Ve Sầu Mùa Thu

Chương 29


Bạn đang đọc Ve Sầu Mùa Thu – Chương 29


Khi đồng hồ báo thức chỉ sáu giờ, Văn Chiêu mơ màng mở mắt ra.

Lúc Văn Chiêu từ trên giường ngồi dậy, lưng liền đau nhức, vết thương trên ngực đã đóng vảy.

Cậu đẩy Giang Thăng đang nằm cạnh mình, vừa chạm vào thân hắn, cậu bỗng trở nên tỉnh táo.

Văn Chiêu cúi người sờ trán hắn, trán hắn nóng rực, tóc hắn ướt đẫm mồ hôi dính trên trán.

Văn Chiêu vội vàng xuống giường tìm thuốc cho hắn, cậu đi tìm một hộp thuốc Ibuprofen*( Nó được dùng để giảm các triệu chứng viêm khớp, thống kinh nguyên phát, sốt, và như một thuốc giảm đau, đặc biệt là nơi có viêm) qua mấy ngăn tủ trong phòng khách.

Kiểm tra hạn sử dụng trên thuốc, may vẫn chưa hết hạn, Văn Chiêu đi vào phòng bếp rót một cốc nước ấm, trở về phòng ngủ, đặt nước lên đầu giường, vỗ vỗ mặt Giang Thăng, “Giang Thăng dậy dậy uống thuốc đi.”
Giang Thăng cau mày mở mắt ra, ánh mắt tan rã vẫn không có tiêu cự, vẻ mặt mê mang nhìn Văn Chiêu.

Văn Chiêu đỡ hắn dậy dựa vào trên giường, đưa nước ấm lên miệng hắn: “Uống nước trước đi cho đỡ khát.”
Giang Thăng uống hết cốc nước ấm cảm thấy cổ họng dễ chịu hơn một chút.

Văn Chiêu cầm cái cốc đi vào phòng bếp rót một ly nước cho hắn uống thuốc.

Sau khi Giang Thăng uống thuốc xong, hắn nằm ở trên giường mơ màng, Văn Chiêu lấy khăn ướt giúp hắn lau mồ hôi trên cổ và trán, lúc lau xong đã bảy giờ.

Văn Chiêu vào phòng bếp nấu bát cháo theo cảm tính, cậu trở về phòng thay quần áo xong liền đến cạnh mép giường nói: “Giang Thăng, em đi ra ngoài mua thuốc cho anh thuận tiện đến trường xin phép nghỉ học luôn, em sẽ quay lại sớm thôi.”
“Được.” Giang Thăng khàn khàn nói.

Văn Chiêu bắt một chiếc xe taxi công cộng đi đến trường, đến trường cậu xin phép nghỉ với giáo viên, không tránh khỏi nghe giáo viên lải nhải vài câu.

Cuối cùng ra khỏi văn phòng cậu đến lớp học lấy vài quyển sách rồi vội vã chạy ra cổng trường.

Đã đầu tháng mười một rồi, trời cuối thu, thời tiết thay đổi thất thường, mới ra khỏi cổng trường trời đã bắt đầu u ám, gió xào xạc cuốn bụi đường đi.

Văn Chiêu run lên vì lạnh, tay nhanh mắt lẹ vẫy một chiếc taxi.

Cậu mở cửa, ngồi vào trong taxi và nói: ” Chú ơi, xin hãy đến bệnh viện gần nhất.”
Tài xế quay lại nhìn cậu, nói: “Bệnh viện gần đây nhất là Bệnh viện tư nhân Tư Giang.”
Văn Chiêu có chút sốt ruột: “Vậy thì đi bệnh viện đấy đi ạ.”
Chỉ lát sau có sấm chớp đùng đùng, mưa bắt đầu rơi, nó đập vào cửa kính phát ra âm thanh tan rã.


Tài xế nhìn cậu một cách kỳ lạ, lái xe đến bệnh viện Tư Giang.

Sau một lúc, tài xế xe nói, “Bệnh viện Tư Giang này không phải là một nơi tốt.”
” Tại sao lại nói vậy ạ?” Văn Chiêu cúi đầu gửi nhắn tin cho Giang Thăng.

” Bệnh viện Tư Giang này chính là một bệnh viện điều dưỡng.”
” Bệnh viện điều dưỡng?” Văn Chiêu ngẩng đầu có chút kinh ngạc, lại mở miệng nói: ” Chú, cháu đi bệnh viện để mua thuốc, đi đến bệnh viện khác đi ạ.”
Tài xế cười nói: ” Cháu cũng có thể mua thuốc ở đó mà.

Bệnh viện tư nhân này rất lớn, chú nói nó là bệnh viện điều dưỡng cho dễ nghe chút thôi!”
” Tại sao lại gọi vậy ạ?” Văn Chiêu kỳ quái nói.

Tài xế lái xe đánh vô lăng đến ngã tư, ông nói: “Bệnh viện Tư Giang này phòng khám bệnh nào cũng có.

Tốt nhất vẫn là khoa tâm thần, nó như là bệnh viện tâm thần tốt nhất thành phố đấy.”
Không lâu sau, lốp xe chạy qua vũng nước trên mặt đất phát ra tiếng, xe lung lay, Văn Chiêu bị sự lắc lư này không cẩn thận lưng va vào ghế, tài xế cũng có chút kinh hãi: “Xin lỗi nhé, đường hơi trơn, mưa hôm nay to thật.”
Tài xế cảm thấy không may mắn nên cũng không nói chuyện.

Bên ngoài trời mưa như trút nước, trời đất đều bị che trong màn mưa mờ ảo, cửa thủy tinh bị mưa va vào, sương mù mênh mông toàn bộ bên ngoài.

Trả tiền xong cậu xuống xe, Văn Chiêu đôi mũ áo hoodie lên, giẫm lên vết nước đọng trên mặt đất chạy về phía bệnh viện, Văn Chiêu mới phát hiện rằng Giang Thăng từng đưa mình đến bệnh viện tư nhân này.

Cậu bị phát hiện bí mật kia một lần.

Ưu điểm tốt nhất của bệnh viện tư nhân này là rộng và yên tĩnh, Văn Chiêu vỗ nước mưa trên người rồi đi về phía phòng khám, cậu mua một ít thuốc hạ sốt và vitamin C.

Cậu cầm lấy hóa đơn rồi đi thanh toán, cậu cười cười hỏi với y tá thu tiền:” Tôi có thể hỏi chút là làm thế nào để đến khoa tâm thần vậy?”
“Cậu có thể lên tầng năm bằng thang máy.” Y tá đưa danh sách thuốc cho cậu.

Văn Chiêu cầm phiếu lấy thuốc đi về phía thang máy, khi thang máy lên đến tầng năm liền mở ra, anh nắm chặt phiếu thuốc trong tay rồi bước ra ngoài.

Toàn bộ tầng năm đều im lặng, Văn Chiêu đi tới trên tường thấy tờ giấy giới thiệu bác sĩ chủ trị, lấy điện thoại ra chụp ảnh rồi đi xuống tầng.

Khi cậu ra khỏi bệnh viện, mưa đã tạnh, trời vẫn còn âm u, gió lạnh thổi vào người, vừa lạnh vừa ẩm ướt.


Cậu rùng mình không rõ lý do, trái tim cậu như được bao bọc bởi một miếng giẻ ướt khiến tâm cậu nặng trĩu.

Cậu nhíu mày, lấy điện thoại ra kiểm tra đã hơn tám giờ rồi, vội vàng bắt một chiếc xe đi về.

Khi cậu quay lại, cháo nấu trên bếp đã tỏa mùi thơm của gạo, cháo đặc quánh lại hơi mùi khét, cậu múc một bát cháo để một bên.

Văn Chiêu đi đến phòng ngủ ngồi bên mép giường: “Giang Thăng dậy, dậy đi, uống thuốc nào.”
Giang Thăng khó khăn mở mắt ra, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Văn Chiêu, hắn giơ tay sờ tóc Văn Chiêu:” Em gặp mưa.”
” Trời mưa nhỏ mà thôi, em che thuốc tránh bị mưa làm ướt rồi mang đến cho anh này.”
Giang Thăng giữ chặt tay cậu: “Đi thay quần áo trước đi, em sẽ bị cảm mất.”
Cậu vỗ vỗ tay Giang Thăng, ý bảo hắn yên tâm.

Cậu đi vào phòng bếp bưng bát cháo và thuốc ra, khi cậu đi vào Giang Thăng lại nằm trên giường ngủ thiếp đi.

Cậu sờ trán Giang Thăng, không còn nóng như nãy nữa.

Cậu đẩy Giang Thăng dậy, “Uống thuốc và ăn cháo trước khi ngủ đi.”
Có tiếng sấm chớp trên bầu trời, gió lại nổi ầm ầm, thổi bay những tấm rèm trắng bên cửa sổ để phát ra những tiếng động.

Giang Thăng dựa vào trong lòng của Văn Chiêu, lông mày hắn nhíu lại, giọng nói khàn khàn: ” Ồn ào quá, lạnh quá.”
Văn Chiêu muốn đứng dậy đóng cửa sổ, Giang Thăng liền ôm eo cậu: “Đừng đi.” Cậu vuốt ve lưng Giang Thăng: “Không đi.” Cậu cầm lấy điều khiển điều hòa từ xa trên đầu giường, bật điều hòa.

Bầu trời u ám và ướt đẫm hạt mưa, tấm rèm cửa sổ màu trắng lơ lửng, nó như trở thành màu sáng duy nhất trong phòng.

Văn Chiêu im lặng nhìn Giang Thăng đang ôm eo mình, tóc chặn ngang lông mày hắn chỉ lộ ra quai hàm góc cạnh, nhìn hắn có chút phờ phạc.

Có lẽ đó là một ngày u ám hoặc ngày đậm mùi mưa mặn chát, cậu nhìn thấy vẻ mặt yếu ớt khó thấy được của Giang Thặn, trái tim cậu run lên, cảm giác đau đớn và ngứa ngáy như thiêu đốt trái tim cậu dưới ngọn lửa nhỏ.

Cậu muốn hút một điếu thuốc, vị thuốc lá cay đắng kết hợp với loại rượu mạnh, cậu cảm thấy trái tim như đang bùng cháy và bị thiêu đốt.

Cậu chạm vào lông mày đang cau lại của Giang Thăng, trái tim càng thêm run rẩy.


Cậu dùng tay xuyên vào giữa tóc Giang Thăng, hơi rũ mắt nhìn chằm chằm hắn, trong lòng dâng lên ý xấu:” Thật muốn bắt nạt anh ấy.”
Cậu cầm lọ thuốc: “Uống thuốc trước đi.”
Giang Thăng ngẩng đầu, cau mày nói: “Đắng lắm.”
Văn Chiêu sững sờ nhìn hắn với vẻ mặt thích thú, đưa lọ thuốc lên miệng nhấm một chút: “Không đắng, em vừa mới nếm thử rồi.”
Giang Thăng nhắm mắt dựa vào trong lòng cậu: “Anh không muốn uống.”
Văn Chiêu nhéo nhéo vành tai của hắn, sau đó đi nhéo cái mũi cao của hắn, Giang Thăng cau mày trốn vào trong lòng của cậu, hơi nóng từ điều hòa phả trên người, Văn Chiêu hầu kết hơi lăn, cậu dùng tay nhẹ nhàng nâng cổ Giang Thăng lên:” Ngoan, uống thuốc trước đi.”
Giang Thăng mở to đôi mắt đỏ ngầu nhìn cậu, miệng đỏ bừng vì sốt, còn có cảm giác u ám chán nản.

Văn Chiêu làm hắn nửa dựa vào mình sau đó đưa lọ thuốc lên miệng hắn, Giang Thăng cau mày uống một nửa lọ thuốc xuống:” Đắng quá.” thanh âm hắn khàn khàn.

Văn Chiêu hôn lên lỗ tai hắn, trầm giọng nói: “Còn một ít.”
Giang Thăng tiến lại gần muốn hôn cậu mới nhớ ra hiện tại mình đang bị cảm, khó chịu cắn vào cổ cậu.

“A.” Văn Chiêu cau mày.

Giang Thăng dựa vào vai cậu với vẻ mặt chán nản, đó là tinh thần uể oải mờ ảo cùng ảo giác và nó giống như một con bướm đã chết.

Văn Chiêu nhìn tấm rèm đang phấp phới lên cao cùng từng đợt mưa lạnh lẽo.

Cậu ôm chặt người trong lòng, nếu dùng một từ để miêu tả quan hệ của cậu và Giang Thăng thì đó chắc chắn là:” Chết chóc.”
Văn Chiêu cúi đầu hôn môi cùng độ mắt hắn, cậu dùng tay vuốt phẳng lông mày đang nhíu chặt của hắn.

Sự điên rồ và tính nghiện đã ăn mòn họ, nó như là một con dao giết người không thấy máu.

Nhưng con dao này đã dùng máu để bịt kín họng.

Đó là sự theo đuổi tình dục cực đoan, sự chìm đắm của cơ thể, sự giết chóc cùng cúng bái, đầy sự phức tạp, ẩm ướt, nóng bức và xiềng xích.

Đó là sự điên cuồng, hủy diệt và hoàn toàn gây ảo giác.

Giang Thăng liếm cổ cậu như một con rắn lạnh, trơn trượt tê dại.

Văn Chiêu sờ sờ tóc hắn, khẽ khàng nói: “Uống hết thuốc đi.”
Giang Thăng nâng mặt lên nhìn cậu: “Không uống đâu, đắng.”
Văn Chiêu nhìn chằm chằm hắn, nhìn không ra được cảm xúc gì, cậu bình tĩnh uống một nửa lọ thuốc còn lại vào miệng, miệng ngậm thuốc nhìn hắn.

Ánh mắt Giang Thăng tối sầm lại, thò tiến lại gần Văn Chiêu.

Tiếng dính nhớp của nụ hôn vang lên, lúc đang môi lưỡi triền miên, Văn Chiêu đút hết thuốc ngậm trong miệng vào miệng gắn, đầu lưỡi cậu quấn lấy đầu lưỡi hắn buộc hắn phải nuốt xuống.

Khi thuốc trong miệng được hắn uống hết rồi, Văn Chiêu đẩy Giang Thăng ra, cười một tiếng ngắn ngủi.


Văn Chiêu đem cháo đặt ở trên đầu giường cho hắn, Giang Thăng ăn một miếng cháo liền yên lặng ngủ trên đùi Văn Chiêu.

Văn Chiêu nhìn hắn ngủ say, ghé vào hôn một cái lên trán hắn, mắng “Thật đúng là tiểu tổ tông mà.”
Văn Chiêu xuống giường, cầm lấy máy tính xách tay mở lên, tìm kiếm bệnh viện Tư Giang.

Cậu tìm kiếm thời gian thành lập Bệnh viện Tư Giang và pháp nhân*( là một tổ chức (một chủ thể pháp luật) có tư cách pháp lý độc lập, có thể tham gia vào các hoạt động kinh tế, chính trị, xã hội… theo quy định của pháp luật.) đứng sau nó.

Bệnh viện Tư Giang đã được thành lập hơn mười năm, trước đây được đầu tư và thành lập bởi một người Hoa kiều, họ của pháp nhân trước đây là Trần.

Văn Chiêu cau mày cảm thấy không đúng, hơn mười năm trước, bệnh viện Tư Giang là một bệnh viện toàn diện về phụ khoa và phẫu thuật thuộc hàng tốt nhất, nhưng bây giờ nó lại trở thành bệnh viện tâm thần nổi tiếng nhất thành phố.

Cậu kiểm tra những người hợp pháp đã được Cục Y tế, Cục Công thương và Thương mại phê duyệt đăng ký pháp nhân và một cái tên xuất hiện trước mắt cậu:” Giang Dĩ Yến.”
“Giang Dĩ Yến.” Cậu lẩm bẩm.

Bệnh viện Tư Giang là bệnh viện tư nhân của nhà họ Giang, trong đầu cậu dần dần hiện rõ một dòng chữ.

Cậu lấy điện thoại di động ra và nhìn vào bức ảnh chụp ở tầng năm hôm nay, trong đó có hình ảnh bác sĩ Từ Bân, một nhà nghiên cứu tâm thần nổi tiếng.

Cậu xóa lịch sử tìm kiếm trong máy tính và cũng xóa cả ảnh trong điện thoại.

Khi Giang Thăng mở mắt ra, trên giường được chiếu ánh sáng ấm áp, bên ngoài truyền đến tiếng mưa nhè nhẹ, kèm theo tiếng nhạc du dương bên trong phòng.

Văn Chiêu ngồi bên cạnh hắn với điếu thuốc trên tay và cuốn sách tiếng Anh đặt trên đùi.

Văn Chiêu bỏ tro thuốc vào gạt tàn trên đầu giường: “Anh tỉnh rồi.”
Giang Thăng chống người ngồi dậy, khàn giọng hỏi: “Mấy giờ rồi? Anh đã ngủ bao lâu?”
“ Anh ngủ cả buổi sáng rồi, bây giờ đã hơn một giờ.” Một lúc sau, cậu nói: “ Anh đói không? Để em gọi cơm hộp các món ăn nhẹ nhé?”
Giang Thăng nằm trở lại trên giường, ôm eo Văn Chiêu: “Không muốn ăn.”
“Vậy thì anh nghỉ ngơi đi.” Văn Chiêu phun ra một luồng khói trắng về phía hắn.

” Dập tắt thuốc đi.” Giang Thăng cau mày nói.

“Ừm.” Văn Chiêu lười nhác đồng ý, ngậm điếu thuốc trong miệng hút xong.

Sau đó đem đầu mẩu thuốc lá dập tắt trong gạt tàn thuốc.

– ——————————–
Mọi người đọc xong xin cho mình 1 ★ làm động lực nhé!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.