Bạn đang đọc Vẽ Màu Tình Yêu Cho Em: Chương 9
– Hoàng ơi! Mình đi thôi. – Tiếng Đan gọi lên từ dưới nhà.
– Đợi chút.
Vội đeo cái balo lên vai tôi đi xuống dưới nhà. Thật khó hiểu với con gái, đi khám phá ngôi trường đầy ma mà cứ nghĩ là đi chơi hay sao mà có vẻ vui. Bằng chứng là khi tôi vừa bước chân xuống thì đã thấy hai nàng tủm tỉm cười nhìn tôi.
– Cười gì vậy, không đi sao?
– Hoàng đi gặp ma hay đi tham quan mà đem balo ghê vậy?
– Uầy, thì mình bỏ vài cái linh tinh như đèn pin đồ thôi.
– Hi, Hoàng lấy cây đèn pin ra đi rồi để balo ở nhà.
– Uầy uầy, rồi.
Nghe lời Đan tôi chỉ lấy cây đèn pin và cây dao đem theo, còn những thứ khác đều bị Đan cất ở nhà. Vậy mà các “thánh” trên google cứ bảo đem theo mấy thứ đó, làm tôi mất cả tiếng đồng hồ để sắp xếp.
Ngồi trước sân chờ tụi bạn, vì còn sớm nên chẳng có đứa nào khác ngoài ba đứa tôi. Hai cô nàng cứ trò chuyện với nhau qua cuốn sổ còn tôi chỉ biết nhìn trời, nhìn đất, nhìn mây và nhìn Đan. Cứ ngồi thưởng ngoạn thiên nhiên và ngắm nhan sắc tuyệt trần của Đan và Uyên trong vòng một tiếng mấy phút thì bọn thằng Hưng cũng kéo nhau tới mà làm náo loạn ở trước cửa nhà tôi:
– Thằng Hoàng đâu, mở cửa cho tao, mày định bắt tao leo tường à? – Thằng Hưng la bài hãi.
– Ê ê, coi chừng thằng Hoàng nó chơi chiêu “đóng cửa thả chó” là chết cả lũ đấy. – Tiếng thằng Bảo khuyên ngăn.
– Ừ, tao thấy cũng đúng, nhà nó bự tổ bố vậy chắc nuôi chó cũng cỡ béc – giê Đức. – Thằng Phúc bơm vào.
– Mày tào lao, cỡ cái nhà này thì phải nuôi tầm năm con chó ngao Tây Tạng thì may ra. – Thằng Lộc đốp ngay.
– Tụi mày muốn trở thành sự thật không?
– Ấy ấy, anh Hoàng ra hồi nào em không biết vậy? Tụi em lỡ mồm nên anh đừng chơi dại, không thì răng không còn. – Thằng Hưng ba hoa.
– Ngon, Lucky, Mio ra đây. – Tôi ra vẻ như đang gọi hai con thú cưng ra.
– Ế ế, tụi tao giỡn đừng làm bậy, chết người đấy.
– Thôi Hoàng, tao còn mẹ già, con nhỏ à nhầm em nhỏ nên mày hãy mở lòng tự bi đi.
– Giờ tụi bây vào nhà hay đứng ngoài đây chờ thành món tráng miệng.
– Hè hè, anh Hoàng cứ nóng, tụi em vào đây.
Tụi nó vừa bước vào vừa ra vẻ cung kính chủ nhà là tôi, mắt thì dáo dác nhìn xung quanh coi thử có chó không, chân cứ líu ríu, mắt cứ láo liên như thế nhìn tụi nó cứ như đang đi trộm gà. Thằng Hưng thấy Đan và Uyên đang ngồi ở bộ ghế đá gần hồ bơi thì la lên:
– Thấy chưa, tao nói nhỏ Đan ở chung nhà với thằng Hoàng tụi bây không nghe.
– Thằng này im im mà hiểm, mới vô lớp có vài ngày đã quen được lớp trưởng xinh đẹp của lớp ta rồi. – Thằng Tâm ra mặt tiếc nuối
– Tao đá đầu từng thằng xuống hồ bơi đấy.
– Mình với Hoàng chỉ là bạn bè bình thường thôi. – Nghe Đan nói vậy mà lòng tôi đau đớn thế nào ấy.
– Ê Hoàng, tao hỏi nhà mày nha. – Thằng Trịnh hỏi nhỏ tôi.
– Gì?
– Mày thích nhỏ Đan đúng không? Tao thấy có vẻ nhỏ cũng thích mày đấy.
– Ờ… sao mày biết. – Tôi hồi hợp nghe nó nói.
– Tao nhìn cách nhỏ nói chuyện với mày là tao hiểu rồi, giờ ở chung nhà nữa. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén mà. Tụi tao còn thắc mắc vì sao nhỏ ở nhà mày đấy nhé. Cái lí do của chú anh em ai cũng biết là xạo, biết Đan có nổi khổ nên anh em cũng im coi như cho qua.
– Ờ, tao cảm ơn tụi mày.
– Anh em ơn nghĩ gì. Nếu muốn trả công tao thì làm mai bé Uyên cho tao đi.
– À à, chú cứng nhỉ, nãy giờ vòng vo chỉ muốn bảo anh đây làm mai bé Uyên ày sao. Mơ đi cưng.
– Hehe, anh em với nhau thương lượng nhé. Giờ một là chú làm mai bé Uyên, còn hai là Đan biết chú thích nó. Chọn đi.
– Đùa tao à.
Phải công nhận thằng này chơi chiêu này hiểm thật, nếu tôi không làm mai bé Uyên cho nó thì nó sẽ nói hết tâm tư tình cảm của tôi dành cho Đan, nếu Đan cũng thích tôi thì tôi an tâm phần nào, còn nếu không thì hậu quả không biết sẽ ra sao nữa. Nhưng bé tiểu thiên thần Uyên của tôi không biết có chịu mối lương duyên này hay không? Trong thằng Trịnh có vẻ đẹp trai cao ráo nhất bọn thằng Hưng chỉ thua tôi thôi nên chắc bé Uyên cũng để ý. Suy nghĩ một lúc thì tôi cũng đồng ý làm mai bé Uyên cho nó nhưng không biết là làm như thế nào:
– Rồi tao đồng ý, nhưng làm mai mối như thế nào?
– Chỉ cần mày lâu lâu hỏi thăm về tình cảm của Uyên rồi nói cho tao biết là được, còn lại cứ để tao lo.
– Ờ được.
– Mà chút nữa Uyên có đi không?
– Có, lúc đầu tao định kêu ở nhà nhưng Đan năn nỉ nên đành cho đi, chứ ở nhà mãi cũng tội con bé.
– Haha, sợ vợ mà bào chứa nhé. Yên tâm, chút có gì tao sẽ chăm lo cho bé Uyên, mày cứ lo Đan của mày đi.
– Ý mày nói tao vì gái mà quên em gái à.
– Có đâu, mày phải cho tao cơ hội lấy điểm chứ.
– Ờ ờ.
Thấy hai thằng tôi từ hồi nãy đến giờ cứ thủ thỉ, thì thầm to nhỏ nên thằng Lộc hỏi:
– Hai đứa mày làm gì đứng đây tâm tình như hai thằng gay thế. Mà công nhận nhà thằng Hoàng đã thật, có cả hồ bơi với sân bóng.
– Ờ, thấy vậy thôi chứ một mình cũng chán.
– Có Đan với Uyên mà mày còn bảo chán. Hai em đẹp nhất nhì lớp đấy. – Thằng Bảo cà khịa.
– Cho tao xin đi.
– Phái mà còn làm bộ. – Thằng Thành buồn bã đáp.
Giờ vàng cũng gần sắp đến, lực lượng thì chỉ còn thiếu mình Oanh nên buộc lòng chúng tôi phải ngồi đợi thêm một lúc nữa thì nhỏ mới chân cao chân thấp bước vào nhà tôi.
– Tiểu thư mà đi trễ nhỉ? – Có vẻ như thằng Hưng có ác cảm với nhỏ Oanh hay sao mà vừa thấy nhỏ là nó đã bơm đểu.
– Kệ tui. – Nhỏ Oanh nhìn nó như muốn ăn tươi nuốt sống.
– Thôi đầy đủ rồi thì mình đi.
– Oke.
Như đã bàn tính thì mỗi thằng đều có trên tay một cây đèn pin, cả bọn cứ rôm rả xuống đoạn đường đi khiến cho những người dân xung quanh cứ trố mắt mà nhìn, chắc họ tưởng rằng đây là một lũ khùng. Ờ thì chính vì khùng mới đi “coi” ma.
21 giờ 23 phút 42 giây. Ngày 8 tháng 9 năm 2014. Tại trường học.
Cái không khí âm u lạnh lẽo tại ngôi trường cứ ám ảnh mãi tâm trí tôi. Vì ở làng quê nên ngôi trường được nằm cách biệt với khu dân sống. Xung quanh ngôi trường là một đồng cỏ rộng thênh thang càng làm cho nơi đây hoang vắng hơn và vẻ âm u cứ bao trùm cả ngôi trường.
– Ê, cho tao rút lại câu nói lúc sáng nhé. – Thằng Lộc cười.
– Mày cứ tin tao, làm gì có ma. – Thằng Phúc nhìn thằng Lộc cười khinh bỉ.
– Ờ, muốn tin hay không thì vào đi.
– Thì thì chiều.
Cả đám lần lượt đi vào trường để xin phép bảo vệ, dẫn đầu là thằng Phúc, nó đứng ra nói chuyện với bác bảo vệ để xin cho bọn tôi vào trường. Bảo vệ trường có hai người, một là người bảo vệ hôm trước tôi với Đan đã gặp, còn hôm nay là một bác có vẻ lớn tuổi ở lại trong coi trường. Không biết bác bảo vệ nói gì mà thằng Phúc đưa cái bản mặt như đưa đám về lại phía bọn tôi đang ngồi run cầm cập vì lạnh.
– Ông bảo vệ không ày ơi.
– Sao vậy, mày nói gì?
– Tao nói tao để quên đồ như nhỏ Đan chỉ đó mà có được đâu.
– Quên đồ phải cho lên lấy chứ.
– Ông bảo vệ nói: “Để quên đồ thì một đứa lên lấy thôi sao lại kéo theo một đám” đến đó thì tao bó tay.
– Giờ sao? Không lẽ về? – Thằng Biểu ngơ ngác hỏi.
– Chắc phải vậy. – Thằng Trịnh thều thào đáp, có vẻ như kế hoạch lấy điểm của nó với bé Uyên đã bị phá sản vì ông bảo vệ, thật là tội nghiệp thằng bé.
– Sao không vòng ra ngoài sao rồi leo rào vào. – Lâu lâu thằng Hưng đưa ra cái tối kiến nghe cũng hợp lí.
– Ờ được đó.
– Thôi Hoàng, leo tường là vi phạm nội quy nhà trường đó.
– Không sao đâu Đan, buổi tối không ai thấy mình đâu.
– Nhưng mà…
– Không sao đâu. Đan nghe lời Hoàng đi.
– Hứ, không cần Oanh phải nói.
Thế là cả đám kéo nhau ra ngoài sau trường để leo tường vào. Trên con đường cỏ không có lấy một bóng đèn, cả bọn phải rọi đèn pin để khỏi phải đi vào những chỗ lún và có những bụi cỏ cao. Tôi có cảm giác lần đi này có vẻ còn rùng rợn đúng chất phim kinh dị.
Đứng trước bờ tường, chúng tôi từng người một leo lên, khi đến lượt Uyên và Oanh thì cả hai vào được một cách dễ dàng, chỉ có Đan là con nhà gia giáo nên không biết leo như thế nào.
– Lên đi Đan, qua kia sẽ có người đỡ mà.
– Nhưng mình sợ…
– Không sao đâu.
– Cao lắm, mình nghĩ mình leo lên không được.
– Giờ Đan leo lên vai Hoàng đi.
– Nhưng…
– Lên đi.
Nghe tôi nói vậy thì Đan cũng ngồi lên vai tôi rồi đưa hai tay lên bờ tường, rồi từ từ trèo qua vòng thành. Tôi đứng ở bên ngoài nói vào:
– Thằng nào bên đó nhớ đỡ cẩn thận, trầy da là tao cho ngậm hành.
– Biết rồi thằng ôn. – Tiếng một thằng trả lời tôi.
Tôi nhún người rồi hít lên tường một cách dễ dàng để vào bên trong. Vừa leo vào sân trường thì tôi đã thấy lạnh hết cả người. Thằng nào cũng mặt lo lắng mà nhìn tôi, Uyên và Đan nhìn tôi sợ hãi mà nép sát vào người tôi.
– Anh, em sợ! – Uyên đưa chiếc điện thoại cho tôi xem.
Tôi xoa đầu Uyên rồi bảo:
– Có anh ở đây, không sao đâu em.
Uyên mỉm cười nhìn tôi rồi gật đầu.
Chúng tôi tắt hết đèn pin để bảo vệ không phát hiện sự có mặt của chúng tôi trong ngôi trường này. Cả bọn theo chân thằng Hưng đi vòng qua hai phòng vệ sinh rồi ra căn – tin nhìn về phía cây đa đang phất phơ những chiếc lá trong gió như đang vẫy gọi chúng tôi.
Đọc tiếp Vẽ màu tình yêu dành cho em – Chương 10