Về Sau Bớt Ăn Cá

Chương 37: Ba mươi tư con cá


Đọc truyện Về Sau Bớt Ăn Cá – Chương 37: Ba mươi tư con cá

Edit + beta: Hi Văn.

_

Trịnh Ý Miên ngẩng đầu lên nhìn anh, trong mắt có cái gì chợt lóe qua, chợt cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Mới không phải đâu….”

Lương Ngụ rất có hứng thú, chống lên khung cửa tới gần về phía trước: “Vậy là cái gì? Nói thử xem.”

“Thì là….” Trịnh Ý Miên nhấp nhấp môi, “Có một nữ sinh khác hệ muốn biết phương thức liên lạc của Triệu Viễn, nhờ em tới đây thì hỏi giúp, nhưng em quên hỏi Triệu Viễn có muốn cho hay không rồi.”

Lương Ngụ: “…..”

Đợi nửa ngày, hóa ra là những chuyện lung tung về Triệu Viễn như thế này à?

Buổi chiều ở căn cứ huấn luyện, Triệu Viễn đã phá hư không khí một lần rồi, hiện tại thật vất vả mới thoát khỏi cái tên đó, giờ ở chỗ này, lại bị chuyện của Triệu Viễn phá hư không khí thêm lần nữa.

Trịnh Ý Miên nhìn thấy vẻ mặt của anh, bĩu môi: “Biết vậy thì em đã không nói rồi, nói ra anh sẽ không cao hứng, đã vậy anh cứ bắt em phải nói ra.”

Lương Ngụ nhíu mày, thấp giọng, ngữ điệu ẩn ẩn chút bất mãn: “Em nhìn anh, mà dễ dàng nghĩ tới Triệu Viễn như thế à?”

Trịnh Ý Miên mờ mịt giương mắt lên, tựa hồ không nghĩ tới tại sao anh lại hỏi một cái vấn đề như thế này.

“Hả? Em không có mà….”

Lương Ngụ bị biểu tình vô tội của cô chọc cười, duỗi tay vỗ vỗ đầu cô: “Biết rồi, không có thì tốt.”

“Không còn sớm nữa, anh mau trở về đi thôi, nếu không thì phải thức đêm mất,” Trịnh Ý Miên như là nghĩ đến cái gì, lại nhỏ giọng mà bổ sung một câu, “Chuyện đó sau này rồi nói sau.”

Lương Ngụ trầm ngâm, lại cười: “Chuyện gì sau này, hửm?”

Anh trơ mắt mà nhìn má cô dần dần phủ lên một tầng ửng đỏ.

Tròng mắt cô tan rã một chút, nhưng rất nhanh đã dùng sức chớp chớp mắt, như là hạ quyết tâm gì đó, hay là làm thế nào thể thuyết phục chính mình, rồi sau đó, cô ho nhẹ một tiếng, làm bộ như không có chuyện gì mà trấn định nói: “Em đưa anh xuống lầu nhé.”

……. Suy nghĩ lâu như thế, là thuyết phục chính mình thay đổi đề tài khác à?

Tâm tình Lương Ngụ rất tốt, lắc đầu: “Không cần đâu, em cứ nghỉ ngơi sớm một chút, anh tự mình trở về là được.”

Cô ngẩng đầu đang muốn nói cái gì đó, bỗng nhiên cảm giác được có một bóng đen phủ trước mặt mình, ngón tay anh chạm nhẹ sau vành tai cô, nhẹ nhàng lấy lòng bàn tay cọ cọ.

Giây tiếp theo, môi mềm ấm áp dừng ở trán cô.

“Hôn chúc ngủ ngon.” Anh nói.


Động tác giơ tay của Trịnh Ý Miên vì sửng sốt mà dừng lại, nhìn anh thực hiện được ý đồ mà cười cười, rồi sau đó đi ra khỏi cửa phòng: “Đi trước đây, không cần tiễn anh.”

Trịnh Ý Miên dán trên cửa, xuyên qua mắt mèo mà nhìn thấy bóng dáng Lương Ngụ rời đi, mới khóa kĩ cửa lại.

Cô giơ tay sờ sờ cái trán, nóng bỏng một mảnh, giống như là phát sốt.

_

Bước trở về ngồi trên giường, qua một lát, cô lấy lại tinh thần, gọi điện thoại cho Lương Ngụ.

Điện thoại được kết nối, Trịnh Ý Miên cầm di động hỏi: “Anh lên xe chưa?”

“Rồi, làm sao vậy?”

“Không có gì, khi nào anh đến căn cứ bình an rồi thì nói cho em biết một tiếng nhé.”

Cô nghĩ đến đường đi đêm không an toàn, không xác nhận được Lương Ngụ bình an trở về, cô cảm thấy trong lòng không yên ổn, không thể nào ngủ ngon được.

Lương Ngụ cười cười: “Được, anh biết rồi.”

Anh vừa dứt lời, Trịnh Ý Miên bên này đã truyền đến tiếng nhắc nhở, lại có thêm một cuộc gọi đến.

Cô nói: “Em có một cuộc gọi đến, chờ nghe xong thì em gọi lại cho anh nhé.”

Lương Ngụ nói “Được”, Trịnh Ý Miên liền tiếp cú điện thoại kia, là Lý Mẫn gọi đến.

Lý Mẫn ở đầu bên kia hỏi cô: “Đã đến thành phố X chưa, mọi thứ đều tốt phải không?”

“Ừ, khá tốt,” Trịnh Ý Miên đem điện thoại đổi sang một bên khác, “Có chuyện gì sao?”

“Thì, cái chuyện trước đây đó….” Lý Mẫn nói, “Cái kia, người ta hỏi tớ, Triệu Viễn tại sao vẫn chưa trả lời lại đó?”

Trịnh Ý Miên ngồi xếp bằng xong, nói: “Tớ bận quá, quên mất, đêm nay tớ qua đó hỏi một chút.”

Âm điệu Lý Mẫn đột nhiên tăng lớn: “Đêm nay?! Đêm nay cậu đi đâu hả?!”

Trịnh Ý Miên bị hét tới mức giật mình phải để di động ra xa, qua loa nói: “Đêm nay tớ sẽ nhắn tin hỏi một chút, cậu suy nghĩ nhiều rồi, bây giờ tớ đang ở khách sạn gần với Hề Thanh lắm.”

“Một mình cậu sao? Lương Ngụ đâu?”

“Lương Ngụ?” Trịnh Ý Miên nói, “Anh ấy vừa mới về rồi.”

“À,” Lý Mẫn tỏ vẻ hiểu biết, “Sớm biết thì cậu nên hỏi cậu ấy một chút chuyện về Triệu Viễn, dạng như Triệu Viễn thích dạng con gái như thế nào, kiểu vậy đó.”


“Còn Triệu Viễn nữa,” Trịnh Ý Miên nghĩ tới tình huống mới vừa rồi, thở dài, “Tớ khi đi tới cửa thì nghĩ tới chuyện của Triệu Viễn, thuận miệng mà nói ra một chút, vậy mà Lương Ngụ rất rất không cao hứng mà hỏi tớ…..”

“Hỏi cậu cái gì?”

“Hỏi tớ là —— “thời điểm em nhìn anh, liền dễ dàng mà nghĩ tới Triệu Viễn vậy sao?”” Trịnh Ý Miên nhíu mày, nói với Lý Mẫn, “Tớ chỉ là thuận tiện nghĩ tới mới nói ra thôi, không nghĩ tới anh ấy lại…..”

Lý Mẫn vừa nghe lời này xong, lập tức cười to, không thèm tức giận mà nói: “Cậu hỏi cậu ấy dưới tình huống như thế nào?”

Trịnh Ý Miên: “Thì, khi anh ấy rời đi, lúc chào tạm biệt ấy.”

Lý Mẫn càng cười to hơn: “Cậu còn không đoán được ý tứ của cậu ấy à?! Loại thời điểm lãng mạn như nói lời tạm biệt thế này, cậu cư nhiên không nói mấy câu cho hợp với tình hình mà chạy tới hỏi bạn trai mình về chuyện của người khác, cậu ấy đang ghen tị đấy! Cảm thấy là khi cậu nhìn cậu ấy thì không được nghĩ tới người khác, hoặc là những chuyện liên quan tới người khác.”

Trịnh Ý Miên “À” một tiếng, trong đầu lại nghĩ tới một chuyện khác, duỗi tay áo nhung lắc lư qua lại.

Không phải là không nghĩ tới anh sẽ ghen, chỉ là không nghĩ tới chuyện này thôi mà anh cũng muốn ghen nữa.

Sau khi cắt đứt điện thoại, cô trái lo phải nghĩ, vẫn là nghiêm túc biên tập một cái tin nhắn gửi cho Lương Ngụ: Sau khi trở về, nhớ giúp em hỏi xem loại hình mà Triệu Viễn thích là cái gì nhé.

Gửi xong tin này, cô lập tức gửi thêm một cái nữa: Không phải khi nhìn thấy anh thì nghĩ tới Triệu Viễn, là bởi vì khi nãy Mẫn Mẫn gọi điện thoại tới thúc giục em. Lúc nãy nghĩ tới Triệu Viễn là khi nhìn thấy anh thì nghĩ tới căn cứ, nghĩ tới căn cứ thì nghĩ tới trận bóng, mới nhớ tới người khác nhờ em vài chuyện mà em vẫn chưa có làm….

Tiền tư hậu tưởng, Trịnh Ý Miên xóa cái câu anh không cần ghen tị nữa nha đi, đổi thành một tin khác: Lúc nhìn anh, em không hề nghĩ tới người khác.

Sau khi gửi xong, cô ném điện thoại đi, vùi đầu vào gối, cảm thấy xấu hổ với bản thân vì có một ngày mình cũng có thể nói ra những lời như thế.

Máu chiếm hữu giống như một mũi tên bắn lên trên, ngón tay vừa mới đánh chữ cũng bắt đầu run run, ngay ấn đường kia cứ như có một ngọn hỏa thiêu đốt cháy một tảng lớn, lửa lan tràn.

Lúc nằm úp mặt vào gối, cô cảm giác được rất rõ ràng tiếng tim đập thình thịch của mình.

Thật may mắn là không phải đối mặt với anh, nếu không thì Lương Ngụ…. Chắc chắn sẽ muốn cười cô rồi.

Lúc anh cười thanh âm thật trầm thấp, mí mắt nửa rũ, đuôi mắt nhẹ cong lên hiện ra một chút cảm xúc không rõ ràng, mang theo một loại…. Ôn nhu không thể nào miêu tả được.

Trịnh Ý Miên trở mình, không dám nhìn vào tin nhắn Lương Ngụ vừa hồi âm, bấm tắt di động, cưỡng bách bản thân tiến vào giấc ngủ.

Nếu như còn phấn khởi nữa thì mất ngủ thật mất, sáng mai bắt đầu còn không tới, lễ mừng đó coi như xong đời.

_

Hôm sau 7 giờ, Trịnh Ý Miên bị đồng hồ báo thức gọi dậy.

Cô duỗi tay che mắt lại, lăn đến bên mép giường, dẫm lên ghế kéo màn cửa ra.


Nắng sớm mùa thu tuy không hề chói mắt, nhưng vẫn có năng lực khiến người khác thanh tỉnh như cũ.

Cô mơ mơ màng màng lấy sợi dây cột tóc trên bàn cột tóc lại, vào toilet rửa mặt.

Mới vừa rửa mặt xong, nhìn vào khuôn mặt đầy bọt nước đang phát ngốc trong gương kia, di động bỗng nhiên vang lên leng ka leng keng một tiếng.

Cô lau khô mặt, nhìn thoáng qua thông báo hiện lên, là biên tập viên truyện tranh Hề Thanh của cô —— Cam Cam.

Xác định bản thân mình không hề đến trễ, Trịnh Ý Miên tiếp điện thoại: “Xin chào, Cam Cam?”

Cam Cam: “Ai —— tôi đã đến trước cửa phòng cô rồi này, là 625 nhỉ?”

“Đúng vậy,” Trịnh Ý Miên đi tới cửa, nhìn xuyên qua mắt mèo trên đó, “Tôi đã nhìn thấy rồi, sẽ lập tức mở cửa ngay.”

Kéo cửa phòng ra, giống như là hiện trường gặp mặt chính thức của bạn bè trên mạng.

Cam Cam tắt điện thoại, mặt đầy tiếc nuối: “Nếu như sớm biết cô đẹp như thế này, tôi đã không mang theo túi trang điểm để make up cho cô rồi!”

Cam Cam ở trong tưởng tượng của Trịnh Ý Miên cũng không sai biệt lắm, mặt tròn, mắt to, thật đáng yêu.

Trịnh Ý Miên cười cười, lắc đầu: “Hôm nay là trường hợp lớn mà, vẫn cứ trang điểm cho tôi đi. Vừa vặn, tôi mới rửa mặt xong luôn này.”

Sau khi Trịnh Ý Miên ngồi xuống, Cam cam bắt đầu trang điểm cho cô.

Lúc trang điểm hai người còn nói chuyện phiếm với nhau, Trịnh Ý Miên hỏi: “Hôm nay tổng cộng có bao nhiêu họa sĩ tới đây?”

Cam Cam nghĩ nghĩ: “Họa sĩ kí hợp đồng tổng cộng là 32 người, người đến vào tối qua không sai biệt với cô lắm thì có tới mười mấy người, có một ít thì tới hôm nay rồi, có người thì tới không được, giản lược sơ sơ thì khi gặp mặt, hẳn là khoảng hai mươi mấy người đó.”

Trịnh Ý Miên tiếp tục nói: “Toàn bộ hành trình đều phát sóng trực tiếp phải không?”

“Đúng rồi,” Cam Cam thoa một lớp kem nền xong, từ trong túi móc ra một cây cọ kẻ mắt, trả lời, “Phía chính phủ toàn bộ đều phát trực tiếp quá trình trên Weibo, chủ yếu vẫn là mấy cái đề tài hạng mục gì đó thôi, màn ảnh của các cô không phải là rất nhiều, nhưng hẳn là mở đầu cùng với giới thiệu thì sẽ có tóm tắt đó.”

Trịnh Ý Miên gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Cam Cam cười nói: “Lễ mừng lần này tương đối lợi hại đó, mời rất nhiều nhà đầu tư tới, cũng tương đương với, *BSS của chúng ta muốn mượn cơ hội này, triển lãm một chút về hạng mục trọng điểm sáu tháng cuối năm của chúng ta, cũng thuận tiện hấp dẫn thêm một ít nhà đầu tư luôn.

*BSS: viết tắt cho từ Microsoft Computer Dictionary.

Nói tới đây, Cam Cam bỗng nhiên dừng động tác lại, ngơ ngẩn nhìn Trịnh Ý Miên: “Trường thiên đã vẽ như thế nào rồi? Vì sao trước đây hỏi cô cô lại không trả lời gì tôi thế hả?!”

Điều thống khổ nhất khi gặp mặt với biên tập của mình là gì —— bạn sẽ đối mặt với sự thúc giục bản thảo của họ, hơn nữa còn chất vấn bạn, vì cái gì mà giả chết này kia.

Trịnh Ý Miên ho nhẹ một tiếng: “Tôi…. Tôi thật sự bận quá, Trường thiên chỉ vẽ xong đại cương mà thôi.”

“Ngắn đâu?”

“Ngắn vẽ rồi,” Lúc này Trịnh Ý Miên mới có chút tự tin, “Vẽ xong rồi.”

Hai mắt Cam Cam tỏa sáng: “Vẽ xong thì giao cho tôi đi.”

Trịnh Ý Miên lấy từ trong túi ra một cái USB: “Mấy hôm trước tôi vừa mới vẽ xong, xong rồi thì bận quá, quên giao cho cô.”


Cam Cam nhìn cô: “Sở trường của cô là thiếu nữ mới lớn à?”

“Thiếu nữ… Trưởng thành rồi đi,” Trịnh Ý Miên nhấp nhấp môi, “Lần này viết không phải là do tôi tự nghĩ ra, mà là một câu chuyện có thật của một người bạn.”

Nói xong câu đó, Trịnh Ý Miên bỗng nhiên nhớ tới, ở quán cà phê dưới đêm mưa ấy, mình đã gặp được Lý Sơ Sứ.

Lý Sơ Sứ gọi một cốc cà phê, dùng một giờ để nói xong câu chuyện bốn năm mà mình đã trải qua.

Nói xong câu chuyện khiến lòng người thổn thức kia, Trịnh Ý Miên muốn từ trên mặt cô ấy mà tìm ra cảm xúc thống khổ hay tiếc nuối gì đó, nhưng cô ấy chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng mà thở dài.

Lý Sơ Sứ ôm mặt, như là đang cười nhạo mình: “Xem ra là tôi đã suy nghĩ nhiều, cũng không phải là cô bé hơn mười tuổi của năm đó nữa, làm sao mà dễ dàng khóc như vậy được.”

Trịnh Ý Miên vươn cái muỗng, khuấy khuấy cốc sữa bò nóng của mình: “Mọi người ai cũng sẽ trưởng thành.”

“Đúng vậy,” Lý Sơ Sứ ngẩng đầu, như là nhớ tới cái gì đó, “Tôi khi đó, ở một nơi cách rất xa anh ấy, một người tự mình trưởng thành.”

Cam Cam nhìn ra Trịnh Ý Miên đang thất thần, vỗ vỗ má cô: “Suy nghĩ gì đó? Nghĩ tới cô bạn kia của cô à?”

“Đúng vậy,” Trịnh Ý Miên phục hồi tinh thần lại, hỏi, “Đã trang điểm xong chưa?”

“Đã hoàn hảo rồi,” Cam Cam cầm gương đẩy tới trước mặt Trịnh Ý Miên, “Cô cứ thu thập đồ đi, tôi đi trang điểm cho những người còn lại cái đã.”

Cam Cam đóng cửa đi ra ngoài, Trịnh Ý Miên rút trong tủ ra một cái váy dài của bản thân.

Bởi vì buổi lễ sẽ lên sân khấu, nên cô cố ý mua một cái váy chính thức cho mình.

Số đo váy vừa vặn, cô thật nhẹ nhàng mà mặc vào, sau khi mặc xong, nhìn nhìn mình trong gương, Trịnh Ý Miên vẫn cứ cảm thấy mình thiếu thiếu cái gì đó.

Vòng cổ, nếu như lúc này mang một cái vòng cổ thì quá tốt rồi.

Cái suy nghĩ này vừa nảy sinh, cô bỗng nhiên nghĩ đến, trong túi của mình hình như có một cái vòng cổ mình mang tới.

Cái vòng cổ kia, là khi chơi trò trốn thoát mật thất, Lương Ngụ thắng về cho cô.

Tuy rằng cô vẫn có chút nghi hoặc tại sao trò trốn thoát mật thất sẽ đưa một phần thưởng quý giá như vậy, nhưng vẫn nhận lấy nó.

Cô ôm làn váy đi tới trước cái bàn, tìm cái hộp vòng cổ trong túi.

Mới vừa cầm vòng cổ lấy ra, chuông cửa lại vang lên.

Cô nghĩ là, hẳn là Cam Cam đã trở lại.

Cô cầm vòng cổ, thật cẩn thận mà đi qua mở cửa, sau khi kéo cửa ra, cô cúi đầu, dùng tay vén tóc dài của mình lại gọn gàng, cầm vòng cổ so so trước ngực mình.

“Cô nói tôi muốn mang cái này sao? Nhưng mà tóc tôi quá dài, không tiện mang lên cho lắm.”

Vòng cổ nhô lên ngay phần xương quai xanh của cô, là màu hồng nhạt, rất hợp với màu da của cô, chỉ là mới cầm lên so trên cổ như vậy, đã rất xinh đẹp rồi.

Hầu kết Lương Ngụ giật giật, hướng cô mở tay: “Anh giúp em mang vào nhé.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.