu.

Bạch Nguyễn nói: “Có lẽ cháu ở cùng Tiểu Thăng lâu như vậy, cũng nên biết tính tình hắn dạo gần đây càng thêm thất thường.”
Văn Chiêu nói: “Cháu quen rồi.”
Bạch Nguyễn nắm tay cậu cú chút dùng sức, cô im lặng một lúc, sau đó nói: “Nó từ nhỏ đến lớn đều không đặc biệt thích thứ gì.

Cô thấy có vẻ nó rất thích cháu, xin cháu hay ở bên cạnh nó.”
Bạch Nguyễn hai tay lạnh đến đáng sợ, nắm lấy cậu như nắm được cọng rơm, Văn Chiêu nhìn cô nói: “Cháu sẽ ở bên cạnh anh ấy.” Văn Chiêu rũ mắt xuống nói: “Cháu không thể chịu được anh ấy phát điên, một tý cũng không được, cháu luyến tiếc.”
Cô nhìn Văn Chiêu, lộ ra tia đau thương nói: “Tiểu Thăng thật ra là bị bệnh thần kinh.” Nói xong buông tay Văn Triệu ra, chua xót nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Thật lâu sau cô mới nghe được một câu: “Cháu biết.”
Bạch Nguyễn quay đầu nhìn về cậu: “Nó tự mình nói cho cháu biết sao?”
“Không, cháu lục tung phòng của anh ấy lên và tìm thấy Olanzapine*( được bán dưới tên thương mại Zyprexa và các nhãn khác, là một thuốc chống loạn thần không điển hình chủ yếu được sử dụng để điều trị tâm thần phân liệt và rối loạn lưỡng cực) mà anh ấy đã giấu sau đó cháu có đến tầng năm của bệnh viện Tư Giang.”
Gió thổi vào tấm kính, trong căn biệt thự trống trải không có lò sưởi, Bạch Nguyễn nói, “Tiểu Thăng bị tâm thần phân liệt.”
Văn Chiêu nhìn cô chằm chằm, giọng cô đột nhiên trở nên mãnh liệt hơn, “Bệnh viện Tư Giang hơn mười năm trước không phải là bệnh viện tâm thần, nhưng hai năm trước khi Giang Thăng sinh ra đã đem khoa tâm thần đột nhiên trở thành hạng mục y tế chính.”
Ánh mắt Bạch Nguyễn có chút né tránh, cô nhìn Văn Chiêu không biết nên nói như thế nào.

Văn Chiêu đưa tay xoa xoa mặt: “Đừng nói bệnh viện này là nhà tù giam cầm Giang Thăng đấy nhé.”
Bầu trời càng lúc càng tối, tám bức tranh Tần Nguyên vẽ trên màn ảnh càng trở nên kỳ quái và đẹp đẽ, gió lùa thổi qua đàn của Bạch Nguyễn, chiếc váy đỏ đung đưa trông như máu đổ.

Cô ấy thì thào nói “Cô…!”Tiếng sấm rầm một tiếng vang lên, qua tia chớp sáng soi rõ khuôn mặt tái nhợt của cô.

Ngón tay bíu chặt chiếc váy đỏ tái nhợt, cô khàn giọng, “Bệnh viện Tư Giang không phải là nhà tù của Giang Thăng, mà là nhà tù của Giang Dĩ Yến.”
Cô nhìn Văn Chiêu, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, khuôn mặt cô lộ ra vẻ đau thương:” Giang Thăng là bị di truyền bệnh thần kinh.”
Tay Văn Chiêu có chút run lên, “Di truyền bệnh thần kinh?” Giọng nói của cậu run run.

Bạch Nguyễn nhìn cậu và nói ra điều đáng sợ hơn:” Bệnh viện Tư Giang được thành lập cho anh trai cô.” Cô lấy tay che mặt và run rẩy nói: “Anh ấy đã bị giam ba năm ở đó.”.

Tiếng mưa xào xạc đập vào kính, tiếng đàn hương dày đặc khiến não cậu choáng váng, “Bị giam ba năm? Ông ấy không phải là người đại diện hợp pháp của bệnh viện Tư Giang sao?”
“Người đại diện hợp pháp trước đấy của bệnh viện Tư Giang là mẹ của chúng tôi.” Giọng cô run rẩy lợi hại và im lặng một lúc, cô nói, “Mẹ anh ấy, đích thân đưa anh ấy vào bệnh viện tâm thần trong ba năm.”
Văn Chiêu đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô: “Nói như vậy…”
Bạch Nguyễn lo lắng cắn móng tay mình: “Đúng vậy, Giang Thăng được sinh ra ở bệnh viện tâm thần.”
– ——————————–
Mọi người đọc xong xin cho mình 1 ★ làm động lực nhé!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.