Đọc truyện Về Sau Bớt Ăn Cá – Chương 10: Chín con cá
Trịnh Ý Miên giữ chặt miếng vải kia nhìn nhìn, chợt nói: “Thử dùng phương pháp khác cứu trợ một chút. Quần áo này, em có thể vẽ lên không ạ?”
“Có thể vẽ,” học tỷ sửng sốt, lúc này mới chạy nhanh gật đầu, xoay đầu nhìn người đằng sau người ta nói, “Các người tìm thuốc màu tới đây giúp tôi!”
Thời điểm có người đem thuốc màu đưa tới, Trịnh Ý Miên vừa vặn may lại vết rách kia.
Cô lấy một cây bút lông trắng, ở trong nước chấm chấm, quẹt lên màu lam nhạt, hỏi: “Còn bao lâu nữa thì lên sân khấu?”
Lương Ngụ nhìn thoáng qua đồng hồ, ngước mắt nói: “Mười lăm phút.”
Trịnh Ý Miên rũ lông mi xuống, ánh sáng hạ ở mí mắt cô tạo ra bóng như hàng loạt quạt xếp xòe tung.
Cô hơi suy nghĩ, rất nhanh đã nói: “Đủ rồi.”
……….
Hậu trường, mọi người phát ra một trận âm thanh chấn kinh xôn xao, giống như đá lớn rơi xuống đáy biển, rất nhanh bình ổn.
Ánh mắt đều dừng lại trên người Trịnh Ý Miên.
Giữa đầu lông mày của cô cũng không có nửa điểm cảm xúc bực bội, cũng không đem chuyện này trở thành sự kiện làm tâm phiền ý loạn ngoài ý muốn.
Ở thời điểm mọi người đều uể oải, khí tràng quanh thân cô, lại làm cho người ta cảm thấy thoải mái lại tích cực.
Có người nhìn quần áo trên tay cô đã có hình dạng cơ bản, cùng bằng hữu nói: “Cô ấy thật lạc quan nha.”
“Có năng lực nắm chắc mọi thứ mới có thể lạc quan như vậy nhỉ.”
Tớ không thấy vậy, tớ cảm thấy cô ấy hẳn là, bản thân sẽ đem sự việc luôn hướng tới mặt tốt tích cực, cùng loại với cái này…. nguyên cái gì….”
“Nguyên khí thiếu nữ?”
“Đúng đúng đúng, chính là cái này.”
Giữa cơn thảo luận, Trịnh Ý Miên đã vẽ tốt hình dạng cơ bản, dùng chỉ khâu lại chỗ bị rách phía sau, bắt đầu tô màu.
Bởi vì nguyên nhân chất liệu quần áo, chỗ bị khâu lại kia, xác thật không được đẹp lắm, rất rõ ràng.
Cô ở ngay chỗ vết rách ấy, vẽ ra một đóa hoa quỳnh.
Vết rách ở chỗ vai, cô đơn giản trực tiếp vẽ lên một rễ cây, dọc theo rễ cây một đường hướng lên trên, ở bên cổ học tỷ, vẽ lên cánh hoa.
Cuối cùng, cô dùng màu đen ở rễ cây chạm khắc đồ họa một hồi, làm cho xung quanh đóa hoa buộc chặt trên quần áo, không hề có cảm giác giả tạo.
Bởi thế, hình dạng của nơi vừa bị khâu lại ấy bị che lại, căn bản là nhìn không ra.
Mọi người trao đổi lẫn nhau từng tia ánh mắt kinh ngạc.
“Hệ mỹ thuật đúng là danh bất hư truyền nha, năng lực phản ứng cùng năng lực cải tạo thật sự không phải đùa.”
“Người cũng như tranh vậy, quá đẹp đi.”
Hơn nữa hoa vẫn là vẽ hoa quỳnh, ý tưởng vẽ đi cùng quần áo này đều không hòa mà hợp.
Trịnh Ý Miên ngồi ở cái bàn dài rỗng tuếch, nghiêng người lâu lắm rồi nên đai lưng trên vai không chịu được mà đi xuống. Khi vẽ xong, cô nói “tốt rồi”, học tỷ liền nhanh chóng đứng lên, đứng ở trước gương xem thành phẩm.
Lương Ngụ đứng trước mặt Trịnh Ý Miên, nhìn cô vẫn luôn liếc mắt giữ khoảng cách với thùng nước, duy trì tư thế ngồi để sườn chân ở trên bàn, môi nhẹ cắn cây bút vẽ gỗ. Cánh môi dính lông tơ nhỏ hồng hồng, vân môi rõ ràng.
Hôm nay cô trang điểm tinh xảo, có một hai sợi tóc nhỏ từ bên tai cô rũ xuống, rơi ở sườn má.
Tay trái cô chống xuống, cúi đầu duỗi tay phải kéo lại đai lưng, mảng da thịt trước người bị lộ ra một mảnh, hiện ra một đoạn xương quai xanh trắng nõn xinh đẹp.
Ngón tay cô cọ vai, kéo cái đai lưng không nghe lời kia, treo trên vai.
Lương Ngụ hầu kết vừa động, nhớ tới điện ảnh Hongkong niên đại 70-80.
Bối cảnh được mạ lên một tầng ánh kim ái muội, cô đứng giữa tầm mắt mọi người, nhất cử nhất động đều hiện lên một loại khắc chế lại mỹ diễm làm càn.
Lương Ngụ đi đến trước mặt cô, cúi người xuống, duỗi tay lấy đi cây bút vẽ kia.
Trịnh Ý Miên sửng sốt, lúc này mới nhớ tới phải nhả ra.
Anh lấy lòng bàn tay cọ qua cán bút, đem son môi mà cô vô tình dính lên lau sạch sẽ, lúc này mới đem bút ném vào thùng.
Rõ ràng chỉ là một động tác bình thường, lại bởi vì Lương Ngụ trầm mặc cùng với ánh mắt sâu thẳm ấy, vô cớ làm cho gương mặt Trịnh Ý Miên nóng lên.
“Được rồi, chúng ta lên sân khấu thôi!” Học tỷ cười, “Các em có ai kéo Miên Miên lên một chút đi.”
Nam sinh đứng gần đó đi lên trước, đang chuẩn bị duỗi tay kéo Trịnh Ý Miên, bỗng nhiên lại bị một ánh mắt băng giá đông sương chiếu thẳng vào người.
Anh ta nhìn Lương Ngụ, cư nhiên lại bị ánh mắt kia dọa đến thu hồi tay, khuỷu tay vòng đi vòng lại một vòng, cuối cùng lại gãi gãi cái ót của mình.
……
Lương Ngụ đối với việc vừa đoạt được cảm thấy rất vừa lòng mà nghiêng đầu, đi đến trước mặt Trịnh Ý Miên, cúi người, duỗi tay.
Trịnh Ý Miên trì trệ một chút, chợt đặt tay lên lòng bàn tay khô ráo của anh.
Thật không thể hiểu được, cô lại nghĩ tới sau cánh cửa ở gian phòng học kia, thanh âm của anh mang theo ý cười, hô hấp nóng bỏng, cùng với ngón tay hơi lạnh.
Trịnh Ý Miên khép mắt, đem ý tưởng vừa rồi vứt bỏ sau đầu.
………
Tiếng nhạc nổi lên, tổ người mẫu đầu tiên thuận lợi đi bộ hoàn thành mở màn.
Tiết mục ca hát khiêu vũ đã xem qua nhiều, bây giờ để thị giác cực kì hưởng thụ như thế cũng rất tốt.
Học tỷ mặc bộ đồ mà Trịnh Ý Miên đã “cải trang” kia lên, toàn trường truyền đến từng tiếng kinh hô.
Ngay cả nữ sinh phía sau Trịnh Ý Miên cũng thăm dò đi xem, vừa nhìn vừa nói: “Thật sự khá xinh đẹp, đi cùng với Cao Định, cứ như là màn trình diễn ưu việt vậy.”
Đợt kinh hô này còn chưa dứt, một đợt kinh hô mới lại nổi lên.
Trịnh Ý Miên cùng Lương Ngụ lên sân khấu.
Có lẽ là lực lượng lan truyền thật sự cường đại, cũng có lẽ mọi người chỉ thuần túy là xem mặt cùng dáng người mà thôi.
Từ khi hai người bắt đầu lên sân khấu, tiếng thét chói tai cùng với không ngại chuyện lớn mà xem náo nhiệt, từng đợt từng đợt vọt tới, rất nhiều người đều đứng hết lên, thấy hai nhân vật phong vân phong tư này, liền cầm gậy huỳnh quang trên tay, hình ảnh dưới khán đài bỗng trở nên trùng trùng.
Đi được vài bước, Trịnh Ý Miên nghe được có người tới gần ban tổ chức hỏi: “Tại sao mọi người lại kích động thế?”
Có người trả lời cô ấy: “Đây là Trịnh Ý Miên với Lương Ngụ đấy, ở phía sau cửa phòng học tầng ba lén lút mà moah moah hai cái.”
Trịnh Ý Miên thiếu chút nữa lảo đảo:????
Phía dưới còn đang thảo luận.
“Nhìn Trịnh Ý Miên thật không giống người dũng mãnh như vậy mà, nhìn qua còn rất thanh thuần.”
“Không trang điểm thì chính là cô nàng xinh đẹp thanh toát, trang điểm lên rồi thì liền mỹ diễm động lòng người, như vậy mới có thể đè được đại lão nha.”
“Nhưng mà thật sự nhìn không ra nha, cô ấy cư nhiên dám ở trong trường….”
Trịnh Ý Miên cảm thấy đầu thật đau.
Lương Ngụ lại không giống vậy, toàn bộ hành trình đều mang theo ý cười, nhìn ra được tâm tình của anh rất tốt.
Dưới sân khấu, Triệu Viễn đang thảo luận với bạn cùng phòng: “Hôm nay tâm tình Ngụ ca thật tốt, không giống như bộ dáng tớ thiếu anh ấy 500 vạn nữa rồi.”
“Vì sao tâm tình lại tốt?”
Triệu Viễn trợn mắt, than nhỏ nói: “Có thể là yêu đương đi.”
………
Thật vất vả mới trình diễn xong, mọi người đồng thời lui xuống.
Trịnh Ý Miên chân dẫm trên đôi giày cao gót, vừa đi đến hậu trường liền thấy Lý Mẫn phất phất tay với cô.
Cô đi qua, hỏi: “Sao cậu lại đến chỗ này?”
Lý Mẫn nhỏ giọng nói: “Tớ nói cậu nghe, câu chuyện tình yêu lãng mạng của cậu cùng Lương Ngụ cơ hồ toàn trường đều biết rồi.”
Trịnh Ý Miên: “….”
Đúng vậy, toàn bộ trường học đều cho rằng Trịnh Ý Miên cô cơ khát đến mức đem người đè sau cửa phòng học làm chuyện không thể miêu tả, thật là có đủ lãng mạng.
“Không có liên lụy gì đâu,” Lý Mẫn vươn tay đưa cô xem, “Tớ sợ cậu không thấy được tin tức trong diễn đàn, tới thông tri cho cậu. Chúng ta nghỉ ngơi hai ngày, rồi ra ngoài vẽ *vật thực.”
*vật thực: là vẽ tranh tĩnh vật đó mọi người.
Trịnh Ý Miên kinh ngạc: “…. Vẽ vật thực? Nhanh như vậy?”
“Tớ thấy trường học là điên mất rồi,” Lý Mẫn oán giận, “Trước kia đều là năm hai mới ra ngoài vẽ vật thực, không biết năm nay làm sao, tân sinh viên cũng phải đi…. Có phải là thấy chúng ta huấn luyện quân sự không ngoan không? Vẫn là muốn thấy một chút trình độ của chúng ta à?”
Trịnh Ý Miên hỏi: “Đi đâu mới được?”
“Tớ quên mất thôn ấy gọi là gì rồi, dù sao cũng rất xa, ngồi xe tới mười mấy giờ.” Lý Mẫn nói, “Nhớ rõ là phải lấy lòng người vẽ tốt mới được.”
Nói xong, nhìn Trịnh Ý Miên đang suy tư, Lý Mẫn đụng bả vai cô một chút: “Vẽ vật thực mọi người đều ở chung một tòa nhà đấy.”
Trịnh Ý Miên: “….. Cậu muốn nói gì?”
Lý Mẫn vươn ngón tay cái: “Lương Ngụ có khả năng sẽ ở lầu trên của chúng ta thì sao.”
Trịnh Ý Miên: “….”
……
Tiết mục của Trịnh Ý Miên kết thúc, cô cùng Lý Mẫn là hai người đầu tiên trở về phòng ngủ.
Gần đến phòng ngủ, thời điểm cô chuẩn bị xuống lầu, chợt thấy phía dưới có một loạt ánh đèn đong đưa.
Đi từ trên cao xuống, dần dần thấy hình dáng rõ ràng, là dùng ngọn nến làm thành hình trái tim.
Trái tim bên cạnh, còn nâng lên nhờ mấy cái khí cầu, đem toàn bộ cảnh tượng đều trở lên lung linh lãng mạn.
Lý Mẫn kéo Trịnh Ý Miên, nói: “Oa, là tỏ tình, không biết là làm với ai nữa?”
Trịnh Ý Miên: “Đi nhanh thôi, dù sao cũng không có quan hệ gì với chúng ta.”
Xuống lầu được một nửa, ngọn nến tình yêu bên cạnh đang được vây quanh bởi một đám người, người ở giữa còn ôm một con gấu bông thật lớn.
Bọn họ nhìn Trịnh Ý Miên, sau đó bỗng nhiên bùng nổ một trận thét chói tai.
Trịnh Ý Miên sửng sốt, nhìn thấy có người từ bên này đi tới.
Lý Mẫn kéo tay áo Trịnh Ý Miên, nhỏ giọng nói: “Chắc là cùng cậu tỏ tình rồi.”
Trịnh Ý Miên nhìn thoáng qua người đang đến trước mặt mình, suy nghĩ một hồi lâu: “Nhưng tớ không biết người này.”
“Cậu không biết Tiếu Phong luôn sao?” Lý Mẫn sốt ruột muốn chết, “Cậu không biết người khác, nhưng người khác lỡ như biết cậu thì sao?”
Hai người đi đến trung tâm.
Tiếu Phong vươn tay cầm con gấu cực lớn, ở trong một đám người đang huýt sáo, thản nhiên mở miệng: “Chào cậu, tớ là người bên viện thiết kế Tiếu Phong, đã chú ý tới cậu rất lâu rồi.”
Trước mặt một đám người đang im lặng, Trịnh Ý Miên bắt đầu tự hỏi mình lý do cự tuyệt.
……..
Lương Ngụ đang cùng Triệu Viễn xem tiết mục dưới sân khấu.
Anh vốn dĩ muốn trực tiếp trở về, nhưng Triệu Viễn một hai phải lôi kéo anh xem cái gì mà buổi biểu diễn của huấn luyện viên, bất đắc dĩ mới ở lại tới giờ này.
Triệu Viễn nhìn anh chơi game ở một bên, chính mình cũng lấy di động chuẩn bị chơi game, màn hình di động hiện ra, nhìn đến mấy cái tin tức trên đó, thiếu chút nữa cầm điện thoại ném văng ra.
“Đ*t mẹ!!!!”
Một loạt ánh mắt của mọi người dừng ở chỗ này.
Lương Ngụ liếc cậu ta: “Lại là tiểu quái lớn à?”
“Em không có, không phải,” Triệu Viễn chớp mắt, hoàn hồn nói, “Má nó, em nói Tiếu Phong hôm nay tại sao lại không tới xem tiết mục, thì ra là có chuẩn bị khác!”
Triệu Viễn xoay bả vai Lương Ngụ qua, nhớ tới Tiếu Phong cơ hồ có thể viết thành một quyển sách lịch sử em gái mưa dài dằng dẵng, thần sắc phức tạp: “Ngụ ca, lúc trước em đã nói với anh rồi mà, Tiếu Phong với một đống bạn gái cũ, đêm nay đang đứng dưới lầu phòng chị dâu, cùng cô tỏ tình.”
Lương Ngụ dời ánh mắt từ màn hình trò chơi qua, híp mắt: “Đã bày tỏ xong rồi?”
“Không có, vừa mới bắt đầu,” Triệu Viễn xoa đầu, “Nghe nói hiện trường bố trí đến cực kì lãng mạng, có một bằng hữu nói, là nữ sinh đều rất thích loại này….”
Triệu Viễn còn lải nhải: “Cũng không biết chị dâu thích loại hình gì ha? Chúng ta phải làm sao bây giờ, có đối sách gì chưa? Nếu không chúng ta….”
Lương Ngụ kéo băng ghế ra, bay nhanh ra chạy khỏi chỗ này.
Triệu Viễn cầm quần áo đuổi theo: “Anh chờ em với!”
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay ôm ôm Miên Miên thôi, đẹp tới phạm quy mà.
_______
HV: tự nhiên dạo này tui siêng ghê á mng oi =))))) hihi Ngụ ca thấy vợ sắp bị con heo rừng từ đâu chạy tới cuỗm mất lên lo quá trời =))))