Đọc truyện Vẽ Nên Hạnh Phúc – Chương 37
Mùa hè năm nay thường xuyên mất điện, phụ nữ mang thai ngủ lại trong khách sạn cũng không có gì lạ, dù sao Lâm Đồng Chi cũng nhàn rỗi không có việc gì làm, mới sáng sớm, cô đã dậy trang điểm xinh đẹp, mặc một bộ đồ mát mẻ thoải mái, đi đôi giày cao gót màu xám bạc, bên trên có dây màu hồng buộc tới tận bắp chân – ấy vậy mà mỗi lần nhìn thấy cô Trần Mặc đều trừng mắt tìm cách bắt bẻ: “Cậu ra đường quên thay đồ ngủ à?” hoặc kéo dài giọng: “Văn Đào, bây giờ kế toán cao cấp cũng thịnh hành kiểu giống mấy cô gái nhà giàu hay tới hộp đêm à?” Thật ra cô cũng có cãi lại mấy câu, nhưng càng như vậy tranh luận lại càng nhiều hơn, người cũng đã tê liệt, để kệ cho Trần Mặc muốn nói gì thì nói, bản thân cô cũng không có vận cứt chó như Trần Mặc kiếm được người giống Văn Đào cho nên cứ tự mình ăn mặc chăm chút thôi vậy.
Mở cửa cho Lâm Đồng Chi là một người không quen biết, cô cũng không nhìn người nọ là chó mèo phương nào, muốn chờ người nọ tránh sang lập tức bước vào trong nhưng người nọ lại đứng mãi ở cửa, Lâm Đồng Chi bị ánh bắt hâm mộ của người khác giới nhìn nhiều rồi, cho rằng đây là một phần tử trong đám người quỳ gối dưới chiếc váy thạch lựu mình nên cũng không để ý, mở hàm răng trắng tinh, lễ độ nói: “Tôi muốn đi vào bên trong, xin làm ơn nhường lối cho.”
Ai ngờ người nọ không hề khách sáo đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới, lạnh lùng mở miệng: “Cô tìm nhầm chỗ rồi, phòng chúng tôi không có kêu người phục vụ.”, đồng thời đóng cánh cửa “rầm” một tiếng.
Lâm Đồng Chi phản ứng chậm chạp, qua nửa phút mới hiểu được ý tứ của người nọ, nhất thời khuôn mặt giống như heo bị chọc tiết, đá một cước vào cánh cửa, “Tôi ***, anh mới là phục vụ, cả nhà anh đều là phục vụ.” Cô đứng một bên nghiến răng nghiến lợi gọi điện thoại hỏi tội người đầu sỏ.
Chỉ chốc lát sau, Văn Đào ân cần đi ra mở cửa, vẻ mặt không kiềm chế được nở nụ cười vặn vẹo. Lâm Đồng Chi xem như không thấy, thở phì phò xông vào, trong phòng nói chung tạm được, cô liếc mắt một lượt, tủ quần áo, sô pha, giường ngủ, bàn uống ước, ti vi, máy tính, trước máy tính có một người, anh ta đưa lưng về phía cô, ngồi ngay ngắn ở đó di chuột loạn xạ. Sau đó, một người phụ nữ dựa trên nệm ghế sô pha đang nhàn nhã thưởng thức vải thấy cô đi vào thì niềm nở đón tiếp, “Đến đây, vải này mới chuyển về từ Nghiễm Châu, vẫn còn rất tươi, mau tới ăn nào.”
Trong lòng Lâm Đồng Chi vẫn còn lửa giận bừng bừng, không khỏi giận chó đánh mèo: “Ăn, ăn, ăn!!! Cậu cho rằng trong bụng cậu là con heo à?”
Trần Mặc ho khan vài tiếng, giới thiệu cho cô người đang chúi đầu vào máy tính: “Đây là anh em của Văn Đào cũng là đối thủ cãi nhau của mình, tên là Hạ Duyên Bình, người này là chim di trú, chạy khắp trời đất Nam Bắc, lần này anh ta tới đây đưa vải cho chúng mình.”
Trần Mặc lại thúc giục người nọ: “Này, có người đẹp tới chơi, phong độ của anh để đâu hết cả rồi?”
Người nọ giống như tân nương bước lên kiệu, vô cùng xấu hổ quay đầu lại, trên mặt có vẻ vừa đứng đắn vừa nịnh nọt, đứng đắn hệt như học sinh tiểu học đứng trước hiệu trưởng, lại nịnh nọt gống Tiểu Lý Tử bên cạnh Thái hậu, anh ta cười với Lâm Đồng Chi, nói: “Chào người đẹp, tôi là Hạ Duyên Bình, người đẹp làm việc ở đâu?”
Anh ta vừa quay đầu, đập vào mắt Lâm Đồng Chi là một đôi mắt tinh tế cùng bạc môi mỏng, sau đó lại nghe thấy anh ta nói chuyện, hóa ra cũng là một người nói năng ngọt xớt, hai người này tương hỗ cho nhau, hoàn toàn gợi nên oán giận giấu trong lòng Lâm Đồng Chi, cô nói chuyện hết sức cay nghiệt so với bình thường, cười nhạt trả lời: “Không có gì tốt cả, cũng chỉ là phục vụ cho người ta thôi.” Hạ Duyên Bình không nghĩ tới một cô gái xinh đẹp như vậy lại nói ra lời giống như tảng đá trong hầm phân, trên trán không khỏi xuất hiện một giọt mồ hôi lăn xuống gò má. Trần Mặc bên cạnh chỉ cười “he he” vừa ăn vải vừa xem kịch hay, không hề tỏ ra vẻ muốn giúp anh ta giải vây. Vẫn là Văn Đào có ba phần tình nghĩa anh em đi tới vỗ cánh tay vợ mình: “Đừng ăn nữa, ăn nhiều vải sẽ bị nhiệt, đừng để con gái bảo bối sinh ra phải uống nước hoàng liên (hoàng liên: một vị thuốc rất đắng)”.
Hạ Duyên Bình giống như bắt được một cây cỏ cứu mạng, anh ta vội nói chuyện sang chủ đề này: “Đi siêu âm xác định là con gái rồi à?” Thấy vợ chồng Văn Đào đồng loạt lắc đầu, dù sao cũng tóm được một đề tài, anh ta không lựa lời đã nói: “Vậy muốn con gái để làm gì. Vẫn là sinh con trai thì tốt hơn, chỉ cần có khí chất thì bộ dạng có xấu xí cũng không thành vấn đề, con gái nếu giống Trần Mặc thì tương lai sẽ thế nào…” Lời còn chưa nói hết, một vỏ quả vải được ném tới trúng đầu anh ta, ba người trong phòng cùng nhau trợn mắt nhìn, ngay cả sắc mặt người anh em của anh ta cũng bắt đầu trở nên không tốt.
Lúc này, Hạ Duyên Bình mới ý thức được bản thân mình vừa nói cái gì, anh ta không biết có phải mình ra cửa không nhìn lịch hoàng đạo hay đụng phải sao Thái tuế nào hay không? Việc làm ăn của anh ta vừa mới đi lên, va chạm ở bên ngoài hơn nửa năm, khó khăn lắm mới bớt được chút thời gian, chịu trăm cay nghìn đắng mang một sọt vải cho cháu gái mà cũng có thể là cháu trai thưởng thức, ai ngờ không thu được một chữ tốt nào, ngược lại còn chọc phải một người đẹp miệng lưỡi sắc bén, ngay sau đó lại còn đắc tội với một đôi cọp, thật đúng là tự làm khổ mình, chẳng lẽ anh ăn cơm no không có việc gì làm sao?
Nhất thời, không khí trong phòng im lặng cực độ, chỉ nghe thấy tiếng kêu tích tắc của chiếc đồng hồ báo thức, rốt cuộc lương tâm Trần Mặc trỗi dậy, thay đổi đề tài: “Được rồi, được rồi, mọi người muốn tới nơi nào ăn cơm trưa?”
Hạ Duyên Bình như gặp được đại xá, vội giơ tay nói: “Tốt, mọi người muốn ăn gì, bữa trưa tôi thanh toán.”
Trần Mặc tỏ ra rất hài lòng với thái độ của anh ta, xoay người lại làm công tác tư tưởng cho Lâm Đồng Chi: “Ái chà, tự cậu nghĩ lại xem bản thân mình ăn mặc cái kiểu gì đi, cổ áo mở thấp như vậy, nói cậu nhiều rồi mà cậu vẫn không thay đổi cũng khó trách người ta hiểu nhầm à.”
Cuối cùng vẫn là da mặt của Lâm Đồng Chi cũng không dày tới mức thảo luận vấn đề có phải cổ áo mình thấp thật hay không với Trần Mặc ngay trước mặt hai người đàn ông, cô hung hăng trợn mắt liếc Trần Mặc một cái lại thấy Văn Đào có khuynh hướng mỉm cười trợ giúp, nếu như nói Trần Mặc chỉ là đứa nhỏ ngoài rắn trong mềm thì Văn Đào chính là lão yêu quái ăn tươi nuốt sống không hơn không kém. Thứ nhất là biết dù thế nào mình cũng không đấu lại được hai người này, thứ hai mình vẫn còn nợ Văn Đào một cái nhân tình, cô chỉ có thể hạ một bậc thang, trong miệng “hừ” một tiếng tức giận. Trần Mặc thấy cô mở miệng, bày ra vẻ mặt nịnh hót, ôm cổ cô nói riêng: “Không cần phải ngại, người này có rất nhiều tiền, muốn ăn gì cứ việc gọi.” Mặc dù cái bụng đã nhô cao nhưng cô ấy làm động tác đó không mất chút sức lực nào.
Hạ Duyên Bình không cần dựng lỗ tai cũng đoán được hai cô có thể nói những gì, ngay tức khắc cả đầu mồ hôi nhễ nhại.
Tuy Trần Mặc chà xát hai tay làm động tác không chặt chém đúng là phí phạm nhưng Lâm Đồng Chi không làm được như thế. Cô chỉ tìm một cửa tiệm quen thuộc có thức ăn sạch sẽ gọi bốn món ăn hằng ngày. Hạ Duyên Bình nghe người bán hàng lặp lại tên món ăn một lần nữa thì trong lòng băn khoăn, anh ta cầm lấy thực đơn gọi thêm vài món nữa, Lâm Đồng Chi nhíu mày, lại nhìn người có cái bụng lớn bên cạnh, nuốt lời định nói ra vào trong, cô chỉ nhẹ giọng gọi người bán hàng mang thêm hai cặp lồng cơm đến.
Trần Mặc vội hỏi: “Có phải một mình Lâm Giản ở nhà chưa ăn cơm không? Gọi cậu ấy tới đây cùng ăn đi.” Lâm Đồng Chi vụng về lên tiếng, cũng không muốn nói quá nhiều, chờ đồ ăn ngon là điều khó chịu nhất, mà cô lại không tốt khoản xã giao, cô quay sang thấy Hạ Duyên Bình cầm một kẹp tài liệu trong suốt, thấp thoáng nhìn được hai chữ “Hợp đồng”, bệnh nghề nghiệp tự nhiên bộc phát, cười nói: “Hợp đồng gì đây? Tôi có thể xem một chút được không?”
Hạ Duyên Bình không dám chậm trễ, mỉm cười đưa tài liệu cho cô: “Đây là một hạng mục kiến trúc của công ty Châu Hải, hai bên thảo một hợp đồng, tôi vẫn chưa xem qua đã mang tới đây rồi, cô Lâm chịu giúp tôi xem qua thì tốt quá rồi.”
Trần Mặc cũng thò đầu sang nhìn một chút, cười nói: “Hiện tại bán phòng ốc kiếm tiền rất dễ dàng, người nào cũng tìm cách chen chân vào, không phải Hạ Duyên Bình anh đi làm nghề phân phối chứ? Đúng là đổi nghề khác một trời một vực, anh cũng là người có năng lực thực sự, hay đầu quân cho Châu Hải đi.”
Hạ Duyên Bình cũng cười, “Nói bậy nói bạ, nếu tôi có năng lực thực sự thì đã không cần rời khỏi Bắc Kinh, lại còn phải chạy loạn khắp nơi giống như nhân viên chào hàng. Đúng rồi, Văn Đào, cậu xem giúp mình có căn phòng nào tốt cho thuê không, mình đã rời khỏi công ty mình tiếp quản hai năm, bây giờ sẽ cùng cậu chịu nóng chịu lạnh ở cái nơi quái quỷ này.”
Văn Đào biết rõ Hạ Duyên Bình có một khoản nhỏ, nhà anh ta là gia tộc buôn bán, gia đình làm ăn lớn nhân khẩu rất phức tạp, đoán chừng anh ta đã đắc tội với người nắm quyền nào đó nên bị đày ra biên cương rồi. Vốn đang muốn hỏi anh ta nhận hạng mục ở Quảng Đông thì chạy tới Hồ Nam làm cái gì, thấy anh ta bày ra vẻ tôi đã dự liệu mọi thứ trước hết rồi, Văn Đào cũng lười hỏi lại.
Nói chưa dứt lời thì nghe thấy Lâm Đồng Chi “a” lên một tiếng, Hạ Duyên Bình quay đầu lại, hỏi: “Sao vậy? Có chỗ nào không đúng à?”
Lâm Đồng Chi không lập tức trả lời anh ta, rất nhanh đã đọc xong hợp đồng, nghiêm mặt nói: “Tôi không học nhiều về pháp luật, đối với hợp đồng này không có gì để nói, chi là nhìn thấy trong đó có mấy chỗ không đúng lắm, ví dụ như thưởng chất lượng của công trình tốt, ngoài ra còn có công trình xuất sắc và công trình tạm ổn, theo quy định thì phải thưởng, trong hợp đồng cũng chưa quy định rõ ràng các loại thưởng này, mặt khác trong hợp đồng giao ước là gạch đất sét, mà bây giờ trong nước mở rộng dùng gạch xỉ than, mặc dù không cấm đoán rõ ràng với gạch đất sét nhưng quy mô sản xuất thứ này cũng không còn nhiều, hơn nữa, tòa nhà này có ba mươi hai tầng, tổng cộng một trăm linh một bản vẽ, không thể dùng cốt thép giữ mà phải dùng dây điện chịu được áp lực.”
Câu “Mời xem qua” của Hạ Duyên Bình khi trước hoàn toàn là lời nói khách sáo nhưng lúc này khuôn mặt anh ta bày ra vẻ muốn cúi rạp xuống, Văn Đào cũng không nhịn được, hỏi: “Lâm Đồng Chi cậu không phải là kế toán cao cấp à? Tại sao có thể hiểu biết về ngành kiến trúc như vậy?”
Lâm Đồng Chi vẫn nở nụ cười nhẹ: “Tại sao à, sở chúng mình giám định cả tư pháp lẫ tư chất, cậu cũng biết giám định tư pháp không phải trò đùa. Vì vậy mình học thêm một số sách, dù sao buổi tối ở nhà cũng chỉ xem ti vi giết thời gian, không bằng học một sô thứ hữu dụng nào đấy.”
Trần Mặc lè lưỡi tự làm hỏng hình tượng của mình, khi học xong đại học chuyên nghiệp, trước cô gia nhập hàng ngũ công nhân viên chức, sau lại vội vàng kết hôn sinh con, thật sự không còn chút giá trị nào. Văn Đào vỗ vào tay vợ an ủi: “Bây giờ việc quan trọng nhất của em là ăn no ngủ ngon, về sau muốn học thêm chút gì, làm thêm chút gì đó có rất nhiều cơ hội.”
Những lời này vốn rất bình thường, nhưng hai người kia nói xong còn đắm đuối đưa tình không cần phải nói, cảnh tượng đó rơi trong mắt người cô đơn như Lâm Đồng Chi làm cô oán hận muốn ói ra, cô quay đầu lại, thấy Hạ Duyên Bình đang cầm bút đánh dấu vào chỗ mình vừa nói, cô vội cười: “Tôi chỉ mới mới học được một nửa, anh đừng có tin tôi hoàn toàn, tôi về nhà sẽ xem lại kỹ càng giúp anh. Tuy nói hiện tại làm nghề kiến trúc mang đến lợi nhuận rất lớn, nhưng dù sao khác nghề như cách núi, sai một chút cũng vô cùng nghiêm trọng.”
Hạ Duyên Bình nghe cô nói chuyện chắc chắn, vội đáp ứng rồi nói: “Hợp đồng này đúng là hợp đồng ký kết, nhưng không nghĩ tới sẽ có nhiều chỗ không minh bạch như vậy, tôi trở về nhất định sẽ tìm người ta bàn kỹ, hôm nay cảm ơn cô.” Khi nói chuyện, đồ ăn được bưng lên, cặp lồng cơm cũng được mang lên, Lâm Đồng Chi vừa chia bớt thức ăn vào trong đó vừa cười đúng mực: “Thật ngại quá! Tôi thấy anh gọi nhiều món như vậy, đoán chừng bốn người chúng ta ăn cũng không hết, tôi tự mình đóng hộp mang đi vậy.”