Bạn đang đọc Ve Sầu Mùa Thu – Chương 33
Tiểu tuyết*( là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên.) tự đấu tranh chính mình; Kinh độ ánh sáng của mặt trời là 240 °.
Ngày 22-23 tháng 11 theo lịch Gregory*( còn gọi là Tây lịch, Công lịch, Dương lịch, là lịch được sử dụng ở hầu hết các nơi trên thế giới).
Lê Tưu đang xem tờ lịch, cô vén mái tóc xõa bên mặt ra sau tai, hướng phòng khách nói: “Hôm nay chúng ta ăn bánh dày nhé.”
Thời tiết lạnh và ẩm ướt hơn, ánh đèn đỏ từ lò sưởi trong phòng khách phản chiếu trên sàn gỗ, ánh đèn đỏ bao trùm cả phòng khách, Văn Chiêu đang đắp chăn nằm trên sô pha xem phim, ánh mắt hơi nhắm, bộ dáng mơ màng sắp ngủ.
Giẫm lên những tấm ván gỗ bên mép phát ra tiếng lạch cạch, bên cạnh ghế sô pha trũng xuống, Lê Tửu lấy tay vén tóc cậu lên mắt: “Buổi trưa hôm nay bọn mình ăn bánh dày nhé.”
Văn Chiêu chui vào trong chăn, buồn ngủ nói: “Vâng, ăn món gì cũng được.”
Lê Tưu giúp cậu đắp chăn lên: ” Tên lười biếng này.”
Nhạc jazz, những câu thoại tiếng Anh sâu lắng phát ra từ bộ phim và vang lên khắp phòng khách.
Lò sưởi điện mô phỏng tiếng nổ lách tách của tia lửa, ngọn lửa đỏ bao trùm phòng khách trong một quầng đỏ mờ ảo.
Tay Văn Chiêu đặt trên thành ghế sô pha, tiếng hít thở nhẹ nhàng vang lên.
Chuông cửa vang lên, tiếng bước chân lạch cạch trên sàn nhà lại vang lên, cánh cửa được mở ra, gió lùa vào, sương giá được bao bọc trong gió lạnh.
Bàn tay đặt trên sô pha khẽ run lên, một giọng nữ mơ hồ vang lên ở cửa, nghe không quá rõ ràng, cậu hoảng hốt nghe được một câu:” Cháu tới tìm Tiểu Chiêu đấy à?” Giọng nam trầm thấp mơ hồ gọi một tiếng Dì, sau đó cậu rơi vào trạng thái buồn ngủ, cơn buồn ngủ quét qua bao trùm lên người cậu, cậu rơi vào màn sương trong ánh sáng đỏ ấm.
Có tiếng nước sôi trong bếp, tiếng cắt rau trên thớt, tiếng bước chân ngoài cửa đi vào phòng khách, âm thanh của bộ phim bắt đầu nhỏ dần, chiếc ghế sô pha trũng xuống, một người ngồi bên cạnh cậu.
Một đôi tay lạnh lẽo nắm lấy tay rũ xuống của cậu, cậu bị cái lạnh làm phát run, cau mày mở mắt ra.
Văn Chiêu liếc mắt nhìn bóng dáng ngược sáng bên cạnh, ảo não kêu lên một tiếng, “Giang Thăng.” Đôi tay của hắn lạnh lẽo chạm vào cậu khiến cậu rùng mình, cậu nắm lấy đôi tay của hắn kéo vào trong chăn, đặt trong lòng mình giúp hắn sưởi ấm tay.
Giang Thăng cười nhẹ, hắn dùng một tay khác kéo cổ áo len của cậu xuống để lộ những dấu hôn trên cổ.
“Lạnh, đừng nghịch.” Văn Chiêu hất tay ra, co lại trong chăn, mặt mũi đỏ bừng do bị chiếu ánh sáng từ lò sưởi, nói chuyện còn mang theo âm mũi.
Âm thanh của máy hút mùi trong nhà bếp vang lên, Bộ phim đã kết thúc.
Văn Chiêu ngáp một cái, đi chân trần vào cửa phòng bếp, trên người không có mang theo chăn, đối với người bên trong nói: “Mẹ, mẹ nấu thêm vài món chay nha, hắn không ăn thịt.”
“Ôi! Được.” Lê Tưu chỉ vào chân cậu mắng cậu không đi dép, cô chửi mắng bằng tiếng Ngô lưu loát, ngắn gọn, Văn Chiêu chạy vào phòng khách tiếp tục quấn chăn.
Giang Thăng cầm đôi dép đi vào, Văn Chiêu liền nhảy lên người hắn.
Giang Thăng giữ chặt cái mông của cậu, cậu ôm cổ Giang Thăng, ghé sát tai hắn nói:” Chúng ta đi ra ngoài sân đi.”
Lê Tưu thò đầu ra khỏi phòng bếp, chỉ vào cậu nói: “Sao con lại nhảy lên người khác như vậy? Thật sự là không có quy tắc gì cả.
Đi dép vào đi.”
“Được rồi mà.” Cậu đáp lại.
Hừ một tiếng, cậu lại dùng tay đẩy Giang Thăng: “Đi mau, đi mau.” trên tay Giang Thăng cầm đôi dép rồi vòng qua eo cậu, đỡ mông đi về phía cửa.
Ngay khi cửa vừa mở ra, gió lạnh thổi tới, Văn Chiêu từ trên người hắn nhảy xuống, mang dép vào, nắm tay hắn bước vào trong sân.
Những cành hồng ở sân trước trơ trụi, vỏ nâu phủ một lớp sương muối, có rêu xanh bám theo kẽ nứt của con đường sỏi đá, cậu đưa Giang Thăng ra sân sau.
Cậu đẩy những cành cây đang rũ xuống trên bụi cây ra, đi đến một chiếc lốp đen đã được tẩy dầu mỡ, dùng tay vỗ nhẹ phủi bụi rồi ngồi xuống.
Hàng rào xanh rũ xuống hai bên con đường nhỏ rải sỏi chắn ánh sáng, hơi thở phả ra kèm theo hơi lạnh ẩm ướt, dây leo trên lưới sắt đã héo rũ.
Giang Thăng dựa vào lưới sắt lấy điếu thuốc từ trong túi ra, đưa lên miệng châm lửa đốt, không khí lành lạnh nồng nặc mùi nicotin, chim sẻ bay ngang qua giữ bầu trời xám xịt.
Văn Chiêu dùng tay bóc lớp da đen bị tróc trên lốp xe: “Hôm nay sao lại nghĩ đến nhà em vậy?”
Giang Thăng bưng búng tàn thuốc:” Hôm nay là tiểu tuyết, anh muốn gặp em.” Hút thuốc làm cho giọng nói của hắn có chút khàn khàn.
Dải cỏ dưới chân quyện theo mùi hôi của đất bốc lên, Văn Chiêu giẫm lên nó mấy lần, cậu ngước mắt nhìn Giang Thăng đang hút thuốc, cành cây bụi xanh thẫm biến ánh sáng thành một tông màu xanh lam rất lạnh, càng làm cho hắn nhìn lạnh lùng rõ ràng hơn, tàn thuốc lộ ánh sáng đỏ trở thành màu sắc tươi sáng duy nhất.
“Muốn gặp thì nói muốn gặp, lại còn lấy cớ.” Văn Chiêu nâng cằm, nhướng mày.
Giang Thăng không phản đối, như là ngầm đồng ý.
Hơi thở nồng nặc mùi thuốc lá, Văn Chiêu mũi đỏ bừng lên vì lạnh, đối với Giang Thăng nói: “Cho em một điếu thuốc.”
Sắc mặt Giang Thăng như bị sương khói cắt ngang, ngọn lửa đỏ được kẹp trong tay, trong bóng đêm lục sắc nắm tay Văn Chiêu.
Trong mùi đất ẩm ướt, cậu giẫm lên đám rêu xanh khô héo đi về phía Giang Thăng, mùi thuốc lá cay xè phả vào mặt, cậu nhảy lên người Giang Thăng, dùng tay ôm cổ anh.
Cậu nghe thấy tiếng cười thâm thúy của Giang Thăng.
Văn Chiêu cắn cằm hắn, bịt miệng hắn, mùi khói hăng hắc tràn ngập trong miệng hai người, bụi cây run lên, giọt sương ngưng tụ xuống, nhìn ánh mắt Giang Thăng nói: “Anh dụ dỗ em.”
Giang Thăng ôm mông cậu, phun một ngụm khói lên mặt cậu, lại ngậm điếu thuốc trong miệng.
Dựa vào lưới sắt, lười biếng lại bừa bãi.
Cậu cảm thấy mỗi lần Giang Thăng hút thuốc, quai hàm hơi nhếch lên và quả táo Adam của hắn rất gợi cảm, cậu tiến lại gần liếm quả táo Adam của Giang Thăng, thân thể Giang Thăng cứng ngắc, ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu.
Văn Chiêu ôm cổ hắn nói: ” Em có nặng không?”
Giang Thăng nghiền tàn thuốc ở trên tường, một tay hắn nâng cậu lên:” Em là đồ thiếu làm.”
Giang Thăng ôm cậu đi tới lốp xe ngồi xuống, để cho Văn Chiêu ngồi trên đùi hắn.
Gió lạnh phả vào người khiến Văn Chiêu rùng mình, nhìn những cây dây leo đã chết trên lưới sắt, trên lá cũng lộ rõ răng cưa.
Mùa đông thiếu sức sống trút bỏ lá phượng thu, chu kỳ bốn mùa luân hồi, mấy tháng nữa là mùa cây héo, sau đó là mùa xuân đến.
Cậu đặt cằm lên vai Giang Thăng, mùi máu tanh nhàn nhạt tỏa ra từ quần áo của hắn.
Cậu cau mày đưa mũi lên ngửi kỹ, quả nhiên là mùi máu.
Cậu ngồi thẳng lưng, dùng tay kéo áo của Giang Thăng, Giang Thăng nắm lấy tay cậu không cho kéo.
Văn Chiêu hất tay hắn ra, trầm mặt kéo cổ áo của hắn xuống, Giang Thăng nắm tay cậu không cho cậu động.
Sắc mặt Văn Chiêu vặn vẹo, ảm đạm nhìn hắn: “Mẹ kiếp, buông em ra.”
Giang Thăng vòng tay qua cậu, giữ chặt cậu trong tay: “Đừng nhúc nhích, để anh ôm.”
Văn Chiêu lạnh lùng nói: “Buông em ra trước.” Giang Thăng đè tay đang rục rịch của cậu xuống:” Anh thật sự không sao.”
Văn Chiêu lúc này không nghe được lời nào của hắn, cậu giờ như trở thành linh cẩu có răng nanh, hai mắt đỏ hoe giãy dụa, bụi cây lắc lư phát ra tiếng sột soạt, vẻ mặt trầm thấp kéo mở áo của Giang Thăng, gió lạnh quấn lấy cậu.
Hơi ẩm thấm vào xương, chim trên trời bay cao hơn.
Đồng tử của cậu đột nhiên co lại, môi cậu run lên, tay cậu run rẩy nói, ” Sao lại bị như thế này?” Cậu hét lên:” Đệt mẹ nó, ai làm anh bị như vậy?”
Có bốn hoặc năm vết bỏng do tàn thuốc trên vai hắn, cũng có vài vết như vết sẹo do dao cắt.
Giang Thăng suy sụp, ủ rũ ôm cậu không nói gì.
Khóe môi Văn Chiêu run rẩy, lạnh giọng nói: ” Anh mẹ nó tự mình hại mình à?” Cậu từ trên đùi Giang Thăng đứng lên, gãi gãi đầu, lo lắng đi lại, đỏ mặt nói: ” Anh là đồ ngốc hả?”
Giang Thăng lấy trong túi áo một điếu thuốc ra, châm lửa hút, hắn dựa vào lưới sắt hút thuốc, sương khói từ miệng hắn bay ra, khói mù mịt ngăn cách bọn họ.
Gió thổi lên bộ đồ ngủ của Văn Chiêu, những viên đá dưới chân cậu biến thành những con dao cùn xuyên qua, ánh sáng lạnh lẽo, bụi cây xanh thẫm ẩm ướt phủ sương lạnh, rêu khô chết héo trong đá nứt, cậu như bị gió cuốn vào, cậu như chết ngất bởi một vết cắt từ gió.
Những con chim sẻ trên bầu trời sợ hãi gào kêu.
Cậu lao tới và ném thuốc lá của Giang Thăng đi.
Cậu khóa ngồi trên đùi hắn, cắn ngấu nghiến miệng hắn.
Vị nicotine đắng và hăng hòa quyện trong miệng họ, giống như một vết cắn.
Gặm cắn hôn nhau, mùi máu tỏa ra từ miệng.
“Anh.” Giọng Văn Tuấn phát ra từ cửa sổ tầng hai, kinh ngạc nhìn bọn họ.
Cậu ôm đầu Giang Thăng, lạnh lùng nói về phía tầng hai: “Cút.”
Giang Thăng thoát ra khỏi vòng tay của cậu, véo cằm cậu và hôn cậu một lần nữa, họ rong đuổi môi nhau, nuốt nước bọt của nhau, họ không quan tâm tới Văn Tuấn ở tầng hai, đến mùi của tầng hai, họ lăn lộn với nhau trong gió ẩm lạnh.
Văn Chiêu đẩy hắn ra do không thở nổi, cậu đứng dậy từ đùi Giang Thăng đi ra ngoài không nói lời nào.
Giang Thăng đi theo bước chân của cậu.
Khi vào nhà, vừa lúc Lê Tưu bưng đồ ăn từ phòng bếp đi ra, cô đặt bát canh lên bàn và nói với họ: “Rửa tay để ăn cơm đi!”
Văn Tuấn đứng ở đầu cầu thang, rụt rè nhìn Văn Chiêu.
Văn Chiêu đi tới, nắm lấy cái đuôi trên bộ đồ ngủ của Văn Tuấn nói: “Đi rửa tay ăn cơm đi.”
Văn Tuấn đùi nga bên bồn rửa mặt hỏi cậu một cách rụt rè: “Anh à, đó là bạn trai của anh sao?”
Văn Chiêu nghiêng mắt nhìn, Văn Tuấn lập tức lấy khăn lau tay cẩn thận.
Văn Chiêu không nhẹ nhàng xoa đầu Văn Tuấn: “Nhóc con.”
Lê Tửu bưng một bát canh cho Giang Thăng: “Thử món này đi, dì hầm lâu rồi đó.”
“Cảm ơn dì.” Giang Thăng thuận tay bưng chén canh.
Lê Tưu nói: “Ba người bọn con ăn thêm mấy cái bánh dày đi, rất thơm đấy.” Cô gắp một miếng báng bỏ vào bát Giang Thăng.
Văn Chiêu gắp bánh dày từ trong bát hắn cho vào trong bát của mình.
Cậu nói với Lê Tưu, “Hắn không ăn bánh dày.”
Cậu di chuyển mấy đĩa đồ chay đến trước mặt Giang Thăng, hừ lạnh nói: “Hắn kén ăn lắm.
Hắn chỉ ăn chay ăn tôm ăn cá chứ không ăn thịt.” Cậu gắp một miếng khoai tây hầm, đặt chúng vào bát của Giang Thăng.
Giang Thăng cười không nói lời nào.
“Vậy thì cháu uống thêm canh đi.” Lê Tưu cười nói.
Suốt mấy ngày đêm, Văn Chiêu đều mơ thấy vết sẹo trên người Giang Thăng, sau khi cậu tỉnh dậy mồ hôi đầm đìa, chỉ có thể bình tĩnh lại bằng cách uống hai cốc nước lạnh.
Cậu không nhịn được tưởng tượng Giang Thăng nằm bên cạnh mình đầy máu, sau đó không khống chế được đi hút thuốc, ngay cả tay cầm điếu thuốc cũng run lên.
Cậu nhìn tàn tro thuốc trên mặt đất, cậu tự hỏi quan hệ giữa cậu và Giang Thăng là gì, loại quan hệ dị dạng dây dưa này không thể tách ra khỏi cơ thể cậu.
Chúng là hải quỳ và ốc mượn hồn, là con mối và trùng roi trong đường ruột, chúng cộng sinh và phụ thuộc lẫn nhau.
Văn Chiêu thử nghĩ, nếu một ngày nào đó mối quan hệ kết thúc như vậy, chỉ cần nghĩ đến nó thôi cũng sẽ cảm thấy vô cùng đau lòng.
Bọn họ là những hạt gạo trắng nhẫn nhịn dính chặt vào nhau.
Tối hôm đó đưa Giang Thăng đến bệnh viện xử lý vết thương, nhìn vết mổ loang ra, tim cậu co quắp, mặt cậu trầm xuống nắm tay Giang Thăng.
Giang Thăng tựa hồ không đau, toàn bộ quá trình xử lý vết thương không có nhíu mày một cái, hắn nắm tay Văn Chiêu nhìn người đến người đi trong bệnh viện.
Ngay lúc đó, Văn Chiêu sinh ra cảm giác vô cùng sợ hãi.
Cậu nắm tay Giang Thăng hỏi: “Đau không?”
Giang Thăng nói: “Không đau.”
Văn Chiêu nhìn hắn nói: ” Anh đâm em một nhát dao thì anh có đau không?”
Giang Thăng nghiêng người hôn cậu: “Anh sẽ đau.”
Văn Chiêu dùng tay nắm lấy ghế sắt nói: “Vậy em hiện tại đang rất đau.”
Giang Thăng tựa đầu vào vai cậu: “Là bởi vì anh sao?”
“Đúng vậy.”
Buổi tối khi trở về, cậu ôm lấy Giang Thăng và nói chúng ta hãy làm tình đi!
Cái chum còn có thể sửa được nếu cái chạn bị hỏng, lúc này cậu hy vọng bọn họ là những hạt đậu đồng không thể hấp, nấu, xào, rán.
Cậu như là một con ngựa cái cưỡi trên người Giang Thăng, mạnh mẽ nhưng không hoang dã, nhưng con ngựa hoang này quá điên cuồng, cậu sợ hãi xương hông Giang Thăng có thể bị gãy.
Cậu nằm xuống liền trở thành chó cái của Giang Thăng, mặc hắn cưỡi, mặc hắn làm.
Cậu ôm Giang Thăng như bị ai bóp cổ, nước mắt nước miếng chảy đầy mặt, cậu như là cá bơn vùng vẫy lăn lộn trên bãi biển, là tảo lục chết héo.
Giang Thăng múa may con dao dài và một thanh kiếm sắc trên người cậu, cậu cưỡi xương hông của hắn, cậu nói hắn như là một con ngựa.
Giang Thăng cưỡi trên người cậu, mở mông cậu ra gọi cậu là mèo cái.
Bọn họ ẩm ướt ôm nhau, ngửi những tinh dịch khô khốc trên người cậu, tinh dịch đó là do Giang Thăng để lại trên người cậu.
Cậu ôm đầu Giang Thăng, nói: “Nếu một ngày nào đó anh dám đi chết, em liền sẽ tự sát trong nhà anh.
Cơ thể em sẽ biến thành màu xanh, mọc ra thi đốm thuộc về xác chết, rồi sẽ bị giòi ăn mòn.
Em thậm chí sau khi xuống địa ngục cũng sẽ không nhìn anh.”
Giang Thăng ôm lấy cậu cả người run lên, lo lắng nói: ” Em không thể chết được, em dám không nhìn anh anh sẽ bóp chết em.”
Văn Chiêu vỗ vỗ lưng hắn nói: ” Trên người anh có lưu vết thương của em mà trên người em cũng có vết thương do anh lưu lại, vết thương này của em đều là vì anh, sao anh có thể nhẫn tâm như vậy được?”
Giang Thăng dựa vào ngực cậu, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn cậu, Văn Chiêu cười nhạo một tiếng từ bên cạnh lấy ra một điếu thuốc, châm lửa ngậm trong miệng.
Giang Thăng ôm eo cậu, mặt dán trên bụng cậu, Văn Chiêu một bàn tay cầm điếu thuốc, một bàn tay vuốt ve tóc của hắn.
Mặt Giang Thăng cọ cọ lên bụng cậu: “Bên trong đang kêu.” Hắn nhìn Văn Chiêu nói.
Tay Văn Chiêu cầm điếu thuốc run run, cười nhạo nói: ” Có lẽ tinh dịch anh bắn vào đang kêu.” Cậu dựa vào giường, trong miệng ngậm thuốc lá, tay vuốt cổ Giang Thăng.
Mặt Giang Thăng dựa lên bụng cậu, mơ hồ nói “Có lẽ bên trong có đứa nhỏ.”
Văn Chiêu hừ cười: “Em không mang thai được.”
Giang Thăng hung tợn nhìn cậu, bị thần kinh mà nói: “Nhất định sẽ mang thai được, em ăn tinh dịch nhiều như vậy mà.”
Văn Chiêu cúi đầu nhéo cắm hắn phun ra một ngụm khói lên mặt hắn, cậu ghé vào bên tai hắn thấp giọng nói:” Mang thai liền sinh cho anh.”
– ——————————–
Mọi người đọc xong xin cho mình 1 ★ làm động lực nhé!.