Bạn đang đọc Vẻ Ngoài FULL – Chương 7
Vào văn phòng, Mạnh Chiêu lấy chìa khóa trong áo khoác ra mở khóa, mới thả cổ tay của hai người ra.
Một tay Lục Thời Sâm nắm lấy chỗ vừa bị còng, đánh giá căn phòng điều tra tội phạm này: “Điều kiện làm việc cũng được.”
“Nói thừa, năm ngoái vừa xây xong, không thấy thiết bị trong phòng tra hỏi đều đủ như trong phim Mỹ à?” Mạnh Chiêu liếc thấy chiếc đồng hồ trên cổ tay hắn, lúc này kim cương nhỏ trên mặt đồng hồ phát tán ra ánh sáng lộng lẫy nhã nhặn mà đắt đỏ dưới ánh đèn trần, khiến người ta không muốn chú ý cũng khó khăn, “Đi thôi, điều kiện làm việc dù tốt cũng có ích gì, tiền lương thấp quá cũng không mời được nhân tài như anh Lục.”
Mạnh Chiêu đi tới bên cạnh cửa, giơ tay tắt đèn trong văn phòng rồi cúi người khóa cửa.
Lục Thời Sâm ở bên cạnh nhìn anh: “Cậu trở nên nói nhiều hơn trước kia.”
“Nói đùa gì vậy,” Mạnh Chiêu đứng thẳng người, “Trước kia hoàn cảnh trong lớp cũng không cho phép loại học ngu như bọn tôi nói chuyện mà.”
Nói ra không ai tin, mặc dù xếp hạng trung bình khối của Mạnh Chiêu hồi cấp ba đã từng nằm trong mười phần trăm kém nhất.
Nhưng vừa khai giảng lớp mười dựa theo thành tích thi cấp ba để chia lớp nên anh lại được phân đến lớp thí nghiệm 1 – nơi hội tụ của học sinh khá giỏi.
Chuyện này phải quy công lao cho việc anh thi cấp ba vượt qua phát huy ngày thường, hơn nữa còn được thêm điểm của thứ tự chạy cự li dài trong đại hội thể thao thành phố.
Khóa của bọn anh lại đúng lúc gặp cục trưởng mới của bộ giáo dục “Quan mới đến đốt ba đống lửa”[1], cả thành phố thực hiện cải cách chất lượng giáo dục.
Không còn tiến hành chế độ chia lớp dựa theo thành tích nữa, tên hay là giảm bớt áp lực học tập của học sinh.
Thế là cho dù về sau thành tích của Mạnh Chiêu tụt dốc không phanh, anh cũng vẫn cẩu thả ba năm trong lớp học sinh giỏi.
[1] quan mới đến đốt ba đống lửa: quan mới nhậm chức thường làm một vài chuyện có ảnh hưởng để thể hiện tài năng và lòng gan dạ sáng suốt của mình
Chó ngáp phải ruồi vào một lớp học bá nhất trường, bây giờ nhớ lại không khí trong lớp khi đó, Mạnh Chiêu vẫn cảm thấy hơi ngạt thở.
Song hồi cấp ba anh không thích nói chuyện, cũng không hoàn toàn là vì bầu không khí, chủ yếu vẫn là vì cậu anh – Mạnh Tường Vũ khi ấy bị rơi vào một vụ án oan.
Cha mẹ Mạnh Chiêu đã ly hôn khi anh còn rất nhỏ, cha tái hôn, anh vẫn luôn sống cùng mẹ.
Năm mười tuổi, mẹ anh Mạnh Tịnh đã hy sinh trong lúc vật lộn với phần tử phạm tội.
Từ sau lúc đó, anh sống cùng gia đình cậu Mạnh Tường Vũ.
Lúc Mạnh Chiêu học cấp ba, Mạnh Tường Vũ bất hạnh rơi vào một vụ án oan, bị xử sơ thẩm mười lăm năm.
Mợ nghe được tin sau đó ngã bệnh, Mạnh Nhã Thù lại còn nhỏ tuổi, thế là mọi việc trong gia đình đều đổ lên người Mạnh Chiêu.
Năm đó Mạnh Chiêu mười bảy tuổi hối hả ngược xuôi vì chuyện của Mạnh Tường Vũ, bị ép trưởng thành, cũng may phúc thẩm có Lục Thành Trạch và giáo viên hướng dẫn đại học của Lục Thành Trạch là Chu Minh Sinh giúp đỡ, mới khiến cho Mạnh Tường Vũ có thể thoát khỏi xử oan.
Bởi vì việc này, hồi cấp ba Mạnh Chiêu thật sự không hay nói chuyện với các bạn trong lớp, những học sinh giỏi trong lớp xem anh là “người thân của tội phạm giết người”.
Mà bản thân anh cũng bị chuyện này đè cho không muốn nhiều lời một câu.
Đến cửa cục thành phố, Mạnh Chiêu nhớ ra một vấn đề muốn hỏi Lục Thời Sâm, Lục Thời Sâm bên cạnh mở miệng trước, “Cậu sống ở đâu?”
Mạnh Chiêu nói một địa danh ở địa phương, Lục Thời Sâm hơi suy tư, nói: “Rất xa, cũng không lái xe?”
“Bình thường đi làm sẽ lái, đêm nay chạy bộ tới đây?”
“Sao không sống gần đây?”
Vấn đề này vừa hỏi xong, Mạnh Chiêu không khỏi lại nghiến răng hàm, cái vấn đề rách nát tại sao không ăn thịt[2] gì đây…
[2] sao không ăn thịt? là câu nói nổi tiếng của Tấn Huệ Đế – Tư Mã Trung.
Huệ đế là Hoàng đế thứ hai của triều Tấn, được cho là ngây ngô, ngớ ngẩn.
Câu nói trên được phát ngôn khi Hoàng đế nghe tấu trình về nạn đói.
Ở đây ý chỉ người làm quan lại không hiểu biết gì về tình cảnh của người dân nên mới có những quyết định buồn cười như vậy.
Lại nhìn Lục Thời Sâm, chắc chắn người này cố tình, bởi vì Mạnh Chiêu nhìn thấy ý cười rất nhỏ nhưng không che giấu trong mắt hắn… Nói dễ nghe chút, gọi là ý cười, nói khó nghe hơn, đây tuyệt đối là mỉa mai.
“Bình thường là được rồi,” Mạnh Chiêu nhìn hắn một cái, đối phương quả thực quá chó đội lốt người, gần như hơi che đậy bản chất muốn ăn đòn, “Đừng tạo ra mâu thuẫn chênh lệch giữa giàu và nghèo.”
“Nếu không tôi lái xe tiễn cậu?” Cuối cùng Lục Thời Sâm nói một câu tiếng người.
“Thôi,” Mạnh Chiêu nói, “Không nhọc ngài đại giá.”
Sau khi mỗi người đi mỗi ngả với Lục Thời Sâm, Mạnh Chiêu chạy về phía trước một đoạn, bỗng nhiên nhớ lại vừa nãy còn có vấn đề muốn hỏi Lục Thời Sâm, nhưng bị câu nói của hắn quấy rầy nên quên hỏi.
Mạnh Chiêu quay đầu, nhìn thấy Lục Thời Sâm đã đi qua đường cái, thầm nghĩ vậy để ngày mai rồi nói, cũng không vội trong chốc lát này.
Nhìn bóng lưng của Lục Thời Sâm, Mạnh Chiêu không tự giác nghĩ đến một cảnh tượng hồi cấp ba.
Lúc ấy anh mệt mỏi vì vụ án của cậu mà bôn ba khắp nơi, bất đắc dĩ thỉnh thoảng cúp học.
Chủ nhiệm lớp hiểu tình huống nhà anh, tuy đã nói mấy câu với anh, muốn anh đặt tinh lực chủ yếu lên việc học, nhưng cũng không có cách nào ép anh.
Giữa trưa hôm nào đó sắp vào học, Mạnh Chiêu chạy về trường học.
Trường học ở ngoại ô thành phố, trước cửa là một con đường cái rộng rãi, mặc dù đã đặt biển cảnh báo “Đi qua trường hãy đi từ từ”, nhưng chưa đến thời gian vào và tan học, xe cộ qua lại vẫn chạy rất nhanh.
Lúc ấy Mạnh Chiêu đang vừa cúi đầu suy nghĩ chuyện, lúc sắp băng qua đường mới ngẩng đầu.
Sau đó anh nhìn thấy một con chó bị xe cán giữa đường, còn có Lục Thời Sâm bên kia đường đang nhìn theo chú chó kia.
Mãi đến hôm nay, Mạnh Chiêu vẫn có thể nhớ là con chó nằm giữa đường ưỡn bụng lên, bốn chân đau đớn giãy giụa, còn có vẻ mặt lạnh lùng của Lục Thời Sâm ở đối diện.
Khi đó Mạnh Chiêu chú ý thấy một chiếc xe cách đó không xa sắp lái qua, anh bước nhanh đi tới, cúi người luồn tay xuống dưới cơ thể con chó, cấp tốc cẩn thận nâng nó lên, sau đó đứng thẳng người bước nhanh chạy tới bên kia đường.
“Này, muốn chết à! Có nhìn đường không!” Tài xế sau lưng đạp phanh lại, chửi Mạnh Chiêu ngoài cửa sổ xe một câu.
Mạnh Chiêu không để ý tới, anh đang nghĩ xem xử lý con chó đẫm máu này như thế nào.
Anh đi ngang qua Lục Thời Sâm, đối phương nhìn anh một cái, nhưng không nói gì mà cất bước qua đường.
Nếu chuyện chỉ đến đây, ấn tượng của Mạnh Chiêu về Lục Thời Sâm cũng chỉ là “hơi lạnh lùng” thôi.
Nhưng giờ tự học tối ngày đó, không biết ai truyền tin đồn trước, nói rằng có người tận mắt nhìn thấy Mạnh Chiêu hành hạ con chó bên ngoài trường, con chó kia bị Mạnh Chiêu đánh cho thoi thóp, toàn thân đều là máu.
Ngay lúc đó Mạnh Chiêu ngồi ở góc phòng học, bởi vì mấy ngày liên tục không nghỉ ngơi tốt, anh gục xuống bàn hơi buồn ngủ.
So sánh với trước kia, hôm nay phòng học có vẻ ồn ào hơn, Mạnh Chiêu chỉ nghe thấy âm thanh trò chuyện ù ù bên tai, nhưng anh cũng không biết mình là trung tâm của chủ đề.
Là “người thân của tội phạm giết người”, lại thêm nhiều lần cúp học, thành tích hạng chót, ra ngoài trường đánh nhau, v.v.
Mạnh Chiêu là một tồn tại không ăn nhập nhất trong lớp thí nghiệm 1.
Mạnh Chiêu ngồi dậy, muốn lấy tai nghe trong ngăn bàn đeo lên, sau đó anh nghe thấy giọng nói của Lục Thời Sâm.
Lúc ấy Lục Thời Sâm ngồi bàn thứ hai từ dưới đếm lên của dãy bên cạnh anh, mặc dù rất gần Mạnh Chiêu, nhưng hai người gần như chưa từng nói chuyện với nhau.
Trong tiếng xì xào bàn tán, giọng nói của Lục Thời Sâm rất rõ ràng.
“Con chó kia bị xe cán chết, tôi nhìn thấy,” Giọng điệu của hắn không nghe ra chút sắc thái tình cảm nào, “Là hai chiếc xe, chiếc thứ nhất cán chân sau của nó trước, năm phút sau chiếc thứ hai lại cán qua bụng nó.”
Tay cầm tai nghe của Mạnh Chiêu khựng lại, anh nghe thấy những người xung quanh Lục Thời Sâm đều yên tĩnh lại, những người khác trong phòng cũng quay đầu nhìn sang.
“Đáng thương quá…” Có người nhỏ giọng nói, “Vậy có phải chảy rất nhiều máu không?”
“Bị cán lòi cả ruột ra,” Lục Thời Sâm nhìn nữ sinh kia một cái, bình thản nói, “Cậu nói xem?”
Xung quanh lại xôn xao, Mạnh Chiêu nhìn Lục Thời Sâm, từ góc nhìn của anh chỉ có thể thấy Lục Thời Sâm hơi cúi đầu cầm bút đang viết gì đó lên sách luyện tập.
Sau lúc đó Lục Thời Sâm không nói tiếp nữa.
Cho nên hắn trơ mắt nhìn con chó bị thương nằm ở đó vùng vẫy lâu như thế? Mạnh Chiêu nhớ lại cảnh tượng Lục Thời Sâm đứng bên kia đường, cảm thấy ánh mắt của hắn khiến người ta hơi sợ hãi.
Tối đó con chó bị thương kia được Mạnh Chiêu mang tới bệnh viện thú cưng gần đó, nhưng bác sĩ bảo nó không cứu được nữa.
Vì vậy Mạnh Chiêu dùng hết tiền để nó chết không đau, lại tìm một nơi chôn nó.
Đêm đó anh nằm mơ, anh mơ thấy nằm giữa đường lớn bị xe cán qua eo, đau đớn giãy giụa không phải con chó kia, là chính anh, mà Lục Thời Sâm đứng bên kia đường thờ ơ bàng quan, vẻ mặt hờ hững.
Ngày hôm sau thời gian nghỉ giữa giờ, theo lệ cũ tất cả mọi người phải xuống lầu chạy thể dục, nam sinh nữ sinh dựa theo chiều cao xếp thành hai hàng, Lục Thời Sâm và Mạnh Chiêu đứng ở cuối hàng, Lục Thời Sâm cao hơn Mạnh Chiêu một chút nên đứng ở sau lưng anh.
“Sau đó con chó kia thế nào?” Trước khi chạy thể dục, Mạnh Chiêu nghe được Lục Thời Sâm sau lưng hỏi như vậy.
Nếu như nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên Lục Thời Sâm chủ động mở miệng nói chuyện với anh.
“Chết rồi, chôn rồi.” Mạnh Chiêu không muốn nói chuyện với hắn cho lắm.
Sau đó anh nghe thấy Lục Thời Sâm cười một tiếng sau lưng anh, nghe vào khinh miệt mà lạnh nhạt: “Một con chó hoang không nhà để về thôi, cứu rồi cũng uổng công.”
Không biết tại sao, sau khi nghe thấy câu nói này, trong lòng Mạnh Chiêu tức giận không giải thích được, giáo viên phụ trách chạy thể dục ở đằng trước hô: “Bạn học lớp thí nghiệm 1, chuẩn bị…” Mạnh Chiêu quay đầu lại, giơ nắm đấm lên đánh về phía Lục Thời Sâm.
Mà Lục Thời Sâm dường như cũng đã chuẩn bị trước, nghiêng đầu tránh đi cú đấm của Mạnh Chiêu, sau đó cũng vung nắm đấm tới.
Trên bãi tập lập tức hỗn loạn, mọi người dừng lại nhìn trận đánh nhau không có điềm báo trước này.
Đợi đến lúc giáo viên tới can ngăn, trên mặt hai người đều đã bị thương.
“Tại sao đánh nhau?” Trong văn phòng, chủ nhiệm lớp đứng trước mặt hai người hỏi.
Nhưng hai người đều im lặng không nói một tiếng nào.
Mạnh Chiêu không nói rõ tại sao khi đó mình muốn đánh Lục Thời Sâm, chỉ vì con chó kia? Hình như cũng không phải, nhưng anh biết nếu có một lần nữa, anh vẫn sẽ không ngần ngại siết nắm đấm vung về phía Lục Thời Sâm.
Sau đó chuyện kết thúc bằng việc mỗi người nộp một bản kiểm điểm hai nghìn chữ, trên đường trở về phòng học không ai nói chuyện với ai.
Nhưng khoảnh khắc bước vào phòng học, Mạnh Chiêu nghe thấy Lục Thời Sâm cười khẩy một tiếng rất khẽ, trầm thấp nói hai chữ bên tai anh: “Chó hoang.”
Mạnh Chiêu một lần nữa siết chặt nắm đấm, nhưng trước mặt tất cả mọi người trong phòng học, lần này anh nhịn được.
Buổi tối nằm trên giường, Mạnh Chiêu nghĩ đến đây dường như là khởi đầu thù hận của anh và Lục Thời Sâm.
Vốn cho rằng người gây sự trước là Lục Thời Sâm, hôm nay vừa sắp xếp lại, người năm đó ra tay gây mâu thuẫn trước lại là chính anh.
Làm tốt lắm, khi nhắm mắt lại Mạnh Chiêu tự nhủ, phải vung nắm đấm không hề nể nang đối với những người đáng đánh như thế..