Vẻ Ngoài

Chương 116


Đọc truyện Vẻ Ngoài FULL – Chương 116


Sau khi nghe lời kể của cục trưởng Từ, Mạnh Chiêu rơi vào im lặng.

Anh nhớ đến Nhậm Bân nói câu “Cảnh sát? Cùng lắm là một đám phế vật vô dụng mà thôi, không cứu được ai cả” khi bắt đầu giằng co, còn có Nhậm Bân cầm súng chỉ mình, ngay lúc bóp cò, anh ta hỏi “Mạnh Chiêu, cậu hối hận không”, và ánh mắt đau thương không giải thích được ấy… Bây giờ nghĩ lại, câu hỏi của Nhậm bân không chỉ đang hỏi anh, mà còn là hỏi bản thân anh ta.
Kể xong quá khứ của Nhậm Bân, cục trưởng Từ cũng quay lưng nhìn ngoài cửa sổ, thở dài một hơi.
Hồi lâu, Mạnh Chiêu mới mở miệng hỏi: “Sau đó cô bé kia thế nào? Hai năm trước anh Bân bỗng nhiên có thêm một cô con gái, chính là cô bé kia?”
“Ừ.”
“Anh Bân nhận nuôi cô bé kia? Nhưng anh ấy cũng không phù hợp với điều kiện nhận nuôi?”
“Không nhận nuôi, mặc dù cô bé này không còn cha mẹ, nhưng bên trên ông bà ngoại vẫn khỏe mạnh, sau khi chuyện xảy ra nó đã được đưa đến chỗ hai ông bà.

Nhậm Bân không yên lòng, thường xuyên đến thăm con bé, đưa nó đi khám bác sĩ tâm lý định kỳ.

Dần dần, cậu ta phát hiện hai ông bà này cũng không quan tâm con bé, tất cả tâm tư đều dành cho cháu trai, có đôi khi vì chăm sóc cháu trai mà để con bé ở nhà, chuẩn bị trước cho nó ít cơm, nhốt nó trong nhà một ngày một đêm cũng là chuyện thường xảy ra.”
“Trọng nam khinh nữ đúng không, những bậc cha mẹ này, hễ có thể che chở con gái thêm một chút, cũng không đến mức để Hà Ngôn rơi vào kết cục này.” Mạnh Chiêu thở dài.
“Phải, cho nên nếu tiếp tục để con bé sống với họ, vậy sẽ chỉ xuất hiện một bi kịch khác.

Bác sĩ tâm lý khi đó nói, Nhậm Bân là đối tượng duy nhất Kiều Kiều tin tưởng và ỷ lại, cậu ta đã đóng vai nhân vật cha thực tế trong lòng Kiều Kiều, nếu muốn con bé khôi phục bình thường, để Nhậm Bân chăm sóc là lựa chọn tốt nhất.

Lại thêm có một lần Nhậm Bân đưa Kiều Kiều về nhà, con bé ôm chân Nhậm Bân làm thế nào cũng không chịu buông tay, không nói tiếng nào nhìn Nhậm Bân rơi lệ.

Sau lần đó, Nhậm Bân đã quyết định nuôi Kiều Kiều.

Bởi vì không thể làm thủ tục nhận nuôi chính thức, nên cậu ta đã thương lượng với hai ông bà già, mỗi tháng cho họ một chút ‘phí nuôi dưỡng’ và cậu ta sẽ mang Kiều Kiều về tự nuôi.

Hai ông bà già vốn cảm thấy con bé này là của nợ, thêm cho họ rất nhiều phiền phức, Nhậm Bân vừa cho họ tiền lại có thể nuôi dưỡng giúp họ, chỉ đòi thêm ít tiền rồi đồng ý.”
Mạnh Chiêu gật đầu: “Vậy Kiều Kiều… bây giờ con bé khôi phục thế nào?”
“Hoạt bát hơn nhiều rồi, cũng xem như có chút sức sống của con nít.

Tôi đã đến thăm mấy lần, trạng thái quả thật đang từ từ tốt lên.”
“Một mình nuôi đứa con nhỏ như thế, không dễ dàng gì.” Mạnh Chiêu nghĩ đến dáng vẻ Nhậm Bân xuống lầu mua thuốc khuya ngày hôm trước, thoạt nhìn, Nhậm Bân rất quan tâm cô bé này, dừng một lát, anh lại hỏi, “Vậy tại sao Nhậm Bân lại bị xử lý, theo tình huống lúc đó, không thể cứu được Hà Ngôn, cũng không phải trách nhiệm của Nhậm Bân.”
Đối mặt với câu hỏi của Mạnh Chiêu, cục trưởng Từ giữ im lặng.
Mạnh Chiêu nhìn cục trưởng Từ, sau khi im lặng một thời gian ngắn, anh vẫn mở miệng: “Chẳng lẽ… lúc ấy người đàn ông kia vẫn chưa chết?”
Cục trưởng Từ xoay người, lạnh lùng nhìn chằm chằn Mạnh Chiêu: “Mặc dù pháp y không có cách nào đưa ra quyết định chính xác, nhưng không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy lúc đó người đàn ông kia còn sống.

Cậu phải nhớ, người đàn ông kia đã chết vào lúc đó rồi.”
Mạnh Chiêu nhìn vẻ mặt không mảy mảy cho phép chất vấn của cục trưởng Từ lúc này, suy nghĩ rất nhiều, nếu như lúc đó đổi thành mình, sẽ như thế nào? Trong trạng thái tuyệt vọng như vậy, mình còn có thể giữ vững được lý tính không? Sẽ ngay lập tức cứu người đàn ông khốn nạn tạo thành vụ bi kịch này? Hay là giống như Nhậm Bân, tình nguyện gánh chịu tội danh không làm tròn trách nhiệm…
Nhìn ra suy nghĩ trong lòng Mạnh Chiêu, cục trưởng Từ lên tiếng bảo: “Cậu cũng trải qua nhiều chuyện, phải biết, làm cảnh sát, không tránh được phải đối mặt với lựa chọn mâu thuẫn này, trong cả cục thành phố, tôi chỉ kể chuyện của Nhậm Bân cho một mình cậu.


Về phần tại sao tôi làm vậy, tin rằng trong lòng cậu phải rõ ràng.”
Mạnh Chiêu gật đầu, để bảo vệ Nhậm Bân, xem ra cục trưởng Từ tốn rất nhiều tâm tư.
“Được rồi, chuyện của Nhậm Bân nói đến đây thôi.” Cục trưởng Từ lại nói, “Còn có gì khác muốn hỏi tôi không?”
Thoáng sửa lại cảm xúc, Mạnh Chiêu tập trung tầm nhìn vào vụ án trước mắt: “Ngài mới nói, Nhậm Bân trở thành nội ứng trong lúc tôi bị đình chỉ công tác, vậy cái đêm trước khi Ngô Gia Nghĩa chết, Nhậm Bân có tiết lộ tiến triển vụ án không?”
“Không có,” Cục trưởng Từ nói, “Sau khi Nhậm Bân trở thành nội ứng, tất cả tin tức tiết lộ ra ngoài đều phải có sự đồng ý của tôi, tin tức quan trọng như vậy tôi sẽ không để cho cậu ta tiết lộ ra ngoài.”
“Vậy có khả năng, nội bộ cục cảnh sát có nội gián khác không?”
“Cơ bản không có khả năng.” Cục trưởng Từ kiên định trả lời, “Từ khoảnh khắc Nhậm Bân trở thành nội gián, tôi đã âm thầm điều tra tất cả cảnh sát tham gia vụ án lồng tối, đồng thời cũng bảo Nhậm Bân tìm hiểu tin tức liên quan từ nội bộ tổ chức sát thủ, trước mắt có thể xác định, tối thiểu trong khoảng thời gian này, nội bộ cục cảnh sát không có ai từng có liên quan đến đối tượng khả nghi.”
“Nếu không phải Nhậm Bân, cũng không có nội gián khác, vậy ngài cảm thấy ai đã tiết lộ tin tức?” Mạnh Chiêu nhìn về phía cục trưởng Từ, “Chẳng lẽ là…”
Cục trưởng Từ luôn lạnh mặt đột nhiên cười một tiếng, trong mũi phát ra tiếng hừ nhẹ: “Thằng nhóc cậu, bớt thăm dò tôi đi.

Tôi biết không phải Lục Thời Sâm.”
Mạnh Chiêu: “Không đúng mà cục trưởng Từ, tài liệu sáng nay Nhậm Bân đưa cho ngài…”
“Đúng vậy, đó là tài liệu tôi bảo Nhậm Bân đến Mỹ sưu tập.”
“Vậy ngài còn nói không nghi ngờ Lục Thời Sâm.”
“Trước đêm nay, tôi nghi ngờ cậu ta.

Nhưng sau đêm nay, tôi sẽ xem cậu ta là người một nhà.” Dừng một lát, cục trưởng Từ nói tiếp, “Vừa rồi Nhậm Bân đến chỗ tôi, cũng báo cáo với tôi hai điểm về Tiểu Lục.

Điểm thứ nhất, Tiểu Lục và sát thủ thật sự không quen biết nhau, giữa họ chắc không có liên hệ, điểm thứ hai, ở bước ngoặt quan trọng này, dù đánh cược sinh mạng Tiểu Lục cũng muốn bảo vệ cậu.

Căn cứ vào hai điểm này, cậu ta là bàn tay đẩy sau màn có khả năng không cao.”
Mạnh Chiêu đột nhiên nhận ra, tại sao rõ ràng cảnh sát hoàn toàn có thể ra tay sớm, lại để cho Nhậm Bân diễn một màn kịch mạo hiểm như thế, xem ra hành động đêm này, chẳng những để bắt bọn sát thủ này, mà còn có một mục đích là thăm dò Lục Thời Sâm.
Mạnh Chiêu gật đầu một cái, tiếp tục hỏi: “Ngài có cảm thấy người lấy được liên lạc với Nhậm Bân chính là người thật của bàn tay đẩy sau màn không?”
“Không rõ.

Trước mắt xem ra, người có liên lạc với Nhậm Bân, rất có thể là thủ lĩnh của tổ chức sát thủ, nhưng bản thân tên cầm đầu này là bàn tay đẩy phía sau mày, hay là phía sau tên cầm đầu có những người khác đang sai khiến, điểm này vẫn phải đợi bàn bạc.

Có điều, bàn tay đẩy sau màn và tổ chức sát thủ của Ngô Gia Nghĩa có liên hệ mật thiết, điểm này có thể chắc chắn.”
“Thủ lĩnh của bọn chúng hẳn là mặt sẹo dự định ám sát tôi ở Nham Thành, đêm nay hắn không sa lưới, qua cảm giác tiếp xúc của tôi với hắn, hắn không giống như bàn tay đẩy của cả sự kiện.” Mạnh Chiêu phân tích nói, “Song, chúng ta thật sự hiểu biết quá ít về người này, cũng không dễ kết luận bừa.”
“Ừ.” Cục trưởng Từ gật đầu, “Có thể chạy trốn ngay dưới mắt của cảnh sát Nham Thành, mặt sẹo này không đơn giản, nếu như có thể bắt được hắn, thu hoạch chắc sẽ rất lớn.”
“Có lẽ sát thủ khác sẽ biết hành tung của hắn, đêm nay thẩm vấn không chừng sẽ cho chúng ta nhận được một vài tin tức mang tính then chốt.” Mạnh Chiêu nói.
“Ừ, nếu không có chuyện gì khác cậu đi làm việc trước đi.”
“Vâng.” Mạnh Chiêu đáp, sau đó xoay người đi ra ngoài cửa, ngay khi Mạnh Chiêu sắp bước ra văn phòng, cục trưởng Từ lại mở miệng: “Gọi Tiểu Lục vào đây, tôi có mấy lời muốn tâm tự riêng với cậu ta.”
Mạnh Chiêu quay đầu nhìn thoáng qua cục trưởng Từ, bước chân dừng một lát rồi đáp một tiếng “Được.”
Đi ra văn phòng cục trưởng Từ, Mạnh Chiêu vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy Lục Thời Sâm đứng đợi mình cách đó không xa.

Nhậm Bân đã đi rồi, lúc này Lục Thời Sâm lẳng lặng đứng trước cửa sổ hành lang, dường như đang trầm tư điều gì đó.
Nghe thấy tiếng bước chân đến gần mình, Lục Thời Sâm nghiêng mặt sang nhìn về phía Mạnh Chiêu, đợi anh đến gần mới hỏi: “Sao rồi?”

“Lát nữa nói tỉ mỉ, ” Mạnh Chiêu giơ tay phủ lên mu bàn tay của Lục Thời Sâm, nhiệt độ mu bàn tay kia hình như lạnh hơn bình thường một chút, “Cục trưởng Từ muốn trò chuyện riêng với anh, anh đi trước đi.”
“Ừ.” Lục Thời Sâm trở tay, nắm tay Mạnh Chiêu một cái, như thể cũng không ngạc nhiên rồi cất bước đi đến văn phòng cục trưởng Từ.
Đứng ở trong hành lang, Mạnh Chiêu nhớ lại những lời cục trưởng Từ vừa nói, cũng nhớ lại quá khứ của Nhậm Bân hai năm trước.
Nhìn như vậy, lúc đó cục trưởng Từ dù đã niêm phong hồ sơ vụ án, hay là cấm tất cả mọi người bên trong cục cảnh sát tự mình thảo luận chuyện này, mục đích đều là muốn bảo vệ Nhâm Bân.

Một cảnh sát dính líu đến việc thấy chết không cứu, còn có thể một lần nữa trở lại cục cảnh sát làm việc, cục trưởng Từ hẳn đã bỏ rất nhiều công sức ở phía sau.

Mà lý do đêm nay cục trưởng Từ kể chuyện này cho mình, cũng biết rõ mình có thể hiểu được quyết định của ông ấy trong chuyện này.
Đã cách nhiều năm, trưởng bối khi đó khiến mình “Dũng cảm sống tiếp”, bây giờ vẫn đáng được kính trọng, cách mà ông dùng có lẽ thoạt nhìn không chính xác, tin rằng cũng để bảo vệ một cảnh sát bị số phận trêu đùa nhưng có tình có nghĩa như Nhậm Bân, cũng dẫn dắt anh ta trở lại đường ngay, đây có lẽ là chính nghĩa trong lòng cục trưởng Từ…
Thật ra trong lòng Mạnh Chiêu vẫn luôn rất rõ ràng, cục trưởng Từ không phải là một người hoàn toàn gò bó theo khuôn phép, mặc dù ông đứng về phía chính nghĩa, nhưng để thực hiện chính nghĩa mà sử dụng mánh khóe, dường như ông cũng không để ý.

Nghĩ tới đây, trong lòng Mạnh Chiêu lại xuất hiện nghi ngờ mới, nếu như trước khi mình bị đình chỉ công tác, cục trưởng Từ đã biết được sự tồn tại của bàn tay đẩy sau màn, tại sao trong lúc đó luôn không tiết lộ bất kỳ manh mối gì cho mình? Nếu cục trưởng Từ đã biết mục tiêu của bàn tay đẩy sau màn là Ngô Gia Nghĩa, vậy cái chết của Ngô Gia Nghĩa phải chăng có thể tránh? Sau khi biết hung thủ thật đặt bẫy giết chết Mạnh Tịnh năm đó là Ngô Gia Nghĩa, có vẻ như cục trưởng Từ cũng không kinh ngạc, có phải ông ấy bình tĩnh quá không? Mạnh Chiêu nhìn về phía cánh cửa đóng chặt trước mặt, thầm nghĩ lòng dạ của ông già này, thực sự là sâu không lường được.

Nếu bàn tay đẩy sau màn là ông ấy, có lẽ mình đã mất mạng từ lâu, chân tướng có lẽ mãi mãi sẽ bị chôn vùi mất tích.
Nhưng, bàn tay đẩy sau màn đã bày ra một ván cờ lớn như thế, mà còn kiểm soát mỗi một thời cơ trong cục một cách chính xác, mãi đến hơn nửa tháng sau khi Ngô Gia Nghĩa chết, cũng không lộ ra chút dấu vết nào.

Một người như vậy, thật sự sẽ dễ đối phó hơn cục trưởng Từ…
Lúc này, Lục Thời Sâm đi ra từ văn phòng cục trưởng Từ.
Mạnh Chiêu nhìn về phía Lục Thời Sâm, trên mặt hắn vẫn không có biểu cảm gì, không nhìn ra bất kỳ tâm trạng nào.
“Cục trưởng Từ tìm anh có chuyện gì?” Mạnh Chiêu đến gần hỏi hắn.
Dừng một lát, Lục Thời Sâm mới nói: “Anh đã hứa với ông ấy, tạm thời sẽ không nói nội dung cuộc trò chuyện cho em.”
“Sao giữa hai người luôn có bí mật vậy?” Mạnh Chiêu nghĩ đến lần trước cục trưởng Từ sắp xếp Lục Thời Sâm làm cố vấn, cũng không cho Lục Thời Sâm nói trước với mình, cũng may bây giờ hai người này đáng tin tưởng, Mạnh Chiêu nói, “Được thôi, vậy em không hỏi nữa.”
Hai người đi về phía trước, một lát sau, Lục Thời Sâm nghiêng mặt sang nhìn Mạnh Chiêu: “Là cục trưởng Từ không cho anh nói với em.”
Ba chữ “Cục trưởng Từ” được tăng thêm giọng điệu, giống như đang cố gắng nhấn mạnh.

Đây là… tưởng rằng mình không vui? Mạnh Chiêu nắm chặt tay Lục Thời Sâm nói: “Em biết, muốn trách thì trách cục trưởng Từ, không trách anh.”
Lục Thời Sâm nói: “Ừ.”
Đi về phía trước mấy bước nữa, Mạnh Chiêu vô tình liếc nhìn ngoài cửa sổ, anh nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng ở cửa sau tòa nhà cục thành phố, anh ta đứng lẻ loi ở đó, trong tay cầm một điếu thuốc, rít từng hơi một.

Khói thuốc màu trắng tràn ra, khiến bóng người kia nom giống như bị bao vây bởi cảm xúc nồng đậm.
Lúc này chắc Nhậm Bân cũng đang suy nghĩ chuyện hai năm trước đúng không? Đi ngang qua văn phòng điều tra tội phạm, bước chân của Mạnh Chiêu không dừng lại, nói với Lục Thời Sâm: “Đi, chúng ta xuống lầu hút điếu thuốc với anh Bân.”
Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm đi xuống lầu, đứng bên cạnh Nhậm Bân.
Nhậm Bân quay sang nhìn Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm một cái, không nói gì, chỉ đưa hộp thuốc lá trong tay tới.
Mạnh Chiêu rút một điếu thuốc bên trong ra, dùng bật lửa châm lên, đưa cho Lục Thời Sâm, Lục Thời Sâm duỗi tay nhận lấy.

Mạnh Chiêu lại đốt một điếu khác cho mình.

Ban đêm hơi nổi gió, khóintrắng thở ra nhanh chóng bay đi theo gió.

Ba người đều không nói chuyện, đứng ở đó im lặng hút điếu thuốc trong tay.
Mãi cho đến khi thuốc lá trong tay cháy hết, Nhậm Bân dụi bắt đầu mẩu thuốc lá, mới lên tiếng nói: “Tối nay chẳng phải sẽ thẩm vấn mấy sát thủ kia suốt đêm à? Kiều Kiều được đưa đến chỗ cha mẹ tôi rồi, tôi đi thẩm vấn với hai cậu.”
“Người của phòng thẩm vấn đã bắt đầu rồi, em ở lại đây nhìn là được, anh Bân anh về trước đi, sáng mai còn phải đưa con bé đến nhà trẻ đúng không?” Mạnh Chiêu nói xong, nhìn về phía Lục Thời Sâm, “Anh cũng trở về nghỉ ngơi đi…”
Nói còn chưa dứt lời, Lục Thời Sâm ngắt lời anh: “Anh ở lại đây với em.”
“Vậy đội phó Mạnh,” Nhậm Bân nhìn về phía Mạnh Chiêu, “Có việc cậu cứ gọi tôi bất cứ lúc nào.”
“Được.” Mạnh Chiêu nói.
Nhìn Nhậm Bân đi về phía bãi đậu xe, ngồi vào trong xe, Mạnh Chiêu thở phào một hơi sau đó xoay người, đi vào tòa nhà cục thành phố với Lục Thời Sâm.
*
Thẩm vấn mấy tên sát thủ kéo dài đến hừng đông, Mạnh Chiêu lật xem xong tất cả ghi chép được nộp lên, nói với Lục Thời Sâm: “Nhìn từ lời khai của mấy tên sát thủ này, họ chủ yếu tiếp nhận lãnh đạo của ‘Anh Ngũ’ cũng chính là mặt sẹo, mặt sẹo trực tiếp kết nối với ‘Ông chủ lớn’ Ngô Gia Nghĩa.

Sau khi Ngô Gia Nghĩa chết, mấy người này tạm thời vẫn luôn đi theo mặt sẹo, bởi vì con đường của mặt sẹo khá rộng, bọn họ cảm thấy đi theo hắn có thể tìm được người mua mới.”
“Mặt sẹo thì sao? Bây giờ tất cả sát thủ cũng không biết hành tung của hắn?’
“Ừ, không ai biết tại sao đêm nay hắn không xuất hiện, nhưng có một người biết chút tin tức, nói rằng mặt sẹo đã đến thành phố khác, hiện không ở Minh Đàm.”
“Vậy đi theo em gái em, định đặt bẫy giết em, là chủ ý của ai?”
“Hẳn là mặt sẹo tự tác chủ trương.

Mấy người này đều giải thích, sau khi trở về từ Nham Thành, mặt sẹo vì bị bắn mất nửa cái tai nên ghi hận em trong lòng, lại thêm liên tục mất hai anh em, hắn vẫn muốn mượn cơ hội trả thù em.” Mạnh Chiêu đặt một xấp ghi chép lên bàn, hơi đau đầu, “Tin tức mấy người này biết quá ít, mặt sẹo có thể tiếp xúc đến tin tức nòng cốt lại không thể sa lưới, nhưng rốt cuộc mặt sẹo đi đâu…”
Lục Thời Sâm cầm lấy một bản ghi chép liếc nhìn, không nói tiếp nữa.
Mạnh Chiêu phát hiện, sau khi trở về từ khu nhà trang tại, Lục Thời Sâm trở nên ít nói lạ thường, anh có thể đoán được tại sao đêm nay cục trưởng Từ và Nhậm Bân đã rửa sạch hiềm nghi, vậy người vẫn tồn tại hiềm nghi…
Mạnh Chiêu cũng im lặng lại, một hồi lâu, anh mới lên tiếng lần nữa: “Em cảm thấy chúng ta không thể xem nhẹ tin tức Chúc Duệ cung cấp.”
Ánh mắt Lục Thời Sâm chuyển từ ghi chép lên mặt Mạnh Chiêu: “Người gọi điện thoại liên hệ với anh ta?’
“Ừ, chẳng phải anh ta cảm thấy người kia rất trẻ sao? Chúc Duệ cũng đã từng quen biết rất nhiều người, em cảm thấy có thể tin phán đoán của anh ta về mặt này.” Mạnh Chiêu nói, “Hơn nữa, em vừa hỏi cục trưởng Từ, Nhậm Bân quả thực đã tiết lộ tiến triển của vụ án ra ngoài, nhưng đêm Ngô Gia Nghĩa tử vong lại không phải anh ta tiết lộ ra.

Người tiết lộ tin tức đêm đó không phải anh, cũng không phải Nhậm Bân, theo điều tra của cục trưởng Từ, người trong cục cảnh sát cũng không có hiềm nghi…”
Đang nói chuyện, trong đầu hai người đồng thời hiện ra một gương mặt, người thứ ba có mặt đêm đó…
“Nhậm Tuấn.” Lục Thời Sâm nói.
(cho ai quên thì Nhậm Tuấn là con trai của Nhậm Hải, công ty nhà này là Dược phẩm Lâm Giang chế thuốc cho Ngô Gia Nghĩa)
“Ừ.” Mạnh Chiêu gật đầu, “Vả lại, chuyện của Nhậm Bân cũng làm em ý thức được, con người rất dễ bị lừa dối với hình tượng nhìn thấy, có vài người có lẽ thoạt nhìn vô dụng, nhưng thực tế lại che giấu rất sâu, Nhậm Tuấn, anh ta có thể cũng như vậy không?”
Biểu cảm của Lục Thời Sâm dường như hơi dịu lại: “Muốn đi điều tra Nhậm Tuấn không?”
Mạnh Chiêu suy nghĩ một lát nói: “Trước tiên cử người khác điều tra sơ bộ Nhậm Tuấn đã.” Nói xong, anh gửi một tin nhắn cho Nhậm Bân: “Anh Bân, hỗ trợ điều tra Nhậm Tuấn, anh ta là người như thế nào, quan hệ với Ngô Gia Nghĩa thế nào, tất cả tài sản dưới tên, miễn là có thể điều tra được hãy điều tra toàn bộ một lần.”
Nhìn màn hình nhanh chóng nhắn lại một câu “Đã nhận, đội phó Mạnh” Mạnh Chiêu câm lấy cổ tay Lục Thời Sâm, “Đi.”
“Đi đâu?” Lục Thời Sâm theo anh đi về phía trước, “Gặp Nhậm Tuấn?”
Mạnh Chiêu lắc đầu: “Trước đó, em muốn đến gặp một người.”
Chín giờ ba mươi sáng, trên bãi tập nhà trẻ Kim Linh, mấy trăm bạn nhỏ đang tiến hành hoạt động nghỉ giữa giờ.
“Cô bé kia chính là Nghiêm Kiều,” Giáo viên nhà trẻ đã xem chứng nhận cảnh sát của Mạnh Chiêu, chỉ dẫn cho anh, “Cô bé mặc chiếc váy hoa xòe kia.”
“Thấy rồi, ” Mạnh Chiêu nói, “Cảm ơn cô.”
“Anh tìm Nghiêm Kiều có chuyện gì không?” Giáo viên hỏi, “Có cần tôi gọi con bé tới đây không?”
“Không cần, chúng tôi là đồng nghiệp của bố Nghiêm Kiều, đến đưa chút đồ cho con bé rồi đi.” Mạnh Chiêu nói, “Cô làm việc đi.”
“À.” Giáo viên gật đầu.
Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm nhìn về phía giữa bãi tập, cô bé mặc váy hoa xòe màu tím nhạt đang theo phía sau đội ngũ rất dài, trốn tránh đóng vai bạn học  của “Diều hâu”.
(trò chơi này giống trò rồng rắn lên mây ở bên mình)
Một nhóm bạn nhỏ phát ra từng tràng cười chói tai, sau khi mấy bạn nhỏ phía sau Nghiêm Kiều bị bắt, cô bé đã biến thành con “Gà con” cuối đội.

Trông cô bé hơi căng thẳng, cố gắng chạy trốn tránh bắt, môi của em mím chặt, cũng không phát ra tiếng hét giống như những bạn nhỏ khác.
“Nghiêm Kiều, bắt được bạn rồi!” Cô bé đóng vai diều hâu bắt lấy cánh tay Nghiêm Kiều, lớn tiếng nói.
Cô bé bị bắt lại không tỏ ra mất hứng, ngược lại có vẻ như trút được gánh nặng, đôi môi mím chặt cũng thả lỏng ra, giơ tay lau mồ hôi trên trán, rồi đi đến rìa bãi tập.
Cô bé nhìn về phía Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm một cái nhưng không nói chuyện, đứng bên cạnh bãi tập nhìn bạn học cùng lớp của mình.
Mạnh Chiêu kéo Lục Thời Sâm đi về phía cô bé, nửa ngồi xuống ở bên cạnh: “Con là Kiều Kiều đúng không?”
Cô bé nhìn Mạnh Chiêu, lại ngẩng đầu nhìn Lục Thời Sâm đứng sau lưng Mạnh Chiêu, gật đầu một cái.
“Chú là…” Mạnh Chiêu vừa định giới thiệu bản thân, không ngờ cô bé chợt nói: “Con đã gặp chú rồi.”
Mạnh Chiêu hơi giật mình: “Hửm?”
“Con gặp chú ở chỗ làm việc của bố Nhiệm.” Cô bé lại nói.
Bố Nhiệm? Mạnh Chiêu cười một tiếng với cô bé: “Đúng, chú là đồng nghiệp của bố Nhiệm, con thích bố Nhiệm không?”
Cô bé gật đầu.
Mạnh Chiêu đưa đồ trong tay cho cô bé, đó là đồ ăn vặt và đồ chơi anh và Lục Thời Sâm cố ý mua trước khi đến: “Bố Nhiệm bảo bọn chú đến đưa cho con, cầm lấy đi.”
Cô bé nhìn túi xách kia, như thể không tin.
“Thật đấy.” Mạnh Chiêu nói, “Không tin đợi anh ấy đến đón con con hỏi bố con xem.”
Lúc này cô bé mới nhận lấy túi, cúi đầu nhìn đồ bên trong.

Khoảnh khắc nhìn thấy cái hộp đóng gói, mắt cô bé sáng lên, Mạnh Chiêu biết mình chọn đúng quà rồi.
Mạnh Chiêu nhìn thấy ảnh của hai cha con họ trên bàn làm việc của Nhậm Bân, nền của tấm ảnh hình như là một bảo tàng hàng không vũ trụ, trong tay cô bé ôm một mô hình khung máy bay, thoạt nhìn cười rất vui vẻ.
Mạnh Chiêu phỏng đoán có lẽ cô bé có hứng thú với tàu vũ trụ, cố ý chọn mấy khối lắp ráp tàu vũ trụ.
“Thích không?” Mạnh Chiêu hỏi.
Cô bé nhìn thoáng qua Mạnh Chiêu, dường như do dự một lát, mới gật đầu.
“Thích cũng không cười à?” Mạnh Chiêu nói, “Con cười một cái cho chú xem đi, được không?”
“Sao chú ấy cũng không cười?” Cô bé ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thời Sâm, em nói xong đứng ở trước mặt Lục Thời Sâm.
Một cao một thấp đều mặt không biểu cảm nhìn nhau.
“Chú ấy cười thì con sẽ cười hả?” Mạnh Chiêu nửa ngồi phía sau hỏi cô bé.
Cô bé chỉ ngẩng đầu nhìn Lục Thời Sâm, sau gáy đối diện Mạnh Chiêu, không nói gì.
“Bác sĩ nói, chú này mắc một loại bệnh không biết cười, con có cách chọc cho chú ấy cười không?”
Cô bé hơi vươn tay về phía Lục Thời Sâm, giơ túi trong tay lên: “Cho chú cái này.” Tuy nói như vậy, trên mặt cổ bé lại như thể có phần không nỡ.
Lục Thời Sâm nhìn cô bé, mặt không biểu cảm lắc đầu.
Cô bé cuộn ngón tay lại, nắm lấy tay Lục Thời Sâm, gãi gãi trong lòng bàn tay hắn, đồng thời quan sát biểu cảm của Lục Thời Sâm.

Lục Thời Sâm vẫn không cười.
“Con cười chú sẽ cười đúng không?” Cô bé cong khóe miệng và khóe mắt lên, nở nụ cười với Lục Thời Sâm.
Đường con gương mặt Lục Thời Sâm trở nên mềm mại, nhưng vẫn không cười.
Nhìn Nghiêm Kiều lại dễ dàng bỏ đề phòng với Lục Thời Sâm, Mạnh Chiêu cảm thấy hơi thần kỳ, anh không hiểu sao cảm thấy trên người một lớn một nhỏ này tựa như có điểm giống nhau không nói rõ được.
Mạnh Chiêu đứng lên, nhìn hai người trước mắt.
Một lát sau, trên bãi tập vang lên tiếng chuông vào học, các bạn nhỏ đều co cẳng chạy đến tòa nhà dạy học.
Cô bé thấy Lục Thời Sâm vẫn không cười, giọng điệu thất vọng nói: “Con sắp về phòng học rồi.”
“Lục Thời Sâm.” Mạnh Chiêu mở miệng nói.
Lục Thời Sâm nhìn về phía Mạnh Chiêu, Mạnh Chiêu làm khẩu hình với hắn.
“Chú cười rồi?” Cô bé lập tức nhìn theo tầm mắt của Lục Thời Sâm, kinh ngạc quay đầu nhìn Mạnh Chiêu, “Chú đã làm gì?”
Nhưng Mạnh Chiêu chỉ cười một tiếng với cô bé: “Trở về phòng học đi, chạy chậm thôi đừng để bị ngã.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.