Vẻ Ngoài

Chương 109


Đọc truyện Vẻ Ngoài FULL – Chương 109


“Tôi yêu cậu.”
Mạnh Chiêu bị ba chữ này đánh cho trở tay không kịp.
Lời tỏ tình thẳng thắn này mang theo tình cảm giấu kín mười hai năm, bị ném qua cùng nhau, trĩu nặng, Mạnh Chiêu gần như có phần không chống đỡ nổ.
Mà sau khi Lục Thời Sâm nói xong lời này lại nhìn thẳng vào Mạnh Chiêu.
Ánh mắt kia rất sâu, rất nặng, bên trong chứa đựng cảm xúc đậm đặc tới mức không hòa tan ra được, khiến sự bối rối và kinh ngạc của Mạnh Chiêu trong chớp mắt này không có chỗ ẩn trốn.
Mạnh Chiêu đứng lên, chậm rãi đi đi lại lại trong phòng, tránh khỏi ánh mắt của Lục Thời Sâm, mới có thể để cho hơi thở của mình chậm rãi bình phục lại, để cho cảm xúc tràn đầy và sôi trào của mình dần dần lắng lại.
Hồi lâu, trước mắt anh để cho bản thân thoáng điềm tĩnh lại rồi ngồi xuống sofa một lần nữa.

Nửa người trên của anh hơi nghiêng về phía trước, cùi chỏ chống lên đùi, hơi cúi đầu, ngón tay đan vào nhau: “Cậu có thể nghĩ rõ ràng tình cảm dành cho tôi, nói thật, tôi… rất vui vẻ.

Nhưng Lục Thời Sâm à, tôi là cảnh sát, dù cho về mặt tình cảm tôi tin cậu, thân phận của tôi lại không cho phép tôi hoàn toàn bị tình cảm chi phối, tôi không thể xem nhẹ những chứng cứ và điểm đáng ngờ có liên quan với cậu, tôi nhất định phải đuổi theo sự thật và chân tướng.

Hơn nữa tôi cũng hy vọng có thể cùng… người yêu của tôi,” Mạnh Chiêu dừng một lát, “Thẳng thắn đối đãi, thay vì nghi ngờ và lục đục với nhau.

Tôi cam đoan với cậu, tiếp theo, tôi sẽ không mảy may giấu giếm cậu, vậy còn cậu? Cậu có bằng lòng…”
Mạnh Chiêu ngẩng đầu nhìn Lục Thời Sâm, “Cũng thẳng thắn với tôi không?”
Lục Thời Sâm lại im lặng, ngay khi Mạnh Chiêu hơi giày vò, muốn đứng lên đi lại lần nữa, Lục Thời Sâm nhìn về phía anh, mở miệng hỏi: “Tôi thành thật với cậu, mới không mất cậu đúng không?”
“Là chúng ta thành thật với nhau, mới không mất nhau,” Mạnh Chiêu đối mặt với Lục Thời Sâm, “Đây không phải quá trình một hướng, tôi cũng không phải đang thẩm vấn và ép hỏi cậu.”
Mấy giây sau, Lục Thời Sâm đáp: “Được.”
Mạnh Chiêu lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Nếu Lục Thời Sâm vẫn chọn giấu giếm sự thật, anh quả thực không biết tiếp theo nên xử lý quan hệ của mình và Lục Thời Sâm như thế nào…
Mạnh Chiêu tập trung tinh thần, cố gắng để mình bình tĩnh lại.

Nên bắt đầu thẳng thắn từ đâu nhỉ? Mạnh Chiêu nhớ lại cuộc nói chuyện trước khi chia tay với Lục Thời Sâm vài ngày trước, bắt đầu từ vấn đề chưa có được câu trả lời vào lúc đó vậy…
Mạnh Chiêu mở miệng hỏi: “Cái chết của Chu Diễn có liên quan đến cậu không?”
Im lặng một lát, Lục Thời Sâm trả lời: “Tôi thật sự không giết Chu Diễn.

Nhưng cái chết của anh ta, tôi đoán hẳn là có liên quan đến tôi.

Ngày hôm sau khi Chu Diễn chết, cậu đã từng gọi tôi đến cục cảnh sát phối hợp điều tra, lúc ấy tôi đã nói với cậu, Chu Diễn để lại cho tôi một tờ giấy, nói rằng có chuyện quan trọng muốn nói cho tôi biết, mà anh ta đột nhiên bị giết vào đêm giao hẹn, chuyện này không có khả năng là trùng hợp.

Thật ra những gì trước đó nói với cậu đều là sự thật, nhưng có một điều, tôi đã giấu cậu.”
“Điều gì?”
“Là tôi thả sợi lông chó lên người Chu Diễn.”
“Là cậu thả? Tại sao phải làm như thế?” Mạnh Chiêu nhìn Lục Thời Sâm, trong ánh mắt khó nén khiếp sợ, “Nói cách khác, cậu đã biết Chu Diễn bị giết vào cái đêm anh ta chết?”

“Ừ.

Đêm đó tôi đến dưới lầu của tòa nhà số bảy được nhắc trong giấy, không nhìn thấy Chu Diễn nên tôi lên tầng tìm anh ta, vẫn không tìm được, thế là tôi gọi điện thoại cho anh ta, điện thoại kết nối, bên trong chỉ có tạp âm, không có ai nói chuyện, mười mấy giây sau thì bị người dập máy.

Tôi cảm thấy chuyện có gì đó không đúng nên tiếp tục đi lòng vòng xung quanh, cuối cùng tìm được Chu Diễn đã bị giết hại ở một nơi khuất của góc tòa nhà, cũng chính là nơi cậu phát hiện ra xác Chu Diễn vào ngày hôm sau.
“Sau khi nhìn thấy xác Chu Diễn, tôi cảm thấy Chu Diễn chết quá kỳ lạ, rất có thể cũng vì sự thật muốn nói cho tôi biết mà dẫn tới họa sát thân.

Lý do lần này tôi về nước, ban đầu là tìm kiếm một chân tướng vô cùng quan trọng với tôi, tôi cần biết tại sao Chu Diễn bị giết, người giết anh ta là ai.

Để lại sợi lông chó này, có lẽ có thể trợ giúp tôi tiếp cận nhân viên điều tra, tiếp đó tìm được vài manh mối tôi muốn.”
“Lá gan cậu cũng to gớm,” Mạnh Chiêu nhíu mày lại, “Vậy cậu có nghĩ đến, sợi lông chó này có khả năng thật sự khiến cậu gánh hiềm nghi phạm tội trên lưng không?”
“Tôi không giết Chu Diễn, đây là sự thật, ngoại trừ một sợi lông chó và lịch sử giám sát khi đó, không có chứng cứ thực chất khác sẽ chỉ về phía tôi, tôi không cảm thấy ngay cả một chuyện như vậy cảnh sát cũng không làm rõ ràng được, vả lại…” Lục Thời Sâm nhìn Mạnh Chiêu, “Gánh thì gánh thôi, một người thậm chí không tìm được ý nghĩ để sống tiếp, sẽ quan tâm những thứ này sao?”
Mạnh Chiêu không bác bỏ được, anh biết Lục Thời Sâm không nói dối, bởi vì anh đã từng được chứng kiến Lục Thời Sâm không quan tâm được mất, cũng không quan tâm sống chết.
Im lặng một lát, anh hỏi vấn đề thứ hai: “Vậy viện dưỡng lão là chuyện gì? Tại sao cậu biết vị trí của tầng hầm kia? Đêm đó sau khi chúng ta xuống đến tầng hầm, có phải cậu đang tìm người không?”
“Ừ, tôi đang tìm…” Lục Thời Sâm dừng một lát, “Bà nội tôi.

Trước đó tôi nói đến viện dưỡng lão thăm bà nội, cũng không hoàn toàn lừa cậu, tôi đúng là đang tìm bà ấy.”
“Bà cậu?” Nghĩ đến vẻ mặt Lục Thời Sâm nhìn chằm chằm Chúc Văn Tú khi đó, Mạnh Chiêu hỏi tiếp, “Tại sao cậu cảm thấy bà cậu ở tầng hầm viện dưỡng lão?”
“Cậu còn nhớ cái lần cậu giúp tôi ở viện dưỡng lão hồi cấp ba không?”
Mạnh Chiêu nhớ lại Lục Thời Sâm bị đau đầu dữ dội trong viện dưỡng lão vào thời điểm đó: “Mỗi lần cậu đau đầu, đều vì muốn cố gắng nhớ lại chuyện trước năm mười tuổi, lẽ nào, lần đó cậu đã gặp được gì ở viện dưỡng lão?”
“Ừ.” Lục Thời Sâm gật đầu kể, “Trong lúc vô tình tôi tìm được lối vào tầng hầm viện dưỡng lão, nhìn thấy một người phụ nữ lớn tuổi ở bên dưới, người kia nhìn về phía tôi, trên mặt xuất hiện vẻ mặt vô cùng kích động, mà tôi cũng bắt đầu đau đầu dữ dội, như thể sắp nhớ lại chuyện gì đó.

Cho nên tôi cảm thấy, bà cụ kia có tồn tại mối liên hệ nào đó với tôi.

Lần này tôi về nước, một mặt là muốn tìm lại ký ức, mặt khác cũng muốn làm rõ ràng chân tướng liên quan đến bà cụ kia.

Sau khi về nước tôi đã liên lạc rất nhiều người, cuối cùng xác định, người tôi nhìn thấy trong tầng hầm khi đó, đúng là bà nội của tôi.”
“Chuyện này còn cần xác định? Lẽ nào cậu không hề nhớ dáng vẻ của bà cậu? Cũng chưa bao giờ xem ảnh của bà cậu?”
Lục Thời Sâm lắc đầu: “Sau khi mất trí nhớ, đừng nói là bà nội, tôi không nhớ rõ hình dáng của bất kỳ người thân nào, kể cả mẹ tôi.

Bởi vì đã mất tình cảm, tôi cũng không có hứng thú với dáng vẻ của họ, cho nên chưa từng chủ động tìm hiểu về họ.”
“Trong nhà không có ảnh của họ à? Bố cậu cũng chưa bao giờ dẫn cậu đi nhận ra họ?” Mạnh Chiêu cảm thấy có phần không thể tưởng tượng.
Lục Thời Sâm lần nữa lắc đầu và không nói gì thêm.
“Vậy…” Mạnh Chiêu vừa định tiếp tục truy hỏi, nhưng lập tức thu lại lời nói.

Nhìn Lục Thời Sâm im lặng, anh không tiếp tục ép hỏi theo vấn đề này nữa.
Mạnh Chiêu sắp xếp lại câu hỏi rồi hỏi tiếp: “Sau khi cậu xuống tầng hầm, có phải cậu tưởng có thể tìm được bà mình, sau đó lại phát hiện chỉ có một bà cụ nhưng không phải bà ấy?”

“Ừ.”
“Cậu đã nghĩ tại sao chưa?”
“Không biết.” Lục Thời Sâm dừng một lát, lại nói, “Có lẽ bà ấy đã qua đời, cũng đã bị xử lý từ trước.”
“Vậy cậu có điều tra tài liệu khác liên quan đến bà cậu không?”
“Điều tra rồi, bà ấy lên Lục Văn Anh, tháng 04 năm 2002 đã mất tích ở Nham Thành khi đến thăm bố tôi, người báo án là bố tôi.”
Tháng 04 năm 2002, tại Nham Thành… Khi đó Lục Thành Trạch hiện đang thưa kiện ở Nham Thành, Lục Văn Anh thăm con trai, sau đó bị Ngô Gia Nghĩa bắt cóc và giam cầm rồi? Làm như thế để đe dọa Lục Thành Trạch sao? Tháng 05, Trần Dục chết, mà cái chết của Trần Dục rất có thể cũng là Ngô Gia Nghĩa làm.

Suy nghĩ cẩn thận, Ngô Gia Nghĩa làm hai chuyện này rất có thể xuất phát từ một mục đích chung, đó là ngăn cản Lục Thành Trạch và Trần Dục thúc đẩy vụ kiện đòi lương.

Nhưng Lục Thành Trạch có biết việc mẹ mẹ mất tích do Ngô Gia Nghĩa gây nên không? Nếu như biết, qua nhiều năm như vậy tại sao ông lại giữ im lặng? Thậm chí còn giúp đỡ Ngô Gia Nghĩa và Ngô Vi Hàm kiện cáo vụ bạo lực học đường kia?
Cho dù nghĩ thế nào, Mạnh Chiêu đều không nghĩ ra được lý do ở trong đó.

Nhưng bất luận thế nào, sự thật bà nội của Lục Thời Sâm đã từng bị giam cầm ở viện dưỡng lão đã khiến Lục Thành Trạch không thể thoát khỏi liên quan đến câu đố này.
Sau khi nghĩ một lát, Mạnh Chiêu lại nhìn về phía Lục Thời Sâm: “Cậu có nói với bố cậu về chuyện năm đó bà cậu bị giam cầm không?”
“Chưa, tôi chưa bao giờ nói với ông ấy.”
“Tại sao?”
“Không biết,” Lục Thời Sâm lại lắc đầu, trong ánh mắt dường như lại toát ra một chút dấu hiệu xót xa, “Có lẽ bố đối với tôi mà nói, chỉ là một người xa lạ.”
Mạnh Chiêu ý thức được, hình như Lục Thời Sâm đều lảng tránh tất cả vấn đề liên quan đến Lục Thành Trạch, mà sự lảng tránh này rõ ràng cũng không phải xuất phát từ cố ý, mà rất có thể xuất phát từ tiềm thức và bản năng của hắn.
Một lát sau, Mạnh Chiêu tiếp tục hỏi một vấn đề: “Tại sao hôm đó cậu lại xuất hiện trong giám sát của cửa hàng sửa đổi?”
“Hôm đó tôi kiểm tra lại xong, vốn định trực tiếp đến cục thành phố tìm cậu.

Nhưng sau khi tôi lái xe ra khỏi bệnh viện, đúng lúc ngã tư đường gần cửa nhất có đèn đỏ, trong lúc chờ đèn đỏ, tôi vô tình liếc về một người vừa đi ra từ cửa hàng tiện lợi ven đường, nhìn thân hình như cảm thấy hơi quen thuộc.

Trong tay hắn cầm một gói thuốc lá, trên mặt đeo khẩu trang, tôi nhìn kỹ hắn phát hiện tai trái của hắn thiếu một miếng.”
Tai trái thiếu một miếng… trong đầu Mạnh Chiêu hiện lên phát súng bắn ra lúc đó, nhanh chóng phản ứng lại: “Là mặt sẹo?”
“Ừ.” Lục Thời Sâm gật đầu, “Nhìn thấy vết thương ở tai trái của hắn, tôi cũng lập tức ý thức được người kia có thể là mặt sẹo.

Hắn lái một chiếc Hummer màu đen, mua thuốc ở gần đó, đợi sau khi hắn đi ra, tôi lái xe đi theo, muốn nhìn xem hắn muốn làm gì, kết quả phát hiện hắn đi vào một cửa hàng sửa đổi.

Sau khi mặt sẹo đi, tôi đi vào cửa hàng sửa đổi, định nói bóng nói gió hỏi xem mặt sẹo tới làm gì, nhưng người thợ kia chỉ vùi đầu làm việc, cũng không đáp lời.

Hơn nữa, khi đó tôi chỉ căn cứ vào tai trái cảm thấy người kia giống mặt sẹo, cũng không thể chắc chắn hắn là mặt sẹo, cho nên sau đó tôi đã rời khỏi cửa hàng sửa đổi.”
Vậy nên… chuyện sửa đổi xe không có liên quan gì đến Lục Thời Sâm, cái chết của Ngô Gia Nghĩa cũng không phải Lục Thời Sâm thúc đẩy.

Nửa hơi còn lại nghẹn trong lồng ngực cuối cùng được Mạnh Chiêu thở ra.


Lúc này, anh nghe thấy Lục Thời Sâm hỏi: “Cậu tin lời tôi nói không?”
Mạnh Chiêu nhìn về phía Lục Thời Sâm: “Tất cả những gì cậu nói đều là sự thật à?”
“Ừ.”
“Tôi tin.” Trong giọng nói của Mạnh Chiêu không có mảy may do dự.

Dừng một lát, anh lại hỏi, “Nhưng tôi nghĩ mãi mà không rõ, vậy tại sao sau khi cậu trở về, không nói chuyện này cho tôi? Hoặc là, tại sao sau khi phát hiện ra mặt sẹo không lập tức nói cho tôi biết?”
Lần này, Lục Thời Sâm lại im lặng.

Một lúc sau, Lục Thời Sâm lại nói câu kia: “Tôi không biết.”
“Ừ, tôi biết rồi.” Mạnh Chiêu vẫn như trước đó, không tiếp tục hỏi nữa, “Một vấn đề cuối cùng, ngày đó, tại sao cậu hy vọng tôi dừng ở đây?”
Lục Thời Sâm rũ mi mắt xuống, nhìn một chỗ nào đó trên sàn nhà, lần nữa im lặng.
Sự im lặng này kéo dài rất lâu, ánh sáng trong phòng dần mờ tối, ngoài cửa sổ, bóng đêm đã bao phủ xuống.
Nhìn đường nét bên mặt Lục Thời Sâm, Mạnh Chiêu cảm thấy hơi khó chịu, nhưng đồng thời trong lòng anh cũng rõ ràng, có một số việc không thể trốn tránh.

Do dự một lát, cuối cùng Mạnh Chiêu lên tiếng: “Có phải vì… cậu cảm thấy tất cả những chuyện này có liên quan đến bố cậu không?”
Trên mặt Lục Thời Sâm cũng không xuất hiện vẻ mặt kinh ngạc mà chỉ nghiêng mặt sang, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Chiêu: “Tại sao cậu cảm thấy chuyện này có liên quan đến bố tôi? Những sự thật cậu hiện đang nắm giữ, cũng không đủ để chỉ về phía bố tôi.” Dừng một lát, hắn hỏi, “Ngày đó tôi và cậu trở về, tìm kiếm quyển sổ kia của mẹ cậu, lúc đó có thật là cậu không tìm được gì cả không?”
Quả nhiên, lúc ấy Lục Thời Sâm đã phát hiện sự khác thường của mình, Mạnh Chiêu cũng chẳng ngạc nhiên về kết quả này.
“Liên quan đến cuốn sổ kia, tôi quả thật cũng giấu giếm cậu.” Mạnh Chiêu nói, đoạn đứng lên khỏi ghế sofa, “Cậu chờ tôi một lát.”
Anh đi đến phòng ngủ của mình, lấy một cuốn sổ bìa đen trong ngăn kéo ra, lật đến trang cuối cùng của cuốn sổ, trở lại phòng khách đưa cho Lục Thời Sâm.
Lục Thời Sâm nhận lấy, im lặng nhìn mấy tấm ảnh trong cuốn sổ.
“Trong cuốn sổ này xuất hiện ảnh của cha mẹ cậu, tôi không thể phán đoán vai trò của họ trong tất cả sự kiện, cho nên mới giấu cậu.” Mạnh Chiêu một lần nữa ngồi xuống sofa, “Về phần tại sao tôi nghi ngờ cậu và bố cậu… Chủ yếu là vì vụ tai nạn xe năm đó, tôi đoán mẹ tôi có lẽ nhận ra vụ tai nạn xe kia do Ngô Gia Nghĩa gây ra, cho nên luôn điều tra chuyện này.

Mà người lên kế hoạch một loạt sự kiện này, đào ra tội ác của cha con Ngô Gia Nghĩa, cuối cùng thiết kế cái chết của Ngô Gia Nghĩa, có thể là một kẻ thù nào đó của ông ta đang trả thù.

Nếu vụ tai nạn xe năm đó đúng là Ngô Gia Nghĩa làm, vậy bố cậu có đầy đủ động cơ trả thù Ngô Gia Nghĩa, mà cậu, cũng có thể nội ứng ngoại hợp với ông ấy, thúc đẩy vụ án tiến triển.” Mạnh Chiêu nói xong, thở ra một hơi, “Đây là cách tôi nghi ngờ cha con cậu.”
Nghe xong lời nói của Mạnh Chiêu, Lục Thời Sâm nhìn chằm chằm cuốn sổ thêm một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn Mạnh Chiêu: “Chỗ tôi có một cuốn sổ giống cuốn này, cậu có muốn xem không?”
“Cái gì?” Mạnh Chiêu lập tức hỏi.
Lục Thời Sâm lấy điện thoại ra, chạm vào màn hình mấy lần, sau đó đưa điện thoại cho Mạnh Chiêu.
Mạnh Chiêu nhận lấy, nhìn tấm ảnh trên màn hình.

Độ phân giải của ảnh hơi mờ, nhìn qua không giống được chụp bằng điện thoại hiện nay.
Ảnh này là gì? Mạnh Chiêu nhìn kỹ tấm ảnh kia, hình như… cũng là một trang giấy nào đó trong cuốn sổ? Bên trên loáng thoáng có mất ảnh chân dung, dưới mỗi ảnh chân dung đều có dòng chữ mờ tương ứng.

Mà những ảnh chân dung này, hình như đều rất quen thuộc…
Mạnh Chiêu phóng to bức đầu tiên bên trái, khi nhìn rõ người phụ nữ trên tấm ảnh, anh hơi lấy làm kinh hãi, mặc dù ảnh rất mờ, nhưng anh có thể dựa vào đường nét liếc mắt nhận ra đó là mẹ anh Mạnh Tịnh! Hai chữ “Mạnh Tịnh” mơ hồ bên dưới tấm ảnh đã xác minh suy nghĩ của anh.
Mạnh Chiêu lại tiếp tục trượt màn hình xuống dưới, cẩn thận phân biệt hai ảnh chân dung khác bên trái, đó là… Mạnh Tường Vũ và Mạnh Nhã Thù!
Mạnh Nhã Thù trên tấm ảnh, chắc vẫn còn nhỏ, khoảng hơn mười tuổi thôi, mà ảnh của Mạnh Tường Vũ trẻ hơn hiện tại rất nhiều.

Bỗng nhiên, dáng vẻ Mạnh Nhã Thù bị mất ngôn ngữ vì bị tấn công tình dục mười năm trước và hình ảnh Mạnh Tường Vĩ bị xét xử hiện lên trong đầu Mạnh Chiêu, lưng Mạnh Chiêu ớn lạnh, ang nhìn về phía Lục Thời Sâm.
“Cậu xem tiếp đi.” Lục Thời Sâm vẫn luôn nhìn Mạnh Chiêu, dường như có thể hiểu được sự kinh ngạc của Mạnh Chiêu vào lúc này.
Xem hết ba tấm ảnh cột bên trái, Mạnh Chiêu nhích ảnh chụp sang trái, nhìn hai ảnh chân dung bên phải.


Người bên trên có mái tóc trắng, rất rõ ràng là Ngô Gia Nghĩa lúc còn trẻ.

Quả nhiên, cảnh ngộ của Mạnh Tường Vũ và Mạnh Nhã Thù có liên quan đến Ngô Gia Nghĩa… Mạnh Chiêu thầm nghĩ.
Còn có một người là… ngón tay Mạnh Chiêu trượt xuống dưới, cẩn thận phân biệt một tấm ảnh cuối cùng, đường nét gương mặt cực kỳ quen thuộc, khoảng bốn mươi tuổi, hình như còn… mặc đồng phục cảnh sát? Mạnh Chiêu phóng to gương mặt người kia, trong nháy mắt nhận ra, đồng tử của anh co vào theo bản năng, tiếp đó, anh không khỏi nín thở, nhìn ghi chú bên dưới ảnh chân dung — “Từ Trọng Lễ”!
Ba chữ này, khiến trong lòng Mạnh Chiêu chấn động nặng nề, thật sự là cục trưởng Từ?!
Tại sao cục trưởng Từ xuất hiện ở đây? Vả lại còn xuất hiện bên cạnh Ngô Gia Nghĩa! Mạnh Tịnh, Mạnh Tường Vũ và Mạnh Nhã Thù ở bên trái đều là nạn nhân, mà Ngô Gia Nghĩa bên phải rõ ràng là người làm hại, cục trưởng Từ xuất hiện ở đây, khiến cả người Mạnh Chiêu như thể hãm sâu vào nước bùn dưới vũng bùn, hít thở khó khăn.
“Cục trưởng Từ… tại sao tên của ông ấy lại xuất hiện ở đây?” Mạnh Chiêu khó khăn ngẩng đầu, nhìn về phía Lục Thời Sâm, “Ảnh này tìm được ở đâu? Cậu chụp khi nào?”
“Mười hai năm trước, tôi ở trong văn phòng bên cạnh bố tôi, nhìn thấy cậu đi xin ông ấy giúp cậu của cậu lật lại bản án, cũng nhìn thấy bối tôi từ chối cậu.”
Cho nên… cũng nhìn thấy cảnh tôi quỳ xuống với bố cậu đúng không? Mạnh Chiêu nghĩ vậy nhưng không hỏi ra, anh nghe Lục Thời Sâm nói tiếp.
“Sau lần đó, tôi muốn giúp cậu, thế là tôi đi vào văn phòng của ông ấy nhân lúc bố tôi không có mặt, muốn tìm được những tài liệu cậu giao cho ông ấy.

Trong ngăn kéo của ông ấy, tôi phát hiện tờ giấy này, bởi vì trên đó viết tên cả nhà cậu, tôi suy đoán tờ giấy này có liên quan đến vụ án của cậu cậu, nên dùng điện thoại chụp lại.

Lúc đó tôi cũng không biết Từ Trọng Lễ là ai, cũng không để ý, mấy tháng trước tôi về nước, biết được Từ Trọng Lễ chính là cục trưởng cục thành phố, lúc này mới cảm thấy tờ giấy kia có lẽ chứa thông tin sâu hơn.”
Lục Thời Sâm dừng lại một lát, nhìn Mạnh Chiêu hỏi: “Cục trưởng Từ có liên quan gì đến vụ án của Mạnh Tường Vũ, cậu biết không?”
Mạnh Chiêu lắc đầu: “Khi đó vụ án của cậu tôi đúng là do cục thành phố phụ trách, lúc ấy cục trưởng Từ là đội trưởng đội hình sự trinh sát, nhưng vì khi còn sống mẹ tôi là bạn bè rất tốt với ông ấy, nên lãnh đạo cục thành phố xuất phát từ nguyên nhân để cục trưởng Từ tránh hiềm nghi đã không cho phép ông ấy nhúng tay vào vụ án kia.”
Mạnh Chiêu nói, trong lòng vẫn không khỏi nghi hoặc, mười hai năm trước, cục trưởng Từ không nhúng tay vào vụ án của cậu anh, có thật sự chỉ xuất phát từ nguyên nhân tránh hiềm nghi không… Nhìn chằm chằm cái tên trong điện thoại, Mạnh Chiêu rơi vào im lặng.
Mấy phút sau, Lục Thời Sâm lên tiếng: “Trước đó tôi nói dừng ở đây, cũng có nguyên nhân của tấm ảnh này.

Tiếp tục điều tra vụ án này, chân tướng có thể là điều chúng ta đều không muốn đối mặt, có thể gây hại cho tôi, cũng có thể gây hại cho cậu.

Thay vì như vậy, còn không bằng dừng ở đây.”
“Dừng ở đây…” Ánh sáng của màn hình điện thoại tối lại, Mạnh Chiêu nhắm mắt hồi lâu, trên mặt xuất hiện biểu cảm đau khổ và xoắn xuýt.
Thật lâu sau anh mở mắt ra, đứng dậy chậm rãi đi đến bên cửa sổ, đưa lưng về phía Lục Thời Sâm nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ.
“Thật sự phải dừng ở đây sao?” Giọng nói của Mạnh Chiêu hơi trầm, “Thật sự có thể dừng ở đây không?”
“Hai mươi năm trước, bà của cậu bỗng nhiên mất tích, Trần Dục chết không giải thích được.

Sau đó, gia đình cậu gặp tai nạn xe, mẹ cậu qua đời ngay tại chỗ, đến giờ cậu vẫn mất ký ức.

Mười hai năm trước, em gái tôi bị tấn công tình dục thê thảm, cậu tôi rơi vào án oan.

Hai tháng trước Chu Diễn, Triệu Vân Hoa, Lư Dương lần lượt chết… Trong những nạn nhân này, liên quan đến người thân của tôi và cậu, cũng lên quan đến nạn nhân vô tội không có quan hệ với tôi và cậu, chúng ta lần theo chân tướng đến tận đây, lại dừng bước trước khi đang đến gần chân tướng à? Chỉ vì chân tướng có thể gây hại cho chúng ta, nên lựa chọn sa vào trong giả dối sao? Tôi không làm được.” Anh nói xong, xoay người đối mặt với Lục Thời Sâm, nhìn vào mắt Lục Thời Sâm, “Lục Thời Sâm, tôi không làm được.”
Cùng lúc đó, Lục Thời Sâm cũng nhìn anh.

Cách bóng đêm lờ mờ, hai đôi mắt sáng rực tỏa ánh sáng nhìn chăm chú vào nhau.
Lục Thời Sâm nhìn thấy Mạnh Chiêu đứng trước cửa sổ, giống như một lưỡi đao hiện ra ánh sáng lạnh, sắp sửa chẻ ra màn đêm đen kịt trước mắt bất cứ lúc nào.
“Dừng việc truy tìm chân tướng, là lựa chọn giấu giếm tội ác.” Mạnh Chiêu nói, “Tôi nhất định phải đi tiếp.”
Lục Thời Sâm nhìn Mạnh Chiêu, ánh mắt đó không hiểu sao khiến hắn nhớ đến Mạnh Chiêu sau khi đấu tranh đã chẳng hề do dự mà lựa chọn lật lại bản án cho Mạnh Tường Vũ vào mười hai năm trước.

Hồi lâu, Lục Thời Sâm lên tiếng, trong giọng nói trộn lẫn sự kiên định chưa bao giờ có, “Tôi đi cùng cậu.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.